Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 133: Tiệc mừng sinh nhật công chúa

Canh bốn, Dương Nguyên Khánh đã tỉnh dậy rồi. Hôm nay không những phải luyện võ mà còn có một việc quan trọng phải làm. Ở nơi hắn ở có một cái giếng. Bình thường rửa mặt thì đều múc nước từ dưới giếng. Nhưng hôm nay hắn lại ngồi bên giếng, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Hắn đang cố gắng giặt sạch quân phục của mình. Bên chân hắn đặt một hộp bột giặt nhỏ được nghiền ra từ hạt đậu sừng (1).

Hôm nay hắn phải đi tham gia tiệc sinh nhật của công chúa Nhạc Bình. Mặc áo lam thì chắc chắn là không được. Tổng cộng hắn chỉ có bốn bộ quần áo, hai chiếc áo vải, một bộ quân phục, một bộ áo giáp Minh Quang. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể mặc bộ quân phục đến thôi. Như thế ở một mức độ nào đó cũng thể hiện thân phận của hắn.

Chỉ có điều bộ quân phục của hắn có mấy vết máu loang lổ cần phải giặt sạch đi. Dương Nguyên Khánh lấy một ít bột giặt rắc đều lên góc áo và phần trước ngực, bắt đầu ra sức vò. Bộ quân phục được dệt bởi vải bố, vô cùng chắc chắn, mặc lên người cũng rất thoải mài.

Tự mình giặt quần áo, điều này đối với con cháu khác của Dương phủ hoàn toàn là không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh thì đây là điều vô cùng bình thường. Từ lúc năm tuổi hắn đã bắt đầu giặt quần áo rồi. Lúc còn nhỏ hắn đã thường cùng với thím đi đến bên bờ sông, giúp thím giặt quần áo rồi.

Dưới ánh sáng trăng nhàn nhạt nhìn thấy vết máu trước ngực và hai vai đã mất đi, Dương Nguyên Khánh lại lấy hai thùng nước, giặt sạch quần áo rồi vắt sạch nước, phẩy phẩy quần áo rồi phơi lên dây trong sân. Như thế này thì đến trưa quần áo có thể khô được rồi.

Sau khi giặt xong quần áo, thời gian hãy còn sớm, Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hoạt động một chút bả vai, tiện tay rút ra một cây đao dưới cái cây, chầm chậm đi vào trong nhà, tập trung tinh thần, tìm kiếm một trạng thái tốt nhất, một nhát đao bổ ra, ánh sáng lóe lên dưới bóng trăng.

……………..

Buổi tiệc sinh nhật của công chúa Nhạc Bình Dương Lệ Hoa đã được chuẩn bị từ trước đó một tháng. Theo như tính cách trầm tĩnh của Dương Lệ Hoa, nàng không thích kiểu chúc mừng phô trương, mọi người một nhà ăn uống với nhau một bữa cơm là mừng sinh nhật tốt nhất, huống chi đây cũng chẳng phải là ngày sinh nhật gì to tát.

Nhưng chuyện này nàng không làm chủ được. Đây là ngày sinh nhật khá trọng đại đầu tiên từ khi Dương Quảng kế vị. Thời hạn để tang đã hết, Dương Quảng liền quyết định lợi dụng lần sinh nhật lần này của công chúa Nhạc Bình mời lan tràn đủ loại quan lại, lung lạc tình cảm của các đại thần. Để khiến ngày sinh nhật càng thêm long trọng náo nhiệt Dương Quảng đưa ra quyết định, không chỉ mời quan ngũ phẩm trở lên mà ngay cả gia quyến của bọn họ cũng mời đến buổi tiệc.

Nhưng như vậy thì tiệc sinh nhật tổ chức trong cung không được thích hợp lắm, các đại thần thảo luận và quyết định tiến hành tổ chức buổi tiệc ở phủ Lan Đình. Phủ Lan Đình cũng chính là phụ đệ của Hán Vương Dương Lượng. Đó là một phủ đệ rất lớn, để trống, hoàn toàn có thể dùng để cử hành yến tiệc lần này.

Lần sinh nhật này của công chúa Nhạc Bình, Dương Quảng bỏ ra một khoản tiền lớn, không chỉ hao tổn rất nhiều của cải mà đồng thời còn lệnh cho Tông Chính tự, Quang Lộc tự, Thái Thường tự, tỉnh Nội Thị và Phủ Kinh Triệu và những bộ tự có liên quan khác cùng tổ chức. Các đại thần đều biết rõ ràng rằng Thánh Thượng ý không chỉ ở trong lời nói. Lần yến tiệc lần này cần tổ chức một cách hết sức tận tâm.

Phủ Lan Đình nằm ở phường Sùng Nghiệp, là một tòa nhà lớn chừng hai trăm mẫu đất. Trong phủ đệ thì vô cùng tráng lệ, khí thế đồ sộ, có ba đại điện có sức chứa hơn nghìn người, càng không nói đến các loại hoa cỏ kỳ lạ bên trong phủ, các loại đình đài lầu các, hồ nước thủy tạ, xa hoa tuyệt đẹp, có thể sánh với hoàng cung.

Lúc này trước phủ đã giăng đèn kết hoa, vui mừng sung sướng. Hai ngày trước liền có năm trăm cung nữ hoạn quan tiến vào bên trong phủ, dùng các loại tơ lụa, các loại đèn lồng trang trí cho buổi yến tiệc rực rỡ gấm hoa, rất có không khí.

Những quan viên và gia quyến có tư cách tham gia buổi yến tiệc này đều là ngũ phẩm trở lên, nhưng không chỉ có giới hạn trong chức sự quan, quân quan, tán quan, huân quan, tước quan, tất cả những quan viên từ ngũ phẩm trở lên thì đều có tư cách tham gia, chỉ là căn cứ vào chức quan không giống nhau, số lượng gia quyến đi theo có sự hạn chế. Dù là như vậy, quy mô vẫn là lập tức tăng lên gấp bội. Số người tham gia yến tiệc đến hơn nghìn người.

Nhưng tương ứng với buổi yến tiệc ban thưởng có quy mô long trọng nhất này, kiểu ban thưởng này vẫn chỉ có thể coi là quy mô nhỏ. Hội ban thưởng thông thường sẽ kéo dài vài ngày, tổ chức cả nước. Đó là tổ chức những sự kiện vui mừng trọng đại như hoàng đế đăng cơ, sắc phong Thái Tử, cải nguyên, giao miếu và mừng bội thu v.v.

Bắt đầu từ buổi trưa, quan viên và gia quyến đến tham gia yến tiệc liên tục đi về hướng phường Sùng Nghiệp. Xe ngựa, xe bò, cưỡi ngựa, cưỡi lừa, đoàn người đến trước cửa phủ Hán Vương nối liền không dứt. Trước cửa tuy có quảng trường nhưng muốn dừng mấy trăm chiếc xe ngựa ở đó là điều không thể. Huống hồ còn có xe kéo của Hoàng đế, lại còn có khách ngoại quốc. Do đó tất cả các xe đều phải quay về, gia đinh, người hầu một người cũng không được ở lại.

Mấy trăm nha dịch của huyện Trường An, huyện Đại Hưng ở trước cửa khai thông đường đi. Ngoài ra tả hữu võ vệ điều động gần vạn binh lính tuần tra cảnh giới xung quanh Vương phủ, phòng vệ vô cùng chu đáo, chặt chẽ.

Dương Nguyên Khánh là khoảng giờ Mùi có mặt ở quảng trường trước cửa Vương phủ. Hắn cưỡi ngựa né tránh đám người chật chội, chật vật tiến về phía trước. Lúc này chính là giờ cao điểm khách đến, đám đông mãnh liệt đi vào, đặc biệt là ở quảng trường trước phủ, từng chiếc xe ngựa, xe bò đang gian nan quay đầu, chủ nhân đang dặn dò đám gia đinh người hầu, con đường tắc nghẽn, chật chội vô cùng.

Nhưng qua quảng trường, đến trước cửa phủ thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Mấy chục cái bàn lớn xếp hai bên, hai mươi quan viên đang bộn rộn đăng ký tên cho khách, đổi phát yết bài. Rất nhiều quan viên gặp người quen ở trước cửa, khó tránh hàn huyên với nhau vài câu chuyện.

Các khách mời phần lớn đều đem theo vợ đến. Đàn ông ăn mặc thì gần như nhau, trên người mặc thường phục, đầu đội mũ ô sa, chân đi giày da. Nhưng phụ nữ thì bước chân nhẹ nhàng bước đi. Tuy đã là cuối thu nhưng những quý bà đại đa số vẫn chải tóc búi cao bán nguyệt, trên người mặc áo trong bó sát, áo ngoài tay lỡ và váy dài hoa văn, ở trên vai còn có một cái khăn dài, hiện ra vô cùng duyên dáng xinh đẹp. Bọn họ đeo vòng ngọc, cái nào cái nấy nhẵn mịn, ánh sáng lấp lánh, từ xa nhìn lại trước phủ Lan Đình một khoảng sắc màu tươi sáng, khiến người ta phải hoa cả mắt.

Ngựa của Dương Nguyên Khánh đã được dắt đi, thay một mã bài. Hắn xem xét khoảng không, đến trước một cái bàn, trên mặt hắn nóng lên. Hắn phát hiện ra tất cả mọi người quần áo đều ngăn nắp, chỉ có riêng mình hắn mặc một bộ quân phục cũ kỹ, đã giặt đến trắng bệch, đặc biệt là trước ngực và hai bên vai do vò quá mạnh dẫn đến mất cả màu, lộ rõ hai mảng trắng loang lổ. Trên đường đi thì còn không có cảm giác gì. Nhưng đến khi so sánh với đám người quần áo chỉnh tề ngăn nắp thì bộ quân phục của hắn trở nên vô cùng khó coi.

Cũng có người mặc quân phục đến, nhưng đồ người ta mặc lại là bộ quân phục thị vệ chỉnh tề ngăn nắp, dùng loại vải đẹp, bộ quân phục phẳng phiu, đao dài thắt trên thắt lưng, chân đi ủng, trông tinh thần rất phấn chấn, chứ đâu có giống bộ quân phục biên cương vừa cũ vừa vàng, nhàu nhĩ mà hắn mặc. Thực ra cũng có thể do là lại loại kém nhất về chất trong quân phục, ngay cả quần áo của tôi tớ cũng không bằng.

Cũng may hắn dáng người khôi ngô cao lớn, quần áo tuy rằng mộc mạc nhưng không ảnh hưởng đến diện mạo tinh thần của hắn, miễn cưỡng không bị hộ vệ ngăn lại. Chỉ có điều có bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ quét qua hắn. Cái cảm giác bị người khác xem thường thực sự khiến hắn có chút không thoải mái.

Các quan viên đăng ký nhìn thấy hắn mặc quân phục, tay cầm thiệp mời, liền chắp tay cười nói:

- Vị tướng quân này, xin mời đăng ký trước.

Trên bàn có mấy bộ đăng ký, trong đó màu vàng là cho khách Binh Bộ. Hắn mở tập đó ra, tìm từng hàng từng hàng một. Đến trang thứ tư thì tìm thấy tên mình. Hắn cầm bút lên ký tên mình lên phía dưới đó, rồi lại vẽ một vòng tròn trên cột gia quyến, đặt bút xuống cười nói:

- Như thế đã được chưa?

- Được rồi!

Các quan viên đăng ký đã dùng thiếp mới của anh ta đổi lấy yến bài, số năm trăm ba mươi mốt. Cũng không kém quá. Chắc là vì hắn có tước vị, nên các quan viên cười với hắn nói:

- Được rồi, Dương tướng quân mời vào!

Dương Nguyên Khánh lúc này đã nhìn thấy hai chị em đập vỡ chiếc bình tráng men nọ đang nói chuyện với tiểu nữ Trịnh phủ hắn gặp hôm trước ở Trịnh phủ. Dương Nguyên Khánh sợ các cô đó sẽ vội trả mình tiền. Hắn vừa định đi vào cửa Phủ thì đột nhiên có tiếng người gọi hắn đằng sau:

- Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trưởng Tôn Thịnh đang gọi hắn. Hắn không khỏi ngây ngẩn cả người. Trưởng Tôn Thịnh chẳng phải ở Thái Nguyên sao? Ông ta trở về bao lâu rồi? Vậy ông nội mình có về không?

Hắn liên bước lên phía trước thi lễ:

- Trưởng tôn tướng quân, ông trở về bao lâu rồi?

Trưởng Tôn Thịnh ha hả cười nói:

- Ta buổi sáng nay mới trở về. Ông nội cậu đi Lạc Dương, giữa đường nhận lệnh đi thị sát Tân Đô tuyên chỉ rồi. Chắc là phải hai hôm nữa mới về. Ông ấy rất lo cho cậu đó!

Dương Nguyên Khánh mặt nóng lên, chắcTrưởng Tôn Thịnh đã biết một chút chuyện Hạ Nhược Bật rồi. Vì thế trong lời có lời. Hắn nhìn thấy bên người Trưởng Tôn Thịnh dẫn theo một người thiếu niên, chừng 8, 9 tuổi, mặc bào gấm, tướng mạo tuấn tú, bề ngoài nhìn giống Trưởng Tôn Thịnh, liền cười nói:

- Vị này chính là lệnh lang sao?

- Đây là con trai ta Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Thịnh kéo đứa con một chút:

- Còn không chào huynh trưởng?

Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng chắp tay thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

- Hậu sinh Vô Kỵ tham kiến Nguyên Khánh đại ca.

- Hoá ra cậu chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay với cậu ta cười nói:

- Đã nghe danh từ lâu đệ là thần đồng.

Trưởng Tôn Thịnh vô cùng sủng ái đứa con trai này của mình. Dương Nguyên Khánh khích lệ Vô Kỵ khiến trong lòng ông ta vui mừng vô cùng, liền mới vuốt râu cười nói:

- Tiếc là con trai ta học văn chứ không học võ, không như đồ đệ đầu tiên của ta, văn võ song toàn.

- Trưởng tôn tướng quân nói chính là Thế Dân, con trai của Lý Lũng Châu phải không? Cháu đã gặp anh ta rồi, quả nhiên không sai, rất có tướng, lớn lên sẽ không giống người bình thường.

- Đứa trẻ đó, rất nhiều người đều nói như vậy.

Trưởng Tôn Thịnh vứa nói chuyện với Dương Nguyên Khánh vừa gật đầu thăm hỏi với hai bên. Ông ta là lão thần trong triều, mạng lưới quan hệ vô cùng lớn. Dương Nguyên Khánh thấy mình chiếm quá nhiều thời gian của ông ta, liền chắp tay cười nói:

- Trưởng Tôn tướng quân cứ tự nhiên đi, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Hắn lại vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai của Tôn Vô Kỵ, nhỏ giọng nói:

- Phải có chí làm Tể tướng thì mới có thể càng phấn đấu tiến lên.

Trưởng Tôn Vô Kỵ trong mắt lộ vẻ nóng bỏng, chắp tay nói:

- Đa tạ Dương đại ca cổ vũ, Vô Kỵ đã nhớ rồi.

Trưởng Tôn Thịnh trong lòng cảm động, nhưng ông ta quả thật có rất nhiều người cần phải chào hỏi, liền gật gật đầu nói:

- Vậy được rồi, cậu vào trong trước di, đợi lát nữa ta sẽ tìm cậu.

Trưởng Tôn Thịnh liền mang theo đứa con đi đến một chỗ khác. Bên đó có mấy đại thần vẫy tay với ông ta. Từ xa đã nghe thấy tiếng Trưởng Tôn Thịnh cười nói:

- Tô tướng quốc, đã lâu không gặp, nghe nói lại thêm tiểu thiếp rồi? Càng già càng dẻo dai!

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, đang định vào cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, có một vệ sĩ hét lớn lên:

- Tề vương điện hạ giá lâm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất