Thiên Kiêu Chiến Kỷ

Chương 81

Chương 81
Lửa cháy rào rạt bùng cháy khắp nơi trong hang ổ Hắc Hổ, thế lửa đã lan đến tình trạng không cách nào khống chế.
Có người tử thủ hy vọng Lữ Hổ có thể kịp thời dẫn người trở về.
Nhưng càng có nhiều người lựa chọn đào tẩu, hỗn loạn một mảnh.
Đối với những tên hung đồ sống dưới chót xã hội này mà nói, vì mạng sống, căn bản không biết cái gì gọi là trung thành.
Lúc Lâm Tầm đi vào sào huyệt Hắc Hổ Bang, trên đường gặp không ít đám người chạy loạn tứ tán, hắn không có đuổi giết, một đường thẳng đến đại điện.
Rất nhanh, Lâm Tầm nhìn thấy trong đại điện có mười mấy tên tu giả dàn trận ở đó, điều này thật sự là nằm ngoài dự liệu của gã.
Những người này cũng không biết ẩn núp?
"Những người này giao cho ngươi, ta có chuyện khác muốn làm." Nhưng vào lúc này, thanh âm của Hạ xuống chợt biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Tầm híp mắt lại, chợt cười cười, rút ra Viêm Linh Đao, đúng là không lùi mà tiến, thả bộ phóng tới mười mấy tên tu giả kia!
Một người, một thanh đao, muốn đối phó mười mấy tên tu giả!
Khi những tu giả Hắc Hổ bang đang tụ lại trong đại điện thấy vậy đều không khỏi cảm thấy có chút hoang đường, mấu chốt nhất là đối phó với một thiếu niên!
Nhưng nghĩ đến thủ đoạn khủng bố vừa rồi của tiểu cô nương kia, chút hoang đường này trong lòng bọn họ lập tức tiêu tan, trở nên cảnh giác, nói không chừng thiếu niên này còn lợi hại hơn so với tiểu cô nương kia?
Oanh!
Mắt thấy Lâm Tầm vọt tới, đã có người không kiềm chế được, vung trường thương hung hăng đâm tới, thương ảnh như điện, sắc bén vô cùng, ẩn chứa linh lực khiếp người.
Đây là một cường giả Chân Võ Ngũ Trọng Cảnh!
Trong lòng Lâm Tầm một năm đầu lóe lên, động tác trong tay không chậm chút nào, lưỡi đao ông một tiếng, sượt qua thân thương đối phương bỗng nhiên chấn động mạnh một cái!
Bùm!
Lực lượng kinh khủng như núi lớn quét ngang, cả người lẫn thương của đối phương đều bị đánh bay ra ngoài, hung hăng nện xuống một cột đá, miệng mũi phun máu tươi, bất tỉnh tại chỗ.
Cùng lúc đó, một đao, một kiếm, một chùy từ các phương hướng khác nhau đánh tới Lâm Tầm, chiêu thức xảo quyệt tàn nhẫn, thời cơ càng là nắm bắt chuẩn xác đến cực điểm.
Đã thấy thân ảnh Lâm Tầm nhảy lên, lưỡi đao đột nhiên cuốn ngược, hóa thành một vòng xoáy phong bạo, hỏa diễm chạy chồm, phát ra tiếng nổ vang.
Ầm một tiếng, trường đao của đối thủ bị chém đứt, một còn hai, kể cả cánh tay phải cũng bị cắt đứt, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một kiếm một chùy khác bị hung hăng hất bay, khiến cho hai gã tu giả kia lập tức lộ ra sơ hở, thừa dịp này, đạo pháp Lâm Tầm lại biến đổi, chém mạnh xuống.
Phịch một tiếng, đầu tu giả cầm chùy bị đập nát, ngã ầm xuống.
Tu giả cầm kiếm kia né tránh kịp thời, may mắn tránh được một kiếp, đã sợ tới mức hai gò má trắng bệch, vong hồn đại mạo.
Chỉ trong chớp mắt, có ba người bị chém ngay tại chỗ!
Mà Lâm Tầm chỉ dùng tới "Tích" "Tích" "Tích" ba chiêu trong Lục Tự đao quyết mà thôi, mặc dù đao pháp của hắn hiện tại bất quá là Hạ Chí, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi, đối phó với những tu giả ở đây mà nói, uy lực to lớn, có thể nói là dư dả!
Huống chi, bây giờ trên người hắn mặc các loại trang bị linh khí, tay cầm một thanh Viêm Linh Đao, võ trang tới tận răng, sức chiến đấu so với trước kia ít nhất mạnh hơn ba thành.
Mà những đối thủ xem xét, hầu như rất ít người có thể trông thấy Chân Võ Bát Trọng Cảnh, phần lớn chỉ có tu vi Chân Võ Ngũ Trọng Cảnh, đã rất khó có thể uy hiếp đến Lâm Tâm.
Phải biết rằng, từ lúc vào Chân Võ ngũ trọng cảnh, Lâm Tầm đã có thể cùng Đỗ Kiêu cảnh giới Chân Võ thất trọng giết không phân cao thấp. Bây giờ hắn đã tấn cấp Chân Võ lục trọng cảnh, sức chiến đấu mạnh mẽ dĩ nhiên không phải trước kia có thể so sánh.
Nhìn thấy một màn này, lập tức có mấy tên đồng bạn bị giết, nhất thời kích thích khiến cho những tu giả Hắc Hổ bang khác trong đại điện chấn động trong lòng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Nhanh! Cùng động thủ, giết chết tiểu tử này!"
Trong một tiếng rống to, những tu giả kia đều xuất động, không ai dám bảo lưu nữa, từng người từng người diện mục dữ tợn, vây khốn Lâm Tầm.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng chém giết trong đại điện không ngừng vang lên, giống như chiến trường luyện ngục vậy, vách tường sụp xuống, mặt đất rạn nứt, các loại vật phẩm bên trong đại điện sớm đã hóa thành bột phấn.
Giết!
Lâm Tầm cầm đao chinh chiến, thân ảnh mạnh mẽ như phi liễn, Viêm Linh đao hắt vẫy mười phương, đao mang màu đỏ như cầu vồng lửa bắn nhanh, mang theo lực phá hoại đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tầm một mình đối kháng mười mấy tên tu giả, có thể Lâm Tầm lại không có chút nào hoảng loạn, hắn con mắt thâm thúy bình tĩnh, thanh tú ấm áp khuôn mặt càng là không có gợn sóng.
Mà dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, lại đang thiêu đốt chiến ý và sát cơ sôi trào.
Chiến đấu!
Mùi máu và lửa tựa như có ma lực, thứ mở ra khát vọng chưa từng có ở sâu trong nội tâm Lâm Tầm.
Giết! Giết! Giết! Giết!
Thiếu niên đến từ lao ngục quặng mỏ, tóc dài tung bay, lưỡi đao trong tay như kinh long, cuốn lên một mảnh gió tanh mưa máu.
Địch nhân ngã xuống kêu thảm thiết, tựu như nhạc khúc sục sôi, để Lâm Tầm chiến ý như rồng, càng thêm lo sợ cường thịnh.
Máu trên người địch nhân trút xuống tựa như rượu mạnh nhất thế giới, làm Lâm Tầm cảm nhận được một loại thống khoái chưa bao giờ từng có.
Giờ khắc này, Lâm Tầm hoàn toàn vong ngã, đắm chìm trong chiến đấu, quên đi trời đất này, quên đi tất cả mọi chuyện trên thế gian, bè lũ xu nịnh!
Trong mắt hắn, chỉ có kẻ địch!
Bùm!
Một tu giả không kịp né tránh, bị đánh bay đầu.
Rầm rầm!
Một bên khác, một tu giả bị chặt đứt hai chân, bốc cháy trong biển lửa.
Oanh!
Một thanh đồng giản từ phía sau bỗng nhiên tập kích, nện ở bả vai Lâm Tầm, lại bị "Vân Sơn vai" có khắc linh văn trấn thổ ngăn trở, hóa giải hơn phân nửa lực lượng, nhưng vẫn bị chấn vỡ xương vai.
Nhưng Lâm Tầm giống như chưa phát hiện ra, thân ảnh lùi lại nhanh như chớp, lưỡi đao trong lòng bàn tay hung hăng đâm ngược, rạch bụng đám người tập kích phía sau!
Đây là cận thân chém giết, hung ác, thảm liệt, không cho phép nửa phần do dự, trong nháy mắt tựu có thể lập tức phân định sinh tử.
Thời khắc này, Lâm Tầm không chỉ có đối địch tàn nhẫn mà còn tàn nhẫn hơn chính mình, thà rằng liều mạng thụ thương cũng phải bắt được tình hình chuẩn bị vụ nổ.
Địch nhân không ngừng ngã xuống, mà trên người Lâm Tầm cũng nhiều ra từng vết thương, máu tươi tràn ngập, nhuộm thấu vạt áo.
Nhưng vẻ mặt hắn chưa từng dao động chút nào, Viêm Linh đao trong tay lại càng tinh chuẩn, tàn nhẫn, ổn định, giống như chiến thần vĩnh viễn không ngã xuống, xuất đao ở trong máu và lửa, diễn biến sinh và tử biến thiên.
Phảng phất như đã qua thật lâu, cũng phảng phất trong nháy mắt, Lâm Tầm bỗng nhiên cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, đưa mắt nhìn lại, chung quanh đã chỉ còn lại bảy tám địch nhân.
Mà dưới chân hắn, từng bộ từng bộ thi hài tàn phá ngổn ngang, nằm trong vũng máu, bị liệt hỏa thiêu đốt, mùi khét kẹt cùng mùi máu tươi tràn ngập khắp ngóc ngách.
Mười mấy kẻ địch đã bị tàn sát hơn phân nửa!
Từ trong chiến đấu Lâmầm tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được, thì ra mình đã trở nên cường đại như thế...
Đúng vậy, có lẽ Lâm Tầm chỉ là Chân Võ Cảnh, vẫn cách cảnh giới Linh Khuyết không ít, nhưng so với lần đầu tiên bước vào Phi Vân thôn nhỏ yếu thì Lâm Tầm đã thoát thai hoán cốt, niết bàn trùng sinh!
Bảy tám tên tu giả đối diện giống như bị chấn nhiếp rõ ràng, thần sắc đều là không cách nào che giấu hoảng sợ, bọn họ nhìn thiếu niên đối diện, giống như đang nhìn một ác ma máu tắm trong máu, toàn thân đều không bị khống chế bắt đầu run rẩy.
Đúng vậy, bọn họ bị dọa đến ngây người.
Bị mấy chục người vây công, nhưng lại không làm gì được một thiếu niên Chân Võ lục trọng cảnh, không chỉ có thế, còn bị đối phương giết tơi tả!
Càng làm bọn họ lạnh lòng chính là, thủ pháp giết người của Lâm Tầm cực kỳ dứt khoát lưu loát, từ đầu đến cuối không nói một lời, loại trầm mặc lưu loát này, áp lực làm bọn họ hầu như sắp hít thở không thông.
Đây rốt cuộc là dạng thiếu niên như thế nào?
Phịch liệt!
Lâm Tầm lại di chuyển, tiến lên một bước, bước chân đạp trong vũng máu, phát ra âm thanh nặng nề.
Thanh âm này gác lại trong quá khứ, căn bản không ai chú ý, nhưng mà đặt ở trong đại điện tĩnh mịch này, tựa như âm phù đòi mạng!
Bảy tám tên tu giả kia toàn thân cứng đờ, chợt phát ra một trận hoảng sợ rống to, ầm ầm chạy tán loạn ra ngoài đại điện.
Bọn họ đã sợ, ý chí chiến đấu đã sụp đổ, dưới tình huống kề sát tử vong, không còn dám giãy dụa nữa.
Chạy trốn!
Nhất định phải chạy trốn!
Thiếu niên này chính là một ma quỷ giết người không chớp mắt, thật quá đáng sợ!
Lâm Tầm giật mình, rồi chợt lắc đầu, lười đuổi theo, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, hướng chỗ sâu trong đại điện đi tới.
Đau nhức kịch liệt khắp người như thủy triều đánh thẳng vào tâm thần Lâm Tầm, chiến đấu chấm dứt, hắn phát hiện cho dù mình mặc các loại Linh Khí, nhưng vẫn bị thương rất nhiều, vết đao thương, vết kiếm, nội thương...
Những điều này đối với Lâm Tầm mà nói, đều không quan trọng. Chính như lời một tên hung đồ nào đó trong lao ngục thái sơn nói, vết thương mới là công huân vinh quang nhất của một người đàn ông!
Chỉ có điều khiến Lâm Tầm nhíu mày là đã trải qua một lần chém giết thảm liệt, linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao quá lớn, đã không chống đỡ được quá lâu.
Nhiệm vụ cấp bách, vẫn là mau chóng tìm được Hạ Chí!
Rất nhanh, Lâm Tầm biến mất ở sâu trong đại điện.
Sau lưng hắn, vách tường đại điện sụp đổ, cột đá bị phá hủy, từng bộ thức hải bị thiêu đốt trong vũng máu, cảnh tượng như luyện ngục.
Ở bên ngoài đại điện, lửa lớn ngút trời chiếu sáng cả bóng đêm, tất cả đều thể hiện rằng, sào huyệt của Hắc Hổ Bang đã hoàn toàn rơi vào tay giặc!
...
Khi Lữ Hổ mang theo chúng thuộc hạ trở về, đã nhìn thấy một mảnh lửa lớn ngút trời, sào huyệt hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm, đã hoàn toàn bị bao trùm trong biển lửa.
Trong nháy mắt, Lữ Hổ sắc mặt xanh mét đến cực hạn, khóe mắt như muốn nứt ra.
Mà ở phía sau hắn, một đám thuộc hạ đều biến sắc, nghẹn ngào kinh hô, lúc bọn họ rời đi, trong sào huyệt còn lưu lại không ít nhân thủ, lẽ nào bọn họ đều đã gặp nạn?
"Bang chủ! Cuối cùng ngài cũng trở về rồi!" Một gã tu giả rối bù, toàn thân cháy rừng rực, gào khóc.
"Là ai làm?" Lữ Hổ âm thanh giống như từ trong kẽ răng phát ra, lộ ra vô tận băng lãnh.
"Là một thiếu niên và một bé gái!"
Người nọ nghiến răng nghiến lợi gào thét, "Bọn hắn không chỉ giết rất nhiều huynh đệ chúng ta, còn phóng hỏa thiêu địa bàn chúng ta! Bang chủ ngài muốn giúp các huynh đệ báo thù a!"
Mọi người đều ồ lên, hung thủ lại không phải các bang phái khác, mà vẻn vẹn chỉ là một thiếu niên và một tiểu cô nương!
Mà bọn họ chỉ có hai người đã hủy sào huyệt của bọn họ? Chuyện này sao có thể?
"Bọn họ đâu?" Lữ Hổ sắc mặt càng xanh mét, đôi mắt đều sung huyết trở nên đỏ thẫm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mục tiêu bọn hắn vốn muốn giết chết, chính là một thiếu niên tên là Lâm Tầm. Chẳng lẽ Lâm Tầm cũng không có trốn, mà là nhân cơ hội này đến phá hoại Hắc Hổ Bang bọn hắn sao?
Nghĩ đến đây, nội tâm Lữ Hổ lại trầm xuống, trúng kế rồi!
"Ngay ở trong đó!" Tu giả đó chỉ vào hang ổ của Hắc Hổ nói.
Lữ Hổ râu tóc dựng đứng, không kiềm chế nổi phẫn nộ trong lòng, lớn tiếng rống to: "Cùng ta xông vào, bắt được hai đứa nhóc này, sống phải gặp người, chết muốn thấy xác!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất