Chương 7
Quy tắc rừng già, kẻ mạnh sinh tồn.
Từ lúc bước vào nhà, Lý Nhiễm đã chẳng coi mình là khách.
Sau khi biết Diệu Tổ có dị năng hệ kim, cậu ta trực tiếp giám sát thằng bé dùng dị năng để hàn lại cái cửa mới.
Đến tám giờ tối, cửa đã được gắn lại chắc chắn bằng đủ loại kim loại, Diệu Tổ mới được “phóng thích”.
Nhưng cơ thể thì đã kiệt quệ, nằm bẹp như chó chết dưới sàn.
Bố mẹ đau lòng không chịu nổi, nhìn tôi như kẻ thù.
Tôi cố nuốt cục nghẹn trong lòng, cụp mắt uống một ngụm canh nguội.
Hương vị vẫn ngon, nhưng chẳng hiểu sao lại khác lạ đến thế.
Tôi cứ tưởng do tâm trạng mình thay đổi.
Đang định về phòng nghỉ thì một giọng trầm trầm vang lên sau lưng.
"Hạ Sinh, cậu giữ tôi lại là vì lý do gì?"
Phía trước, Thẩm Viện và Cố Tranh đồng loạt khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.
【Tsk tsk, chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy kích thích rồi. Trong ánh hào quang nữ chính của Cố Tranh, pháo hôi xinh đẹp và nam chính tâm cơ biến thái hạnh phúc bên nhau.】
【Tôi chỉ muốn nói: yêu đương bình thường thì lành mạnh thật đấy, nhưng yêu đương điên rồ thì quá kích thích. Xin lỗi, tôi nghiện mất rồi, làm ơn yêu nhau thật dữ dội vào!】
【Hạ Sinh đừng có mơ hồ nha, chỉ cần cậu hơi mềm lòng chút thôi là nam chính sẽ auto tự hoàn thiện quá trình tấn công, bảo gì làm nấy, không làm bẩn tay cậu luôn. Nhưng mà... dạo này đừng dùng bạo lực lạnh với cậu ta, không khéo sẽ mở khoá chương "nhốt phòng tối (H)" đó.】
Tôi bỗng lạnh sống lưng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Nhiễm, tôi thấy như gặp kẻ địch.
"Nhiều người dễ xoay xở hơn. Một chiếc đũa thì dễ gãy, mười chiếc thì không. Nếu sau này cạn kiệt vật tư, hợp tác hành động sẽ an toàn hơn."
Cậu ta gật đầu nhẹ:
"Vậy tạm thời tôi ở cùng em cậu, phiền mọi người chuẩn bị thêm một phần cơm."
Tôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
【Má, cái tên giả bộ thanh cao kia, nhìn cái vẻ rẻ rúng của cậu kìa, Hạ Sinh nói một câu là nghe răm rắp.】
【Cảm giác nam chính trong lòng đang hát "Vận May Đến", nhưng mình không có bằng chứng.】
【Nhưng nữ chính của tôi thì sao đây? Trong nguyên tác đến tận kết truyện hai người còn chưa nắm tay lần nào, giờ lại bị pháo hôi cướp mất tường thành, chẳng phải thành đại nữ chủ không có CP à?】
Nói thật, logic trong đầu Thẩm Viện đủ để viết riêng thành một quyển sách.
Tựa đề: "Pháo Hôi Được Tôi Cứu Nhờ Tâm Thanh".
Tôi thở dài ngao ngán.
Về đến phòng, tôi trốn trong nhà vệ sinh, đứng trước gương dùng dị năng.
Lúc bước ra, ánh mắt Thẩm Viện nhìn tôi có chút kỳ lạ.
【Cảm nhận của nam chính rất nhạy, Hạ Sinh đừng có vô tình "tặng thưởng" cho cậu ta đấy nhé!】
【Tự dưng tôi nhớ đến một đoạn khiến hội fan "song khiết" drop truyện hàng loạt...】
【Hình như là đoạn đầu mạt thế, khi nam chính ở đáy tâm lý tăm tối nhất, sống nhờ việc lén nghe bản ghi âm và ôm quần áo của bạch nguyệt quang. Sau này nữ chính vô tình vứt chiếc áo cũ ấy đi, hai người xảy ra mâu thuẫn lần đầu, rồi mất liên lạc tận... năm trăm chương.】
Tôi sững người, nửa hiểu nửa không.
Mặt đỏ bừng, tôi mở playlist bài hát yêu thích.
Chưa kịp mở thì nhận được tin nhắn của Lý Nhiễm:
【Đừng tạo tiếng động, zombie sẽ nghe thấy.】
Ngón tay tôi khựng lại trên nút âm lượng, run rẩy nhẹ.
Nhìn con số "1" trên thanh volume, tôi bỗng thấy muốn khóc.
“Thẩm Viện, cô đáng ghét thật đấy.”
Tôi đúng là không nên nghe cô ta xúi dại, thật sự là dắt sói vào nhà!
Đêm tối yên ắng, mưa vẫn không ngớt.
Tôi nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, trời đã trong xanh.
Bữa sáng là mỗi người một bát mì nước trong, có vài cọng rau xanh điểm xuyết.
Bố mẹ bảo:
"Đồ tích trữ trong nhà chẳng còn nhiều, giờ lại thêm một miệng ăn, phải tiết kiệm thôi."
Lý Nhiễm làm như không nghe thấy, lấy luôn bát của Diệu Tổ dùng làm bát đựng đồ ăn phụ, trông còn giống chủ nhà hơn cả bố mẹ.
Tôi suýt thì bật cười.
Ăn xong mà thấy còn đói hơn chưa ăn.
Lý Nhiễm đi thay giày, rồi ra lệnh:
"Mở cửa."
Diệu Tổ lúng túng một hồi vẫn không mở được, cuối cùng đành phải dùng lửa nấu chảy lớp hàn.
"Tôi đưa cậu ta ra ngoài dò thám. Nếu có thể mua vật tư thì mua thêm, xe để tôi mượn."
Bố mẹ từng tận mắt thấy cậu ta ra tay, chẳng dám hó hé gì, ngoan ngoãn đưa chìa khóa.
Nhưng họ chỉ dám đưa cái xe điện mini mà dì giúp việc hay dùng đi chợ.
Xe nổ máy xong, Diệu Tổ ôm chặt khung cửa không chịu rời.
Nhưng vô ích, bị Lý Nhiễm bóp vai lôi đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe dần lăn bánh, cửa kính ghế lái từ từ hạ xuống.
Lý Nhiễm liếc mắt sang, nói:
"Cần gì thì nhắn tin cho tôi. Tôi đi đây."
Xe tạm dừng ba giây, rồi mới chính thức rời khỏi cổng.
Bố tôi bĩu môi:
"Nhớ bảo nó là tao hết thuốc lá rồi, mua cho hai cây về."
Mẹ tôi cũng như bừng tỉnh:
"Đúng đúng, mua thêm mấy vị thuốc bổ xương khớp về nấu canh. Trời mưa ẩm, cơ thể Diệu Tổ yếu, phải bồi bổ."
Thẩm Viện và Cố Tranh đưa mắt nhìn nhau.
"Cậu có số của Lý Nhiễm không?"
"Không."
"Tôi cũng không có."
Thế là tất cả quay sang nhìn tôi.
Tôi đành mở khung chat của Lý Nhiễm, cứng họng:
"Nói đi, mọi người cần gì?"