Chương 33: Liễu Trường An bất an
Trên mặt Liễu Trường An thì cùng đồng liêu trò chuyện vui vẻ, nhưng thật ra trong lòng lại nóng như lửa đốt, vừa tan ca đã lập tức vội vã trở về phủ trạch.
Người đưa tin Địch Lỗ Cam Đồ Cát đã đợi từ lâu.
Cho hai bên lui, Liễu Trường An nóng lòng hỏi thăm tình hình.
Ánh mắt Cam Đồ Cát đã cải trang hơi kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại không thể không dựa vào kẻ địa đầu xà Liễu Trường An ở kinh thành này, nói vắn tắt: “Sau khi An Ba Đồ Lỗ giết ra chiếu ngục liền biến mất, từ đêm qua đến nay chưa về, chúng ta tìm đủ mọi nơi, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích hắn.”
Tim Liễu Trường An lập tức chìm xuống đáy cốc, trong lòng quanh quẩn một dự cảm cực kỳ không hay.
Nếu là bình thường hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, An Ba Cốc là hữu thống lĩnh Ám ảnh Bát bộ ở trái tim Lê Kinh, ngoại trừ Thượng quan A Kỳ Na đại nhân, không cần báo trước hành tung của mình cho bất cứ ai, ngay cả mình cũng không có tư cách hỏi đến.
Nhưng chân trước Hình Nô điều tra lò hỏa táng thành Đông đã mất tích một cách không thể giải thích được, chân sau An Ba Cốc lại một ngày một đêm chưa về.
Mật thám chưa từng tin những điều này là “trùng hợp”, bởi vì tất cả sự trùng hợp này, đều có khả năng cực lớn là một âm mưu.
Manh mối mà Cam Đồ Cát cung cấp gần như là bằng không, trước khi hành động, An Ba Cốc chỉ báo là muốn mạnh mẽ xông vào chiếu ngục tìm kiếm tung tích Hình Nô, cũng không báo cái gì khác thêm.
Mấy người Cam Đồ Cát liên tưởng đến chuyện Hình Nô mất tích không thể giải thích, mới vội vàng nhờ mình giúp đỡ.
“An Ba Cốc a An Ba Cốc, cái tên lỗ mãng ngươi xem như hại chết ta rồi.”
Liễu Trường An chửi thầm.
An Ba Cốc có thể chết một cách quang minh chính đại, thậm chí Liễu Trường An còn ước gì hắn chết sớm một chút, nhưng An Ba Cốc lại không thể mất tích.
Bởi vì mất tích tương đương với không rõ ràng, Liễu Thương không rõ tại sao chết, Hình Nô không rõ tại sao mất tích, đến bây giờ lại thêm An Ba Cốc cũng không rõ tung tích.
A Kỳ Na đại nhân sẽ sao đây? Nội kình An Ba Cốc cao đến năm mươi, thực lực cường hãn, nếu mất tích thì chỉ có hai khả năng.
Một là đối đầu với cường giả ngoại kình khủng bố, một chiêu đã bị đánh bại, nếu không, cho dù đánh không lại cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn.
Thứ hai chính là bị nội ứng đánh lén, im hơi lặng tiếng đánh ngã An Ba Cốc.
Bất kể là Đại Kim Quốc hay là Đại Lê Vương Triều, cường giả ngoại kình chỉ có ít ỏi vài người như vậy, mọi cử động đều bị gắt gao nhìn chằm chằm.
Rất không có khả năng là cường giả ngoại kình ra tay.
Tất nhiên, nếu không phải, vậy thì chỉ có nội ứng.
Ai có hiềm nghi lớn nhất? Trừ mình ra, còn có ai? Mình là người Hán, về mặt tín nhiệm đã vốn không có đủ, mình với An Ba Cốc lại bất hòa, đồng thời, bản thân mình còn có điều kiện đánh lén An Ba Cốc.
Coi như mình là A Kỳ Na, người đầu tiên nghi ngờ cũng sẽ là mình.
Nhớ đến tác phong của A Kỳ Na đại nhân, Liễu Trường An chỉ cảm thấy khí lạnh sưu sưu thổi qua sau gáy.
Qua một lúc lâu, Liễu Trường An nhìn về phía Cam Đồ Cát, hỏi: “Sau khi An Ba Cốc từ chiếu ngục đi ra thì đi về hướng nào? ”
Cam Đồ Cát hồi tưởng lại một chút, nói: “Hình như là phía đông.”
“Thành Đông? ”
Liễu Trường An nheo mắt. . . . .
“Nha, khách quan, ngài đây chính là thép tốt a, chậc chậc.”
Tiệm rèn thành Đông, thợ rèn Thiết Tam Thất khẽ gõ xẻng sắt trong tay, hai mắt tỏa sáng.
“Ngươi nhận ra đây là thép gì không? ”
Tần Hà tò mò hỏi.
“Chưa từng thấy.”
Thiết Tam Thất lắc đầu, nói: “Cái này e là không phải do Đại Lê sản xuất, thép Đại Lê sản xuất ra ta đều đã thấy.”
Tần Hà gật gật đầu, hắn không hề cho là Thiết Tam Thất đang khoác lác, Đại Vận Hà nối liền nam bắc, tiền tài hàng hóa lưu chuyển, chỉ cần là đồ vật Đại Lê sản xuất, ở đây đều sẽ có.
“Thép tốt như vậy lại dùng để đánh làm xẻng, uổng phí.”
Thiết Tam Thất kỳ quái nói.
“Cái này, ta chính là đánh. . .”
“Hơn nữa tay nghề này cũng quá xấu, đánh xấu như vậy, khách quan ngài có khi nào bị lừa rồi không, thép tốt cũng không thể đánh nhiều, đánh nhiều tính chất thép còn kém đi.”
“A. . .
Cái này là một người bạn của ta đánh, hai ngày nữa ta sẽ tìm hắn tính sổ.”
“Vậy khách quan ngươi dự định dùng thép này làm cái gì? ”
Thiết Tam Thất hỏi.
“Cái xẻng.”
Thiết Tam Thất: “. . . . . . .”
“Có thể đánh không? ”
“Có thể, khách quan muốn khi nào lấy? ”
Thiết Tam Thất chỉ hơi sửng sốt một chút đã ngay lập tức gật đầu, đánh sắt cả nửa đời người, loại khách hàng nào mà Thiết Tam Thất chưa từng gặp? Có người đánh cái vòng cổ chó đeo lên cổ mình, có người rèn quan tài sắt, có người đánh cho phụ nữ trong nhà cái quần trinh tiết.
Nhân sinh muôn màu, cái tiệm rèn này của Thiết Tam Thất đã gặp quá nhiều.
Thép tốt đánh cái xẻng, cũng không coi là gì.
“Nhanh nhất thì mất bao lâu? ”
Tần Hà có chút chờ không nổi.
Hiện tại cái xẻng là vũ khí phòng thân duy nhất của hắn, quan trọng nhất là còn có thể dùng để đào thi thể.
Ẩn nấp lại thực dụng, tuyệt đối là thần binh lợi khí để giết người phóng hỏa, đào hố đào thi thể.
Thiết Tam Thất suy nghĩ một chút, nói: “Ba ngày sau ngài lại đến.”
Tần Hà nghĩ nghĩ, đồng ý.
Ba ngày thì ba ngày, dù sao hiện tại cũng không có ý định dùng nó.
Đột nhiên lại đốt một tên An Ba Cốc, có trời mới biết Liễu Trường An bên kia sẽ có hành động gì.
Thuận tay lại mua mấy trăm cây đinh sắt, Tần Hà rời đi tiệm rèn, tiến về phía tửu lâu Đường Ký.
Đêm qua hắn đốt tất cả là hai bộ thi thể, lửa Thâm Uyên đã rút ngắn một nửa thời gian đốt xác, sau nửa đêm hắn thực sự nhàm chán mới đi ra ngoài lấy sữa bò.
Kết quả, đi lấy sữa bò lại mang về một tên mãnh tướng của Địch Lỗ.
Bộ trước là một bộ thi biến thông thường, nhận được sáu năm nội kình.
Cộng lại nội kình Tần Hà đã gần 60 năm.
An Ba Cốc ngoài cho phần thưởng đốt xác, còn dâng hiến cho Tần Hà hơn 50 lượng bạc.
Hiện tại Tần Hà.
Rất!Có!Tiền!Hơn 50 lượng bạc, ở thời đại này đó là một khoản tiền lớn.
Có tiền, đương nhiên đầu tiên là ăn no ngũ tạng miếu.
Đi lên tửu lâu Đường Ký.
Gió cuốn mây trôi, mì sợi thịt bằm, vịt quay, thịt vịt nướng có thể tạo ra nội kình.
Lại thêm ba bình rượu lớn.
Tiêu hơn 20 lượng bạc.
Một bữa dồn sức ăn, trực tiếp khiến cho nội kình của Tần Hà đột phá 60 năm.
Ăn uống no đủ, Tần Hà lại đi hỗn đường.
Tiêu tiền thuê một người kỳ lưng, cực lực chà toàn thân mình từ trên xuống dưới sạch sẽ.
Tắm xong, Tần Hà lại đi mua một thớt vải, đi tiệm may, đặt cho mình hai bộ quần áo.
May là trong lòng còn có định mức, mua cũng là mua vải thô vải gai, bằng không nếu thả phanh, Tần Hà có thể mặc một bộ lông chồn trở về.
Không có cách nào.
Phải tranh thủ tiêu hết 50 lượng a.
Từ xưa đến nay thợ thiêu thi không được nhận tài vận, trước khi Tần Hà tìm hiểu được “ý trời” đến cùng là cái gì, thì hắn chưa có ý đinh phá vỡ quy củ này.
Cẩn thận mới làm nên vạn năm thuyền.
Từ tiệm may đi ra, nhìn trong túi còn lại hơn 30 lượng bạc.
Đột nhiên Tần Hà cảm nhận được nỗi phiền muộn: tiền nhiều nhất thời không biết nên sài như thế nào.
Xoa xoa bụng, Tần Hà tiếp tục ăn.
Ăn đồ ăn vặt, bến tàu Vận Hà vào nam ra bắc, người buôn bán như nước thủy triều, các loại đồ ăn vặt không thiếu, ngoại trừ hơi đắt ra thì không có vấn đề gì.
Nhưng hôm nay Tần Hà không thiếu tiền.
Ăn kẹo hồ lô trước, lấy ba mươi xâu.
Lại ăn tàu hũ non, thêm nhiều mật ong, hai mươi bát.
Bánh rán chiên dầu thơm phức, năm mươi cái.
Pho mát khô đến từ thảo nguyên, điểm tâm đến từ Dương Châu, kẹo hồ lô đến từ Tô Châu. . .
Tần Hà đi đến đâu ăn đến đấy.
Cứ đi cứ đi, Tần Hà đã đi đến cửa thành.
Người gác cổng Kinh thành chắn ở cổng thành Đông, đang xếp hàng vào thành, thỉnh thoảng có người bị quát lớn đuổi đi.
Sau khi Lưu Dân Doanh bạo động, một tờ thông cáo của quan phủ dán ngay cửa thành, bla bla một đống, kết luận chính là một câu.
Quỷ nghèo không có hộ khẩu ở kinh thành không được vào thành.
Chính là nhằm vào những lưu dân ăn mày vùng khác.
Thành Vệ một là xem xét trang phục ngoại hình, hai là nghe giọng nói, cơ bản không để lọt ai.
Mặc dù quần áo Tần Hà hơi rách, nhưng tắm rửa sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp, tràn đầy tinh thần.
Gác cổng thành chỉ nhìn hắn một cái, đã bảo hắn mau đi vào, đừng chắn cổng.
Đây là lần đầu tiên Tần Hà chân chính tiến vào kinh thành từ khi đến thế giới này.
Tiểu lâu, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước.
Trang phục của đám người ở đây cũng có khác biệt rõ ràng so với ở ngoại thành, trang phục có màu sắc cũng nhiều hơn rất nhiều.
Cao trạch đại viện, tường đỏ ngói xanh, đường lót gạch xanh, đường phố cũng là sạch sẽ.
Đuổi lưu dân ăn mày, lại dập hỏa hoạn, thu gom thi thể, kinh thành này giống như cũng không có cái gì đổi thay, vẫn phồn hoa như cũ.
Chỉ khi đứng ở trước tàn tích sau trận hỏa hoạn đêm qua, mới có thể cảm nhận được một cuộc khủng hoảng đằng sau sự phồn hoa ấy.
Trung tâm nhất của kinh thành, tường đỏ vây cung, kim môn vạn trọng, Tử Cấm Thần Tiêu vàng son lộng lẫy, lầu cao nguy nga trang nghiêm túc mục.
Đó là trái tim của trung tâm Đại Lê, Hoàng Thành.
Tia sáng mờ trong mắt Tần Hà lóe lên, Hoàng Thành thần quang vạn trượng, có thể sánh ngang với mặt trời, chỉ là nhìn lướt qua vội vàng, đã khiến hai mắt Tần Hà đau nhức, lực áp bách mạnh mẽ khiến cho nội kình lưu chuyển khó khăn.
Giữa thần quang, có một đám mây tía bị khí xám vây quanh, mây tía không giương, khí xám cuồn cuộn.
Đây là điển hình của bên vua có gian.
Đúng lúc này, một luồng khí sát phạt cực kỳ sắc bén đột nhiên từ Hoàng Thành trút xuống, giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp chém xuống đỉnh đầu Tần Hà.
Tần Hà kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều.
Nội kình ầm ầm chấn động, pháp lực trút ra, ở trên đỉnh đầu hóa thành gợn sóng.
Luồng khí sát phạt bị chặn lại, Tần Hà thừa cơ lóe bước, biến mất tại chỗ.
“Bành!” Nháy mắt sau, nền đá chỗ Tần Hà vừa đứng ngay lập tức ầm vang hóa thành bột phấn.
Tần Hà vội vàng thu hồi Thuật vọng khí, trong lúc mơ hồ, hắn trông thấy một con rồng vàng trong vạn trượng thần quang mở hai mắt ra.