Chương 17: Lịch sử cùng xu thế
Thợ thiêu thi thảm, Lưu Dân Doanh còn thảm hại hơn.
Tin tức Lưu Dân Doanh bạo động từ sáng sớm đã truyền khắp toàn bộ bến tàu, đồng thời cũng mang đến tin tức mới nhất.
Tình huống bết bát hơn so với dự tính của Tần Hà, toàn bộ Lưu Dân Doanh không còn tồn tại, lưu dân mười không còn một, những người còn lại đã tán loạn.
Quan binh thương vong hơn ngàn người.
Hoàng đế hạ chỉ an dân, dưới sự vận hành của quan lại mục nát vô năng, lấy thảm kịch mất hết mặt mũi mà kết thúc.
Dân chúng bến tàu phản ứng khác nhau, mỗi người đều có riêng cách nhìn của mình.
Kiều Tam bán bánh nướng ở đầu đường vỗ tay khen hay: “Giết tốt lắm, đám củi ở nông thôn này dựa vào cái gì mà đến kinh thành, kinh thành là kinh thành của người kinh thành.”
Hoàng bà bà bán thức ăn chỉ lắc đầu, nói liên tục: “Nghiệp chướng nha.”
Trong tiệm mì, đám thuyền công thì vui mừng, bởi vì không còn lưu dân, tiền công có thể sẽ được tăng thêm.
Tiệm trà, trời còn chưa sáng Lưu Khoái Chủy đã chuẩn bị xong câu chuyện mới để kể - «Bí mật Lưu Dân Doanh bạo loạn», đồng thời chuẩn bị chia làm năm chương hai mươi hồi để kể.
Nhưng phần lớn mọi người cũng không rảnh để ý chuyện này quá mức, bởi vì áp lực cuộc sống nặng nề cơ hồ đã ép khô hết tất cả mọi sức lực của họ, nói vài câu bực tức, chửi mắng vài câu liền kết thúc.
Thậm chí còn không ít người hoàn toàn thờ ơ, tựa như Dương Xảo Nhi bán tàu hũ này.
Tần Hà dựa vào Thuận phong nhĩ nghe được tiếng nói của tất cả mọi người trong vòng trăm bước, chỉ có Dương Xảo Nhi, ngoại trừ lấy tiền thì không có âm thanh nào khác.
Dương Xảo Nhi là ai? Chính là người mà Từ Trường Thọ hơn nửa đêm đến giúp mài đậu hũ, “kết giao bằng hữu” nhưng không thành lại bị đánh ra, vị đậu hũ Tây Thi kia.
Dương Xảo Nhi xuất thân ngư dân, mặc dù đã sinh con, nhưng dáng người lả lướt, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, mật ngọt tràn đầy, vẫn còn bộ dáng thướt tha.
Lẽ ra, bộ dáng này nên gả vào một nhà tốt, không nên xuất đầu lộ diện kiếm ăn mới đúng.
Nhưng Dương Xảo Nhi từ nhỏ đã kiếm ăn trên mặt nước, không bó chân, một đôi chân to khó trèo lên cửa nhà giàu, chỉ có thể gả cho Sở Lão Tam mài đậu hũ có gia cảnh môn đăng hộ đối.
Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Dương Xảo Nhi theo chồng Sở Lão Tam, cùng kinh doanh lên nghề đậu hũ, mặc dù khổ cực, nhưng so với bão táp mưa sa trên mặt nước, vẫn là khá hơn chút.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, có thể là buổi tối Sở Lão Tam hoạt động quá kích động, một hơi không ra liền đi rồi, còn lưu trong bụng Dương Xảo Nhi một đứa con gái.
Nữ tử vốn là yếu đuối, vì con cái liền cứng rắn lên, Dương Xảo Nhi gồng gánh mài đậu hũ nuôi khuê nữ, sinh hoạt khó khăn nhưng cũng coi như không tệ, chỉ là dáng vẻ này, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc một vài tên háo sắc canh chừng.
Giống như là. . . .
Ngồi ở đối diện Tần Hà: Từ Trường Thọ.
Đôi mắt tên gia hỏa này cứ nhìn chằm chằm vào Dương Xảo Nhi, trong miệng nhai nuốt lấy món tàu hũ non, trong đầu thì không cần đoán, tất cả đều bẩn thỉu, khí nóng đều thở cả ra rồi.
Tần Hà liếc nhìn Dương Xảo Nhi cùng với loli nhỏ khắc ra từ cùng một khuôn bên cạnh nàng, có xúc động muốn đem bát tàu hũ chụp lên ót tên gia hỏa này.
Người không mọc đuôi, nếu là có đuôi dài, vậy quả thực là không cần mặt mũi.
Nhắm mắt làm ngơ, Tần Hà cúi đầu nếm thử một miếng tàu hũ non, cho thêm mật ong, ngọt lịm.
Màu trắng non mịn không khỏi khiến cho Tần Hà nhớ lại Ma Hủi bị lưu dân đánh bể đầu, nhưng không ngờ hắn lại không cảm thấy khẩu vị bị ảnh hưởng.
Quả nhiên, tiếp xúc nhiều với thi thể sẽ trở nên biến thái.
Một bát tàu hũ non thêm một bát nước đậu xanh chua, ăn đến khi Dương Xảo Nhi dọn hàng, Từ Trường Thọ mới thỏa mãn dời đi.
Tần Hà muốn đi, mà đi thì lại không hay lắm, nên chỉ có thể cùng ngồi tiếp, dù sao cũng là Từ Trường Thọ mời khách, một bát tàu hũ non cho thêm mật ong phải tốn ba mươi đồng tiền đấy.
“Quan gia, hơi thở của ngài có vẻ hơi nóng, gấp.”
Đi trên đường, Tần Hà nhỏ giọng nhắc nhở, hắn cảm thấy Từ Trường Thọ hơi có chút không bình thường, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn.
Từ Trường Thọ sửng sốt một chút, nói: “ Tê. . .
Ngươi nói như vậy thật đúng là, mấy ngày nay luôn cảm giác bụng dưới như có một đám lửa, đốt bừng bừng, không biết chuyện gì xảy ra.”
“Chắc là. . .
Thức đêm liên tục, nếu không thì tìm thử lang trung xem? ”
Tần Hà cũng không xác định.
Từ Trường Thọ cảm thấy có đạo lý, liền đồng ý.
Trả tiền, Từ Trường Thọ đi tiệm thuốc, Tần Hà thì thong thả nhàn nhã bước trở về.
Phong cảnh Đại Vận Hà vẫn thanh nhã như vậy, mấy vạn người ở Lưu Dân Doanh tử vong chẳng có chút ảnh hưởng gì đến nơi này, mặt nước sóng biếc dập dờn, tàu thuyền lui tới, cực kỳ náo nhiệt.
Từ sau khi Vũ Triều khai phát kênh đào, xưa nay bất kể dân sinh khó khăn ra sao, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường thủy đạo hoàng kim vào nam ra bắc này, trừ phi là Đại Vận Hà bị cắt đứt.
Nếu là như vậy, chỉ sợ là Vương triều đang thống trị sẽ phải đổi họ.
Cái thời không này cùng thời không của Tần Hà trước kia cơ bản đại thế là giống nhau, nhưng chi tiết thì lại có rất nhiều khác biệt.
Đầu tiên nói về các vương triều, kiếp trước là Tần, Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, còn đời này lại là Càn, Hán, Vũ, Tống, Nhung, Lê.
Càn, Hán, Vũ cơ bản có thể đối ứng với thời Tần, Hán, Đường cường thịnh nhất Đông Thổ, văn hóa, chế độ, diễn biến lịch sử cùng với xu thế cũng tương đồng.
Kiếp trước là Tần diệt sáu nước, kết thúc phân loạn chiến quốc, đây là Càn diệt mười ba nước, kết thúc phân đất phong hầu, mở ra chế độ quận huyện, mà lại có cùng đại thống nhất xa đồng quỹ thư đồng văn như vậy bắt đầu.
Nhưng khác nhau cũng rất lớn, như là sau khi Tần thống nhất chỉ tồn tại mười ba năm, còn Càn thì tồn tại đến hơn hai trăm năm.
Chỉ đáng tiếc chính là, Triều Càn luôn một mực bị dân du mục phương bắc đè lên đánh, dựa vào Trường Thành mới miễn cưỡng xoay chuyển xu hướng suy tàn, Trường Thành xây phải nói là cực kỳ hùng vĩ, giống như kênh đào trước mặt này.
Kiếp trước Vận Hà chính là một con sông, mà nơi đây thì rất mong là một con sông, nhìn ra xa, thuyền chở hàng ở bờ bên kia trông không khác gì một con thuyền giấy.
Sau Triều Càn là Hán, ngược lại triều này có độ tương đồng tương đối cao, tên cũng đều giống, cũng chia Đông Hán Tây Hán, quốc ngôi càng dài, cộng lại khoảng chừng bảy, tám trăm năm, đánh du mục phương bắc phải nói là dữ dội, tộc người trong thảo nguyên đều phải đổi chừng mấy nhóm.
Có thể là triều Hán có thời gian mạnh mẽ quá dài, triều Vũ sau đó đối ứng với nhà Đường hơi kém hơn một chút, nhưng cũng coi như không tệ, đặc biệt là đạt được thành tựu lạ thường về phương diện văn hóa, quốc ngôi được hơn năm trăm năm.
Sau đó lại là Tống cùng tên.
Lại bị Nhung tộc phương bắc quật khởi đè lên đánh, ở phương bắc không giữ vững được một trăm năm liền vượt Trường Giang xuống phía nam, an phận ở Kim Lăng.
Nhưng đáng nhắc tới chính là, Nam Tống lại có thể kéo dài liên tục ba trăm năm, cũng không bị tộc Nhung diệt quốc, ngược lại khiến cho Nhung lui lại về thảo nguyên, thời điểm thảm nhất lui giữ Lưu Cầu, mấy lần gần như diệt quốc lại ngóc đầu trở lại, rất có tinh thần của một con gián đánh mãi không chết.
Hán chân chính bị diệt quốc, là diệt ở trong tay triều Đại Lê hiện giờ.
Cùng Minh khác biệt chính là, Thái tổ khai quốc triều Đại Lê không phải xuất thân từ tên ăn mày, mà là Hán tướng tộc Nhung phản loạn, sau khi dần dần thống nhất phương bắc, nâng cờ lớn của người Hán xuôi nam diệt Tống, mới thành lập nên triều Đại Lê.
Cho nên triều Đại Lê lập quốc cũng không danh chính ngôn thuận, ngược lại là có một đoạn lịch sử quan hệ chủ nô với tộc Nhung có tẩy thế nào cũng tẩy không sạch.
Thế là, để chứng minh tính hợp pháp của mình, hoàn toàn rũ sạch quan hệ với tộc Nhung, từ khi đang xây triều, Vương triều Đại Lê đã xuất chinh Ải bắc gần trăm lần, cùng du mục tộc Nhung phát động gần ba trăm năm chém giết, vừa dời đô vừa giương lên ngọn cờ “Thiên tử bảo vệ đất nước”.
Xu thế lịch sử sau đó lại lần nữa giống nhau, triều Đại Lê cùng tộc Nhung trong cuộc chém giết dài đến ba trăm năm đồng thời hao hết nguyên khí, điều này khiến cho bộ tộc “Địch Lỗ” vùng đất Liêu cướp được cơ hội quật khởi.
Những năm gần đây, tám bộ đại quân Địch Lỗ chiến đấu và chiến thắng hàng loạt các trận đánh, mở rộng trắng trợn, tộc Nhung bị ép phải dời sang phía Tây, triều Đại Lê cũng liên tục bị bại lui, hao phí hơn hai trăm năm mới giành lại ba châu Liêu Đông từ tộc Nhung, mà không đến mười năm đã ném toàn bộ cho Địch Lỗ, hao binh tổn tướng, co đầu rút cổ ở phía nam Trường Thành không dám ló đầu.
Cộng thêm khí hậu tiểu băng kỳ dị thường, khiến lưu dân Trung Nguyên nổi lên phản loạn ở tứ phía, Vương triều Đại Lê giữ vững được gần bốn trăm năm, nay bị Địch Lỗ cùng phản loạn giằng co nhiều lần, đã lung lay sắp đổ.
Dựa theo quán tính lịch sử, Địch Lỗ làm chủ Trung Nguyên sẽ là một sự kiện có khả năng cao xảy ra.