Chương 35: Thiêu thi đường
Vừa mới ra khỏi thành hơn một canh giờ, Tần Hà quay trở lại nội thành.
Mặc dù đã từ trong kịch đèn chiếu từng nhìn thấy chiếu ngục, nhưng lại không chân thực bằng mình tự cảm thụ.
Đại Lê lập triều mấy trăm năm, ở đây không biết đã nuốt đi bao nhiêu mạng người.
Có tham quan ô lại, cũng sẽ có thể có trung thần, cũng có dân đen nghèo đói, còn về việc loại người nào nhiều, thì không ai nói rõ được.
Cái gọi là chiếu ngục, chính là ngục giam giam giữ tội phạm truy nã do hoàng đế trực tiếp hạ chiếu, không cần qua Tam pháp ti, có thể trực tiếp thẩm vấn người có hiềm nghi.
Thời điểm ban đầu, nó chỉ là để giúp hoàng đế đề cao hiệu suất tư pháp, một cái phòng thẩm vấn riêng.
Có chiếu chỉ thì thẩm vấn, không có chiếu chỉ thì để đó không dùng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chiếu ngục dần dần từng bước đã biến thành một cơ quan thường trực, không cần hoàng đế hạ chiếu, Phi Ngư Vệ có thể tạo bừa ra chứng cứ bắt giữ đại thần bách tính, sau khi vào tù thì vu oan giá hoạ, trở thành “Bằng chứng”, kết cục đơn giản chỉ có hai con đường.
Không chịu “Cung khai” thì hành hạ đến chết, chịu “Cung khai” thì hình tràng xử quyết.
Càng về sau, chiếu ngục càng tách rời ra khỏi Hoàng Đế, trở thành công cụ để quan giám thực hiện khủng bố chấn nhiếp.
Tần Hà là bị trùm đầu tiến vào, rẽ trái rẽ phải đi tầm một khắc đồng hồ, tiếp đó rõ ràng là đi xuống phía dưới mặt đất, rồi tiếp tục lại đi rất lâu.
Đợi đến khi bỏ miếng vải trùm đầu ra, cũng đã đến thiêu thi đường.
Chắn ngang trước mặt Tần Hà là một cánh cửa đá khổng lồ.
Bên cạnh còn có 5 tên thợ thiêu thi mặc vải thô áo gai như Tần Hà, cũng là bị chiêu mộ tới.
“Ầm ầm. . . . . .”
Cửa đá từ từ mở ra, bên trong là một cái hành lang sâu hun hút, giống như mộ đạo.
“Đi vào đi, trong đó sẽ có người phân phối công việc cho các ngươi, muốn sống sót ra ngoài, chân tay phải chịu khó, lỗ tai phải điếc, con mắt phải sáng, miệng phải kín.”
Thường Ôn nói một câu, quay người liền rời đi, nhìn bóng lưng kia, giống như có chút vội vàng.
Mấy tên thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn về phía sâu trong hành lang, ngọn đèn nhỏ treo trên vách tường u ám, phía cuối có ánh lửa đang loé lên.
E ngại rụt rè tiến vào bên trong, có chút sợ, cũng có chút tò mò.
Không thấp thỏm như bọn họ, Tần Hà thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì An Ba Cốc đã từng đến đây, vài vết loang lổ trong góc tường mặc dù đã dội rửa qua nhưng vẫn còn y nguyên, khó có thể che dấu hết được vết nước đen đọng lại, đó là vết máu khô để lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, nóc hành lang đen như mực.
Nhưng Tần Hà biết, đó cũng không phải là nóc, mà là đáy của một tảng đá lớn.
Một khi xảy ra tình huống nguy cấp, tảng đá lớn này sẽ lập tức ầm vang rơi xuống, trở thành một cái cổng đá cực kỳ dày nặng, ngăn cách thiêu thi đường với bên ngoài.
An Ba Cốc suýt nữa đã bị vây lại bên trong, nếu mà không phải tốc độ của hắn ta rất cao mà nói.
Càng dần càng đến gần cuối hành lang, ánh lửa càng ngày càng sáng, quẹo qua góc, một dòng sông lửa không biết bắt nguồn từ đâu, xuyên qua phía dưới từng gian phòng thiêu thi.
Khác với phòng thiêu thi bên ngoài, phòng thiêu thi nơi này cũng không đóng cửa khoá lại, nói đúng ra, là không có cửa.
Tất cả phòng thiêu thi đều dán lên bùa trấn thi, hai mươi mấy tên quan thiêu thi đang bận rộn, thanh lý thi thể, khâu thi thể, nâng thi thể vào lò, thanh lý lòng lò, xúc tro cốt, tất cả những việc này cơ bản không khác biệt gì nhiều với thợ thiêu thi, khác biệt duy nhất là không cần thông gió, chỉ cần mở ra nắp lò bên dưới lò đốt xác, đã có lửa từ dưới đó bốc lên.
Tần Hà nhận ra, đó là địa hoả.
Ngọn lửa đến từ long mạch dưới mặt đất, chí dương chí cương, là mồi lửa vô cùng lý tưởng để đốt xác.
Chính giữa thiêu thi đường, còn có một chiếc đèn lồng bảy mặt đang chầm chậm xoay tròn, yếu ớt toả ra tia sáng dịu màu trắng.
Thứ này khiến đôi mắt Tần Hà hơi hơi sáng lên.
Xếp hạng thứ bảy trong Cửu khí trấn thi, đèn nhiếp phách.
Người có ba hồn bảy phách, ba hồn chủ tinh thần, bảy phách chủ nhục thể.
Sau khi người chết thì hồn phi phách tan, hồn đi đến Địa Phủ, phách tiêu tán ở thế gian.
Nếu là linh hồn lưu lại, đó chính là sự kiện linh dị, nếu là phách chưa tiêu tán, đó chính là thi biến.
Đèn nhiếp phách, có thể thu lấy tàn phách bên trong thi thể, từ đó đạt được hiệu quả trấn thi.
Có thể coi là thần khí trong trấn thi.
Đừng thấy nó chỉ xếp ở thứ bảy, trên thực tế đây là thứ có cấp bậc chế tạo cao cấp nhất trong những vật trấn thi, bởi vì trấn thi đan hạng tám cùng Vãng sinh Ấn hạng chín chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ngay cả kỹ năng chế tạo cửu khí trấn thi của Tần Hà kia cũng không ghi rõ một cách cặn kẽ phương pháp chế tạo ra chúng.
Đôi mắt Tần Hà loé lên tia sáng mờ.
Thuật vọng khí.
Trong nháy mắt, hắn thây vô số tàn phách quanh quẩn xung quanh đèn nhiếp phách, giống như bướm thiêu thân, mà nhiên liệu của cái đèn này, chính là tàn phách.
Có đèn nhiếp phách ở đây, hung thi tầm thường căn bản không có khả năng bật dậy.
Coi như có bật xác, thì cũng bị đèn nhiếp phách áp chế khiến hành động trở nên chậm chạp.
Lại nhìn phòng thiêu thi nơi này, quanh quẩn tử khí cùng xúi quẩy, thậm chí còn nhiều hơn rấy nhiều so với tất cả lò hỏa táng thành Đông có, chỉ có nơi gần với chỗ dán bùa trấn thi và đèn nhiếp phách mới tương đối thanh minh.
Trừ những thứ đó ra, còn có người.
Trên người tất cả các quan thiêu thi đều mang theo một chuỗi tiền đồng, tiền đồng toả ra lất phất ánh vàng, xua đuổi tử khí cùng xúi quẩy ra xa thân người hơn một thước.
Hơn nữa, trên đỉnh đầu cùng hai vai mỗi người bọn họ đều hiện ra đủ loại tia sáng nhàn nhạt.
Đó là hiện tượng mà chỉ người có mệnh cách cùng số mệnh đặc biệt mới có.
Không thể nghi ngờ, “phần cứng” cùng người ở nơi này đều là hàng đầu.
Không hổ là thiêu thi đường dưới quyền Phi Ngư Vệ.
Cùng lúc đó, Tần Hà lại phát hiện.
Cạnh một bên của thiêu thi đường còn có một cánh cửa sắt lớn vừa dày vừa nặng, từng tia từng sợi tử khí cực kỳ nồng đậm đang ngắt quãng tràn ra từ trong đó, rồi tụ vào một cái bình gốm không đáng chú ý ở trong một xó xỉnh.
Tia tử khí mảnh như sợi tóc, ẩn vào trong bóng tối, nếu như Tần Hà không có đồng thời thuật nhìn ban đêm cùng Thuật vọng khí, căn bản không có khả năng phát hiện ra.
Đằng sau cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng kia hình như chất chứa thứ cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa nó còn đang âm mưu gì đó.
Vẻn vẹn trong thời gian mấy hơi thở, thông qua Thuật vọng khí, Tần Hà đã lần ra sơ lược bí mật của thiêu thi đường.
Thu hồi Thuật vọng khí, tất cả trở về nguyên trạng, ngay cả tiền đồng hộ thân của quan thiêu thi cũng trở nên giản dị tự nhiên.
“Một lũ ngu ngốc, một ngày bận rộn lại đưa đến mấy thứ bẩn thỉu, giấy gai trắng viếng mồ mả, lừa gạt quỷ à!” Khuôn mặt một tên quan thiêu thi chỉ còn lại một con mắt tràn đầy dữ tợn, hung hăng đập cái móc lửa trong tay xuống đất.
Dù không thi triển Thuật vọng khí, Tần Hà cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm đến kinh người trên thân ông ta.
Ông ta là đầu mục của đám quan thiêu thi này, bởi vì những tiền đồng hộ thân của những quan thiêu thi kia đều là trên ba cái, dưới bốn cái, chỉ có ông ta là nhiều nhất, một chuỗi bảy cái.
Dị nhân hành tẩu giang hồ, thường có thêm vài đánh dấu đặc thù để thể hiện thân phận.
Như đồng tiền trên người đạo sĩ, pháp hoàn trên thủ trượng của hoà thượng.
Những dấu hiệu này, cũng là ước định mà ra, nếu là quá phận, đạo phật thiên hạ cùng đánh.
Khác với thế giới trước kia chính là, các đạo sĩ ở thế giới này tương đối hung hãn, chiến yêu ma đấu quỷ quái, tính khí cũng nóng nảy, một lời không hợp thì ngay lập tức rút kiếm ra chém, không có ai dám giả mạo bọn họ đi lừa đảo.
So sánh với đó, thành phần đám hiệp khách giang hồ thì lại rất loạn, thượng cửu lưu hạ cửu lưu đều có, vàng thau lẫn lộn.
Lạc đề.
Trở lại quan thiêu thi, đốt xác có nguồn gốc từ đạo thuật, mặc dù sau này cũng là lẫn lộn trăm nhà, nhưng vẫn tuân thủ theo tập tục Đạo gia như cũ, dùng số lượng đồng tiền nhiều ít để thể hiện đẳng cấp thân phận.
“Nguỵ Vũ, đem 7 tên quỷ chết oan kia phân cho bọn họ luyện tập trước.”
Quan thiêu thi độc nhãn lại phân phó một câu, thuận tay cởi tạp dề bẩn thỉu quấn trên người xuống, hung hăng ném lên bàn thanh lý thi thể.
Đột ngột tổn thất một đám quan thiêu thi khiến hắn ta thiệt hại khá lớn, khắp nơi trong phòng thiêu thi đã chồng chất đầy thi thể.
“Vâng, sư phụ.”
Một tên thanh niên mặt dài đáp lời một tiếng, đặt cái xẻng cùng thùng nước trong tay xuống, đi về phía mấy người Tần Hà, đầu tiên là quan sát đám người một chút, sau đó mới nói: “Mấy ngày tiếp theo, nhiệm vụ của các ngươi do ta sắp xếp, công việc của các ngươi không khác mấy với lúc ở lò hỏa táng, chủ yếu phụ trách một vài thi thể không còn hung, làm tốt, biểu hiện tốt thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có ban thưởng.”
Nói xong, lập tức phân cho 6 người Tần Hà mỗi người một gian phòng thiêu thi, lại chỉ định thi thể luyện tay, tiếp đó lại bàn giao vài điểm cần chú ý khi nhóm lửa rồi rời đi, cuối cùng còn thả xuống một câu: “Phòng thiêu thi không cửa, bật xác có thể chạy đi, sẽ có người thu thập.”
Sáu tên thợ thiêu thi lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi, trong lòng nhớ kỹ lời cảnh cáo của Thường Bách hộ, cũng không dám nói chuyện, lần lượt đi về nơi đặt thi thể mà Nguỵ Vũ chỉ.
Xốc lên vải liệm, lại là bảy bộ thi thể chặt đầu.
Cẩn thận quan sát, đầu cạo bóng loáng, chỉ giữ lại vài bím tóc dài nhỏ như đuôi chuột, rõ ràng là bảy tên “mật thám Địch Lỗ” bị chém đầu ở Chợ tây lúc ban ngày.