Chương 20: Nhân quả này các ngươi không thể gánh nổi
Chiều hôm ấy, công ty địa ốc Cẩm Tú Sơn Hà liền triệu tập cuộc họp khẩn, đồng thời bắt đầu lấy mẫu kiểm nghiệm đối với sự cố sụp đổ tầng ba tòa nhà đang xây dựng, từ cốt thép đến bê tông rồi kết cấu kiến trúc đều được kiểm tra toàn bộ.
Tại hiện trường vụ sập, mấy kỹ sư ngồi bệt xuống đất xem xét lớp bê tông bị gãy, đặc biệt chú ý đến phần tường chịu lực. Một ông lão ngoài 50 tuổi đeo kính, cầm một cục xi măng lên, cúi đầu nhìn ngắm hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Chất lượng chắc chắn không có vấn đề, chất lượng công trình này dù mang đi đâu kiểm tra, nếu phát hiện sai sót, tôi xin chụi trách nhiệm.”
Hoàng tổng nhíu mày: “Lý công, lúc làm việc nghiêm cấm nói năng tùy tiện.”
Người của bên kiểm định chất lượng lên tiếng: “Chuyện gì cũng không thể nói tuyệt đối, vẫn phải chờ báo cáo mới rõ được.”
“Ba!” Lý công ném cục bê tông trong tay xuống đất, đứng phắt dậy: “Mấy người đây là đang nghi ngờ 30 năm kinh nghiệm làm việc của tôi sao? Tôi nói cho các người biết, không chỉ riêng tôi nói vậy, tất cả kỹ sư trong tập đoàn chúng ta đều có thể nhìn ra vấn đề hay không, kiểm nghiệm chỉ là làm cho có lệ, báo cáo cũng chẳng cần thiết, bây giờ tôi có thể khẳng định với các người, dù là cấp phối bê tông hay cấp bậc, cường độ uốn, cường độ nén, tỉ lệ giãn dài và độ dẻo hàn của cốt thép đều đạt tiêu chuẩn. Tôi tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng hàng đầu cả nước, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại mời thầy giáo cũ của tôi đến đây, để các người được nghe chuyên gia xây dựng hàng đầu cả nước sẽ nói gì!”
Nghe lý công nói chắc nịch như vậy, thực ra trong lòng mọi người đều biết chất lượng công trình không có vấn đề gì, về điểm này, nội bộ công ty Cẩm Tú Sơn Hà là rõ nhất, bọn họ biết rõ tiêu chuẩn công trình của mình ở mức độ nào, giống như Hoàng tổng đã nói, chẳng lẽ xây nhà cho mình ở lại đi lừa dối chính mình sao?
Bất quá, dù nói thế nào thì công trình cũng đã bị sập, sự thật không thể chối cãi, vấn đề chắc chắn là có, chỉ là chưa biết nằm ở đâu.
Hoàng tổng thở dài trong lòng, nói: “Vậy chúng ta vẫn phải dựa vào số liệu để nói chuyện, lập tức đưa bê tông và cốt thép hiện trường đi kiểm tra, đồng thời mời chuyên gia của viện thiết kế đến hiện trường, tiến hành rà soát lại bản vẽ kiến trúc, công trường này tạm thời phong tỏa, các công trình khác vẫn hoạt động bình thường, tối nay tập hợp tất cả báo cáo lại cho tôi, chúng ta cần có lời giải thích với công ty, với cả các cơ quan chức năng liên quan······”
Sau khi vụ sập xảy ra, lãnh đạo công ty Cẩm Tú Sơn Hà đã đến hiện trường, các cơ quan chức năng cũng có mặt. May mắn là không có thương vong về người, điều này khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm, trong thời đại internet bùng nổ như hiện nay, nếu có một người chết, chưa đến 5 phút là trên mạng đã tràn ngập tin tức về vụ việc, công trình chắc chắn sẽ bị đình chỉ để điều tra.
Buổi tối, khoảng 5 giờ, trong văn phòng chỉ huy công trường, một nhóm lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú Sơn Hà đang ngồi bàn bạc về sự cố ban ngày.
Hoàng tổng liếc nhìn trang web trên điện thoại, nói: “Thời đại thông tin bùng nổ, điều gì là nguy hiểm nhất đối với doanh nghiệp? Là dư luận, là những tin đồn bất lợi cho hình ảnh của doanh nghiệp, sự việc ngày hôm nay đã bắt đầu lan truyền trên mạng, may mà không có ai chết, nếu không chúng ta sẽ bị mang tiếng là gian thương vô lương mất.”
Thư ký bên cạnh tiếp lời: “Bộ phận PR đã liên hệ với các trang web lớn và cơ quan truyền thông, yêu cầu họ đưa tin một cách nhẹ nhàng, tôi đã nói với bộ phận thông tin của một số trang web có ảnh hưởng, sau khi có báo cáo kiểm nghiệm sẽ gửi cho họ ngay lập tức, sau đó đăng tải lên, như vậy có thể dẫn dắt dư luận theo hướng có lợi cho chúng ta.”
“Ừm, nhịp độ này chúng ta phải nắm bắt cho tốt.” Hoàng tổng gật đầu, nhìn đồng hồ: “Sắp 5 giờ 30 rồi, giục bên kia trước 7 giờ phải có báo cáo, việc này không thể kéo dài, càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta.”
Thư ký đáp: “Vâng, còn nửa tiếng nữa······”
Lời thư ký còn chưa dứt, đèn trong văn phòng “bụp” một tiếng vụt tắt, ngay sau đó tất cả đèn trên công trường và hàng chục máy móc thi công cũng đồng loạt ngừng hoạt động.
5 rưỡi chiều, tính theo lịch thời xưa thì gọi là hoàng hôn! Trời tháng sáu, hoàng hôn đến mà trời vẫn chưa tối hẳn, gần như chẳng khác gì ban ngày là bao, nhưng lúc này cũng là lúc trời tối nhanh nhất, chưa đầy hai canh giờ nữa là trời sẽ tối om.
“Bị cắt điện à?”, ông Hoàng không dám tin mà hỏi.
Khu Đông Tứ Hoàn ở kinh thành được coi như khu trung tâm, từ sau năm 2000, các thành phố lớn trên cả nước, trừ khi kiểm tra hay sửa chữa đường dây điện, còn lại cơ bản không bao giờ xảy ra tình trạng mất điện.
“Không thể mất điện được, công trình của chúng ta lớn như vậy, nếu khu vực này muốn cắt điện thì ngành điện lực đã thông báo từ trước rồi, không thể nào tự nhiên cắt điện được.”
“Gọi điện cho bên điện lực ngay lập tức đi, sau đó cho mấy người bên điện lực lên kiểm tra xem đường dây có vấn đề gì không” Trong lòng ông Hoàng dấy lên một nỗi bất an, luôn cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, tai nạn cứ thế liên tiếp ập đến.
Mười mấy phút sau, căn bản không cần bên điện lực trả lời, những người ở công trường đều nhận ra không phải mất điện, xung quanh vẫn còn đèn sáng, chỉ có khu vực của bọn họ là bị tắt, cùng lúc đó, mấy người thợ điện cũng chạy đến văn phòng.
“Áp suất bị nhảy, có mấy đoạn dây điện bị chập điện, đường dây bị cháy…”
Ngày hôm nay, có thể nói là một ngày long trời lở đất của công ty địa ốc Cẩm Tú Sơn Hà, từ việc cần cẩu bất ngờ đổ sập, đến toàn bộ tầng hầm bị sụp đổ, rồi đến việc công trường bị cắt điện, một loạt sự cố xảy ra khiến người ta choáng váng.
Thật ra, có những nguyên nhân cũng rất bình thường, không có công trình nào mà suôn sẻ cả, nhưng điều kỳ lạ là không thể tìm ra nguyên nhân tai nạn, điều này mới là điều đáng lo ngại.
Cổng chính công ty địa ốc Cẩm Tú Sơn Hà, đối diện bên kia đường, một thanh niên mặc áo dài màu xanh lam, đeo túi vải thô, nheo mắt nhìn vào công trường đang có vẻ yên tĩnh.
“Cái dòng họ các người, cả gan cắt ngang vận mệnh của người ta, vốn dĩ con đường phía trước là do trời định đoạt, ngay cả nhân quả của người bị các người hại các người cũng dám nhận lấy sao?”
“Tôi xem các người, rốt cuộc có thể gánh vác nổi hay không…”