Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 188: Tranh phong đối lập (1+2)

Trước bậc thang bạch ngọc của đại điện, Lý Cương cao giọng đọc những quy định tuyển chọn Võ Cử.

- Võ Cử lần này được chiếu theo thánh ý, được tuyển trọn theo phương thức thi đấu công khai, công bằng chọn được ra 500 võ tướng anh tài. Lại được chia ra hai bảng Ất và Giáp, trong đó bảng Ất là 300 người được chọn, bảng Giáp là 200 người…

Giọng đọc của Lý Cương hơi khàn khàn, nội dung dài dòng làm cho bá quan văn võ trong triều nghe đều cảm thấy buồn ngủ. Đến Dương Quảng cũng không muốn nghe nữa, ngài chậm rãi mở bảng danh sách vừa trình lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn từng cái tên một. Đối với bảng Ất ngài không có hứng thú lắm, ánh mắt của ngài dừng lại trên bảng Giáp, chỉ có những cái tên đằng sau có chú thích họ cưỡi ngựa bắn cung xuất chúng, thành thạo binh khí. Còn về việc đó là thật hay giả thì ngài cũng không thể nào kiểm chứng.

Nhưng Dương Quảng đã đặt vào một chứng cứ, dần dần ánh mắt của ngài trở nên sắc bén. Ngài nhìn thấy “Tùy Quang Dương” đứng thứ tám trong danh sách. Đây là một cái tên mà ngài thuận miệng nói ra, chính là bản thân ngài. Quang Dương cũng chính là tên của ngài phát âm ngược lại, cộng thêm tên họ Tùy triều, không ngờ lại là người thứ tám trong danh sách được tuyển chọn. Trong lòng Dương Quảng không khỏi lộ ra một tia sát khí.

Lúc này Lý Cương đọc xong rồi, khom người nói:

- Thưa bệ hạ, Võ Cử lần này là hoàn toàn hợp quy tắc, các giám khảo thận trọng, cẩn thận, tỉ mỉ. Năm trăm danh tài đã được tuyển chọn, mời bệ hạ phê chuẩn yết bảng.

Trong lòng Vũ Văn Thuật cũng có chút căng thẳng, y cũng không ngờ rằng việc này lại được nói trên triều. Đây cũng sẽ có biến cố nhiều hơn, ví dụ như lúc nãy Dương Nguyên Khánh nói y làm rối kỉ cương trước mặt Ung Vương nhưng dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm làm quan của y thì y biết cho dù trong lòng mọi người đều rõ thì cũng sẽ không có ai nói ra. Việc này liên quan tới không ít những nhà quyền quý, trước khi chưa có chứng cớ thì không ai dễ gì mà đắc tội với người khác.

Y nhìn thấy Thánh Thượng đã cầm bút lên chuẩn bị phê duyệt, trong lòng không khỏi vui mừng nhưng lập tức ngài lại đặt bút xuống, Dương Quảng nhìn xuống các quan thần cười nói:

- Trẫm không thể quá chuyên quyền độc đoán, nên hỏi ý kiến của mọi người ở đây. Các vị ái khanh có ai có ý kiến khác đối với Võ Cử không?

- Bệ hạ, thần có ý kiến khác!

Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía bên ngoài đại điện, chỉ nhìn thấy trong những người đứng nghe có một người giơ cao tay bước nhanh ra khỏi hàng.

Ngay lập tức trong đại điện vang lên những tiếng thảo luận bàn bạc, không ngờ là viên quan đứng nghe bên ngoài lại lên tiếng phản đối. Mà lại là một viên quan rất trẻ, nhìn thái độ, động tác của y thì chắc hẳn y là một quân nhân. Điều này rất làm người ta kinh ngạc, những người như Bùi Củ, Trưởng Tôn Thịnh v.v… nhận ra đó là Dương Nguyên Khánh. Sao Dương Nguyên Khánh lại lên triều chứ? Hơn nữa lại ra mặt vì Võ Cử, điều này rất dễ đắc tội với người khác.

Dương Huyền Cảm đứng ở hàng thứ 3, võ nghệ của ông ta cũng không tồi, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã nhận ra ngay là con trai. Trong lòng ông không khỏi trầm xuống, đây rốt cục là chuyện gì vậy, không ngờ Nguyên Khánh lại ra mặt vì Võ Cử? Dương Huyền Cảm cũng đoán được ra trong Võ Cử chắc chắn sẽ có những mưu mẹo nhưng đây là quy tắc ngầm trong quan trường. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng sẽ không ai nói, bởi vì việc này rất khó có chứng cứ, đắc tội với người khác thì đã đành, hơn nữa còn tự rước nhục vào thân. Cái gọi là xem xét cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao cũng đâu có phải là những việc đại sự như tuyển chọn sĩ tử gì chứ.

Dương Huyền Cảm lại không ngờ rằng con trai mình lại đứng ra tố giác, làm cho trong lòng ông vô cùng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán đã đổ ra.

Vũ Văn Thuận thì co rúm người lại, hung hãn nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh, y không ngờ rằng con người này lại dám đứng ra. Một tên tướng trấn thủ biên cương nhỏ nhoi lại dám đắc tội với trọng trần triều đình. Quả nhiên là chán sống rồi.

Trong mắt Dương Quảng lại lộ ra một vẻ tán thưởng nhưng không phải vì việc Dương Nguyên Khánh đứng ra tố giác mà là trước việc này ngài không bảo Dương Nguyên Khánh lên triều tố giác nhưng Nguyên Khánh đã nghĩ ra, chứng tỏ Nguyên Khánh rất hiểu rõ tâm tư của ngài, biết ngài muốn lấy việc này để làm cái cớ.

Điều này làm cho Dương Quảng cảm thấy vui mừng vì có một sự phối hợp ăn ý, hai bên đều không nói nhưng trong lòng cả hai đều ngầm hiểu. Dương Quảng nhanh chóng đưa mắt tới chỗ của Dương Tố thì phát hiện ra Dương Tố không lên triều, chẳng lẽ đây là sự sắp xếp của Dương Tố sao? Nhưng chỉ là một ý niệm thoáng qua ngài lại biết rằng không phải, Dương Tố sẽ không tận tâm làm một việc như vậy. Nếu ông ta sắp xếp thì ông ta sẽ lên triều, điều này chứng tỏ không liên quan tới ông ta, chắc hẳn là do Nguyên Khánh tự sắp xếp.

- Dương tướng quân, khanh có ý kiến gì khác?

Dương Nguyên Khánh lấy một bản tấu giơ cao lên,

- Thần buộc tội Hữu võ vệ đại tướng quân Vũ Văn Thuật thao túng Võ Cử, mưu lợi riêng làm rối kỉ cương!

Dương Nguyên Khánh vừa nói ra thì cả triều lập tức xì xào bàn tán, không ai ngờ rằng Dương Nguyên Khánh lại trực tiếp chỉ ra là Vũ Văn Thuật. Nội Sử Lệnh Dương Ước đứng ở hàng đầu tiên nhẹ nhàng lắc đầu, đây chính là nhân tài nhà họ Dương mà đại ca mình nhìn ra sao? Lỗ mãng, vô tri, tự rước lấy diệt vong, trục xuất hắn ra khỏi Dương gia là may mắn cho Dương gia, nếu không người này sẽ hại chết Dương gia.

- Bệ hạ, lão thần không phục!

Vũ Văn Thuật lớn tiếng hét, từ trong chen ra ngoài, y tức giận đến cả người run lên, trên mặt nóng bừng như lửa đốt, hai bàn tay nắm lại kêu rắc rắc. Y hận là không thể một quyền đánh chết Dương Nguyên Khánh.

Y chỉ vào Dương Nguyên Khánh hét lên:

- Ngươi ngậm máu phun người, hôm nay lão phu sẽ không để cho ngươi yên.

Một tên nội thị đã nhận lấy bản tấu của Dương đưa lên cho Dương Quảng, Dương Quảng lại không nhìn mà cười hỏi lại Dương Nguyên Khánh,

- Dương tướng quân, sao ngươi lại nói Vũ Văn đại tướng quân thao túng Võ Cử chứ?

Dương Nguyên Khánh không thèm để ý tới Vũ Văn Thuật, cất cao giọng nói:

- Vũ Văn Thuật thao túng bảng Giáp, 200 người được chọn trong bảng Giáp ít nhất có 100 người là do ông ta chỉ định. Mỗi người ông ấy nhận 1000 đến 2000 xâu tiền hối lộ, làm cho việc tuyển chọn của bảng Giáp không công bằng, ông ta đã phá hủy Võ Cử lần này.

Vũ Văn Thuật vô cùng phẫn nộ, chỉ vào Dương Nguyên Khánh hét lớn,

- Dương Nguyên Khánh, ngươi nói ta nhận hối lộ, thao túng Võ Cử, ngươi có chứng cớ gì chứ?

- Ta tận mắt nhìn thấy con trai ông Vũ Văn Trí Cập ở tửu lầu nhận tiền, rất nhiều con cháu quý tộc đưa tiền đút lót cho y.

Vũ Văn Thuật từ giận dữ quay sang cười, chỉ vào Dương Nguyên Khánh và nói với Dương Quảng cùng văn võ bá quan trong triều:

- Bệ hạ, các vị đại thần, các người thử nghe xem, đây là chứng cứ của hắn sao? Hắn nhìn thấy con trai tôi nhận tiền thì hắn nói tôi thao túng Võ Cử. Hắn có chứng cớ gì mà bảo con trai ta nhận tiền chứ? Cho dù con trai ta có nhận tiền thì việc đó có liên quan tới Võ Cử sao? Nó cho người ta mượn tiền, người ta trả lại cho nó, như vậy thì sao?

Trong triều mọi người cười vang lên, cái tên Dương Nguyên Khánh này dũng khí để đâu hết rồi, trên quan trường lại ngây thơ như vậy chứ. Không ngờ hắn nhìn thấy Vũ Văn Trí Cập nhận tiền mà lại chạy tới tố giác, đây cũng gọi là chứng cớ sao?

Tả kiêu vệ đại tướng quân Trương Cẩn cũng nhẹ nhàng lắc đầu, ông ta tưởng rằng Dương Nguyên Khánh này rất lợi hại chứ, có thể khiến Hạ Nhược Bật mất mạng, đả trọng thương Độc Cô gia và Nguyên gia, ai dè là hắn lại như thế này. Nhưng ông ta cũng không ngờ rằng Vũ Văn Thuật lại có thể nhét vào hơn trăm người, điều này cũng thật là quá đáng, bản thân ông ta cũng chỉ sắp xếp được mười hai người.

Chỉ có vẻ mặt của Bùi Củ là nghiêm nghị, trên mặt không có chút cười nhạo nào. Ông ta biết con người Dương Nguyên Khánh này, tuyệt đối không ngây thơ đến mức như vậy. Hắn cố tình tỏ ra yếu thế, hắn muốn lạt mềm buộc chặt, từng bước từng bước dụ Vũ Văn Thuật cắn câu.

Dương Quảng cũng không lộ sắc mặt lại hỏi:

- Dương tướng quân, ngươi còn có chứng cớ gì nữa không?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Bệ hạ, thần có một tộc huynh, y tham gia cuộc thi của bảng Giáp, y cũng đút lót Vũ Văn Trí Cập 2000 xâu tiền. Y cưỡi ngựa bắn cung không giỏi nhưng lại được 9 điểm, y biết hành vi của mình không đúng nên tự rút khỏi Võ Cử. Bệ hạ có thể để y làm chứng, bây giờ y đang ở bên ngoài Chu Tước, tên là Dương Nguy.

Dương Ước ngẩn người ra, sao con trai của Tích Thiện và Dương Nguyên Khánh lại lăn lộn cùng nhau chứ? Trong lòng ông ta rất không hài lòng.

Dương Quảng gật gật đầu,

- Truyền nhân chứng Dương Nguy vào.

- Bệ hạ!

Vũ Văn Thuật lại phản kích lại,

- Y là tộc huynh của Dương Nguyên Khánh sao có thể làm chứng chứ? Y hoàn toàn có thể giúp Dương Nguyên Khánh làm ngụy chứng. Bệ hạ, việc này không thể được.

Dương Quảng khoát khoát tay,

- Vũ Văn tướng quân không cần vội, đợi người tới rồi hãy nói.

Vũ Văn Thuật tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cũng buồn bực. Không ngờ Thánh Thượng không hề giúp y, lẽ nào người thực sự nghi ngờ mình nhận hối lộ sao? Trong lòng y cũng cảm thấy bất an.

Trong lòng Bùi Củ kinh ngạc, ông ta đã nhìn ra một chút manh mối. Vũ Văn Thuật là thân gia của Thánh Thượng mà Dương Nguyên Khánh lại nói những lời không có chứng cứ đáng tin cậy. Cho dù là người bình thường thì cũng phải giữ thể diện cho thân gia của mình mà bỏ dở chuyện này, huống hồ Vũ Văn Thuật lại là trọng thần, Thánh Thượng lại càng phải nói giúp cho y chứ. Nhưng Thánh Thượng dường như lại đang nói giúp Dương Nguyên Khánh, lẽ nào Thánh Thượng đã sớm biết sự tình sao?

……….

Một lát sau Dương Nguy được thị vệ dẫn vào đại điện, thân phận của y chỉ là thứ dân, bản thân không được vào đại điện. Y không có tư cách vào đại điện, vì vậy quan thị vệ đã cho lấy cho y mặc trang phục quan thất phẩm.

Trong lòng Dương Nguy rất căng thẳng, y quỳ rạp xuống đại điện,

- Tiểu dân Dương Nguy tham kiến Hoàng Đế bệ hạ.

- Ngươi cũng là cháu của Dương thái phó à!

Dương Quảng cười cười rồi lại hỏi:

- Ngươi cũng tham gia vào Võ Cử lần này sao?

- Dạ, tiểu dân có tham gia vào Võ Cử nhưng bỏ dở giữa chừng.

- Vì sao ngươi lại bỏ dở?

- Bởi vì tiểu dân cưỡi ngựa bắn cung rất dở, tiểu dân bèn tìm quan hệ với Vũ Văn Trí Cập, hy vọng y giúp đỡ. Y đòi tiểu dân 2000 xâu tiền, kết quả tiểu dân được 4 điểm nâng lên thành 9 điểm. Trong lòng tiểu dân có chút sợ hãi nên đã rút lui.

Vũ Văn Thuật vội vàng lau mồ hôi đang vã ra trên trán nói:

- Bệ hạ, xin hãy nghe lão thần nói một câu, lão thần cũng có thể nói là mình cưỡi ngựa bắn cung dở, sau đó đút lót để được 9 điểm, lão thần cũng có thể biểu hiện rất kém, bệ hạ có tin không?

Lúc này sự kiên nhẫn của Dương Quảng đã không còn, ngài không thèm để ý tới Vũ Văn Thuật mà quay lại hỏi Lý Cương,

- Lý thị lang, Dương Nguy này thi được mấy điểm?

Lý Cương lắc lắc đầu,

- Cụ thể thi như thế nào thần không biết nhưng có thể hỏi Lang trung Hạ Cận, ông ta là chủ khảo bảng Giáp.

- Ngươi là quan chủ khảo mà ngươi lại không biết, vậy mà ngươi lại nói với trẫm là Võ Cử được tổ chức hoàn toàn hợp quy tắc.

Dương Quảng cười lạnh một tiếng rồi lập tức quát lớn:

- Lang trung Hạ Cận ở đâu?

Hạ Cận đang ở ngay đại điện, lúc ông ta nhìn thấy Dương Nguy xuất hiện liền sợ hãi. Dương Nguy bỏ thi giữa chừng, tên đã bị ông ta xóa đi sửa thành Tùy Quang Dương, việc này bảo ông ta phải nói thế nào đây?

Ông ta nơm nớp lo sợ đi ra khỏi hàng, khom người xuống nói:

- Việc này phải hỏi giám khảo trực tiếp, thần cũng không rõ.

“Rầm” Dương Quảng vỗ thật mạnh xuống nghị án phẫn nộ quát:

- Một người là chủ khảo, một người là phó chủ khảo, tất cả đều không biết, vậy mang danh sách điểm thi tới đây trẫm tự xem.

Hạ Cận chân mềm nhũn ra quỳ rạp xuống đất, ông ta không dám giấu diếm nữa, thấp giọng nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Nguy đã bỏ thi, trong bảng danh sách không có tên và thành tích của y nữa.

- Hạ lang trung, không thể nào!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười,

- Tổng cộng 2083 thí sinh tham gia thi tuyển, theo tôi được biết thì ngoài Dương Nguy ra còn có hai người nữa cũng bỏ thi. Đặng Địch của U Châu và Triệu Dực của Tương Châu, như vậy thì còn 2080 thí sinh. Nhưng danh sách cuối cùng của ông lại là 2081 người, thừa ra một người, vậy một người này là ai đây?

Trong đại điện lại có tiếng bàn tán khe khẽ, tất cả mọi người đều lờ mờ nhận ra Dương Nguyên Khánh không phải ngây thơ thực sự. Hắn có chuẩn bị trước, từng bướng từng bước vạch trần việc Binh bộ làm rối kỷ cương. Rất nhiều người đều cảm nhận được Binh bộ làm rối kỉ cương lần này e rằng sẽ thất bại.

Hạ Cận không trả lời được, sự sợ hãi làm cho đầu óc ông ta trống rỗng, ông ta không biết phải trả lời thế nào, Vũ Văn Thuật đứng cạnh nóng lòng nhắc nhở ông ta nói:

- Hạ lang trung, chẳng lẽ không có tình huống đặc biệt gì xảy ra sao?

Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:

- Đúng thế! Tình huống đặc biệt, ví dụ như người này không tới nhưng ông lại sắp xếp cho anh ta thi, dù sao cũng thừa đúng một người mà?

Trong đại điện lại một lần nữa ồ lên, lúc này tất cả mọi người đều biết, Binh bộ bị bắt được điểm yếu rồi, có người không tới nhưng lại sắp xếp cho anh ta thi đỗ.

Vũ Văn Thuật giống như giẫm trên không, ông ta ngây dại, trong lòng ông ta cảm thấy có một cảm giác xấu vô cùng, chẳng lẽ cái tên Tùy Quang Dương kia lại là …

Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt trở nên linh hoạt,

- Vũ Văn đại tướng quân, chuyện của Tùy Quang Dương kia là thế nào, ông không thể không biết chứ!

Dương Nguyên Khánh lại hướng lên Dương Quảng cao giọng nói:

- Bệ hạ, Vũ Văn Thuật ăn hối lộ một cách vô pháp, một thí sinh tên là Tùy Quang Dương vốn dĩ không tới trường thi. Vũ Văn Thuật nhận hối lộ của đối phương 500 lượng vàng sắp xếp thi giả cho thí sinh Tùy Quang Dương này, cuối cùng còn thi đạt đứng thứ tám trong danh sách. Bệ hạ, người này chính là bằng chứng thép.

Trong đại điện tiếng âm thanh bàn luận lại càng sôi nổi, càng trở nên đặc sắc. Nội tình của Vũ Văn Thuật sắp bại lộ, có người thì vui mừng, có người lại lo lắng, càng có nhiều người nhìn Dương Nguyên Khánh bằng ánh mắt khác. Con người này từ yếu thế tới mạnh, từng bước từng bước dồn Vũ Văn Thuật vào góc tường.

Vũ Văn Thuật hét to lên,

- Bệ hạ, lão thần không biết, lão thần không quen biết ai là Tùy Quang Dương, Dương Nguyên Khánh vu oan cho thần, xin bệ hạ phân xử cho thần!

Dương Quảng lặng lẽ thở dài, vì lập uy trong khoa cử sau này, Vũ Văn Thuật bắt buộc phải làm tế phẩm. Ngài lấy một tờ giấy trên ngự án đưa cho tên thái giám:

- Đưa cái này cho Vũ Văn Thuật xem.

Tên thái giám nhận lấy rồi đưa cho Vũ Văn Thuật, ông ta vừa nhìn cả người đã toát mồ hôi chấn động, lập tức ngã lăn xuống đất. Ông ta xoay người quỳ xuống dập đầu liên tục:

- Lão thần biết tội rồi! Lão thần biết tội rồi! Tùy Dương Quảng này đích thực là do thần sắp xếp, thần nguyện chịu mọi hình phạt của bệ hạ!

Sự biến hóa của một vở kịch đầy kịch tính làm cho bá quan văn võ trong triều chấn động. Rốt cuộc là Thánh Thượng đã đưa cho Vũ Văn Thuật xem cái gì? Vũ Văn Thuật lúc nãy còn khăng khăng không nhận tội mà ngay lập tức đã quỳ xuống nhận tội. Những triều thần bên dưới nháo nhào tiến về phía trước định muốn nhìn rõ nội dung của tờ giấy đó.

Lúc này, dường như tất cả bá quan văn võ trong triều đều hiểu rõ một điều, việc Dương Nguyên Khánh buộc tội Vũ Văn Thuật, Thánh Thượng trước đó đã biết.

Đúng lúc này, một gã thị vệ ở cửa đại điện bẩm báo,

- Bệ hạ, ngoài cửa Chu Tước có hàng ngàn thí sinh Võ Cử ngồi yên thỉnh nguyện.

- Thỉnh nguyện vì chuyện gì?

Dương Quảng phẫn nộ nói.

- Hồi bẩm bệ hạ, bọn họ tố cáo Vũ Văn gia nhận hối lộ, thao túng Võ Cử, thỉnh cầu bệ hạ nghiêm trị người làm rối kỉ cương lấy lại sự công bằng cho người luyện võ.

Sự thỉnh nguyện của hàng ngàn thí sinh như đổ thêm dầu vào lửa, đốt cháy sự phẫn nộ của Dương Quảng, ngài lại đập ngự án phẫn nộ quát lớn:

- Truyền ý chỉ của trẫm, miễn chức của Binh bộ thị lang Lý Cương và Binh bộ lang trung Hạ Cận. Lệnh Bộ hình, Ngự sử đài, Đại Lý Tự lập thành hội thẩm tam cấp, nghiêm thẩm lại vụ án Võ Cử gian dối, phàm những ai làm rối kỷ cương, một người trẫm cũng không tha.

Dương Quảng lại nhìn Vũ Văn Thuật một cái rồi lạnh lùng nói:

- Vũ Văn đại tướng quân, ngươi làm trẫm quá thất vọng, Tùy Quang Dương này mà ngươi không tưởng tượng được ra là ai sao? Ngươi bảo trẫm sau này làm sao tin tưởng được ngươi đây?

Sắc mặt Vũ Văn Thuật trở nên trắng bệch, ông ta bỗng nhiên hiểu ra Tùy Quang Dương chính là Tùy Dương Quảng, ông ta bị mắc lừa rồi. Lúc này ông ta lại nghĩ tới hai tháng sau sẽ tuyển quan, làm cho ông ta kinh ngạc ngồi hẳn xuống đất, ông ta không còn cơ hội nữa.

- Truyền ý chỉ của trẫm, miễn chức Hữu võ vệ đại tướng quân của Vũ Văn Thuật.

Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh hài lòng gật gật đầu. Trong chuyện này Dương Nguyên Khánh gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược xuất chúng, hơn nữa lại thiện giải thánh ý làm cho ngài phải có cách nhìn khác về hắn.

---------------

Trong ngự thư phòng Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng trước mặt Dương Quảng không nói gì. Dương Quảng đang phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi cười cũng không thể hiện thái độ gì. Cuối cùng Dương Nguyên Khánh thở dài nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, những thí sinh Võ Cử ngồi bên ngoài thị uy là do thần cổ động, bọn họ đả thương Vũ Văn Trí Cập ở chợ Lợi Nhân cũng là do thần sắp xếp.

Dương Quảng rốt cục cũng dừng bút lại, nhìn Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Trẫm đoán ra là do khanh làm, cũng may là khanh đã thừa nhận, khanh cũng to gan lắm! không ngờ dám kích động thí sinh Võ Cử gây rối?

Dương Nguyên Khánh luôn nhận thức một cách cẩn thận về việc am hiểu thánh ý mà ông nội đã dạy hắn. Có nên thừa nhận việc sỹ tử Võ Cử gây rối là do hắn sắp xếp, trước khi vẫn chưa đưa ra được phán đoán chính xác thì không nên hồ đồ mà thừa nhận. Như vậy sẽ làm cho Hoàng đế phẫn nộ mà quét sạch hết công tích trên triều của hắn hôm nay.

Tất cả phán đoán của Dương Nguyên Khánh là mức độ coi trọng sự việc này của Dương Quảng. Nếu như Dương Quảng rất coi trọng thì chứng tỏ việc thí sinh Võ Cử gây rối là hết sức nghiêm trọng. Ngược lại, nếu như Dương Quảng không hề để ý tới việc này thì việc thừa nhận cũng không gây mất điểm mà lại gây ấn tượng trung thực cho Dương Quảng.

Hắn đứng ở bên ngoài ngự thư phòng chờ truyền, từ đầu đến cuối Dương Quảng không hề triệu người gác cổng tới hỏi về tình hình của thí sinh Võ Cử thị uy, chứng tỏ rằng ngài cũng không để bụng chuyện này. Việc thí sinh Võ Cử thị uy đối với ngài không có chút uy hiếp nào về mặt tâm lý.

Đây là căn cứ của việc phán đoán, Dương Nguyên Khánh thừa nhận là hắn đã cổ động thí sinh Võ Cử thị uy.

Hắn vội vàng khom người thi lễ nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần vì thu thập chứng cứ về việc làm rối kỉ cương mà mấy ngày nay đều tiếp xúc với bọn họ. Thần phát hiện bọn họ rất phẫn nộ, không ít người còn muốn công kích Bộ binh, thần liền khuyên bọn họ. Bọn họ có thể dùng một cách hòa bình để thể hiện sự bất mãn của mình. Thần khuyên bọn họ không nên mang binh khí tới, và cũng không sử dụng bạo lực, có thể ngồi yên. Bọn họ liền nghe lời thần, hy vọng là không quấy nhiễu tới bệ hạ...

- Cũng bình thường! những người luyện võ này không mang vũ khí tới gây rối khiến trẫm cảm thấy rất kinh ngạc. Điều này không hợp với tính cách của bọn họ, trẫm liền nghĩ tới, đằng sau sự việc này chắc chắn có người sắp xếp. Trẫm đoán chắc là khanh, việc này trẫm có thể không so đo với khanh nhưng tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.

- Thần không dám, tuyệt đối là không có lần thứ hai.

Dương Quảng quả thật là không so đo chuyện này, chỉ cần không mang theo vũ khí thì đám người luyện võ này chẳng khác gì những người đọc sách cả. Mấy trăm thị vệ là có thể tiêu diệt được họ, Dương Quảng cười cười, chuyện này coi như là đã xong, ngài trâm ngâm một chút rồi hỏi:

- Nguyên Khánh, khanh tiếp xúc với những người luyện võ kia khá nhiều, khanh có nghe thấy họ có ý muốn Võ Cử lần này được tổ chức tuyển chọn lại không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

- Bệ hạ, bọn họ không mong muốn được thi lại, trong lòng bọn họ cho rằng có thi lại 10 lần đi chăng nữa thì cũng không thể công bằng. Bọn họ chỉ mong muốn được nhìn thấy những người gây rối kỉ cương phải nghiêm trị, như vậy ít nhất trong lòng bọn họ cũng cho rằng Thánh Thượng là người công bằng mà việc gây rối kỉ cương là do người phía dưới gây nên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất