“Hả? Trần Khiêm, tớ nghe đồng nghiệp của tớ nói nhà hàng Michelin rất rất đắt, là chỗ của dân nhà giàu, tớ không vào đâu!”
Tô Tử Nguyệt cúi đầu, bỗng lắc đầu.
Trần Khiêm cười nói: “Yên tâm đi, sau này ăn mỗi ngày. cũng không sao!”
Từ sau khi anh có tiền, cách nói chuyện của Trần Khiêm cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.
Đây là lời thật lòng, mặc dù nhà hàng Michelin cực kỳ đắt nhưng ăn mỗi ngày thì có sao đâu?
Không thể chống lại sự lôi kéo của Trần Khiêm, Trần Khiêm trực tiếp lên mạng đặt bàn trước.
Cuối cùng, Tô Tử Nguyệt vẫn bị Trần Khiêm dắt vào Michelin.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi bao nhiêu người?”
Sau khi bước vào, một nhân viên nữ mỉm cười bước đến.
“Hai người, đã đặt bàn rồi!”
Trần Khiêm thờ ơ nói.
Nhân viên nữ khẽ nhíu mày, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy hai người này không giống như người có thể dùng bữa ở Michelin.
Nhưng bởi vì yêu cầu công việc nên cô ta phải lễ phép gật đầu.
Đang định hỏi xem Trần Khiêm đặt bàn ở đâu. Thì đúng lúc này, có một cặp nam nữ bước đến.
Vừa nhìn thấy Trần Khiêm, cô gái kia ngạc nhiên: “Trần Khiêm, sao lại là cậu? Cậu mà cũng dám đến Michelin à?”
“Hả? Vương Tiểu Đề?”
Trần Khiêm nhìn Vương Tiểu Đề trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc đầm ngắn màu đen, cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Trần Khiêm nhớ rõ, lần trước ở tiệc ăn mừng của Hàn Tư Dư, bởi vì mình lỡ chạm phải di động của cô ta nên cô gái điên khùng này hắt một ly nước lên mặt mình.
Lúc đó anh cực kỳ tức giận, đang định tìm Vương Tiểu Đề báo thù, kết quả cô gái điên khùng này chạy nhanh hơn thỏ, lúc mình ra đến thì chẳng thấy cô ta đâu.
Làm Trần Khiêm bực mình phàn nàn suốt mấy ngày.
Không ngờ mới sáng sớm đã gặp ở Michelin.
“Hừ, cậu bớt gọi Vương Tiểu Đề đi. Nghệ danh của tôi là thứ cậu có thể kêu hả? Không ngờ, thằng nghèo như Trần Khiêm lại đến chỗ thế nào, wow wow wow! Còn có bạn gái nữa hả?”
Vương Lệ Na vừa nhìn cô gái bên cạnh Trần Khiêm thì khinh thường ra tiếng.
“Lệ Na, em biết hai người này à?”
Bên cạnh Vương Lệ Na là một chàng trai cao lớn đẹp trai, đang lạnh lùng nhìn hai người Trần Khiêm.
“Tất nhiên là biết rồi, là thăng nghèo trong lớp của Hàn Tư. Dư đây mà, Lý Thiếu, chẳng phải anh nói Michelin là nhà hàng cao cấp ở Kim Lăng hả? Sao hai người này lại vào đây được? Anh nhìn cách ăn mặc của hai người này đi?”
Vương Tiểu Đề bực mình lắc lắc cánh tay của Lý Thiếu kia.
Vốn dĩ cô ta rất vui vì được đến Michelin, bởi vì có cảm giác nơi này rất đẳng cấp.
Con gái mà, đều có lòng ham hư vinh.
Đặc biệt là bây giờ, chỗ của Vương Tiểu Đề và Lý Thiếu này là kế bên cửa sổ, người đi đường cũng có thể nhìn thấy.
Ánh mắt sùng bái hâm mộ của người khác làm Vưng Tiểu Đề cảm thấy rất thoải mái.
Đúng rồi, nói đến Lý Thiếu này, phải giới thiệu sơ lược.
Lý Thiếu cũng là sinh viên của Đại học Giang Nam, là một cậu ấm nhà giàu có. Bởi vì lúc Vương Tiểu Đề livestream thích 'Vương Tiểu Đề, đêm đó đã tặng hai mươi nghìn, bây giờ là một người anh và cũng là người tình mập mờ của Vương Tiểu Đầt
Dù sao cũng ăn rất ngon.
Nhưng không ngờ sau khi đi vệ sinh xong lại đụng phải thăng nghèo Trần Khiêm.
Thấp kém quá đi! “Ha ha, đừng nôn nóng mà Tiểu Đề, đúng như em nói, có lẽ là hai người này đến đây làm việc đó, sao lại đến dùng bữa được?”
Lý Thiếu vội vàng an ủi.
“Hừ, em không quan tâm, dù sao em không muốn nhìn thấy người này, mới sáng sớm mà, ghê tởm quá đi! Cô đó, lát nữa cô phải nói với giám đốc của cô, cho dù là nhân viên phục vụ cũng phải tìm người có đẳng cấp, nếu không người giàu như chúng tôi, ai lại muốn đến đây dùng bữa hả?”
Vương Tiểu Đề vừa làm nũng vừa lạnh lùng nói với cô gái đang đứng bên cạnh Trần Khiêm.
“Hả? Quý khách thân mến, họ không phải là nhân viên của chúng tôi! Có thể là khách đến đây dùng bữa đó?”
Giờ phút này, nhân viên phục vụ nịnh bợ hai người Vương Tiểu Đề, bởi vì từ ban đầu đã khinh thường Trần Khiêm nên giọng điệu bắt đầu hơi không tôn trọng.
“Mẹ ơi, không phải nhân viên phục vụ?”
Vương Tiểu Đề ngạc nhiên.
Mà Trần Khiêm lại chịu đựng đủ rồi.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm nữ phục vụ đủ chưa! Bàn tôi đã đặt ở đâu? Nhanh chóng đưa tôi đi, hôm nay tôi đến đây nếm thử món ăn của nhà hàng các cô!”