Chương 23: Đồng tiền phỏng tay
Tần Hà lập tức cười nhếch miệng.
Chính mình tự làm cơm no áo ấm, đánh một cái tát kia có giá trị.
Thuật mở khóa: Học tập thuật này, thiên hạ sẽ không có khóa nào khó cả.
Thuật phòng the: Học tập thuật này, ngài sẽ trở thành tiểu bá vương thương bạc, một đêm ba ngàn giai lệ có ngại chi.
Quyết đoán học tập, ngay lập tức Tần Hà ghi nhớ kỹ trong lòng 168 loại kỹ thuật mở khóa cùng với 230 kỹ xảo phòng trong, cái sau không chỉ là kỹ thuật, còn là công pháp, lại còn có thể tu luyện.
Một sợi mì có thể mở ra tất cả mọi khóa triều Đại Lê, một cây thương bạc có thể rồng sinh chín con ai đến cũng không từ chối.
Tần Hà hô to lợi hại, đây thật sự quá lợi hại.
Kỹ nhiều không ép thân, mọi loại kỹ năng trong thiên hạ sớm muộn cũng sẽ có một ngày cần dùng đến, Tần Hà vô cùng chờ mong, nhất là cái hạng đằng sau kia.
Lại nói đầu hẻm cũ chỉ cần năm mươi văn tiền thôi.
Nhiều ngày như vậy chắc là Lý Qua Tử đã đi qua rồi đi? Hôm khác hỏi thử một chút? Để cho Lý Qua tử dẫn đường? Hắn ta sẽ không bắt mình mời khách a? Suy nghĩ vẩn vơ, Tần Hà cho thêm một xẻng than đá cuối cùng xuống lò thiêu thi, nằm ở trên chăn đệm, dần dần ngủ thiếp đi.
Mặc dù nội kình mạnh hơn rất nhiều, nhưng mấy ngày không ngủ được, trong tinh thần vẫn sẽ có chút mệt mỏi.
Trên lò thiêu thi, ba người một nhà nhà họ Hùng ở dưới sức nóng của tàn lửa, từng tấc hóa thành tro tàn.
Tần Hà không biết là, vào lúc hắn đang ngủ sâu, hai bóng đen trên đầu đội nón một đen một trắng chợt lóe, xuất hiện ở trên lò thiêu thi, ở ngay bên trong tro bụi móc ra ba cái bóng mờ, lại lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.
Bao nhiêu chuyện thiện ác nhân gian, ai đúng ai sai, không ai có thể phá vỡ.
Đó là việc của Diêm Vương. . . . .
“Ò ó o. . .”
Trời tờ mờ sáng, phương đông nổi lên ánh sáng bạc, lại là một ngày nắng.
Tiếng gà gáy đánh thức bến tàu Vận Hà trong cơn ngủ say.
Lò hỏa táng, một tiếng chiêng vang.
“Đương!”
“Đã đến giờ, mở cửa phòng!” Cửa sắt lớn của phòng thiêu thi theo thứ tự lần lượt mở ra, không ai báo tang, lại là một đêm an lành.
Tần Hà xoay người rời giường, dãn gân cốt, xúc tro cốt còn mang theo hơi nóng vào trong thùng.
Tổ ba người nhân vật phản diện theo thưởng lệ “cung nghênh” ở cửa ra vào, Tần Hà vẫn nguyên vẹn sống sót , vẻ mặt có hơi nghi ngờ cuộc sống.
Đám thợ thiêu thi trông thấy Tần Hà, ai ai cũng đều giơ ngón tay cái lên, hô “Tần ca cát tường”.
Đợi đến khi Tần Hà đi xa lại thở dài một tiếng: “ Đáng tiếc chính là đầu óc không sử dụng được, sợ là chống không được mấy ngày.”
Đương nhiên Tần Hà chẳng có một chút giác ngộ nào, cuộc đời của con người, không phải là cười người khác, thì cũng bị người khác cười.
Giao tro cốt, lại nhận lấy bốn mươi lăm văn tiền, về mặt này lò hỏa táng chưa từng khất nợ, cũng không cắt xén, đồng tiền vàng óng, chất lượng còn tốt hơn so với ở trên thị trường.
Tro cốt ba người nhà họ Hùng có người nhận, là một đứa bé còn trong tã lót, cũng chính là đứa bé do loạn luân bố chồng con dâu sinh ra kia, từ quản gia ôm thay nhận lấy đốt giấy để tang.
Quản gia cao gầy, trên mặt không có sức sống, nhưng mắt lại có thần, hắn chính là người báo tin cho Hùng Văn Lãng nói Hùng Cửu cùng Liễu Tứ Nương muốn hợp mưu làm hại hắn ta.
Bỗng Tần Hà nhớ đến, lúc Hùng Văn Lãng một bước trượt chân kia, giống như là giẫm trúng dầu hay là sáp gì đó.
Tại sao đầu bậc thang lại có thể có thứ đó? Quản gia, ấu tử, gia tài phong phú? “Sách.”
Tần Hà hơi nghiêng đầu, thật không dám chắc chắn, nghĩ cũng chưa thông lắm.
Nhưng hắn có một thói quen tốt, nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa.
Thế giới này có hai vấn đề triết học cuối cùng có thể giải quyết chín mươi phần trăm phiền não.
Một là liên quan gì đến ngươi.
Một là liên quan ta cái rắm.
Không sai, liên quan ta cái rắm.
Thích thế nào thì thế đấy.
Tần Hà chỉ là một tên thợ thiêu thi, gì cũng không phải.
Ít nhất thì tự hắn cho là như vậy.
Cái gì, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều? Ngại quá, người nói câu này còn phải hơn một ngàn năm sau mới sinh ra.
Không có, không tồn tại, đừng nói nhảm. . . .
Xóc xóc bốn mươi lăm văn tiền đồng hơi nặng trong tay, Tần Hà lại thêm vào năm văn, đi sang phòng Lý Qua Tử ở số mười bảy.
Còn đang nghĩ ngợi làm sao mở miệng đây, kết quả phát hiện Lão Lương Đầu, Lưu Tam Cân mấy người đều ở trong đó, đang vây quanh Lý Qua Tử.
Lão quan sai giữ cửa Dương Bạch Đầu đang bôi thuốc lên khóe mắt Lý Qua Tử.
Lò hỏa táng ngoài bốn tên quan sai trực ban buổi tối, còn có một tên quan sai trông cổng vào ban ngày, chính là vị Dương Bạch Đầu này.
Dương Bạch Đầu tóc hoa râm, tuổi đã quá sáu mươi, canh cổng, văn thư, lang trung đều làm, bình thường không có cảm giác tồn tại nào, Tần Hà đến lò hỏa táng đã sắp một tháng, cho đến bây giờ chưa từng nói chuyện với ông ta, cũng không biết ông ta tên là gì.
“Lương thúc, Lý thúc, đây là làm sao vậy? ”
Tần Hà hỏi Lão Lương Đầu chen ở ngoài nhất.
“Đáng đời, bảo hắn đừng tích tiền thì chớ có tích tiền, bây giờ hay rồi, gặp nạn, tiếp tục còn gom góp tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ là cái chết.”
Lão Lương Đầu hận sắt không thành thép mắng.
“Gặp nạn? ”
Tần Hà hơi sững sờ, cái thứ ương khí này hắn đã từng gặp một lần, chính là lần đốt Mã Đồ Tử kia.
Cái gọi là ương khí, chính là hơi thở ra cuối cùng của người trước khi chết, ương khí thở ra, liền thể hiện người đã chết thật sự.
Cỏ cây nhiễm phải nhất định sẽ khô héo, cả người lẫn vật mà nhiễm phải, nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì chết thẳng cẳng.
“Có nghiêm trọng không? ”
Tần Hà lại hỏi.
“Không lấy mạng của hắn ta ngay tại chỗ đã tính là không tệ rồi, bây giờ hắn tai điếc mắt mờ, có thể chịu nổi hay không thì phải xem số mệnh của hắn có cứng hay không.”
Lão Lương Đầu trả lời, nói xong, ông ta chỉ vào Lưu Tam Cân mắng: “Ngươi cũng vậy, quỷ tự tìm chết, tối hôm qua nếu không phải là nhờ Tần ca thay các ngươi ngăn cản một trận tai ương, đã phải chết rồi, tích tiền sao tích tiền sao.”
Lưu Tam Cân bị dọa vội vàng khoát tay, “Tiền không tích góp được, không tích góp được, hôm nay sẽ xài hết tiền đồng ngay.”
Tần Hà nghe vậy, một chút hơi lạnh không khỏi xẹt qua sau gáy.
Trước khi có cái tát kia vào tối hôm qua, tổ ba người nhân vật phản diện vốn là bàn nhau muốn phân hai bộ thi thể dư ra cho Lý Qua Tử cùng Lưu Tam Cân.
Nếu như không phải do cái tát đó của mình, Lý Qua Tử cùng Lưu Tam Cân sợ là tám chín phần mười như lời Lão Lương Đầu vừa nói, phải chết.
Tần Hà không khỏi hít một hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Từ nơi sâu xa thế giới này, chẳng lẽ thật sự tồn tại một loại ý chí siêu nhiên nào đó? Cái ý chí này quy định thợ thiêu thi không thể dính tiền, sẽ mất mạng? Giờ khắc này bỗng nhiên Tần Hà cảm thấy, đồng tiền trong tay hơi có chút phỏng tay. . . . .
Rời khỏi lò hỏa táng, Tần Hà đi ra phố xá.
Làm gì? Đi tiêu tiền.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Có trời mới biết là tình hình thế nào, thời kỳ hèn mọn phát dục, không thể phóng túng.
Ngược lại, tiền chính là dùng để tiêu, tiêu lúc nào đều là tiêu, không cần thiết đối nghịch cùng ông trời.
Mình cùng với ông trời lại không có thù, hơn nữa ông trời còn đối với mình coi như không tệ.
Suy nghĩ nửa đường, Tần Hà định đi mua nồi nấu trước.
Nhìn tình trạng đó của Lý Qua Tử, thời gian ngắn là không thể đi đầu hẻm cũ, vậy thì cải thiện cơm nước thôi.
Màn thầu bột tạp sớm đã ăn đến phát ói, trên thị trường cũng không có bao nhiêu thứ hợp khẩu vị, sau này có cơ hội thì tự mình làm.
Tất nhiên muốn làm cơm, vậy thì trước tiên cần phải có nồi nấu.
Đầu tiên Tần Hà đi chợ, tốn sáu trăm văn mua một cái nồi sắt lớn.
Nói thật, thực tình rất đắt.
Tần Hà không ngờ rằng nồi sắt ở đây có thể mắc như vậy.
Mua nồi xong lại đi mua một cân muối ăn, lại đi hơn 100 văn.
Cuối cùng còn dư lại một chút tiền đồng mua đinh sắt.
Thế là, chút bạc vụn ít ỏi cộng thêm số tiền đồng Tần Hà tích góp mấy ngày nay, xem như tiêu hết sạch.
Vác nồi lớn quay trở về, đi ngang qua cổng ra vào của Ngưu Hành.
Tần Hà phát hiện, cổng Ngưu Hành có rất nhiều người xúm lại, ở đó bày một cái sạp, phía trên treo một cái đầu bò.
Đang cùng nhau cắt thịt bò a.