Chương 58 – Dã Thần tự phong
Tần Hà vừa ngủ giấc này chính là một ngày, đến cả buổi trưa cũng không thèm dậy ăn cơm trưa. Lần trước đã được thử cảm giác một lần đốt ba mươi bộ thi thể ở thiêu thi đường, lần này còn ghê hơn, hơn 60 bộ, cơ hồ là gấp đôi.
Tiêu hao rất nhiều tinh lực, may là nội kình đã tăng lên mấy lần, lại dùng Tẩy tuỷ đan tẩy cân phạt tuỷ qua một lần.
Nếu không, có thể chống đỡ 60 bộ thi thể liên tục hay không cũng khó mà nói.
Tần Hà thức giấc, nhìn thấy đa phần thợ thiêu thi đã thức dậy, một đám đang châu đầu ghé tai với nhau không biết là đang nói cái gì.
Tần Hà cảm thấy kỳ quái, nhìn một vòng phát hiện Từ Trường Thọ cũng có mặt, đang ở cùng một chỗ với quan sai trực ban của ba thành khác, lập tức đi về phía hắn ta.
Từ Trường Thọ cũng nhìn thấy Tần Hà, vẫy tay với hắn.
“Có tình huống gì vậy?” Tần Hà hỏi.
“Xảy ra chuyện.”
Từ Trường Thọ tỏ ra nghiêm túc, nói: “Đội truy bắt hình như là đi miếu Nhàn Vân núi Phổ Vân Sơn một chuyến, tám chín phần mười là đánh một trận, nhưng không thắng, chết không ít người, đầu lĩnh nơi này của chúng ta đều đã đi Huyện nha nghị sự.
“Miếu Nhàn Vân?”
Mí mắt Tần Hà hơi nâng lên một chút.
Hắn biết chỗ đó.
Đôi vợ chồng hoả táng ở lò hỏa táng thành Đông kia, chính là chết ở miếu Nhàn Vân.
“Ngươi biết miếu Nhàn Vân?” Từ Trường Thọ thấy vẻ mặt Tần Hà hơi khác thường bèn hỏi.
“Không biết.” Tần Hà giả ngu.
“Thật ra miếu Nhàn Vân rất nổi danh.” Lúc này, một quan sai trực ban của lò hỏa táng thành Tây tiếp lời, chậm rãi nói: “Núi Phổ Vân Sơn này a, ban đầu là có một con hạc trắng, không biết nhờ cơ duyên gì mà sống hơn trăm năm, có một điểm phải nói, nó rất tốt bụng, thấy thôn dân bị bệnh, lấy vài cây dược liệu quý hiếm cho thôn dân chữa bệnh, rất linh nghiệm, thuốc đến bệnh trừ. Gặp con nhà ai mất tích, dù xa cũng tha mang về.”
“Thường xuyên qua lại, thôn dân đã phụng con hạc trắng này làm Sơn thần, ngày lễ ngày tết đều kính dâng một chút cống phẩm, con hạc trắng này cũng là có qua có lại, giúp thôn dân giải quyết không ít việc khó. Về sau danh tiếng càng lúc càng lớn, thôn dân lại xây miếu để cho con hạc trắng hưởng dụng hương hoả, đặt tên là miếu Nhàn Vân.”
“Nghe nói quan phủ còn phái người tới điều tra, nhưng thấy con hạc trắng này rất tốt, dân chúng cũng tôn kính, liền mặc kệ nó, cứ như vậy cũng đã trôi qua hơn mấy chục năm, thẳng đến năm nay, không biết tại sao mà miếu đã bị một đám sơn tặc chiếm mất.”
“Sơn tặc?” Từ Trường Thọ khó hiểu, nói: “Sơn tặc không có khả năng chống lại được đội truy bắt a? Thiết Giản Thần Bộ cũng không phải chỉ là hư danh.”
“Ta đây cũng không biết, đám sát tài đội truy bắt kia cực kỳ kín miệng, bọn họ tới đây sớm hơn chúng ta nhiều, đến bây giờ còn không có tin tức gì truyền ra.” Quan sai trực ban thành Tây lắc đầu.
“Ai… Hy vọng đừng có lan đến gần chúng ta, nếu không thì thật phiền phức.” Vẻ mặt của Từ Trường Thọ hơi có chút lo lắng.
Tiếp đó mấy người ta một câu ngươi một câu, cũng không có tin tức nào hữu dụng.
“ Miếu Nhàn Vân, Dã Hạc Tiên?”
Tần Hà lẩm bẩm một câu, quay người rời đi.
Sơn Thần, Thuỷ Thần cùng các loại Dã Thần ở thời không này có chút thú vị.
Cái gì gọi là Dã Thần?
Chính là không có chính thức sắc phong Thần, có đậm đặc điểm “tự phong”.
Nó không giống với Chính Thần, ở mọi địa phương đều có hương hoả cung phụng.
Nói ví dụ: Lớn một chút thì là Tam Thanh của Đạo môn, Chư Phật của Sa môn, nhỏ một chút thì là Táo Quân, Hoả Thần, Thuỷ Thần, Thần Tài, Nguyệt Lão, các vị Bồ Tát gì đó, thậm chí còn có các Âm Thần Địa Phủ, Thành Hoàng, Thổ Địa.
Những vị này là Chính Thần đã có sắc phong, miếu thờ có thể giống như là mở đại lí trải rộng khắp Đông Thổ.
Hình tượng đều không khác mấy so với tên, dân chúng nghe xong đều biết vị thần linh này là cai quản việc gì, có thể cầu xin chuyện gì.
Dã thần thì hoàn toàn khác, bất kỳ một cái yêu ma quỷ quái, sơn thần tà tuý ở một chỗ xó xỉnh nào đó, cũng có thể tự phong làm thần.
Tốt một chút thì đôi bên cùng có lợi, ngươi mang theo cống phẩm hương khói tới kính dâng cho ta, cầu xin ta giúp đỡ giải quyết vấn đề, ta tâm trạng tốt thì có qua có lại, có thể giúp ta sẽ giúp, thuận tiện cũng tích tụ chút công đức hương hoả.
Xấu một chút thì liền doạ dẫm tống tiền, ngươi không dâng cho ta cống phẩm cùng hương hoả thì ta sẽ quấy rối ngươi, ngươi phải đi thuyền ta lật thuyền ngươi lại, ngươi muốn leo núi ta chuẩn bị cho ngươi một cái quỷ đả tường làm khó dễ ngươi.
Tồi tệ hơn thì ăn thịt người cũng có, mỗi nửa năm ném một cặp đồng nam đồng nữ xuống sông cho ta ăn, không cho ta liền nhấn chìm luôn mười dặm tám thôn các ngươi.
Tóm lại, ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, Thần kiểu gì cũng có, hơn nữa số lượng còn nhiều như lông trâu, chênh lệch thực lực cũng càng lớn.
Yếu một chút thì thôn dân có thể mời bất kỳ một hoà thượng hay đạo sĩ đến là có thể đuổi đi, mạnh một chút thì đến quan phủ cùng Phi Ngư Vệ ra tay. Cũng có rất nhiều Dã Thần mà ngay cả quan phủ cũng không chọc nổi, giống như là Long Thần Hoàng Hà, Lạc Thần Lạc Thuỷ, Thần sông Vận Hà, đó đều là những nhân vật hung ác.
Không vui nó còn có thể doạ dẫm luôn cả Hoàng Nhi Gia.
Không cho đúng không, không cho thì mỗi năm đều tạo ra lũ lụt, đứt gãy luôn kênh đào của ngươi, để xem căn cơ Vương Triều của ngươi có bị dao động hay không.
Tóm lại, những thứ này là thật sự tồn tại, hơn nữa xét đến cùng thì đều là thực lực mạnh làm vua.
Nắm đấm ngươi lớn thì chính là ngươi lợi hại, không ai quản được ngươi, ở vùng đất ngươi tự phong thì ngươi chính là trời, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, nói không chừng một ngày nào đó sẽ được chiêu an thành Chính Thần.
Ngươi nếu là không đủ thực lực, vậy thì khó tránh khỏi một ngày nào đó bị ai đó đánh lấy kinh nghiệm.
.....
Không tán gẫu nhiều, trở lại chuyện chính.
Chấn động do đội truy bắt mang đến khi trở về huyện thành tự có quan lão gia đi lo lắng, đám thợ thiêu thi phải làm việc gì thì vẫn cứ làm việc đó.
Trời tối, sau khi ăn xong bữa tối, lại bắt đầu thiêu thi thể.
Nhưng đám thợ thiêu thi lại phát hiện, sau khi Tần Hà châm lửa đốt bộ thi thể phần mình xong, thế mà lại ngồi xuống góc tường, gác chân bắt chéo nhắm mắt dưỡng thần, không còn đi khắp nơi bày cho người khác châm lửa nữa, trông tưởng như hai người.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không biết nên tự mình châm lửa đốt, hay là nên đi qua xin ý kiến một chút.
Cuối cùng Lưu Tam Cân bị đẩy ra, hắn ta cười hắc hắc bước đến bên cạnh Tần Hà: “Tần ca, cái kia, ta bên kia nên châm lửa rồi.”
Tần Hà mở mắt ra, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đốt thi thể tại sao lại muốn ta giúp ngươi châm lửa, đầu óc ngươi có vấn đề à, cút!”
“Được rồi.”
Lưu Tam Cân vội vàng chạy đi.
Đám thợ thiêu thi thấy vậy, hay lắm, Tần ca lại tạm thời khôi phục bình thường.
Ngươi xem, đã không còn động kinh.
Vậy thì cũng không cần đợi nữa, châm lửa đốt thôi.
Vì vậy, dưới màn đêm, từng ngọn từng ngọn lửa bốc cháy, một ngày làm việc của đám thợ thiêu thi lại bắt đầu.
Lưu Tam Cân nghiêng đầu suy nghĩ, hôm qua Tần Hà bảo không nên đứng châm lửa, hay là ngồi xổm xuống châm, cũng không nên khom lưng, nếu không mình thử nằm xuống châm lửa?
Thế là hắn ta nằm xuống nền đất châm lửa đốt thi thể.
Sau khi bò dậy, theo bản năng hắn ta nhìn về phía góc tường, muốn được khen, kết quả lại là sững sờ.
Tần Hà đã biến mất.