Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 200: Tướng soái tâm tình

Huyện Ngũ Nguyên nằm ở phía nam bình nguyên Hà Sáo, dưới sự cai quản của Phong Châu, từ thời lưỡng Hn đến nay đều tiến hành di dân đồn điền, xây dựng công trình thủy lợi. Tuy vào thời Lưỡng Tấn nam bắc triều tới nay từng nhiều lần phải gánh chịu sự tàn phá của người Hồ, nhưng hệ thống cơ sở tưới tiêu vẫn còn giữ được, khiến cho vùng này tưới tiêu thuận lợi, cộng thêm đất đai màu mỡ, nhân khâu vô cùng đông đúc, trở thành khu vực sản xuất lương thực quan trọng nhất của bình nguyên Hà Sáo.

Huyện Ngũ Nguyên cách thành Đại Lợi chừng hơn ba trăm dặm, suốt dọc đường đều là những bình nguyên và những ngọn đồi thấp, những khu rừng lớn bao phủ trên mảnh đất dồi dào sản vật và phì nhiêu này. Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo ba trăm kỵ binh và mười mấy con Lạc đà chất đầy trên lưng mười ngàn tấm da dê thượng hạng, xuất hiện bên ngoài thành huyện Ngũ Nguyên.

Dương Nguyên Khánh đến huyện Ngũ Nguyên cũng đã nhiều lần, binh sỹ canh gác cổng thành cũng đều quen mặt, hành lễ với hắn, rồi trực tiếp để hắn đi thẳng vào thành.

Không giống như thành Đại Lợi, trong huyện thành Ngũ Nguyên cây cối xanh tốt rợp mát, đường xá quang rộng sạch sẽ, cư dân đều là người Hán, ở dưới những mái nhà tường trắng ngói đen. Các loại cờ phướn của các cửa tiệm tung bay trong gió, không khác gì so với các thành trấn ở Trung Nguyên. Đôi lúc còn nhìn thấy một vài trang viện chiếm một diện tích không nhỏ mới được xây cất.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến dân di cư từ nội địa yêu thích huyện thành Ngũ Nguyên, ở đây mang đầy hơi hướng của cố hương. Nhưng đồng thời, ở đây cũng lạnh giá dị thường, những người đi lại trên phố không nhiều lắm, việc làm ăn buôn bán trong các cửa tiệm cũng có vẻ không tốt lắm, vắng lặng. Chợ giao dịch chuyển lên phía bắc, ngành thương nghiệp ở thành Đại Lợi quật khởi, khiến cho ngành mậu dịch phồn hoa của huyện Ngũ Nguyên bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Dương Nguyên Khánh dừng bước trước phủ tổng quản Phong Châu, xoay người xuống ngựa, từ xa nơi cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười của Ngư Câu La vọng tới,

- Nguyên Khánh, về khi nào vậy?

Ngư Câu La chính là nổi danh nhờ âm thanh uy mãnh này, nghe giống như thuật Sư Tử Hống của phật môn. Thậm chí còn có có người nói quá lên rằng, âm thanh của y cả chiến trường đều nghe thấy, y không cần dùng chiến kỳ chỉ huy. Nghe nói những binh sỹ theo y thời gian lâu rồi, thính lực đều có chút kém.

Dương Nguyên Khánh chỉ huy các binh sỹ dỡ hàng xuống, mấy người dắt lạc đà dắt chúng đến chỗ đối diện đứng đợi. Lúc này, Ngư Câu La bước nhanh ra, thoạt nhìn đã thấy ngay một trăm bó da dê được bó buộc cẩn thận, đột nhiên bật cười:

- Nguyên Khánh, đây là lễ vật mà ngươi mang từ kinh thành đến cho ta hay sao?

- Đúng là lễ vật cho Đại soái, nhưng không phải mang từ kinh thành, mà là từ thành Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh cười nói.

Ngư Câu La bước tới thụi một quyền vào bả vai Dương Nguyên Khánh, rồi mới ôm lấy hắn mà cười lớn. Hai người bọn họ danh nghĩa là một tướng một soái, nhưng thực ra lại là thầy trò, giao tình vô cùng sâu sắc, thuật bắn tên của Dương Nguyên Khánh chính là do Ngư Câu La truyền thụ cho.

- Ta cũng có nghe được đôi chút về sự tích của ngươi ở kinh thành, thật là làm rạng mặt cho quân Phong Châu bọn ta! Tiểu tử giỏi lắm, “thiên hạ đệ nhất tiễn”, vậy ta thì tính sao đây?

- Người là sư phụ của “thiên hạ đệ nhất tiễn”, người ta có hỏi về sư phụ của Dương Nguyên Khánh, thì sẽ có người giới thiệu “đây là đệ tử của Ngư Câu La”, rồi bọn họ sẽ nói “thảo nào, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ”.

Câu nịnh của Dương Nguyên Khánh khiến cho Ngư Câu La ha ha cười lớn, mặc dù biết là đồ đệ đang nịnh y, nhưng y nghe vẫn thấy khoái chí lắm.

- Để ta xem xem, xem ngươi đem cho ta thứ gì hay?

Ngư Câu La vén lớp vải bố thô che phủ bên trên ra, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:

- Là da dê!

Y cầm một bó da dê lên xem xét tỉ mỉ, đoạn dùng tay vuốt vuốt lên lớp lông tơ, nhíu mày:

- Đây là da dê của Kim Sơn!

Y nhìn Dương Nguyên Khánh với nh mắt nghi hoặc, “chỗ này ít nhất phải có mười ngàn tấm da dê Kim Sơn, hắn lấy ở đâu ra?”

- Trên đường đến Phong Châu ta gặp phải bọn cướp người Tiết Diên Đà, ta đã xử lý bọn chúng, trong đó có một người là Thứ Đạc, con trai của Ất Thất Bát, đây là tiền chuộc của Ất Thất Bát.

Ngư Câu La mặt mày nhăn nhó:

- Ngươi đã giết chết Thứ Đạc?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Hoặc là y chết, hoặc là ta chết, ta vẫn đang yên lành ở đây, vậy thì là y chết, sư phụ không nên lấy làm lạ mới phải?

Sau một hồi, Ngư Câu La thở dài nói:

- Ngươi khiến ta thật khó xử.

Y vỗ vai Dương Nguyên Khánh:

- Đi thôi! Vào trong nhà rồi nói.

Y đưa Dương Nguyên Khánh đi vào đại sảnh, trong đó có mấy quan quân văn chức đang đợi để báo cáo sự vụ. Thấy Ngư soái dẫn Dương Nguyên Khánh bước vào, bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi bất đắc dĩ rời đi, ai mà biết được hai thầy trò nhà này sẽ tán gẫu đến khi nào?

Ngư Câu La là một người rất thẳng tính và nóng vội, y chẳng hàn huyên gì, cười khổ mà rằng:

- Việc người Tiết Diên Đà di dời về phía nam, ta chưa hồi báo với triều đình. Ất Thất Bát giải thích với ta là bọn họ chỉ tạm thời tránh bão tuyết, đầu mùa xuân năm sau sẽ quay về lại, nên ta không muốn nói cho những kẻ nhàn rỗi vô công rồi nghề trong triều đình biết, sợ bọn chúng can thiệp vào chuyện này, rồi làm hỏng hết mọi việc. Không ngờ ngươi lại giết chết Thứ Đạc, phen này e là sẽ có sóng gió nổi lên rồi.

- Ta không chỉ giết một mình Thứ Đạc, con trai thứ của Ất Thất Bát là Tiết Khất La cũng chết dưới tay ta.

- Vấn đề chính là ở chỗ đó, tình huống xấu nhất là Tiết Diên Đà sẽ vì việc này mà tiến đánh Phong Châu. Ta và Khả Hãn của Tiết Diên Đà Ất Thất Bát đã từng giao tiếp với nhau vài lần, người này tính tình nóng nảy, cực dễ mang thù, có thể so sánh với Đạt Đầu của năm xưa. Ta phiền phức rồi, triều đình sẽ hỏi ta, tại sao không kịp thời báo cáo?

- Vậy bây giờ sư phụ có thể báo với triều đình, ghi ngày tháng trên thư sớm hơn một tháng, rồi để người đưa tin báo nói là “trên đường đi bị tuyết lớn ngăn đường nên chậm trễ”, vậy chẳng phải là được sao?

Dương Nguyên Khánh cười và đưa ra kiến nghị.

Ngư Câu La ngẩn người một lúc, đoạn ha ha cười lớn:

- Tên tiểu tử giảo hoạt này, nhưng cách này cũng được lắm đó chứ! Có phải ngươi cũng từng dùng cách này để đối phó với ta, đúng không?

Dương Nguyên Khánh vội vàng xua tay:

- Sao con có thể đối xử với sư phụ như vậy được, hơn nữa cũng không cần thiết...

- Cái đó thì không chắc, tên tiểu tử nhà người nói ra thuận miệng như vậy, chắc chắn là đã từng dùng qua, thôi bỏ đi, coi như ta không biết.

Ngư Câu La cười, tiếp nhận kiến nghị của Dương Nguyên Khánh:

- Vậy thì cứ làm theo cách của ngươi, ta lập tức báo cáo với triều đình.

Ngư Câu La cầm bút lên chuẩn bị viết báo cáo, rồi lại đặt xuống, cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Đuổi tên tiểu tử nhà người đi trước đã rồi tính sau, ngươi đến tìm ta làm cái gì?

- Ta tìm đại soái có hai việc, một là lương thực, hai là tiền.

Dương Nguyên Khánh không gọi sư phụ nữa, mà bắt đầu nói vào việc công. Hai người bọn họ suốt năm năm qua đều thế, thường thay đổi vai trò giữa thầy trò với tướng soái. Một khi bàn tới công việc thì những vui đùa giữa hai thầy trò sẽ hoàn toàn biến mất, giọng điệu và đề tài đều trở nên nghiêm túc.

Ngư Câu La nhướn mày:

- Ngươi cần lương thực ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi cần tiền làm gì?

- Ta muốn hoàn thành việc tu sửa tường thành trước khi băng trên sông Hoàng Hà tan chảy vào năm sau, nên cần tiền để chiêu mộ phu thợ.

Ngư Câu La cúi đầu trầm tư, y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Dương Nguyên Khánh. Nếu Ất Thất Bát muốn trả mối thù giết con, rất có thể y sẽ công đánh thành Đại Lợi trước khi sông Hoàng Hà tan băng. Quân Tiết Diên Đà có mấy trăm ngàn giáp sỹ, là một lực lượng rất hùng mạnh, đủ sức để chống lại người Đột Quyết ở cả đông và tây. Nếu như người Tiết Diên Đà thật có ý định công đánh Phong Châu, đừng nói là thành Đại Lợi, mà ngay cả toàn bộ quân đội của Phong Châu cũng không thể chống đỡ nổi. Thành Đại Lợi đứng mũi chịu sào, cho nên nhất định phải kịp thời xây sửa tường thành.

Ngư Câu La gật gật đầu:

- Ta sẽ cho ngươi một năm lương thảo, nhưng thành Đại Lợi thì để ta phụ trách tu sửa. Bây giờ các phu thợ chủ yếu đều đã về nhà ăn tết tế bái tổ tiên, có trả nhiều tiền thì bọn họ cũng không chịu đi đâu, qua tết sẽ bắt đầu, chậm nhất là cuối tháng giêng sẽ hoàn tất, ngươi thấy thế nào?

Thời gian có chút gấp rút, nếu người Tiết Diên Đà thật có ý định công đánh thành Đại Lợi, thì rất có thể sẽ tiến hành vào khoảng đầu tháng giêng hoặc tháng hai. Dương Nguyên Khánh suy nghĩ giây lát, hắn có thể động viên người của thành Đại Lợi chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu trước.

- Cũng được!

Dương Nguyên Khánh gật đầu chấp thuận, hắn lại lôi xấp bố cáo về kỳ thi huyện ra, cười nói:

- Ngoài ra còn có một việc nữa, xin nhờ sư phụ cho dán giúp ở khắp nơi, cả bên Duyên Châu, Nguyên Châu cũng dán lên một vài tờ.

Ngư Câu La nhận lấy xấp bố cáo xem qua một lượt, không khỏi ngây người:

- Ngươi tổ chức thi để chọn huyện lại?

- Huyện Đại Lợi là huyện mới, hiện giờ chỉ có hai người là ta và huyện thừa, còn thiếu rất nhiều quan lại, cho nên ta muốn dùng hình thức thi cử để chiêu mộ một số người đọc sách ra làm huyện lại.

Ngư Câu La nhíu mày, nói:

- Việc này cần gì phải thế? Bên chỗ ta có không ít con cháu nhà giàu có, đều là người đọc sách cả, có thể chọn lựa từ trong số bọn họ, từ trước tới giờ cũng đều làm như vậy, đâu cần phải tổ chức thi. Làm chuyện khác người như vậy, sẽ khiến cho các châu huyện khác phản cảm.

Dương Nguyên Khánh cười, lắc đầu:

- Những châu, huyện khác có phản cảm cũng không sao, chỉ cần Thánh Thượng hài lòng là được. Việc này sư phụ có thể viết một tấu chương chi tiết, bẩm báo lên với Thánh Thượng, nói không chừng việc này có thể giúp cho sư phụ thăng quan nữa cũng nên.

- Vậy sao? Làm sao ngươi biết được là Thánh Thượng sẽ thích?

Ngư Câu La nhìn Dương Nguyên Khánh với vẻ hoang mang.

- Sư phụ, mấy tháng nay ta đã xảy ra nhiều chuyện ở kinh thành. Có nhưng chuyện có thể sư phụ đã biết, ví như chuyện nổi loạn của Hán Vương, thi đấu bắn tên tranh hạng nhất... nhưng cũng có chuyện mà sư phụ không biết, ta sẽ cho sư phụ xem một vật.

Dương Nguyên Khánh tháo thanh Bàn Dĩnh Kiếm ở thắt lưng xuống, đặt lên mặt bàn:

- Sư phụ có biết thanh kiếm này không?

- Bàn Dĩnh Kiếm!

Ngư Câu La thất thanh kêu lên, cái chuôi kiếm màu đen đó, y nhìn một cái là nhận ra ngay, y không khỏi biến đổi sắc mặt, đây chính là kiếm của Thiên tử!

- Nguyên Khánh, kiếm của Thánh Thượng sao lại ở chỗ của ngươi?

Ngư Câu La kinh ngạc vô cùng, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh.

- Đây là Thiên Tử kiếm mà Thánh Thượng ban cho ta, nguyên nhân cụ thể thì ta không thể nói được. Nhưng sư phụ phải hiểu một điều, việc triều đình tiến hành khoa cử, thu hồi lại quyền lực của địa phương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trước đây không lâu Thánh Thượng cho tổ chức thi tuyển võ cử nhân, thực chất chính là thử nghiệm cho khoa cử sau này. Đây chính là tâm tư của Thánh Thượng, nếu như chúng ta có thể tổ chức kỳ thi huyện ở Phong Châu trước, chắc chắn sư phụ sẽ nhận được sự khen ngợi của Thánh Thượng.

Dương Nguyên Khánh tổ chức kỳ thi huyện, đầu tiên phải cần đến sự ủng hộ của Phong Châu, mà Phong Châu tổng quản là Ngư Câu La, phụ trách chính vụ cũng là ông ta. Tuy Ngư Câu La là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, khi đùa giỡn thì giữa hai người không có gì phải e dè, nhưng điều đó không có nghĩa Ngư Câu La cũng sẽ đồng ý ủng hộ hắn trong một số việc hệ trọng mang tính nguyên tắc. Trong những việc trọng đại, từ trước đến giờ Ngư Câu La đều có cách nghĩ riêng của mình, không để tình cảm chi phối.

Đặc biệt là đối với kỳ thi huyện để tuyển chọn quan lại lần này, có thể nói là lần đầu tiên kể từ khi nước Tùy lập quốc. Một việc lớn có khả năng khiến cả triều đình và toàn thiên hạ chú ý như thế này, Ngư Câu La lại càng không dễ gì mà để cho hắn toại nguyện, cho nên nhất định phải thuyết phục y. Dương Nguyên Khánh bèn lợi dụng sức thuyết phục của Thiên Tử Kiếm, đồng thời phân tích những sự lợi và hại trong việc này. Hắn phải nói rõ cho Ngư Câu La thấy được rằng, đây là một việc khó, đứng giữa sự phản cảm của triều đình và sự yêu thích của Thánh Thượng, hơn nữa công lao này hắn có thể chia cho Ngư Câu La cùng hưởng.

Ngư Câu La trầm ngâm hồi lâu, y đương nhiên là biết rằng sự việc này có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng nếu đúng như lời Dương Nguyên Khánh nói, việc này là nghĩ thay cho Thánh Thượng, thì y cũng nguyện ý mạo hiểm một phen.

Ngư Câu La ngẩng đầu lên nhìn Dương Nguyên Khánh, y nhìn thấy một ánh mắt chan chứa kỳ vọng, sáng ngời, chân thành và tịnh không một chút giả dối, đây là đồ đệ đã cũng y chung sống năm năm, “hắn sẽ không lừa dối mình đâu”.

Cuối cùng Ngư Câu La cũng gật đầu:

- Được rồi! chuyện này ta nhận lời với ngươi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất