Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 49: Thuật càn khôn dưới nách

Chương 49: Thuật càn khôn dưới nách
Thuật càn khôn dưới nách: Một bông hoa một thế giới, một nách một càn khôn, càn khôn, trời đất, tự thành một phương, học tập thuật này, ngài sẽ không cần sầu lo về việc mang theo đồ vật.
Tần Hà thấy vậy, rất mừng rỡ.
Đây chính là một môn pháp thuật không gian!Ở trong Tây Du Ký, Trấn Nguyên Tử phất ống tay áo một cái đã thu cả 4 thầy trò Đường Tăng vào trong tay áo.
Cái tay áo kia tự tạo thành một cùng không gian, Tôn Ngộ Không xông như thế nào cũng xông không ra.
Mà tại Phật giới, Thích Già Ma Ni còn có Chưởng Trung Phật Quốc.
Một quốc gia liền rơi vào trong lòng bàn tay của Thích Già Ma Ni.
Ngươi nói có thần kỳ hay không? Bất luận là tay áo hay lòng bàn tay, hay là một đoá hoa một chiếc lá, nó đều là một thế giới.
Chỉ có điều là cái này của Tần Hà lại có chút lệch.
Chạy đến dưới nách.
Mặc kệ nó lệch hay không lệch, thực dụng là được.
Tần Hà không kịp chờ đợi học tập, qua thời gian vài hơi thở, Tần Hà biết được sự ảo diệu của càn khôn dưới nách.
Từ trong túi lấy ra một viên Kim sang hoàn kẹp vào nách, ài, đồ vật biến mất.
Đưa tay vào nách móc lấy, ài, đồ vật lại xuất hiện.
Đây chính là một không gian trữ vật.
Có thể chứa đồ vật.
Tần Hà kích động đến thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Kỹ năng này quả thật là quá thực dụng,Không hổ là phần thưởng của bạch mao cương thi đốt một ngày rưỡi mới xong.
Tần Hà không rõ bên trong rộng bao nhiêu.
Kẹp lại hai viên Kim sang hoàn, bỏ vào.
Kẹp lại hai con búp bê, bỏ vào.
Cầm lấy cái xẻng sắt lớn kẹp lại, hoắc, cũng bỏ vào.
Cầm lấy giỏ trúc đựng ớt kẹp lại, vẫn bỏ vào được.
Kẹp lấy chum đựng nước, còn có thể bỏ vào.
Kẹp lấy bàn thanh lý thi thể, ách. . . lại kẹp. . . .
lại kẹp. . . .
Không bỏ vào được.
Xem ra không gian này cũng không phải thuộc loại vô cùng lớn đó.
Nhưng như vậy đã quá đủ.
Tần Hà chân chính muốn bỏ vào là những vật nhỏ không thể tuỳ ý để cho người khác nhìn thấy, giống như là những viên đan dược, đinh trấn thi gì đó, lớn nhất cũng chỉ là cái xẻng sắt đen.
Trong lúc Tần Hà thưởng thức cái không gian dưới nách, thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lò đốt xác, hai bộ thi thể của mật thám Địch Lỗ đang dần dần cháy thành than.
Một canh giờ sau, hai tràng rối bóng biểu diễn lại nổi lên.
Nói thế nào đây, giết chết rồi đốt xác vẫn thật sự là quá hời cho bọn chúng, hẳn là nên nướng sống.
Hai tên súc vật này lúc trước khi Địch Lỗ khởi binh thì còn tốt, sau khi khởi binh, ngoại trừ giết người thì không làm việc gì khác.
Đầu tiên chém giết các bộ lạc khác, tiếp đó giết người Liêu, giết xong người Liêu lại giết người Cao Ly, giết xong Cao Ly giết tộc Nhung, giết xong tộc Nhung lại giết người Hán.
Diệt thôn diệt trấn nhiều vô số kể, diệt môn đoạn hậu càng là tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Đi đến đâu giết đến đấy, lấy giết người làm niềm vui.
Rối bóng máu me mà đơn điệu, thậm chí Tần Hà xem còn thất thần.
Phần thưởng kép.
Một cái cho đao pháp loạn quân.
Một cái cho 9 năm đạo hạnh.
Đao pháp loạn quân: Học tập thuật này, trong loạn quân, đao pháp của ngươi đạt đến trình độ hoá cảnh, không có gì bất lợi.
Tần Hà không cần đao, cũng không thích đao, càng không có nửa điểm hứng thú với quân doanh, nhưng vẫn là học lấy.
Vẫn là câu nói kia, nhiều tài không sợ thiệt, không chừng một ngày nào đó sẽ phải dùng tới.
Có điều phần thưởng này rất giống với Thuật loạn đấu trên đường.
Cũng là trong loạn thủ thắng, chỉ có điều một cái là đánh nhau, một cái là chém giết trong vạn quân.
Con đường tất nhiên là cũng khác biệt, một cái xem trọng việc di chuyển trốn tránh, một cái xem trọng việc oan gia ngõ hẹp. . . . .
Hai đoá hoa cùng nở, mỗi đoá một nhánh.
Thế giới này chính là kỳ lạ như vậy.
Theo lý thuyết, Phi Ngư Vệ bị mật thám Địch Lỗ hung hăng sỉ nhục một trận, ngay cả chiếu ngục kiên trì bảo vệ mấy trăm năm, “lần đầu tiên” bị người ta lấy đi, hai phe hẳn là ngươi tới ta đi, đập nhau vào chỗ chết mới đúng.
Nhưng không có.
Địch Lỗ mất An Ba Cốc, ngừng công kích, trái tra phải tra, cuối cùng lại đưa cho Tần Hà hai cái “điểm tâm”.
Phi Ngư Vệ đâu? Không có thời gian.
Chỉ hai ba ngày nay, tấu chương vạch tội giống như bông tuyết lả tả bay lên ngự án, đầu mâu chỉ về Hứa Hiển Thuần, thực tế là chỉ Nguỵ Vương Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Lương.
Ngụy Trung Lương sứt đầu mẻ trán, Hứa Hiển Thuần hoang mang không chịu nổi một ngày.
Phi Ngư Vệ muốn báo thù? Nghỉ ngơi đi, báo cái gì thù a, mong chờ cái gì? Sau khi hai phe cạch cạch đinh đinh uổng một trận đều phát hiện, mẹ nó chứ, địch nhân không ở đối diện, mà là ở bên cạnh.
Đại nội Hoàng Cung.
Ngụy Trung Lương ngồi trên ghế thượng thủ, hai tên tiểu thái giám đang nhẹ nhàng xoa bóp cho ông ta, Cửu Thiên lão gia đau đầu.
Phía dưới sảnh đường một đám người đang hoặc đứng hoặc quỳ, ngũ hổ ngũ bưu tâm phúc nhất đều có mặt, thì thì thầm thầm.
Cảm giác thoải mái hơn chút, Ngụy Trung Lương ngồi thẳng lên.
Hai tiểu thái giám thức thời vội vàng lui ra ngoài, tiếng nghị luận dưới sảnh đường cũng ngừng lại.
Nguỵ Trung Hiền chậm rãi mở mắt ra, nói: “Được rồi, nên hạ một chương trình, chúng ta nói một chút, nên làm thế nào? ”
Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Nam Phi Ngư Vệ Điền Nhĩ Canh đứng dậy trước tiên, hắn ta và Hứa Hiển Thuần, một người chấp chưởng Phủ ti trấn Nam, một người chấp chưởng Phủ ti trấn Bắc, quan hệ bình thường khá tốt, Hứa Hiển Thuần hiện tại bị trở thành mục tiêu công kích, hắn ta đương nhiên muốn đứng ra hỗ trợ, nói: “Công công, muốn ta nói thì cứ bắt mấy tên chim đầu đàn ném vào chiếu ngục, trị bọn chúng tội liên danh mưu hại, đầu tiên giết nhuệ khí bọn chúng; tiếp đó chúng ta lại thúc đẩy người của mình dâng sổ con, chống lại việc bọn chúng thỉnh công, đem nước khuấy đục.”
Ngụy Trung Lương nghe xong, lườm hắn ta một cái, nói: “Nếu đơn giản như vậy là có thể xử lý được, chúng ta còn cần phải đau đầu sao? ”
Bắt người? Cũng không nhìn xem giờ là lúc nào? Đám khốn khiếp Đông Lâm kia đồng loạt tấn công, chồng tấu chương vạch tội trên ngự tiền Thánh Thượng còn cao hơn cả người, long nhan không vui, lúc này còn muốn đi bắt người? Thấy chưa, trả đũa rõ rành rành, trong lòng có âm mưu hiểm độc không? Tên ngu xuẩn này hoặc là muốn cho mình chết sớm một chút, hoặc là quá ngu xuẩn.
Đối chọi càng không thể được.
Đông Lâm người đông thế mạnh, căn bản không thể nào thắng, dấu vết sốt ruột cũng quá rõ.
Thắng hay không thắng chỉ là thứ yếu, Hoàng Nhi Gia tin tưởng mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần Hoàng Nhi Gia còn ở đằng sau, Ngụy Trung Lương ông ta liền không thể bị kéo xuống.
Điền Nhĩ Canh vốn cho rằng kế sách tiếp cận đa hướng của mình đã là hoàn mỹ, lại không nghĩ đến bị Ngụy Trung Lương một câu liền bác bỏ, hơi đỏ mặt, chỉ có thể ngượng ngùng lui sang một bên.
“Công công, theo ý kiến của ta, bây giờ chỉ có thể bỏ xe giữ tướng, vừa lùi vừa tiến, mới có thể vượt qua nguy cơ này.”
Lúc này, tham mưu đệ nhất dưới trướng Ngụy Trung Lương, Thôi Trình Tú, tiến lên một bước.
Ngụy Trung Lương thấy là Thôi Trình Tú đứng ra, lông mày giãn ra, nhưng đợi đến khi Thôi Trình Tú nói xong, mày lại nhíu lại.
Ông ta chính là không muốn bỏ xe giữ tướng nên mới nhức đầu, bỏ xe dễ dàng, giữ tướng không dễ, đầu mâu của Đảng Đông Lâm chỉ vào Hứa Hiển Thuần chỉ là thăm dò, một khi Hứa Hiển Thuần ngã xuống, Đảng Đông Lâm nhất định sẽ thừa thắng xông lên cắn xé chính mình.
Bằng không thì, một cái Hứa Hiển Thuần thì tính là cái gì chứ, thập hài nhi, tứ thập tôn, ai cũng có thể thay thế hắn ta.
“Vậy ngươi nói thử một chút, bỏ xe giữ tướng như thế nào, phương pháp vừa lui vừa tiến ra sao? ”
Nguỵ Trung Hiền nhẫn nại lại tính tình.
Trước đó tìm mấy tên tù phạm chết thay, tạo ra sự việc tiêu diệt sào huyệt Địch Lỗ, chính là nghe theo ý kiến của Thôi Trình Tú mới xoay chuyển lại cục diện một chút.
“Công công, chiếu ngục bị hãn tướng của Địch Lỗ công phá, không có cách nào cãi lại, đây cũng là căn nguyên mà đám tiểu nhân Đông Lâm trắng trợn cắn víu lấy không bỏ, điều chúng ta cần làm trước mắt là ổn định cục diện, chủ động thỉnh tội bãi miễn Hứa Hiển Thuần, không để có tiểu nhân Đông Lâm có cớ mà nói, đây chính là lui.
Tiến chính là tấu thỉnh Thánh Thượng, chiêu Thẩm Luyện, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ trước đây hồi kinh chủ trì cục diện.”
Thôi Trình Tú phân tích nói.
“Thẩm Luyện? ”

“Gọi Thẩm Luyện hồi kinh? ”

“Không thể được, nếu như Thẩm Luyện hồi kinh, chúng ta sẽ mất đi quyền chưởng khống Phi Ngư Vệ.”
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể.”
Không chỉ vẻ mặt của Ngụy Trung Lương biến đổi, mà vẻ mặt của tất cả những người ở trong sảnh đường cũng đều thay đổi.
Ngụy Trung Lương cũng không phải là Chỉ huy sứ của Phi Ngư Vệ, ông ta có thể chấp chưởng Phi Ngư Vệ là dựa vào hai tên Trấn Phủ sứ Nam, Bắc, cũng chính là trông cậy vào Hứa Hiển Thuần cùng Điền Nhĩ Canh, mà Chỉ huy sứ chân chính của Phi Ngư Vệ, tên là Thẩm Luyện.
Một năm trước bị bọn họ liên thủ gièm pha, một đạo thánh chỉ liền giáng chức đi tái ngoại.
Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, trên thực tế vẫn luôn trong trạng thái trống chức.
Thẩm Luyện kia là ai? Người đứng đầu chấp chưởng Phi Ngư Vệ hơn mười năm, thực lực nội kình đạt đến đỉnh phong, đang có uy vọng và lực chỉ huy cao nhất ở Phi Ngư Vệ, nếu như hắn hồi kinh, Phi Ngư Vệ chắc chắn đổi chủ.
Cho dù người này ở bên ngoài biên ải, hắn ta vẫn còn có thể gây ra ảnh hưởng đến Phi Ngư Vệ như cũ.
Lần trước Hình Nô vượt qua Trường Thành, chính là hắn ta cảnh báo.
Mà từ khi Hình Nô vượt Trường Thành đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, đã có không ít người nghi ngờ, có phải là do Thẩm Luyện đã âm thầm ra tay hay không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất