Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 815: Tam quản gia

Hồi lâu sau, trên mặt Lý Uyên lộ ra vẻ thất vọng, miễn cưỡng hỏi:

- Ý của hoàng nhi nói là, ủng hộ cho bọn họ rút quân?

Lý Kiến Thành lắc đầu:

- Nhi thần không phải có ý này, là nhi thần muốn nói, để chi viện quân cho Đồng Quan cũng không nhất định phải tham chiến, chủ yếu là lấy khí thế áp bức quân Tùy, đồng thời tăng sĩ khí quân Đường, đóng quân ở huyện Văn Hương hoặc Hàm Cốc quan. Một khi Quan Trung nguy cấp, có thể lập tức rút quân, không biết phụ hoàng nghĩ như thế nào?

Lý Uyên hiểu ý của Lý Kiến Thành, anh ta là sợ thế lực của bản thân bị Tần Vương chiếm lấy. Lúc này, ông ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ trong đầu. Lẽ nào Tần Vương yêu cầu tăng binh chính là có chủ ý này sao?

Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Lý Uyên có chút tức giận. Bây giờ đã là lúc nào rồi, chuyện liên quan đến sự an nguy trong tương lai của Đại Đường, hai huynh đệ bọn chúng còn đang hục hặc với nhau, mà hoàn toàn không để ý đến đại cục.

Huynh đệ Lý Thị bất hòa, kỳ thực ở một mức độ nào đó có liên quan rất lớn đến Lý Uyên vì chính ông ta đã cố ý gây hiềm khích giữa bọn họ. Nhưng đến thời khắc quan trọng, Lý Uyên lại hy vọng huynh đệ bọn họ có thể vứt bỏ những hiềm khích trước đây, đồng tâm hiệp lực. Cái này gọi là đạo lý vừa hy vọng ngựa chạy nhanh hơn lại vừa hy vọng ngựa không ăn cỏ.

Giận thì giận, nhưng Lý Uyên cũng đành chịu. Ông ta biết Kiến Thành đã nhượng bộ. Nếu như mình còn không đồng ý thì e rằng các quan văn võ trong triều sẽ đến gây áp lực, yêu cầu rút quân.

- Được rồi! Hoàng nhi nói cũng có lý, cứ làm theo lời con đi.

Lý Kiến Thành lập tức nói:

- Nhi thần xin đề xuất Nguyên Cát dẫn ba mươi ngàn tân quân đến Đồng Quan trợ giúp quân Đường ở Hoằng Nông.

Lý Kiến Thành suy nghĩ thận trọng, anh ta biết nếu như để La Nghệ dẫn quân đi, với người ác độc quả quyết như nhị đệ, có nhiều khả năng sẽ giết người đoạt binh quyền, còn để cho tứ đệ đi, sẽ không gặp phải kết cục này.

Lý Uyên suy nghĩ một lúc lâu, ông không đồng ý với đề xuất của Lý Kiến Thành:

- Để Nguyên Cát đi không thích hợp, hay là đổi một viên chủ tướng khác.

Mặc dù viện quân chỉ là để phô trương thanh thế, kiềm chế quân Tùy, nhưng chỉ sợ vào lúc tình thế nguy cấp, khi cần hỗ trợ, nếu như Nguyên Cát làm chủ tướng, có khả năng sẽ bỏ mặc Tần Vương, cuối cùng dẫn đến thất bại.Điểm này Lý Uyên không hề hồ đồ, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.

Phụ thân phản đối khiến cho Lý Kiến Thành hơi thất vọng. Anh ta suy nghĩ một chút:

- Vậy nhi thần xin đề nghị để Hà Thường làm chủ tướng.

……

Sau một phen mặc cả chuyện tăng viện binh tại nội bộ triều Đường, cuối cùng cũng đã đạt được thỏa hiệp. Lý Uyên lập tức bổ nhiệm Hà Thường làm Tả Vệ Đại tướng quân, đóng ở Bồ Tân Quan, dẫn ba mươi ngàn quân đến Đồng Quan trợ giúp quân Đường ở Hoằng Nông, khiến cho cuộc chiến Trung Nguyên tăng thêm vài biến số.

Cùng lúc đó, việc Đậu Kiến Đức khống chế Thanh Châu cũng làm nảy sinh một số vấn đề. Tại huyện Lịch Thành, một bài hát thiếu nhi được truyền đi khắp các xóm làng và tửu quán “ U Châu có yêu đạo, nói rằng phục ma thần, cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế.”

Bài hát thiếu nhi này có chút kỳ lạ, giống như là một lời tiên tri. Sau mấy ngày lưu truyền trên phố, cuối cùng cũng đã truyền tới tai Đậu Kiến Đức.

Đại chiến Trung Nguyên bùng nổ, là một người ngoài cuộc, Đậu Kiến Đức luôn theo dõi chặt chẽ tình hình phát triển của cuộc chiến, kỳ vọng lớn nhất của ông ta là quân Tùy bị đánh bại, tàn binh lui về Hà Đông, lúc này Hà Bắc trống rỗng, ông ta lại có thể một lần nữa quay về Hà Bắc, khôi phục đế nghiệp.

Đậu Kiến Đức đã bị Dương Nguyên Khánh làm cho mất hết can đảm. Cho dù lúc này binh lực Hà Bắc thực sự trống rỗng, chỉ có Đại tướng Tần Quỳnh dẫn hai mươi ngàn quân chiếm đóng tại phía quận Đông, nhưng ông ta vẫn không dám đi qua sông Hoàng Hà, trừ khi Dương Nguyên Khánh bị quân Đường đánh bại, khi đó ông ta mới có thể nảy sinh dũng khí.

Trong phòng, Đậu Kiến Đức đứng trước sa bàn thận trọng phán đoán các kết quả có thể xảy ra của cuộc đại chiến Trung Nguyên nhưng kết quả phán đoán quả thực làm cho ông ta có phần chán nản. Ông ta cũng phát hiện quân Đường đang ở tình thế bất lợi, quân Tùy đã nắm được thế chủ động.

Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:

- Vương gia, Khổ tiên sinh đã tới.

Đậu Kiến Đức gạt bỏ suy nghĩ qua một bên, Khổng Đức Thiệu đến tìm ông ta là có một chuyện quan trọng khác. Ông ta liền gật đầu:

- Mời tiên sinh vào.

Cửa mở ra, Khổng Đức Thiệu đi đến trước mặt Đậu Kiến Đức, khom người thi lễ nói:

- Ty chức tham kiến Vương gia!

- Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!

Đậu Kiến Đức mời Khổng Đức Thiệu ngồi xuống, rồi sai người mang trà lên. Lúc này ông ta mới lấy từ trên bàn ra một bản báo cáo, đưa cho Khổng Đức Thiệu:

- Gần đây trong huyện Lịch Thành xuất hiện một lời tiên tri, có chút kỳ lạ. Ta không thể nào lý giải được, xin tiên sinh có thể giải thích cho ta được không.

Khổng Đức Thiệu nhận lấy báo cáo, chỉ thấy trên đó viết: “ U Châu có yêu đạo, nói rằng phục ma thần, cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế.”

Những lời tiên tri này Khổng Đức Thiệu sớm đã có nghe nói, y đã ở nhà cẩn thận nghiên cứu qua, nhận lấy bản báo cáo, Khổng Đức Thiệu liền lắc đầu nói:

- Vương gia, tại hạ đoán trong chuyện này có âm mưu.

Sắc mặt Đậu Kiến Đức liền trầm xuống, Khổng Đức Thiệu chỗ nào cũng tốt, đầu óc nhạy bén, tầm nhìn bao quát, chính là việc “Nói việc này có âm mưu” làm cho y không thích, y thấy Khổng Đức Thiệu lại bắt đầu nói chuyện về âm mưu, trong lòng cố nén bất mãn nói:

- Không cần nói về âm mưu, mà hãy giải thích những lời tiên tri này cho ta.

Khổng Đức Thiệu cảm giác được Đậu Kiến Đức không hài lòng, y vội mỉm cười nói:

- Thực ra lời tiên tri này cũng không phải là khó hiểu, câu đầu tiên U Châu có yêu đạo, là nói người này xuất thân ở U Châu, được gọi là yêu đạo, Vương gia hãy nghĩ xem yêu đạo là nói về người như thế nào?

Đậu Kiến Đức suy nghĩ một lúc, lắc đầu:

- Ta nghĩ không ra.

- Vương gia, thực ra điều này không phải là nói yêu đạo, mà là nói yêu đao.

Đậu Kiến Đức bất chợt phản ứng:

- Tiên sinh muốn nói Tống Kim Cương?

Tống Kim Cương được thiên hạ gọi là Tứ Đại Kỳ Tướng, tên hiệu là “Yêu Đao”, vậy Tống Kim Cương không phải là người quận Thượng Cốc U Câu sao? Đậu Kiến Đức cau mày, điều này có nghĩa là gì?

Khổng Đức Thiện tiếp tục nói:

- Vương gia, thực ra câu thứ hai cũng đã rõ ràng, tự xưng phục ma thần, phục ma thần ở đây không phải chính là Kim Cương sao?

Đậu Kiến Đức có phần tỉnh ngộ, quả thực là nói đến Tống Kim Cương:

- Vậy cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế, là có ý gì?

- Vương gia, Bạch Hải là chỉ Bắc Hải, “Cưỡi mây ra Bạch Hải, xuống trần làm Thanh Đế”, nói cách khác người này xuất hiện từ quận Bắc Hải, sau đó làm vua Thanh Châu.

Sắc mặt Đậu Kiến Đức trở nên đặc biệt khó coi, ý nghĩa của lời tiên tri này đúng là nói Tống Kim Cương tạo phản. Từ bản thân mà suy luận ra, chỉ là y cũng không lấy gì làm khó hiểu, hiện tại Tống Kim Cương thực ra đã ở tình trạng bán độc lập.

Mỗi nhà đều có khó khăn riêng, Thanh Châu cũng không ngoại lệ. Đậu Kiến Đức y tuy là người đứng đầu Thanh Châu, nhưng thực tế thiện hạ Thanh Châu được chia làm ba phần, Đậu Kiến Đức y chiếm quận Tề, quận Lỗ, quận Cao Mật. Lưu Hắc Thát khống chế quận Lang Gia, Tống Kim Cương khống chế quận Bắc Hải.

Đáng lẽ y có thể hợp nhất với quân Lưu Hắc Thá, nhưng vì cháu gái của y là Đậu Tuyến Nương đào hôn, làm cho kế hoạch của y thất bại, Lưu Hắc Thát trở mặt với y. Nhưng y và Lưu Hắc Thát lớn lên cùng nhau, còn chưa đến mức có ý muốn giết y.

Nhưng Tống Kim Cương thì khác, trước đây người này là bạn Vương Bạt Tu, có tin đồn Vương Bạt Tu là bị gã giết chết, tiếp đó lại phản bội Lưu Vũ Chu, cuối cùng cùng đường mới dựa vào mình. Người này trong tâm có lòng phản nghịch, nếu như gã muốn dựa vào Bắc Hải lấy Thanh Châu, là điều hoàn toàn có thể.

Tống Kim Cương là người cực kỳ xảo quyệt, nhất định không chịu rời khỏi quận Bắc Hải một bước, chính y đã từng ba lần mời gã đến quận Tề, gã nhất định không chịu đến. Muốn dùng kế giết gã, nhưng rất khó làm được, chỉ có thể dùng sức mạnh để tấn công.

Đậu Kiến Đức tái mặt đi tới đi lui trong phòng, Khổng Đức Thiệu biết y đang suy nghĩ chuyện gì. Liền dè dặt hỏi:

- Vương gia, tại hạ cho rằng lời tiên tri này lai lịch không rõ ràng, có lẽ thực sự có vấn đề, có thể có… âm mưu gì hay không?

Khổng Đức Thiệu do dự một chút, cuối cùng mới nói ra hai chữ “âm mưu”. Tuy rằng Đậu Kiến Đức không muốn nghe, nhưng y cảm thấy nhất định là như vậy.

Đậu Kiến Đức lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:

- Điều tiên sinh nói là âm mưu gì đó, vậy tiên sinh nói thử ai là người gây nên việc này, là Dương Nguyên Khánh sao? Hắn ở quận Hoằng Nông đánh nhau với Lý Thế Dân, thời gian đâu lo lắng tới ta, hay là Lý Mật, y khiêu khích ta thì có tác dụng gì. Tiên sinh nói là âm mưu, nên hiểu rõ không có lửa làm sao có khói, cái thứ tiên tri này, không nên nói càn là âm mưu.

Sắc mặt Khổng Đức Thiệu trở nên trắng bệch, lời tiên tri luôn luôn huyền bí. Thông thường những người có quyền lực đều kiêng kỵ, nhưng cũng dễ dàng bị người khác lợi dụng.

Thực ra y cũng biết giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương vẫn luôn có mâu thuẫn, chẳng qua mâu thuẫn đã được che đậy.

Mặc dù Tống Kim Cương tỏ ý bằng lòng tuân theo chỉ thị của Đậu Kiến Đức, nhưng không có người lãnh đạo nào lại bằng lòng ở dưới quyền khống chế của người khác trong địa bàn riêng của mình, quân đội của mình. Mâu thuẫn giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, có lẽ vì lời tiên tri này, đã mở ra cái nắp che đậy sự mâu thuẫn của bọn họ.

Đậu Kiến Đức chắp tay nhìn nóc nhà một lúc, mới lạnh lùng nói:

- Chuyện này ta đã biết rồi, đa tạ tiên sinh đã lý giải, chuyện Tống Kim Cương ta sẽ tự mình suy nghĩ.

Khổng Đức Thiệu hiểu rõ trong lòng Đậu Kiến Đức đã nổi lên sát khí, y không dám nhiều lời nữa, không biết làm thế nào đành phải rời đi.

Trong phòng, Đậu Kiến Đức trong lòng vô cùng phiền não, đôi khi bản thân y cũng lơ là, bất kể Lưu Hắc Thát hay Tống Kim Cương đều là thuộc hạ của y, chẳng qua là không cùng phe phái, trước đây trong quân của y có rất nhiều phe phái, không phải cũng tương tự do y điều khiển theo ý y sao? Tương tự phụng y làm Chủ công, không phải là một vấn đề gì lớn.

Nhưng lời tiên tri này giống như một ly rượu độc, làm cho y có thể tỉnh táo lại từ chỗ mất cảm giác, phải đối mặt với hiện thực. Tống Kim Cương và Lưu Hắc Thát từ trước đã không cùng một phe, chẳng qua ngoài mặt bọn họ nghe theo y, trên thực tế đã tự mình làm vương. Đậu Kiến Đức y nếu muốn xây dựng lại giang sơn, hai người này ở bên cạnh chẳng những chính là hai tảng đá lớn, mà còn là người cần phải giải quyết trước tiên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân có vẻ vội vã, có người ngoài cửa giọng gấp gáp bẩm báo:

- Vương gia, có người đến từ quận Bắc Hải cầu kiến, nói là tam quản gia ở phủ Tống Kim Cương, nói có việc hệ trọng muốn bẩm báo với Vương gia.

Đậu Kiến Đức giật mình, tức khắc ra lệnh nói:

- Dẫn người đó tới đây.

Trong phút chốc, mấy tên thị vệ dẫn một người đàn ông trung niên đi vào, người đàn ông này có cái mũi nhỏ và đôi mắt ti hí, dáng điệu có vẻ đăm chiêu ủ dột, gã vừa đi vào liền quỳ xuống, phủ phục dưới đất:

- Tiểu dân Lý A Phúc, khấu kiến Vương gia!

Đậu Kiến Đức đưa mắt quan sát gã, người này vừa nhìn đã thấy là hạng tiểu dân tầm thường, liền hỏi gã:

- Ngươi là quản gia trong phủ Tống Kim Cương?

- Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân là tam quản gia trong phủ của y, phụ trách các công việc lặt vặt trong phủ.

- Uhm! Ngươi có việc hệ trọng gì muốn bẩm báo với ta.

Đậu Kiến Đức ngồi xuống, nhấp một ngụm trà hỏi.

- Vương gia, khoảng năm ngày trước, Tống Kim Cương bí mật tiếp kiến một vị khách, con gái tiểu nhân phụ trách việc rót trà, nó nghe nói, Tống Kim Cương gọi người này là Tạ tiên sinh, là quan viên đến từ triều Tùy.

Bàn tay Đậu Kiến Đức thoáng dừng lại, y chậm rãi đem chén trà đặt lại trên bàn, nhìn thẳng gã quản gia hỏi:

- Người họ Tạ đó hình dáng trông như thế nào?

- Là một gã văn sĩ, khoảng hơn ba mươi tuổi, rất gầy, bên trái mũi có một cái nốt ruồi rất lớn.

Đậu Kiến Đức biến sắc, y biết người này là ai, chính là Tạ Tư Lễ, là người thân tín bên cạnh Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt Đậu Kiến Đức âm trầm đáng sợ, một lát sau lại hỏi:

- Có biết bọn họ nói nói về chuyện gì hay không?

Tiểu nhân không biết, Tống Kim Cương đuổi hết toàn bộ đầy tớ ra ngoài, đóng chặt cửa chính và cửa sổ, tất cả xung quanh đều là thân binh của ông ta, không cho phép bất cứ ai lại gần, bọn họ nói chuyện khoảng chừng một canh giờ.

- Khốn kiếp!

Đậu Kiến Đức giận dữ đập tay xuống bàn, trong lòng phẫn nộ suýt nữa làm cho y đứng dậy quát lên. Tống Kim Cương và Dương Nguyên Khánh quả thực bí mật cấu kết với nhau, không cần phải nói, nhất định là Dương Nguyên Khánh đã ban cho y quan to lộc hậu gì đó, Tống Kim Cương lại định phản bội mình.

Lồng ngực y phập phồng một cách kịch liệt, một hồi lâu sau, y mới kiềm chế được cơn thịnh nộ hỏi gã quản gia:

- Vì sao ngươi lại phản bội Tống Kim Cương?

Gã quản gia dập đầu, rưng rưng nói:

- Buổi tối ngày hôm trước, Tống Kim Cương uống rượu say đã làm nhục con gái của tiểu nhân, con gái tiểu nhân cố hết sức phản kháng, đã chọc giận y, y liền đem con gái tiểu nhân thưởng cho các thân binh, con gái tiểu nhân không chịu được sự sỉ nhục, sau khi trở về liền treo cổ tự tử, tiểu nhân đi tìm y nói lý lẽ, lại bị y đánh cho một trận, đuổi ra khỏi cửa phủ.

Nói đến đây, gã quản gia bắt đầu run rẩy vén quần áo lên, chỉ thấy trên lưng y chằng chịt lằn roi, máu thịt lẫn lộn, làm người khác không nỡ nhìn, gã quỳ dưới đất, bật khóc lớn tiếng:

- Con gái bất hạnh của tiểu nhân!

Đậu Kiến Đức thấy tình hình ấy, trong lòng hoàn toàn tin tưởng, y là một người rộng lượng, y thấy gã quản gia này bị đánh quá thê thảm, trong lòng thương xót, liền lệnh cho thị vệ:

- Dẫn y xuống phía dưới trị thương. Thưởng thêm cho y một trăm lượng bạc!

Gã quản gia liên tục dập đầu:

- Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!

Thị vệ đưa gã quản gia xuống phía dưới, Đậu Kiến Đức chắp tay đứng trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải không nói gì, trong mắt lóe hung quang. Lúc này, y đã hoàn toàn tin Tống Kim Cương phản bội mình, điều quan trọng là Tống Kim Cương sao lại cấu kết với Dương Nguyên Khánh? Y sẽ hành động như thế nào?

Lúc này, lại có thị vệ đến bẩm báo:

- Vương gia, Tôn Tướng quân tới, có quân tình quan trọng cần bẩm báo.

- Lệnh cho y vào!

Ngay sau đó, một gã đại tướng vội vã đi vào, người này là đại tướng dưới quyền Đậu Kiến Đức, tên là Tôn Phúc Lăng, chịu trách nhiệm trinh sát tuần tra xung quanh quận Tề. Gã khom người thi lễ:

- Khởi bẩm Vương gia, ty chức phát hiện thấy một số chuyện khác thường.

- Chuyện gì?

- Hai ngày nay ty chức nghe ngư dân cho biết, các thuyền lớn ở ngoài biển tăng nhanh, đa số là thuyền chiến, ty chức cảm thấy rất lạ, nên đặc biệt tới bẩm báo.

- Thuyền chiến?

Đậu Kiến Đức cau mày, đây là nơi nào mà lại có thuyền chiến, đột nhiên, y hình như nghĩ tới điều gì, bước nhanh tới trước bức tường, xoạt một tiếng giật tấm màn che xuống, trên tường là một bức địa đồ lớn, phạm vi rộng hơn nhiều so với sa bàn, bao gồm Hà Bắc và Liêu Đông.

Đậu Kiến Đức nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải, vịnh Lai Thủy ở đó là cảng biển lớn nhất Thanh Châu, ánh mắt y vẫn nhìn về phía bắc, cuối cùng dừng lại ở cửa sông quận Bắc Bình. Cửa sông là bến cảng của quân Tùy, nơi ấy có một trăm thuyền chiến. Các thuyền chiến trên biển Thanh Châu là từ đâu tới đây? Chỉ có thể là thuyền chiến của quân Tùy.

Tại thời điểm này, suy nghĩ của Đậu Kiến Đức chợt rõ ràng hơn, y biết quân Tùy sẽ làm thế nào để tấn công vào Thanh Châu, là tấn công từ đường thủy, như vậy Dương Nguyên Khánh mua chuộc Tống Kim Cương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Mà quân đội của mình chủ yếu tập trung ở phía tây quận Tề và bờ Hoàng Hà, phía sau lưng lại trống rỗng, một khi quân Tùy từ đường biển lên bờ, sẽ tạo thành thế gọng kìm tấn công từ hai phía, lúc đó, Thanh Châu sẽ gặp nguy hiểm!

Đậu Kiến Đức nhất thời toát mồ hôi, y biết chỉ cần quân Tùy đánh xong chiến dịch Trung Nguyên, bước tiếp theo là đối phó với mình, đồng thời tấn công từ đường thủy và đường bộ, thời gian còn lại của y không nhiều.

Nghĩ vậy, không thể ngồi chờ được nữa, lền quát to ra lệnh:

- Chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi đến quân doanh!

……..

Quản gia Lý A Phúc, mang một trăm lượng bạc từ trong phủ Đậu Kiến Đức đi ra, gã luôn luôn cúi đầu, cảm tạ thiên ân rồi hướng về phía ngoài thành mà đi.

Nhưng rời khỏi phủ Đậu Kiến Đức không bao lâu, vẻ ti tiện trên mặt gã đã không còn sót lại chút gì, lạnh lùng hừ một tiếng, bước đi một mạch. Đi tới trước một cửa hiệu bán gạo, nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, liền từ cửa hông tiến vào trong.

Đi tới hậu viện, một gã thanh niên thân hình cường tráng thi lễ với y:

- Lý Giáo Úy, mọi việc thành công chứ?

Gã gật đầu:

- Hiện tại đã thành công, nhưng vẫn phải chú ý tình hình xem chừng Đậu Kiến Đức triệu tập quân đội, một khi phát hiện quân đội của y tập hợp lại, thì ngay lập tức thông báo cho Thái Nguyên.

- Tuân lệnh!

Hai ngày sau, năm mươi ngàn quân của Đậu Kiến Đức đã tập trung tại huyện Lịch Thành, nhanh chóng xuất phát về hướng quận Bắc Hải. Đậu Kiến Đức cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra tay tiêu diệt Tống Kim Cương trước. Lúc này, có một con chim ưng cất cánh từ huyện Lịch Thành, bay về hướng Thái Nguyên.

Phía bờ bắc Nhữ Thủy quận Tương Thành, một đám quân Đường chừng hai vạn người đang theo dòng sông về hướng Đông Bắc. Đội ngũ này là quân Đường tuyến phía Đông do Khuất Đột Thông thống lĩnh. Mục tiêu của Khuất Đột Thông rất rõ ràng, tìm kiếm quân đội của Từ Thế Tích đồng thời một mẻ đánh tan hoặc tiêu diệt chúng.

Nhưng tình hình của thám báo hình như không ủng hộ cho dã tâm của Khuất Đột Thông. Tới giờ y vẫn chưa thể phán đoán chính xác quân đội của Từ Thế Tích rốt cuộc đang ở chỗ nào?

Điều này khiến y vô cùng khó khăn. Nếu như y không thể tìm thấy quân Tùy trong vòng năm ngày, vậy thì số lương thảo mà y mang theo hầu như là không còn. Trên thực tế thì y chỉ có thời gian ba ngày, y không thể ôm cái bụng đói quay trở về được.

Ngày hôm qua cuối cùng y cũng có được chút manh mối, có người nói với thám báo của y rằng hai ngày trước phát hiện quân Tùy ở vùng gần huyện Nhữ Nam. Tin tức này khiến Khuất Đột Thông mừng rỡ như điên, y lập tức chỉ huy quân xuất phát về hướng huyện Nhữ Nam.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất