Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 194: Đổi khách thành chủ

Thứ Đạc vẫn tránh ở bên trong kỵ binh Tiết Diên Đà, gã mặc áo giáp da giống như binh sĩ bình thường, hơn nữa dáng người gã không cao, trông rất bình thường trong đám kỵ binh. Trong ánh lửa lập lòe, Thứ Đạc thấy một cô gái mặc áo hồng nhanh nhẹn dị thường, kiếm pháp cao minh, liên tiếp đâm chết hơn mười tên thuộc hạ của gã ở trên cửa thành. Trong lòng gã giận dữ, trốn ở trong đám người, giương cung, lấy từ sau lưng ra một mũi tên bắn lén về phía Nữu Nữu. Ở cách xa nhau ba mươi bước, trong tiếng người hô ngựa hý, căn bản không thể nghe thấy tiếng dây cung và tiếng gió của mũi tên bắn lén, một mũi tên này đã bắn trúng giữa lưng Nữu Nữu.

Nhưng kỳ tích xuất hiện ngay tại giờ khắc này, mũi tên không bắn được vào thân thể của nàng, mà là bị bay lên. Cảnh tượng này bị vô số binh sĩ Tiết Diên Đà nhìn thấy, bọn chúng cùng kêu lên sợ hãi. Bọn họ chưa bao giờ thấy khinh công cao siêu và dáng người uyển chuyển như của Nữu Nữu, không ngờ mũi tên không thể bắn được vào thân thể nàng. Gần như trong đầu tất cả binh sĩ Tiết Diên Đà đều nghĩ tới một người, là tiên nữ Kim Sơn.

Đó là tiên nữ trong truyền thuyết của bộ tộc Tiết Diên Đà, là nữ thần của Kim Sơn, lấy ánh bình minh làm y phục, lấy băng tuyết làm thân thể, khuôn mặt thánh thiện. Truyền thuyết kể rằng một trăm năm trước, một đội thợ săn Tiết Diên Đà săn thú ở Kim Sơn, thấy tiên nữ xuất hiện trong ráng mây triều, bọn họ vô cùng hoảng sợ, đều dùng cung tên bắn về phía nàng, tên lại không thể bắn được vào thân thể của nàng. Nhưng tiên nữ cũng không làm đánh thương bọn họ, khoát tay đưa bọn họ về bộ tộc.

Không biết là ai hô to một tiếng trước:

- Tiên nữ Kim Sơn!

Binh sĩ Tiết Diên Đà đều lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn tiên nữ áo hồng đứng ở trên cửa gỗ, không ít người thậm chí còn quỳ xuống lạy.

Trong lòng Thứ Đạc rất căm hận, cô gái người Hán này sao lại có thể là tiên nữ Kim Sơn gì được, chắc là mặc một bộ áo bảo vệ đặc biệt ở bên trong. Gã thấy thuộc hạ tên nào cũng sợ hãi, ý chí chiến đấu đã tiêu tan, đành khoát tay ra lệnh:

- Lùi về rừng cây!

Hơn hai trăm binh sĩ Tiết Diên Đà như thủy triều lùi về rừng cây, bỏ lại hơn một trăm xác chết.

Dương Nguyên Khánh kéo Nữu Nữu đến bên người, nhanh chóng quan sát nàng một chút, thấy nàng không sao, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi hắn thấy một mũi tên bắn lén bắn về phía nàng, tim hắn thiếu chút nữa vỡ ra, trong nhất thời quên mất là nàng có mặc áo bảo vệ của Độc Cô gia.

Nữu Nữu thấy hắn quan tâm đến mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, liền thản nhiên cười nói:

- Dương tướng quân, huynh cho là tiểu nữ sẽ bị bắn chết sao?

- Mũi tên tiếp theo sẽ bắn vào cổ muội, muội không thể không chết.

Dương Nguyên Khánh cười nhéo phía sau cổ của nàng một chút, rồi lập tức buông nàng ra, quay đầu lại nói với mọi người:

- Tất cả lên ngựa, rời khỏi thành Dương Mã.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Dương Nguy hô to:

- Nguyên Khánh, hàng hóa làm sao bây giờ?

- Bỏ lại, mặc kệ, nghe lệnh của ta, tất cả rời khỏi!

Quân lệnh như núi, hơn mười binh sĩ quân Tùy xoay người lên ngựa, mấy chục gã phu lạc đà cũng đều lên lạc đà. Dương Nguy anh dũng đẩy tảng đá ra, dùng cây chuỳ lớn đập mở cửa chính. Mọi người lao ra khỏi thành Dương Mã, chạy về hướng bắc, rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.

Trên đỉnh núi, mấy gã quan viên vẫn đang xem cuộc chiến đều ngây ngẩn cả người, làm sao lại bỏ lại thành Dương Mã mà đi?

Đỗ Như Hối gật đầu nói:

- Đây là hành động sáng suốt, chúng ta tuy có phòng ngự, nhưng cung tên cũng không chiếm ưu thế, số người quá ít, cửa gỗ có thể dễ dàng bị phá tung. Cho dù Dương tướng quân dũng mãnh, tướng quân cũng không thể bảo vệ được phu lạc đà. Thay vì chết thê thảm, không bằng nhân cơ hội lùi lại, như vậy người Tiết Diên Đà cũng sẽ không thể truy kích, thứ bọn họ muốn chính là hàng hóa.

Khang Ba Tư cười ha hả nói:

- Đỗ Huyện thừa vẫn là rất hiểu biết tướng quân nhà ta, đây là một chiêu sở trường của tướng quân nhà ta, tên là “đổi khách thành chủ”, lập tức sẽ có trò hay được diễn.

Mọi người nửa hiểu nửa không, cùng nhau nhìn thăm dò về phía chân núi, nhưng cây đuốc dưới chân núi đã tắt, bọn họ không nhìn thấy được gì.

...

Người Tiết Diên Đà không đuổi theo quân Tùy và phu lạc đà chạy trốn, mục tiêu của bọn họ là hàng hóa bên trong thành Dương Mã. Hơn trăm cây đuốc được đốt lên, hơn hai trăm tám mươi gã Tiết Diên Đà từ bốn phương tám hướng vây tới, mấy trăm con lạc đà cũng bị bọn chúng dắt từ trong rừng cây ra.

Người Tiết Diên Đà chen lấn chạy vào thành Dương Mã, tiếng chửi bậy, tiếng tranh giành và tiếng cười hô hố vang vọng trong bầu trời đêm. Bọn chúng lấy đao chém rách bao trà, tranh nhau nhìn kỹ bảo bối bên trong một cách tham lam. Nhưng rất nhanh, không khí thất vọng liền bao trùm khắp quân Tiết Diên Đà. Phần lớn bọn chúng là dân chăn nuôi bình thường, chưa từng tiếp xúc với lá trà, rất nhiều kẻ chửi to, mấy người Túc Đặc này ngàn dặm xa xôi vận chuyển thứ lá cây này đến đây làm gì?

Nhưng cũng có người cho rằng đây là thuốc, có người muốn mang đi, có người muốn dùng một mồi lửa đốt hết, hai bên giành giật. Lúc này, có người phát hiện bên trong hàng hóa còn có gấm vóc, hơn trăm người tranh cướp hỗn loạn.

Thứ Đạc bước vào thành Dương Mã, thấy thuộc hạ của gã làm loạn, lập tức giận dữ, xông lên tay đấm chân đá, quát to:

- Tất cả không được tranh giành!

Người Tiết Diên Đà đành phải đứng sang một bên, gã bước nhanh đi đến trước bao trà, nắm một nắm lá trà từ khe hở, đưa lênũi ngửi.

- Đây là lá trà, người Khiết Đan rất thích, có thể bán cho bọn họ.

Gã lại nhìn thoáng qua bao tơ lụa, trong lòng nhanh chóng tính ra thu hoạch của chuyến này coi như không tồi, gã khoát tay:

- Đem tất cả hàng hóa chất lên lạc đà, thừa lúc đêm tối rời khỏi đây.

Người Tiết Diên Đà bắt đầu vận chuyển lá trà, mấy trăm con lạc đà không thể vào trong thành Dương Mã, bọn chúng đành phải chuyển hàng hóa ra trước, xếp trên lưng lạc đà. Mảnh đất trống trước cửa chính thành Dương Mã vô cùng bận rộn.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã dẫn theo hơn mười thuộc hạ lén đến gần, bọn họ nương nhờ bóng đêm yểm hộ, tiến tới gần từ bên vách đá chậm rãi. Trong đêm đen, có một gã lính gác Tiết Diên Đà đang cảnh giác nhìn xung quanh. Ánh lửa từ cửa chính chiếu đến khiến lính gác trong bóng đêm như ẩn như hiện. Dương Nguyên Khánh rút ra một mũi tên, giương cung căng dây, “phựt!” một tiếng, một mũi tên bắn ra. Tên lính gác bị tiếng dây cung gây chú ý, quay ngoắt đầu nhìn về phía bên này, mũi tên này bắn vào đúng trong miệng gã, mũi nhọn xuyên thẳng qua gáy. Gã không rên được một tiếng nào mà lập tức gục xuống.

Dương Nguyên Khánh khoát tay, thuộc hạ nhanh chóng giục ngựa chạy gấp dọc men vách đá. Lúc này Dương Nguyên Khánh khoác cung lên, tháo Phá Thiên Sóc xuống. Hắn đã hơn một tháng không sử dụng cây sóc dài này, khi hắn cầm chặt cán sóc, một sát khí sôi trào từ trong ngực hắn. Ngay cả Nữu Nữu ở bên cạnh hắn cũng cảm nhận được sát khí của hắn, kinh ngạc nhìn hắn.

Dương Nguyên Khánh nheo mắt nhìn chằm chằm mấy trăm gã Tiết Diên Đà đang bận rộn trước cửa chính, đồng tử của hắn co rút lại thành một đường. Hắn cũng nhìn thấy Thứ Đạc, đứng ở trên một tảng đá lớn chỉ huy thuộc hạ khuân vác hàng hóa. Tên thủ lĩnh quân địch mà hắn vẫn luôn tìm kiếm rốt cục đã lộ diện.

- Để muội giết gã đó!

Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

- Được!

Dương Nguyên Khánh quất mạnh roi vào chiến mã, vungsóc dài, nhằm về phía địch giống hệt mãnh hổ xuống núi. Phía sau hắn hơn mười quân Tùy cũng cùng nhau bùng nổ, vung cây mâu giết chóc về phía người Tiết Diên Đà.

Lúc này người Tiết Diên Đà không có bất cứ phòng bị gì, bọn chúng cũng không phải quân nhân chuyên nghiệp, chỉ là dân chăn nuôi bình thường, thiếu sự cảnh giác và ứng biến của quân nhân chuyên nghiệp. Quan trọng hơn là, bọn họ đã bị số hàng hóa chồng chất như núi làm cho đầu óc mê muội.

Dương Nguyên Khánh trong chốc lát áp sát vào quân địch đang bị thành quả thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc. Phá Thiên Sóc rung lên, đâm xuyên qua ngực hai người, đánh bay bọn họ, thuận thế cây sóc dài lại quét ngang, đầu sóc nặng trịch đập trúng đầu một gã thủ lĩnh, đập cho óc gã vỡ toang, phơi thây tại chỗ.

Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, như mãnh hổ phi vào đàn dê. Cây sóc dài tung bay, nơi nào đi qua là người ngã ngựa đổ, máu thịt bay tứ tung. Người Tiết Diên Đà bị cây sóc của hắn đánh ngã phơi thây đau đớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng một vòng. Chỉ trong chốc lát, hắn đã mở một đường máu, trước sau chết mấy chục người.

Ở phía sau hắn, hơn mười gã quân Tùy được sự dũng mãnh phi thường của hắn khích lệ, sĩ khí rực lên, đao chém mâu đâm, xác chết khắp nơi. Dương Nguy lại thành tên tam lang liều mạng, cây chuỳ to của anh ta vung lên, đánh cho quân địch gân cốt đứt đoạn, đầu vỡ vụn...

Quân Tùy dũng mãnh vô cùng, giết cho người Tiết Diên Đà khóc cha gọi mẹ, chạy trốn tứ phía. Thứ Đạc giận dữ, múa may chiến đao hô to:

- Mau đứng lại, bao vây quanh bọn chúng!

Nhưng người Tiết Diên Đà đã loạn như mớ bòng bong, tâm bọn họ đã sợ, trong đêm tối liều mạng chạy trốn, mất đi ý chí chống cự. Thứ Đạc thấy tình thế không ổn, gã xoay người lên ngựa định chạy trốn. Một bóng người màu hồng xẹt qua đỉnh đầu gã như một đóa phù du. Thứ Đạc chỉ cảm thấy đau nhức từ sau cổ, một thanh kiếm nhỏ sắc bén đâm xuyên qua cổ gã, để lại một lỗ máu. Cô gái mặc áo hồng đứng ở trên đầu ngựa của gã, thanh kiếm dài lại một lần nữa đâm xuyên ngực gã một cách vô tình. Trong một khắc cuối cùng trước khi chết, Thứ Đạc chỉ thấy một khuôn mặt vô cùng kiều diễm.

- Tiên nữ Kim Sơn!

Gã lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng, xoay người ngã xuống ngựa...

Trời dần dần sáng, hai mươi mấy gã phu lạc đà đang gom đàn lạc đà lại, hàng hóa đều được chất lên lưng chúng. Năm phu lạc đà bị chết được an táng ở bờ sông Hoành Hà. Khang Ba Tư và nhóm phu lạc đà đang dùng nghi thức hỏa thiêu để an táng bọn họ.

Đỗ Như Hối và mấy tên quan viên kinh hồn bạt vía đi qua một đống xác chết. Trận chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, người Tiết Diên Đà bị chết gần ba trăm người, ngay cả thủ lĩnh của bọn họ là Thứ Đạc cũng chết ở dưới đài đốt lửa Hoành Hà.

- Dương tướng quân!

Đỗ Như Hối bước nhanh đi tới, Dương Nguyên Khánh đang lật xem thân phận của Thứ Đạc, tìm được từ trên người gã một tấm kim bài nho nhỏ. Tiết Thứ Đạc, đây là tên của hắn.

- Chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói.

Đỗ Như Hối thở dài:

- Trận chiến đấu này có phải báo cáo lên triều đình hay không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Cuộc chiến hơn một nghìn người mới phải báo lên, loại giặc cỏ này về sau sẽ thường xuyên gặp, viết báo cáo cho Ngư soái là được.

Dương Nguyên Khánh đưa kim bài cho anh ta:

- Đây là thẻ bài của bộ tộc gã, ngươi có phát hiện được gì không?

Đỗ Như Hối nhận lấy kim bài, anh ta lại quay đầu nhặt trên mặt đất lên một thẻ bài bằng gỗ, nhíu mày:

- Người này là quý tộc sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Lần trước ta giết một người tên là Tiết Khất La, là quý tộc Tiết Diên Đà. Không ngờ gã là con thứ của đại tù trưởng Ất Thất Bát. Ngày hôm qua ta thẩm vấn tên bị thương kia, y nói cho ta biết, lần này là con út của Ất Thất Bát dẫn đội, chắc chính là người này.

Đỗ Như Hối hoảng hốt:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Chuyện này còn phải hỏi sao?

Dương Nguyên Khánh cười:

- Dùng xác chết này bắt bí Ất Thất Bát một phen thật hay, ít nhất có thể kiếm được năm mươi nghìn con dê...

Đỗ Như Hối trong lòng rối loạn, anh ta hơi không rõ ràng. Việc giết chết Vương tử Tiết Diên Đà là chuyện lớn, chưa nghĩ tới hậu quả của nó, lại chỉ nghĩ tới muốn dùng xác chết của gã để bắt chẹt đối phương, chuyện này là thế nào?

Hắn thấy Dương Nguyên Khánh đã bỏ đi, vội vàng đuổi theo nói:

- Nhưng bọn họ cũng là vì gặp phải thiên tai lớn, chúng ta lại nhân cơ hội này bắt chẹt bọn họ, có phải hơi quá bất nghĩa hay không?

Dương Nguyên Khánh dừng bước, Đỗ Như Hối trẻ tuổi mà thật không quyết đoán! Lại nói ra lời nói yếu đuối như vậy.

Hắn quay đầu lại nhìn chăm chú vào Đỗ Như Hối nói:

- Đỗ Huyện thừa, ngươi chỉ phải nhớ kỹ điểm này. Kẻ này là kẻ trộm, là cường đạo xông vào Phong Châu của chúng ta giết người, phóng hỏa, chiếm đoạt phụ nữ. Tối hôm qua nếu không phải có đài đốt lửa, giờ chính là bọn chúng đang bàn xem dùng xác chết của ngươi để bắt chẹt triều đình như thế nào.

- Nhưng… Tôi lo lắng bọn họ sẽ trả thù!

- Trả thù, đó là chuyện rất bình thường. Trên thảo nguyên luôn là trả thù và đánh lại trả thù. Ngươi không thể bởi vì sợ trả thù mà thả gã đi, như vậy gã sẽ xem thường ngươi, sẽ càng thêm không kiêng nể gì mà tiến vào Phong Châu giết người phóng hỏa. Đỗ Huyện thừa, quy luật của thảo nguyên chính là quy luật của loài sói, nếu ngươi muốn không bị bọn họ quấy nhiễu, chỉ có giết cho bọn họ mấy trăm năm không khôi phục được nguyên khí, tựa như năm đó đối phó với quân Hung Nô vậy.

Nói xong, Dương Nguyên Khánh vỗ vai anh ta cười nói:

- Đỗ Huyện thừa, ngươi quả thật là cần tập luyện võ nghệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất