Ừng ực mấy tiếng rồi mới lau miệng: "Cháu nói rồi, không có chuyện gì lớn, mọi người bận gì thì cứ đi làm đi?"
Nhưng chẳng một ai trả lời Trần Khiêm, những gì anh nghe thấy là sự văng lặng như tờ.
"Cạch!"
Lúc này, Lý Kiến Nam đang định gọi điện thì không cầm vững điện thoại khiến nó rơi thẳng xuống đất.
Ứ
Ực
ựcl
Tô Kỳ và cô bạn gái đứng bên đều nuốt nước miếng ừng ực.
Ngực của Tô Dĩnh thì phập phồng không thôi, miệng hơi há ra cho thấy nội tâm cô ta bây giờ đang dậy sóng dữ dội.
Đường Nhiên đứng ngay bên cạnh Trần Khiêm, lúc này, ánh mắt phức tạp cộng với kinh ngạc nhìn anh.
Bà cụ cũng ngây người ra.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Chiếc xe này... là của Trần Khiêm à?"
Không biết ai là người dẫn đầu phá vỡ không khí yên tĩnh.
Nói đúng hơn là không biết ai là người đại diện hỏi ra sự kinh ngạc trong lòng tất cả mọi người.
Tô Mộc Vũ cũng vô cùng kinh ngạc: "Trần Khiêm, chiếc xe. này của cậu à?"
"Đương nhiên là của tớ rồi, đã nói với cậu rồi mà, mấy hôm tới sẽ đưa cậu đi hóng mát vài vòng!”
Trần Khiêm nói. Tô Mộc Vũ đã nhớ ra rồi.
Là hôm thi, lúc Trần Khiêm đưa mình về ký túc xá đã nói mấy hôm tới sẽ đưa cô đi chơi khắp nơi băng siêu xe.
Lúc đó mình trả lời là, được tớ đợi đấy!
Hơn nữa Trần Khiêm còn nói gì? Đó chính là cậu ấy thật sự là cậu ấm con nhà giàu.
Mình trả lời lại là, cậu Trần, tớ sẽ đợi đến ngày đó.
Lúc đó Tô Mộc Vũ chỉ đùa vui thôi, phụ họa theo lời đùa giỡn của Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ, lúc Trần Khiêm mở cửa xe của chiếc xe thể thao Lamborghini, Tô Mộc Vũ cảm giác như mình nằm mơ vậy.
"Trần Khiêm, chiếc xe này của cậu thật à? Tôi không tin, không tin, không tin!!!"
Bây giờ Tô Dĩnh mới hoàn hồn, cảm thấy mặt mình đau rát, đau đến muốn cuồng.
Trần Khiêm, cậu là một thằng nghèo mạt, một thằng mạt hạng trúng vé số mà thôi.
Sao có thể mua nổi chiếc xe quý giá thế này?
Mười tám triệu tệ!
Thì phải xứng với thân phận thế nào?
Không thể nào!!!
Cô ta xông qua, không khách khí mà lục lọi tìm giấy tờ xe. “Tạch!"
Sau khi nhìn xong, toàn thân Tô Dĩnh cứng nhắc, giấy tờ xe rơi thẳng xuống đất.
Cả người ngây ra. "Không xem thì thôi, sao lại vứt xuống đất thế!"
Trần Khiêm bất lực cười khổ.
"Là một số người nào đó không hiểu biết, ba mẹ đều như thế, không hiểu biết gì sất! Tiểu Khiêm, nhanh nói với cô xem, cháu quen biết với Mộc Vũ nhà cô từ lúc nào thế?"
Vương Tuệ Mẫn chạy sang nhặt giấy tờ xe lên nhìn rồi sảc mặt lập tức rạng rỡ lên kéo cổ tay Trần Khiêm.
Thân mật hệt như với con trai ruột của mình vậy.
"À, cô, chúng cháu học lái xe nên quen nhau!"
Trần Khiêm nói.
"Ha ha, cô đã nói mà, đương nhiên mắt nhìn người của Mộc Vũ chúng ta rất rốt. Thật ra, Tiểu Khiêm à, lúc đầu cô nhìn cháu một cái thôi là đã thấy cháu không đơn giản rồi, Trang Cường Vương Dương gì đó sao bì kịp được!
"Ôi..."