Rất nhanh Trần Khiêm đã về đến trường. Anh đi thẳng về phía lớp học của mình.
Nhưng vừa mới đến cổng Tây thì đã thấy bên này tụ tập rất nhiều người.
€ó tất cả sinh viên của các khoa, chắc là sắp vào giờ học.
Trần Khiêm nhìn thấy nhóm của Dương Huy trong đám đông thì chen lấn đi về phía đó.
Lúc này mới biết được đầu đuôi sự việc.
Bởi vì ngay lúc này đây, ở cổng Tây có một cô gái đang đứng, hèn mọn giơ tấm bảng.
Đầu cô ấy cúi rất thấp.
Nhưng Trần Khiêm liếc mät là đã nhận ra, không phải Hách Lan Lan thì còn là ai được nữa chứ.
Đứng bên cạnh cô ấy còn có Mạnh Thái Như, Vương Dương và chủ tịch hội sinh viên trong khoa - Giang Vị Vi.
Lúc này, họ chụp ảnh, xem Hách Lan Lan như một bức phông nền.
“Lão Trần, cậu đến rồi đấy à, chuyện này thật khiến người ta tức giận mài!”
Dương Huy vỗ vai Trần Khiêm. Hơi bực tức nói:
“Hiện tại Hách Lan Lan đang gặp khó khăn, nhưng mà cô hướng dẫn cũng thật quá đáng, kêu gọi gây quỹ thì cứ kêu gọi đi, làm gì mà phải bắt Hách Lan Lan cầm bảng đứng giữa thanh thiên bạch nhật thế chứ!”
Lý Duệ nói: “Không làm rầm rộ lên như vậy thì khoa chúng †a làm sao nổi tiếng chứ? Cậu nhìn bây giờ đi, giáo viên hướng dẫn với bọn Vương Dương và Giang Vi Vi đã bận rộn cả một buổi chiều vì chuyện của Hách Lan Lan rồi! Bảo Hách Lan Lan đứng ở đây thực ra là đang làm nền cho bọn họ chứ còn gì nữa!”
“Hơn nữa việc này còn thu hút sự chú ý của nhà trường, nói cái gì mà phải coi trọng việc này, nhất định phải giúp cho. bạn học này vượt qua khó khăn!”
Thật ra có rất nhiều sinh viên biết được sự thật đều thấy. bất bình vì việc này.
Người không biết chuyện thì sẽ nghĩ, mọi người mau đến mà xem, ôi, cô gái này thật đáng thương quá! Nhà không có tiền, thà đứng trước thanh thiên bạch nhật cũng muốn nghĩ cách góp tiền để chữa bệnh cho em gái.
Đáng thương quá đi mất!
Vì vậy rất nhiều người sẵn sàng quyên góp tiền.
Nhưng những người biết sự thật điều hiểu rõ ràng chuyện này đã được Mạnh Thái Như sắp xếp, buổi sáng xảy ra chuyện, sau khi Hách Lan Lan về trường đã xin Mạnh Thái
Như giúp đỡ.
Cuối cùng Mạnh Thái Như nghĩ ra được một cách như vậy, nếu Hách Lan Lan không làm, thì sẽ không giúp.
“Chủ nhiệm Trương, ông tới rồi!”
Mạnh Thái Như bắt tay với người chủ nhiệm trung niên hói đầu, sau đó người chủ nhiệm trung niên cầm hai trăm tệ của mình bỏ vào thùng quyên góp.
“Chủ nhiệm Trương, chụp chung một tấm đi!”
“Được được được!”
Tách!
Hai người chụp chung một tấm hình.
“AI Trương Đào, Vương Minh, hai người đến rồi à!”
Lúc này, Vương Dương cũng vênh váo đắc ý đón bạn mình, là người của khoa bên cạnh, đều là bạn bè trong hội sinh viên.
*Ừ ừ, đến rồi đây!”
Nói xong thì mấy người cũng bỏ vài trăm tệ vào thùng quyên góp.
Sau đó lại tách tách chụp ảnh với nhau.
Trần Khiêm đứng bên dưới quan sát, phát hiện gần như cả quá trình quyên góp đều như vậy.
Con mẹ nó đây là thể loại quyên góp gì thế này? Sao ở đây lại như một chương trình vinh danh vậy chứ!
Trần Khiêm tức giận đến trẳng bệch cả mặt.
Đối với Hách Lan Lan lúc này như đã chết lặng, ngoài đồng cảm ra còn có một loại cảm giác áy náy.
Anh gần như là người đầu tiên biết gia đình Hách Lan Lan xảy ra chuyện, cô ấy tin tưởng anh, nói với anh trước.
Hơn nữa anh cũng khuyên nhủ cô ấy, cho cô ấy hi vọng.
Thế nhưng vài ngày sau anh lại không kịp giúp cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó.
Cho nên mới hại cô ấy tới bước đường này.
Không phải Trần Khiêm quá lương thiện hay gì, mà là mỗi khi thấy những việc thế này thì anh lại nghĩ đến bản thân mình, quả thực anh rất đồng cảm!
Không được, cứ đà này thì có khi Hách Lan Lan chẳng còn muốn sống nữa mất!
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm ra khỏi đám đông, đi lên đẩy 'Vương Dương đang chụp ảnh ra, giật lấy tấm bảng giấy Hách Lan Lan đang cầm ném xuống đất.
“Trần Khiêm, cậu!”
Hách Lan Lan khàn giọng nói, rõ ràng là không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.
“Hách Lan Lan, không cần phải làm nền cho đám người này, nếu bọn họ thật sự muốn giúp cậu thì chắc chắn sẽ không đối xử với cậu thế này! Tiền của cậu, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, cậu về lớp đi!”