Ngất mất, đầu tiên là đụng phải Triệu Nhất Phàm, giờ lại đụng phải Dương Hạ.
Vốn muốn thừa dịp nhà họ Phương tổ chức tiệc lớn đến cứu Tử Nguyệt ra.
Đến bây giờ, phiền toái ngày một nhiều.
Nếu bị Triệu Nhất Phàm và Dương Hạ nhận ra thì xong phim.
Khốn kiếp.
Bây giờ Trần Khiêm làm vỡ chén rượu, không ít người để ý nhìn nhìn, dọa Trần Khiêm sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu nhặt lên, sau đó nhanh như chớp bỏ trốn ra phía sau.
"Ö"
Dù cho Trần Khiêm chạy nhanh như vậy, vẫn bị một cô gái để ý.
Đó là cô gái đứng cạnh Phương Kiển Nám, không ai khác chính là Phương Di.
"Sao trông giống Trần Khiêm vậy nhỉ? Không thể nào, đây là bữa tiệc lớn của nhà họ Phương, tên ngốc đó đâu có mục đích gì mà đến?"
Phương Di nghĩ thầm.
Tò mò đuổi theo sau.
"Vừa rồi thật hú hồn!"
Trần Khiêm chạy tới sân sau, không nhịn được thở phào.
"Trần Khiêm!"
Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên.
Trần Khiêm theo bản năng quay đầu lại.
Không khỏi trợn tròn mặt.
Ôi đệch, Phương Di!
"Trời đất ơi, lúc nãy tôi còn cho rằng mình hoa mắt, không ngờ lại đúng là cậu, cậu cậu cậu... cậu đến nhà họ Phương chúng tôi làm gì? Cậu vào đây bằng cách nào?"
Phương Di kinh ngạc hỏi.
Lúc trước ông nội cũng từng tổ chức tiệc.
Tuy rằng Phương Di là kiểu thờ ơ với mọi chuyện, nhưng mà một vài bí mật của nhà họ Phương cô ta ít nhiều cũng có biết.
Trần Khiêm chỉ là một cậu ấm cỏn con, làm gì có đủ tư cách làm khách mời của ông nội? À hái
"Ồ, tôi đại diện gia đình đến tham gia tiệc mừng thọ ông Phương. Tôi đang muốn tìm WC”
Trần Khiêm thuận miệng bịa bừa: "Lúc nấy tôi còn định gởi tin nhắn cho cậu!"
"Hả? Sao nhà cậu lại có liên hệ với nhà tôi?"