Thiên Hạ
Chương 544 : Quan trường êm xuôi
gacsach.com
Từ Thái Miếu đi ra. Lý Khánh An đã trở về quân doanh tọa lạc trong hoàng thành. Hắn lại cùng một bọn đại thần Bùi Tư bàn về tình hình Đô Kỳ đạo, các đại thần cáo từ. lúc này Lý Khánh An lại âm thầm giữ lại Bùi Tư.
Thời gian Lý Khánh An ở Lạc Dương không nhiều, chỉ có một ngày một đêm. trong khoáng thời gian ngắn ngủi này, Lý Khánh An muốn hoàn tất hai việc, một là sự tế điện đối với Thái Miếu, điều này hắn đã hoàn thành xong, còn điều thứ hai chính là sự bố trí quyền lực đối với Lạc Dương. Tuy rằng Lạc Dương chỉ là đô thành phụ của Trường An. nhưng vị trí chiến lược của nó cực kỳ quan trọng, khống chế được Lạc Dương, cũng chính là khống chế được toàn Trung Nguyên. Lý Khánh An đã quyết định trú quân Lạc Dương, nhưng hệ thống chính vụ của Lạc Dương hắn cũng cần phải hoàn toàn khống chế.
Thật ra hệ thống chính vụ Lạc Dương trước mắt vẫn khá là phức tạp, vừa có Lạc Dương lưu thú nắm giữ Đông Đô, lại có Hà Nam phủ doãn, lại có Đô Kỳ đạo trưởng sứ, lại có thêm Lạc Dương lệnh, trong số này, thật sự có thật quyền là Lạc Dương lưu thủ và Hà Nam phủ doãn. Lạc Dương lưu thủ chủ yếu là nắm giữ quân quyền, tuy rằng trước mắt Lạc Dương không hề có trú quân, nhưng hai nghìn trú quân của kho lương lớn Huỳnh Dương lại thuộc về Lạc Dương lưu thủ chỉ huy, mà thông qua hai nghìn trú quân này, Lạc Dương lưu thú bèn thực tế khống chế được kho lương lớn Huỳnh Dương, trong tay đã nắm giữ lấy tài nguyên lương thực chiến lược quan trọng nhất, đây chính là vốn liếng lớn nhất của Lạc Dương lưu thủ.
Kế đó bèn là Hà Nam phủ doãn. đây thật ra chính là quyền hành chính địa phương, cũng giống như Kinh Triệu doãn, Hà Nam phủ doãn cũng có phẩm hàm tam phẩm, nó lại không giống như Kinh triệu doãn chịu nhiều sự hạn chế của các bộ phận quyền lực, nó giống thứ sử một châu có sở hữu thực quyền địa phương thì đúng hơn.
Ý tưởng của Lý Khánh An bèn là đem Lạc Dương lưu thú và Hà Nam phủ doãn hai thứ hợp lại thành một. do một người mà mình tin tưởng được đảm nhiệm, ứng cử cho người này Lý Khánh An cũng đã suy nghĩ xong, chính là Bùi Tư.
Bùi Tư là trưởng tử của Bùi Khoan, là phụ thân của Bùi Du, mà Bùi Du lại thuộc về dòng phái chính của Lý Khánh An, Bùi Tư bất luận thế nào cũng sẽ giúp đỡ con trai của mình, nhất là muội muội Tiều Liên của Lý Khánh An chính là con dâu của Bùi Tư. bọn họ có mối quan hệ liên hôn. vì vậy, đối với Lý Khánh An mà nói Bùi Tư chính là người phát ngôn thích hợp nhất của mình ở Lạc Dương.
Điều quan trọng hơn là Lý Khánh An chuẩn bị ở Đô Kỳ đạo thúc đẩy cải cách đất đai. Hai hôm nay hắn đã có được báo cáo đất đai tường tận của một phủ bốn châu của Đô Kỳ đạo. Nơi đây là khu vực báo động nghiêm trọng về hiện trạng thâu tóm đất đai, nhất là nơi đây ở gần kinh kỳ, tình hình chiếm đất của tông thất quyền quý vô cùng nghiêm trọng, mà những tông thất quyền quý này đại đa số đều là ủng hộ Nam Đường, trong đó đa số người đều đã chạy trốn đi Thành Đô, việc này xảy ra bèn đã tạo ra điều kiện đây mạnh sự cải cách đất đai của hắn. lấy những người này khai đao, lực cản và sự trả giá đều là nhỏ nhất.
Bây giờ mấu chốt là không có một quan viên mạnh mẽ thuyết phục thay minh thúc đẩy cải cách đất đai của Đô Kỳ đạo, đầu não cấp trên quản lý Đô Kỳ đạo quá nhiều, ai cũng có thể quản, cuối cùng ai cũng không quản, như vậy là không thể được.
Lát sau. Bùi Tư được binh sĩ dẫn vào, khom người thi lễ nói: “Tham kiến Triệu vương điện hạ!”
“Bùi sứ quân không cần khách khí. mời ngồi xuống!”
Lý Khánh An mời Bùi Tư ngồi xuống. cười nói: “Bùi sứ quân đã nghĩ ra một cái tên thích hợp cho đứa cháu của mình chưa?”
Trong lòng Bùi Tư vốn dĩ có chút bất an. hắn không biết Lý Khánh An giữ riêng mình ở lại là vì lẽ gì. nghe hắn nói đến tôn tử. Bùi Tư trong lòng lập tức trở nên nhẹ nhõm, tôn tử là bảo bối của hắn mà. hắn làm sao có thể chưa nghĩ ra cái tên chứ?
Bùi Tư bèn vuốt râu cười nói: “Đã nghĩ xong rồi, đã lấy một cái tên một chữ. Đoan.”
‘Bùi Đoan!’ Lý Khánh An đọc hai lần. gật đầu khen nói: “Tên này hay lắm. đoan chính nghiêm minh, dùng gia phong của Bùi gia nuôi nấng nó khôn lớn. mai này tất sẽ lại là cái tài rường cột.”
“Đa tạ điện hạ khen thưởng, mẫu thân của đứa nhỏ đoan trang hiền thục, có nàng nuôi nấng đứa nhỏ, đây mới là căn nguyên lập thân của đứa trè. có được cô con dâu như Tiêu Liên, cũng là phúc phần của Bùi gia ta.”
Hai người bàn một lúc về đứa trẻ, Lý Khánh An uống một ngụm trà. lúc này mới chuyên đề tài sang việc chính sự: “Ta giữ Bùi sứ quân ở lại, là có một chuyện muốn xin Bùi sứ quân giúp đỡ.”
Bùi Tư lòng trong như gương sáng, với thực lực của Lý Khánh An. còn có chuyện gì không làm được, giúp đỡ chỉ là một cách nói hàm súc, trên thực tế hắn là muốn đem một chuyện phó thác cho mình rồi. hắn vội vàng hạ thấp người nói: “Điện hạ xin giao phó!”
“Là như vậy, An Lộc Sơn tạo phản đã thành định cục, theo sách lược của ta. là muốn đem mức độ kịch liệt của việc An Lộc Sơn tạo phản khống chế trong Hà Bắc đạo, nhưng An Lộc Sơn cũng có thực lực lớn mạnh, ta lo lắng An Lộc Sơn sẽ đột phá Hoàng Hà, chọc thẳng Trịnh Châu, vì vậy quan lương của Hà Nam đạo toàn bộ đặt ở Huỳnh Dương không hề an toàn, ta định đem lương thực của Huỳnh Dương toàn bộ dời đến trong thành Lạc Dương, ta thấy hoàng thành để trống không dùng đến. vừa đúng có thể dùng vào việc tồn trữ lương thực, việc này ta chính là muốn phó thác cho Bùi sứ quân hoàn thành.”
Bùi Tư có chút ngây ngẩn cả người, dời lương thực phải tìm Dương Thận Dư mới phải, hắn không hiểu ý của Lý Khánh An. bèn chần chừ nói: “Ta rất sẵn lòng làm việc cho điện hạ. nhưng lương thực của Huỳnh Châu trước giờ vẫn là do Lạc Dương lưu thủ quản lý, ta vượt quyền như vậy có phải là có chút..
Lý Khánh An nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng nói: “Lạc Dương lưu thủ có thể quản Trịnh Châu khi nào vậy, nói khó nghe một chút, là Dương Thận Dư trước giờ vẫn đang vượt quyền, đây lẽ ra phải là quyền hạn của Đô Kỳ đạo trưởng sứ. có can hệ gì đến hắn? Ta chính là cảm thấy bên trong này có chút không hợp lý, ta mới muốn xử lý cho nó êm xuôi lại.”
Bùi Tư lúc này mới vỡ nhẽ, thì ra Lý Khánh An là muốn đoạt quyền của Dương Thận Dư. đem lương thực của Huỳnh Dương dời đến Lạc Dương. dĩ nhiên hai nghìn binh sĩ sẽ không đi theo, mà do quân đội của Lý Khánh An đến phụ trách canh giữ. Nếu mà là vậy, quân đội của Lý Khánh An bèn khống chế lấy Lạc Dương hoàng cung, Dương Thừa Dư thì hoàn toàn bị tước quyền. Lý Khánh An lại đem quyền khống chế lương thực giao cho mình, thế thì đồng nghĩa với việc do hắn thay thế cho Dương Thận Dư.
Tuy rằng Lý Khánh An làm như vậy khá là khéo léo tinh diệu, nhưng Bùi Tư cứ cảm thấy còn có một khâu vẫn chưa khống chế tốt. đó chính là Đô Kỳ đạo trưởng sứ Miêu Tấn Khanh và Lạc Dương lệnh Cát ôn. cho dù hai người này quyền lực đều không lớn. nhưng nếu như hai người bọn họ liên kết lại với Dương Thận Dư. bản thân mình chưa chắc đấu lại bọn họ. nhất là Lý Khánh An đem quyền lực đều đưa hết cho mình, khả năng ba người liên hợp lại bèn càng lớn hơn rồi.
Nghĩ vậy, hắn bèn nhắc nhở Lý Khánh An nói: “Có lẽ đại tướng quân có điều chưa biết, Hà Nam phú là nằm trong phạm vi quản hạt của Đô Kỳ đạo, nghiêm khắc mà nói, Đô Kỳ đạo cũng có thể can thiệp chuyện lương thực.”
“Điều này Bùi sứ quân không cần lo lắng, Miêu Tấn Khanh chuẩn bị điều làm Lộ Châu thái thú, Đô Kỳ đạo trưởng sứ một chức sẽ do Bùi sứ quân kiêm nhiệm, Cát ôn sẽ điều làm U Châu trưởng sứ, Lạc Dương lệnh Lại bộ sẽ phái người khác đến đàm nhiệm, hơn nữa ta sẽ bố trí một vạn quân đội lưu thủ Lạc Dương, như vậy việc của Lạc Dương sẽ có thể trôi chảy êm xuôi rồi.”
Sự sắp xếp của Lý Khánh An đã cho Bùi Tư ăn một viên thuốc an thần, cũng chính là nói. hắn sẽ trở thành chính vụ quan tối cao của Lạc Dương thậm chí là Đô Kỳ đạo, vốn dĩ quyền lực của Hà Nam phủ doãn rất lớn. nhưng do bị sự cản trở của Đô Kỳ đạo và Hà Nam lưu thủ, làm cho quyền lực của hắn đã sút giảm rất lớn. bây giờ Lý Khánh An đã khơi thông mấy nút thắt mấu chốt nhất. Bùi Tư như cảm thấy bản thân dường như được cời trói đi vậy, lập tức quyền lực tăng vọt. đã không còn ai có thể cản tay hắn nữa. trong lòng hắn không khỏi vạn phần cảm kích, vội vàng đứng dậy gập người thi lễ với Lý Khánh An nói: “Ty chức nhất định sẽ dốc tâm tận sức. vì điện hạ trị lý tốt Lạc Dương.”
Lý Khánh An ha hà cười lên. lại nói: “Bùi sứ quân mời ngồi! Tiếp theo đây ta bàn với ngươi một chút về việc thúc đây cải cách đất đai ở Đô Kỳ đạo.”
Sáng sớm hôm sau. Lý Khánh An dẫn theo năm vạn đại quân rời khỏi Lạc Dương, tiến phát về hướng Trịnh Châu, vào lúc chạng vạng đại quân đã đi đến huyện Yén Sư. Lý Quang Bật đích thân áp giải Quý Quảng Sâm cũng đã đến Yển Sư huyện. Lý Khánh An lập tức hạ lệnh đại quân đóng doanh ngay tại chỗ.
Đang lúc hoàng hôn. bầu trời đã âm u được mấy ngày cuối cùng đã mưa lên. mưa càng lúc càng to, cả cái Đô Kỳ đạo đều đắm chìm trong một làn mưa bụi trắng xóa.
Đại doanh của quân An Tây trú đóng ở trên một bãi đất cao, các binh sĩ đội mưa hạ trướng doanh, kéo hàng rào quân doanh lên. mấy tòa tháp canh cao cao đã được dựng lên. tuy chỉ là một đêm. nhưng Lý Khánh An không dám có chút lơ là. mỗi một tiểu tiết hắn đều yêu cầu thủ hạ nhất nhất hoàn thành đúng theo dự định ban đầu, đây cũng là tác phong nhất quán của quân An Tây, sự lớn mạnh của quân An Tây không chỉ là khả năng tác chiến, còn bao gồm các mặt như trú quân, huấn luyện, hậu cần v.v...
Mọi thứ đều phải suy nghĩ đến chi tiết, mọi thứ đều phải chăm chút từng chút một. đây chính là nguyên nhân cơ bản mà quân An Tây có thể duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ. chăng hạn như binh sĩ phải đội mưa cắm trại, rất nhiều người sẽ bị ướt sũng, điều này khó mà tránh khỏi, nhưng thân là hành quân tư mã. hắn buộc phải nấu nước gừng cho mỗi một tướng sĩ đội mưa. đê phòng ngừa hàn khí nhập thê, đảm bảo sức khòe của binh sĩ cũng chính là đảm bảo được sức chiến đấu, đây chính là tiểu tiết.
Trong đại trướng. Lý Khánh An vừa chậm rãi hớp một chén nước gừng, vừa đang suy nghĩ đối sách với quân Hứa Thúc Ký. vốn dĩ Lý Hanh chi cho Hứa Thúc Ký ba vạn quán, mệnh hắn trú thủ Hoạt Châu, Bộc Châu, chủ yếu là đế phòng ngự đại quân An Lộc Sơn nam hạ. nhưng Hứa Thúc Kỷ lại tự tiện khuếch đại phạm vi phòng ngự. không chỉ khống chế hai châu Hoạt Bộc, còn thừa dịp Trung Nguyên trống trải, chiếm lĩnh cả năm châu Biện. Tào, Tống. Duyện. Từ. đồng thời đem quân đội từ ba vạn người khuếch trương đến bảy vạn người.
Từ đó có thể thấy Hứa Thúc Ký cũng là một hạng người dã tâm bừng bừng, muốn giống như hắn Lý Khánh An. trở thành chư hầu một phương, thậm chí cắt cử Hà Nam. cũng chính vì như vậy, tên Hứa Thúc Ký này tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ bảy châu mà hắn đã chiếm lĩnh, chưa đến mức bức bách bất đắc dĩ hắn sẽ không bỏ đi. hắn thậm chí sẽ còn chiến đấu một trận với minh, vì vậy đối phó với tên Hứa Thúc Ký này thì sẽ không thế sử dụng biện pháp tập kích như đối phó với Quý Quảng Sâm nữa. phải từng bước dè dặt. đứng vững đánh chắc.
Ngay lúc Lý Khánh An đang suy nghĩ đối sách, thân binh của hắn ở ngoài trướng bẩm báo: “Đại tướng quân. Lý Quang Bật tướng quân đã đến rồi.”
Lý Khánh An vội vàng đứng dậy cười nói: “Mau mệnh hắn tiến vào!”
Hắn vừa dứt lời. chỉ thấy trong làn mưa bụi có một người chạy đến. choàng ngược một tấm da dê. nhanh bước chạy đến về hướng này, chính là Lý Quang Bật.
Lý Quang Bật đã chạy vào đại trướng. cười liên hồi mấy tiếng nói: “Mưa lớn quá. đây thật sự chính là tin lành của nông dân a!”
Lý Khánh An cũng cười nói: “Mưa thuận gió hoà. cũng có nghĩa đây là sự thuận lợi cho việc xuất binh lần này của chúng ta. mau mau vào trướng, uống một chén trà gừng ấm người trước đã.”
Lý Quang Bật tiến vào đại trướng, một viên thân binh đưa một chiếc khăn lông khô cho hắn. lại có một người khác dâng một chén trà gừng cho hắn. Lý Quang Bật lau khô đầu tóc, đón lấy trà gừng uống một hơi cạn. lúc này mới thở một hơi thật dài. khom người thi lễ với Lý Khánh An.
Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Không cần khách khí. ngồi xuống nói chuyện!”
Hai người ngồi xuống ở đại trướng. Lý Khánh An bèn hỏi trước nói: “Quý Quảng Sâm ra sao rồi?”
“Ty chức đã đem hắn an trí ở trong một thiên trướng, nhưng mà chúc mừng đại tướng quân, hắn qua suy nghĩ vài ngày, nguyện lòng đầu hàng đại tướng quân.”
Lý Khánh An mỉm cười gật đầu. hắn vốn dĩ còn muốn đích thân đi khuyên giải người này đầu hàng. nếu tự hắn đã hàng rồi. vậy thì khỏi tốn thêm một phần công sức của mình rồi. điều này không còn gì tốt hơn. hắn bèn cười nói: “Vậy được, chúng ta thương lượng thêm một chút, bước tiếp theo nên đối phó với Hứa Thúc Ký như thế nào.
0O0--- CHƯƠNG 545: TƯỚNG QUÂN CHUYỂN NGHỀ (1)----- oOo
Quý Quảng Sâm mãi đến ngày thứ ba sau khi bị bắt thì cuối cùng mới chịu đầu hàng Lý Khánh An. hắn đã bị đánh động bởi quân An Tây áp giải hắn. Các binh sĩ đến canh giữ hắn tổng cộng có mười sáu người, ngoài mười sáu người này ra không còn thêm bất kỳ ai canh hắn. vì thế đã khiến hắn nảy sinh ra ý nghĩ bỏ trốn, và hắn vẫn luôn chực chờ cơ hội.
Mười sáu người này được chia làm ba ca. thời gian canh giữ của mỗi ca là ba canh giờ, nhưng trong suốt ba canh gìỜ này không một binh sĩ dám biếng nhác chậm trễ. bọn họ nom như mười sáu bức tượng sừng sững. toàn tâm toàn sức cảnh giác cao độ đứng canh giữ tại bốn góc đại trướng của hắn. không ai dám vui cười bờn cợt. cũng không có những lời nói bông đùa không ra gì. thậm chí còn không có bất kỳ cuộc trao đổi ngôn ngữ nào, trầm mặc một cách đáng sợ.
Còn hắn chỉ cần có chút ít động tĩnh thì ngay lập tức sẽ có binh sĩ đến dò xem tình hình và ghi nhận lại vào sổ sách. Lúc thay ca họ đặc biệt cần trọng. Các binh sĩ đến thay ca trực đặc luôn đến đúng giờ không chút chậm trễ, không có ai nói gì với ai, chi tự giác ký tên bàn giao, quân quy cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngày đầu tiên Quý Quảng Sâm chi cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ được rằng cả binh sĩ bình thường của quân An Tây cũng nghiêm cần đến thế. đồng thời trong lòng hắn cũng đầy khinh miệt mỉa mai. nghĩ Lý Quang Bật cố ý làm cho hắn nhìn!
Đến ngày thứ hai. hắn dần dần như quả bóng xì hơi, quân An Tây đúng là không có chút sơ hờ nào, khiến hắn không có bất kỳ cơ hội nào để trốn chạy.
Nhưng đến ngày thứ ba. hắn cuối cùng cũng đã cảm thấy bàng hoàng, vì hắn đã nhìn ra không phải do Lý Quang Bật cố ý muốn làm cho hắn xem. đây là phong cách nhất quán của quân An Tây, nghiêm ngặt đến từng li từng tí.
Quý Quảng Sâm bắt đầu suy nghĩ lại. Từ những tiểu tiết nhỏ nhặt này hắn đã có thể nhìn ra tác phong quân kỹ nghiêm minh của quân An Tây, mà tác phong này chắc chắn không phải ngày một ngày hai đã có thể luyện thành, mà phải thông qua sự kiên trì uốn nắn mấy năm thậm chí mười mấy năm mới có thể hình thành. So với họ, chỉ càng thấy quân Quan Trung của Lý Hanh quân kỹ lỏng lẻo, rất nhiều người tòng quân chẳng qua là vì muốn kiếm chác quân hưởng, một khi gặp phải trận chiến thảm khốc một chút bèn chỉ biết đầu hàng với lại bỏ chạy.
Quân đội của bản thân Quý Quảng Sâm cũng thế thôi, ba vạn người bị hai vạn kỵ binh quân An Tây tập kích đã loạn thành một đám hỗn độn. tuyệt đại đa số họ đều đầu hàng và bỏ trốn, chỉ còn hai hai ngàn mấy người muốn đối kháng đến cùng.
Ngược lại. nếu là quân An Tây thì sao? Quý Quảng Sâm tin rằng dù cho bị tập kích đánh úp. binh sĩ quân An Tây có phải mạnh ai nấy tác chiến một mình đi chăng nữa thì họ cũng sẽ huyết chiến đến cùng với quân địch, thậm chí vốn tính cân thận và xem trọng xích hầu của mình, căn bản khó mà gặp phải đánh lén.
Chính vì sự so sánh này khiến Quý Quảng Sâm vốn dĩ có thành kiến với quân An Tây cũng bắt đầu phải suy nghĩ lại. Hắn cảm nhận rõ được khoảng cách giữa Lý Hanh và Lý Khánh An. Quân An Tây của Lý Khánh An được tôi luyện từ vô số chiến dịch của máu và mồ hôi, còn quân đội của Lý Hanh thì sao? Tuyệt đại đa số binh sĩ cả một trận chiến dịch ra hồn còn chưa từng trải qua. bọn họ làm sao có thể sánh được?
Hốn vốn nghĩ Lý Hanh sẽ đánh bại Lý Khánh An. Quý Quảng Sâm hắn sẽ vì trung trinh bất hàng mà có được sự kính trọng của Lý Hanh, nhưng hiện tại hắn mới biết cách nghĩ của mình thật trẻ con làm sao. Đừng nói là Lý Hanh căn bản sẽ không còn tin tường hắn. cho dù có tin tường thì Lý Hanh cũng sẽ không có cơ hội này. Lý Hanh chắc chắn sẽ bại dưới tay Lý Khánh An. Binh sĩ Trung Nguyên quá biếng nhác, bọn họ căn bản không địch nổi quân An Tây sát khí đằng đằng.
Quý Quảng Sâm cũng bắt đầu suy nghĩ lại tiền đồ của bản thân, sự ngạo mạn và khí tiết thư sinh của hắn lúc này cũng bị gạt bỏ đi. hắn cuối cùng mới phát hiện mình thật sự chỉ còn một con đường duy nhất là sớm đầu hàng cho Lý Khánh An. có như thế hắn mới mong còn có cơ hội được trọng dụng lại.
Chính vì thế mà sau ba ngày suy nghĩ, hắn cuối cùng bày tỏ ý chí nguyện ý đầu hàng của hắn với Lý Quang Bật trên con đường bị áp giải trở về Lạc Dương.
Trong màn đêm sương gió lất phất. Quý Quảng Sâm được mấy binh sĩ dẫn vào đại trướng của Lý Khánh An. mưa vẫn còn đang rất to, dù cho binh sĩ đã che dù cho hắn. nhưng hắn vẫn không thoát khỏi thảm cánh mình mây ướt sũng bởi mưa gió.
Lúc này trong đại trướng. Lý Khánh An đã nói chuyện xong với Lý Quang Bật, Lý Khánh An đang ngồi trên vị trí của chủ soái đê phê duyệt tấu chương từ An Tây sừi đến. hắn đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Lý Quang Bật ngồi một bên. trông hắn có vẻ ngại ngùng, không hiểu sao Lý Khánh An lại lạnh lùng với Quý Quảng Sâm như thế.
Lý Khánh An kỳ thực từ rất lâu trước đây bèn đã quen biết tên Quý Quảng Sâm này. lúc ấy hai người họ cùng là Trung lang tướng. Trong ký ức của hắn thì tên Quý Quảng Sâm này rất ư thành thạo tất cả các loại binh thư binh pháp, mỗi lần hắn nói về binh pháp đều có đầu có đuôi, có căn có cử. Tuy có cảm giác chì là đàm binh trên giấy nhưng Lý Khánh An không thể không thừa nhận, người này quả thực là vãn võ song toàn, không những có thể dẫn binh đánh trận, mà cũng có thể trị vì châu huyện.
Một mặt khác, tên Quý Quảng Sâm này tính tình rất cao ngạo, hắn chẳng thèm kết giao với thế gia quyền quý, cũng chẳng thèm đếm xia gì đến các tướng lĩnh thông thường không có bối cảnh giống như bản thân hắn. Chính vì thế. với một người như vậy Lý Khánh An không muốn quá ư ưu đãi với hắn. Như thế chì tổ khiến hắn lại càng thêm ngạo mạn. chỉ có ra tay thẳng thừng triệt đi ngạo khí của hắn. thì mới mong hắn sẽ tận tâm tận lực bán mạng làm việc cho mình.
Quý Quảng Sâm được dẫn vào đại trướng. không có ai đưa khăn cho hắn lau mặt. cũng chăng có ai mang canh gừng hắn uống cho ấm người. hắn cô đơn lặng lẽ đứng một mình trước cửa trướng, có phần không biết phải làm gì. Lúc này, một cơn mưa gió bỗng ào đến. khiến hắn lạnh run hết cả người, hắn mới sực tỉnh ra. bản thân mình đã đầu hàng Lý Khánh An.
Hắn vội đi lên một bước, quỳ một chân chấp tay nói: “Bại binh chi tướng Quý Quảng Sâm xin tham kiến An Tây tiết độ sử Triệu vương điện hạ!”
Lý Khánh An cũng vẫn không đá động gì đến hắn. nhưng Lý Quang Bật ở bên cạnh lúc này đã có phần không nhẫn tâm. bèn cưới nói nhắc nhở hắn: “Quý tướng quân đã quyết định sẽ tận trung cho đại tướng quân của bọn ta rồi chứ?”
Quý Quảng Sâm mặt mày đỏ bừng, bảo hắn nói lời sẽ đến nương tựa quả thực gian truân vô cùng, nhưng hắn biết mình thế nào cũng phải tỏ thái độ, nên đành cắn răng nói: “Ty chức nguyện tận tâm tận sức làm việc vì đại tướng quân!”
Sắc mặt Lý Khánh An đến lúc này mới dịu lại phần nào, hắn ra hiệu mắt với thân binh xong. rồi mới từ từ nói: “Quý tướng quân mời đứng dậy!”
Hai tên thân binh qua dìu Quý Quảng Sâm đứng dậy, lại đưa khãn khô và trà gừng cho hắn. Quý Quảng Sâm lăng lặng dùng khăn lau bớt nước mưa trên mặt. nhưng hắn lại nhìn trà gừng lắc lắc đầu. tò ý hắn không cần.
“Ty chức đa tạ đại tướng quân!”
Lý Khánh An vẫn không đá động gì hắn. Quý Quảng Sâm cũng không nói 21. im lặng cúi đầu. Ngạo khí trước đây của hắn lúc này đã hoàn toàn không còn bóng dáng gì. Qua một hồi sau. Lý Khánh An mới đặt bút xuống, bình thản hỏi: “Không biết Quý tướng quân có dự định gì cho tương lại?”
“Ty chức nguyện nghe an bài của đại tướng quân.”
“Nếu như ta không muốn để ngươi tiếp tục tòng quân thì sao?”
Quý Quảng Sâm vẫn chưa nghe hiểu ý câu nói này của Lý Khánh An. hắn thở dài một hơi nói: “Vậy ty chức nguyện ý về nhà với ruộng vườn!”
“ồ!” Lý Khánh An mỉm cười, lại hỏi hắn nói: “Không biết nhà Quý tướng quân có bao nhiêu mẫu điền sản?”
Gia tộc của Quý Quảng Sâm là đại tộc Lạc Dương, nhưng ruộng đất của bản thân nhà hắn lại không nhiều, cha mẹ chi để lại cho hắn được hơn trăm mẫu đất. Hắn trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc bèn đáp: “Phụ mẫu ty chức có để lại cho ty chức một trăm hai mươi mẫu đất. và cộng thêm điền Vĩnh Nghiệp của ty chức có hai khoảnh lương điền, tông cộng chi nhiêu đây thôi.”
Làm quan thanh liêm không tham ô lương hưởng của quân sĩ. đây cũng là một trong các ưu điểm của Quý Quảng Sâm. Lý Khánh An nhắm hắn cũng vì ưu điểm này của hắn. Lý Khánh An gật gật đầu, lại quay sang nói tiếp với Quý Quảng Sâm: “Ta vừa rồi nói rồi, ta tạm thời không muốn để Quý tướng quân tòng quân nữa. đương lúc Hoài Châu thái thú tháng trước vừa bị điều đi, thái thú mới vẫn chưa được quyết định, ngươi cứ đến Hoài Châu làm thái thú đi. đồng thời kiêm luôn cả chức đoàn luyện sứ Hoài Châu.”
Hoài Châu nằm ở phía bắc Hoàng Hà. chính là vùng Hà Nam Tiêu Tác ngày nay, cũng thuộc Đô Kỳ đạo. Quý Quảng Sâm tuy không hiếu vì sao Lý Khánh An không để mình tiếp tục tòng quân mà đi tòng chính làm thái thú. nhưng nếu hắn đã đầu hàng Lý Khánh An thì đương nhiên phải phục tùng tất cả mọi an bài của hắn. huống chỉ làm thái thú đã hơn xa dự kiến ban đầu mà Quý Quảng Sâm nghĩ. Hắn cứ ngỡ sau khi đầu hàng sẽ bị giáng chức làm một trung lang tướng là cùng.
Qua đó cũng thấy rõ Lý Khánh An vẫn còn khá xem trọng mình, nghĩ thế trong lòng Quý Quảng Sâm không khỏi phấn khởi, hắn vội khom người nói: “Ty chức nguyện ý đến Hoài Châu nhậm chức!”
“ừm! Vậy ta bây giờ nên gọi ngươi là Quý sứ quân rồi!”
Nụ cười trên mặt Lý Khánh An bỗng biến mất. hắn nghiêm khắc nói với Quý Quảng Sâm: “Ngươi đi Hoài Châu, nội trong năm nay phải giúp ta làm tốt hai việc. Thử nhất người phải căn cử theo đoàn luyện bảo giáp pháp của An Tây ta huấn luyện trai tráng nông thôn, phát cho họ binh khí quân dụng, cho tàng binh trong dân. Ta cho ngươi mức giới hạn ít nhất là phải huấn luyện ba vạn đoàn luyện dân binh, về mặt số lượng càng nhiều càng tốt. nhiều hơn ta không hạn chế. Nếu An Lộc Sơn nam xâm thì Hoài Châu cũng sẽ bị lâm vào cảnh lầm than, ta không hi vọng đến lúc đó dân chúng Hoài Châu phải làm cừu non chờ chết, ngươi hiểu ý ta rồi chứ? ”
Quý Quảng Sâm nghe mà trong lòng bàng hoàng, hắn vội khom người nhận lệnh: “Ty chức hiểu rõ!”
Lý Khánh An thấy thái độ Quý Quảng Sâm thành khẩn, sắc mặt cũng dịu lại phần nào, hắn lại nói: “Cái thứ hai nữa là người phải phối hợp với Hà Nam phủ doãn kiêm Đô Kỳ đạo trưởng sứ Bùi Tư tiến hành hạn chế nạn chiếm dụng đất đai. Hoài Châu có mười ba nhà quyền quý đất đai nằm trong phạm vị bị hạn chế, tổng cộng lên đến hai vạn bảy ngàn khoảnh lương điền, danh sách cụ thể Bùi Tư ắt sẽ đưa cho ngươi, ngươi nhất thiết phải phân bổ đồng đều lại ruộng đất trước khi hết năm. không được vì chủ nhân số ruộng này là Lý Hanh mà chừng chữ. nếu không ta sẽ dùng quân pháp trị tội ngươi.”
“Ty chức không dám. kỳ thực ty chức cũng ủng hộ hạn điền, hơn nữa với chính sách hạn điền của đại tướng quân, bản thân ty chức cũng có một số cách nghĩ riêng của mình.”
“Thế ư? Thế ngươi có cách nghĩ gì. cứ thử nói ra xem?” Lý Khánh An có vẻ hứng thú hỏi.
Quý Quảng Sâm đương định mở miệng thì Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Quý sứ quân ngồi xuống hẳn nói!”
Lý Quang Bật bên cạnh cũng cười cười đứng dậy nói: “Nếu như nói về văn. vậy ty chức xin cáo lui trước đây.”
“Không được! Ngươi cũng phải ngồi xuống cùng nghe!”
Lý Khánh An không cho phép Lý Quang Bật bỏ đi. hắn gõ gõ mặt bàn. có phần không vui nói: “Cả ngươi, và cả Lý Tự Nghiệp cũng thế, đều chỉ biết đi đánh trận mà thôi. Lệ Phi Nguyên Lễ thì càng không phải nói. hoàn toàn là một tên vũ phu. Nhưng như thế không được, các ngươi cũng phải học tập Đoàn Tú Thực đi. không những phải thông võ lược, mà còn thạo vãn trị. có như thế thì sau này có ngươi mới có thể một mình đảm nhiệm một phương, nhất là về vấn đề đất đai. đấy là vấn đề căn bản cho hưng thoái của các triều các đại. mấy ngàn năm trước như thế. mấy ngàn năm sau cũng vẫn như vậy, ngươi càng phải cố gắng kiên nhẫn mà nghe!”
Ngữ khí của Lý Khánh An càng lúc càng nghiêm lệ. Lý Quang Bật bất giác giơ tay lau bớt mồ hồi trên trán, hắn biết rõ tính vị chúa công này của mình, một số việc nhỏ hắn tuyệt không để vào bụng, nhưng trong những đại sự căn bản thì lại rất ư khắt khe. hắn không dám phản biện lại gì. chi ngồi thăng lưng chuấn bị rửa tai lắng nghe.
Lý Khánh An cũng chẳng nhiều lời thêm, hắn lại quay sang nói với Quý Quảng Sâm: “Ngươi nói đi!”
Quý Quảng Sâm thấy Lý Khánh An không chút nể ngng khiển trách Lý Quang Bật trước mặt minh, trong lòng không khỏi lại càng thêm sợ hãi Lý Khánh An. Hắn từ từ ngồi xuống, sắp xếp lại ý tử trong đầu nói: “Ty chức cho rằng đại tướng quân có hạn điền cũng phải có đối tượng, không nên quơ đũa cả nắm. bây giờ cũng đã đến lúc thả chậm bước lại, chứ không phải lúc triệt để lật đổ mà cải cách, như thế chỉ tổ tạo thành cảnh đại chủ khắp thiên hạ cùng đồng tâm hiệp lực lại chống đối đại tướng quân mà thôi. Vào đời Hán Vương Mãng chính là vì quá nóng vội mà đắc tội tất cả cường hào thiên hạ. nên mới khiến tân triều của hắn không thể giữ được bao lâu. ty chức hi vọng đại tướng quân đừng giẫm lại lên vết xe đổ của hắn mà thôi.”
Tuy lời Quý Quảng Sâm nói không có ý mới gì. vì có rất nhiều người đều đã không ngừng nhắc nhở Lý Khánh An. nhưng là một tướng quân mà có thể nhìn thấy được điểm này thì đúng là đáng quý. Lý Khánh An lại gật gật đầu nói: “Vậy ngươi hãy nói thử xem. ta nên nhằm vào nhưng đối tượng nào mà hạn điền?”
Quý Quảng Sâm suy nghĩ một lát bèn nói: “Vừa rồi đại tướng quân cũng nói rồi. là quyền quý đến nương tựa Nam Đường, nhưng người này sở dĩ đến nương tựa Nam Đường đều là muốn phản đối đại tướng quân, nên cử hạ thủ với bọn họ cũng là lẽ đương nhiên. Ty chức thấy đại tướng quân quả thực đã làm như thế, và con những đại hộ sở hữu đất đai cũng là người dễ ra tay, ty chức khuyên đại tướng quân không ngại gì hạ thủ với họ.”
“Ý ngươi nói là tự viện đấy ư?” Lý Khánh An cười cười hỏi lại.
“Chính là tự viện!”
Quý Quảng Sâm thấy Lý Khánh An đã hiểu ý của mình, hắn không khỏi cười phá lên. nói: “Từ thời của Võ Tắc Thiên đến nay. phật tự chùa chiền chiếm đất càng lúc càng quyết liệt, cũng không thua gì quyền quý tông thất chiếm ruộng. đó là một khối u ác tính của Đại Đường, bắt đầu từ năm Thiên Bảo nguyên niên Lý Long Cơ tôn vinh Đạo giáo đè nén Phật giáo, mục đích cũng là vì muốn hạn chế việc tự viện chiếm ruộng đất, nhưng hắn lại làm quá thất bại. không những không hạn chế được phật tự chiếm ruộng mà ngược lại còn làm cho đạo viện cũng bắt đầu chiếm ruộng, dân chúng lại càng lầm than. Kính Tông hoàng đế tuy bắt đầu hạn điền, nhưng hắn cũng chi mới nhằm vào được tông thất và quyền quý, vẫn còn chưa kịp động thủ với phật tự đạo viện, cho nên ta khuyên đại tướng quân sau khi hạn chế hết ruộng đất của các tông thất quyền quý của Nam Đường, nên bắt đầu ra tay với tự viện trong thiên hạ. Như thế không những có thể làm dịu lại cơn sốt thâu tóm ruộng đất. và cũng không đến nỗi bị tất cả danh môn thiên hạ căm ghét. Không biết đại tướng quân thấy ý này thế nào?”
Quý Quảng Sâm thật chất cũng có tư tâm của mình. Quý thị gia tộc của hắn chính là danh môn Lạc Dương, hắn vô cùng hiểu rõ mối lo mà giai cấp như họ sắp phải đối diện trong tương lai. Họ vô cùng lo lắng chính sách mới mà Lý Khánh An đưa ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân họ. Nếu như thế này họ nhất định sẽ cùng đứng dậy chống đối lại chính quyền của Lý Khánh An. Quý Quảng Sâm trong một mức độ nào đấy hắn ủng hộ Lý Hanh chẳng qua là vì Lý Hanh đã đưa ra lời hứa rõ ràng là sẽ bào đám được lợi ích giai cấp của bọn hắn. Là một người hưởng lợi tương quan trực tiếp của danh môn thế gia. Quý Quảng Sâm đương nhiên hi vọng mượn cơ hội này thuyết phục Lý Khánh An, chí ít phải nói cho Lý Khánh An biết cách nghĩ của người trong cùng giai cấp bọn họ nghĩ gì. Hôm nay vốn dĩ là lần đầu thọ mệnh của hắn sau khi đầu hàng. nhưng không ngờ lại chộp được cơ hội này, Quý Quảng Sâm bèn nắm lấy dịp này để tỏ rõ tâm nguyện của mình với Lý Khánh An.
Với Lý Khánh An mà nói, đã không phải chi một người đề xuất vấn đề này với hắn. cả Bùi gia, Thôi gia, Lư gia và Độc Cô gia... tất cả bọn họ đều hi vọng chính sách mới của Lý Khánh An đừng dính líu quá rộng, đừng xâm phạm đến lợi ích của các danh môn thế gia. Hôm nay Quý Quảng Sâm chăng qua là lặp lại lời của rất nhiều người đã từng nói. nhưng lời nói của Quý Quảng Sâm hôm nay lại rất có hiệu quả.
Cũng giống như mối quan hệ giữa lượng và chất, những thay đổi đơn thuần về lượng, đến một mức độ nhất định, sẽ chuyển hóa thành sự biến đổi về chất. Quý Quảng Sâm lại là người đầu tiên nói với Lý Khánh An sau khi hắn bất đầu quay lại chinh phục Trung Nguyên. khiến Lý Khánh An không thể không tĩnh tâm lại để suy ngẫm sách lược chính trị tiếp theo của mình.
Sau khi tiễn Lý Quang Bật và Quý Quảng Sâm về, Lý Khánh An khoát tay sau lưng đứng ngay trước cửa trướng, hắn nhìn chằm chằm vào mưa táp bão bùng của đêm đen mà trong lòng không khỏi đâm vào suy tư. Bất kỳ một chính đàng hay một nhân vật lớn mạnh nào trong lịch sử, nếu muốn đoạt được thiên hạ nhất định phải dựa vào lực lượng của một giai cấp nào đấy. Muốn đánh bại một giai cấp khác, vậy Lý Khánh An hắn phải dựa vào giai cấp nào đây?
“Dựa dẫm vào tầng lớp nông dân ư?”
Lý Khánh An lại lắc lắc đầu. từ cổ chí kim người muốn đoạt thiên hạ đều phải lợi dụng giai cấp nông dân. chứ không phải dựa dẫm vào giai cấp nông dân. Lưu Hán. Lý Đường. Triệu Tống. Chu Minh đều là như thế, có thể đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, nhưng làm sao có thể sở hữu thiên hạ trên lưng ngựa? Đời Tần không biết điều lật đổ giai cấp quý tộc của chiến quốc, nhưng lại không kịp thời bồi dường ra giai cấp đáng tin cậy mới, đế rồi thiên hạ bạo loạn, mất hết lòng dân. bị các quý tộc cũ lợi dụng. để rồi chỉ đến đời thứ hai đã vong. Tùy triều cũng như vậy, Tùy Vãn đế lập tam tinh lục bộ chế, mục đích là muốn triệt để đánh tan chế độ môn phiệt từ thời Hán Tấn đến nay, kết quả lại xúc phạm đến lợi ích của thế gia danh môn. cũng vì chưa xây dựng được tầng lớp mới đáng tin. kết quả là cường hào thiên hạ cùng phản, khiến nhà Tùy mới đến đời thứ hai đã diệt vong, cuối cùng bị Lý Đường gặt hái hết thành quả mà Tùy Văn đế sây trồng bấy lâu.
Lịch sự đã dùng tư thế kiên quyết không chùn bước của mình nói cho Lý Khánh An biết, cái cũ đã qua đi, duy chỉ có tương lai là còn có thể tiếp tục theo đuồi, thuận thế mà hành mới là hành động sáng suốt của hắn. dựa vào danh môn thế gia đánh bại tông thất Lý Đường rồi kiến lập ra giai cấp mới để đánh bại môn phiệt thế gia. chỉ cần hắn có thể ràng buộc được giai cấp nông dân. môn phiệt thế gia sẽ không còn cơ sờ đê khởi binh tạo phán chống lại hắn.
Đây mới là thiên hạ của hắn!