Chương 65 – Hòa thượng đánh người rồi!
Tần Hà điểm đủ nhân mã rồi lập tức đi về phía nơi đang cãi cọ. Đến xem, một tên đại hòa thượng, trên đầu hai hàng giới ba, cởi trần thân trên, thân hình mập mạp núc ních, từ đầu đến chân toàn là nếp ngấn mỡ.
Hiện tại, hắn ta đang túm lấy cổ áo của ông lão, chỉ vào con bê bên cạnh: “Ngươi nói đi, con bò này có phải của ngươi hay không.”
“Của ta thì sao.”
“Của ngươi thì đó chính là ngươi đụng vào ta.”
“Nói hươu nói vượn, bò là dùng để cày ruộng, không phải vật cưỡi, ngươi ngậm máu phun người.”
“Lão già đừng có mà chối cãi, bần tăng ta chắc chắn không thể nhận sai được, chính là bò của ngươi đụng vào ta.”
Hai người lôi lôi kéo kéo đã hấp dẫn một vài người đến vây xem.
Tần Hà vừa đến, khí thế to lớn, khoanh tay tiến lên: “Các ngươi có ý thức cộng đồng hay không! Vừa gây gổ vừa làm ầm ĩ, hàng xóm láng giềng không cần phải ngủ à? Người ta buổi tối còn phải đi làm đấy!”
Đám thợ thiêu thi: “.....”
Ông lão thấy có người tiến lên, giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, “Vị tiểu huynh đệ này giúp ta phân sử một chút a, tên trọc điên này không biết từ đâu ra, cứ chắc chắn là ta cưỡi trâu đụng phải hắn, đâu thể như thế được.”
Đại hòa thượng không buông tha, nói: “Bần tăng có thuật lưỡi nếm, có thể nếm vị truy tung, đừng nói chỉ là con trâu này của ngươi, chính là ngay cả cương thi bay trên trời cũng chạy không thoát được truy tung của ta, bần tăng chắc chắn không nếm sai, chính là bò của ngươi đụng vào ta.”
“Chúng ta có lý thì phải nói rõ lý lẽ.”
Tần Hà chủ trì công bằng, nhìn về phía đại hòa thượng, khóe miệng hơi hơi giương lên, hỏi: “Ngươi nói bò của ông ta đụng vào ngươi, đụng ở đâu?”
Quai hàm đại hòa thượng giật giật, nhắm mắt nói: “Ở nơi cách Phổ Vân Sơn 10 dặm.”
“Xa như vậy?” Tần Hà tỏ ra kinh ngạc.
“Mọi người nghe xem, mọi người nghe xem, đây rõ ràng là nói hươu nói vượn, Phổ Vân Sơn cách nơi này hơn bốn mươi dặm đường, con bê của ta có thể đụng hắn ta ở đó được à?”
“Đại hòa thượng, đây chính là ngươi không đúng rồi.” Tần Hà ra vẻ chính trực nói: “Sao có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người khác như vậy, người ăn vạ cũng không thể ăn vạ một cách miễn cưỡng như vậy a.”
“Đúng vậy, như vậy chính là nói bậy rồi.”
“Phổ Vân Sơn xa như vậy, đi đường núi phải đi mất một ngày.”
Đám thợ thiêu thi nghe vậy, cũng nhao nhao bắt đầu phụ họa.
Đại hòa tượng lập tức đỏ mặt, nói: “Bần tăng đi ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, nếu có nửa câu bịa đặt, thiên lôi đánh xuống.”
Tần Hà thấy thế, ồ hoắc, ý chí còn rất kiên định nha.
Nói thế nào cũng không chịu đi.
Được rồi, xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào.
“Hòa thượng, trước tiên ngươi thả ông lão người ta ra.” Tần Hà giả bộ đi bẻ tay hòa thượng đang túm cổ áo ông lão ra, lúc đến gần nhanh như chớp kéo lưng ông lão một cái, ngay lập tức, ông lão “ôi” một tiếng ngã xuống đấy.
Tần Hà thấy vậy, lập tức gân cổ gào to: “Không xong rồi, hòa thượng ăn vạ đánh người rồi!”
“Người xuất gia đánh người rồi!”
“Không biết là hòa thượng của chùa nào đánh người rồi, mọi người qua đây mà xem a.”
Cái giọng kia, thật sự là vang động trời, toàn bộ người ở lò hỏa táng tạm thời đều bị đánh thức.
Đám người nhao nhao tụ tập lại, vây ba vòng trong ba vòng ngoài.
Chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.
Đại hòa thượng rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi, tức giận bỏ lại một câu: “Phàm phu tục tử không thể nói lý, tức chết bần tăng a.”
Chạy.
Bóng lưng chạy trốn kia, trông rất giống thịt viên chân giò.
Tần Hà thấy vậy, chợt thấy rất buồn cười.
Hòa thượng này, thật là thú vị.
....
Ngay lúc này, miếu Nhàn Vân núi Phổ Vân Sơn.
Tào Hắc Tử sau khi bận rộn xong, quay đầu lại mới phát hiện, đại thần cưỡi bò đã biến mất, hơi có chút bối rối trong chốc lát, không biết là vị đại thần kia đã rời đi hay là đang ẩn nấp ở đâu đó.
Tìm một trận, kết quả cọng lông cũng không tìm được.
Điều này khiến Tào Hắc Tử vừa mừng lại vừa sợ.
Vui chính là những vàng bạc châu báu kia vẫn còn nguyên, sợ chính là không xác định được là vị đại thần kia có phải thực sự là đã rời đi hay không.
Có câu nói, bạc là trắng, hoàng kim là vàng, tròng mắt là đỏ.
Ngàn vạn tiền tài ở ngay trước mắt, có ai không động tâm?
Tào Hắc Tử cắn răng giậm chân một cái.
Dự định là sẽ mặc kệ giao dịch của mình với đại thần cưỡi bò, trực tiếp khiêng bạc rời đi.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, hắn ta đến nơi này một chuyến, chính là vì bạc.
Cơ hội thoát thân cực kỳ cao đang ở trước mắt, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào.
Phải nói là Tào Hắc Tử cũng coi là một kẻ rất quyết đoán, nếu là người bình thường, e là phải khúm núm lo sợ nhiều ngày mới dám rời đi.
Nhưng cái thứ gọi là số mệnh này, mọi chuyện đều do trời định, không do người.
Thời cơ đến thiên địa đều đồng lực, vận đi anh hùng cũng khó tự do.
Tào Hắc Tử vừa mới đánh xe ngựa chở bạc ra khỏi cổng miếu, phía đối diện đã có một đám người đi tới, mỗi người đều cầm đao sắc, đằng đằng sát khí.
Người đi đầu mặc áo xanh, dáng người cao lớn, bên hông đeo Tú xuân đao, mày kiếm mắt sáng.
Tào Hắc Tử nhìn thấy, thiếu chút đã khóc lên.
“Ta xong đời rồi!”
Tào Hắc Tử ngồi phịch ở trên xe ngựa, tựa như chuột thấy mèo, không dịch nổi bước chân.
Người kia là ai?
Là người vừa mới hồi kinh lại không rời yên ngựa đi nghỉ ngơi, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, Thẩm Luyện.
Tào Hắc Tử lăn lộn giang hồ hơn 20 năm, đương nhiên là biết rõ Thẩm Luyện, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ.
Người này làm việc đều là tính trước làm sau, hắn ta xuất hiện, đã thể hiện nơi này đã trở thành tuyệt địa, đừng nói là người, ngay cả con muỗi muốn bay ra cũng khó.
Cái này chân thực được gọi là, Diêm Vương muốn ngươi chết lúc canh ba, tuyệt không lưu người đến canh năm.
Cường đạo giang hồ gặp phải Thẩm Luyện, đó chính là gặp phải Diêm Vương sống.
Quả nhiên, một tiếng còi hiệu vang lên, Phi Ngư Vệ đã vây lại, chật như nêm cối.
Đám sơn tặc bắt nạt ức hiếp dân chúng bình thường thì không sao, nhưng đối mặt với tinh nhuệ Phi Ngư Vệ, ngay lập tức đã sập.
Phi Ngư Vệ bắt người, nếu là có phản kháng, quay đầu chính là một đao, giải quyết ngay tại chỗ.
Tào Hắc Tử biết mình không còn đường sống, rơi vào tay Phi Ngư Vệ thì cũng sẽ phải chết.
Nếu đã như thế, không bằng chết sớm, sớm siêu thoát.
Hắn ta rút ra một con dao ngắn, trở tay một cái tự đâm vào tim, một tên sợ tội tự sát.
Thi thể ngã xuống đất, Thẩm Luyện cưỡi ngựa đi đến bên cạnh, liếc mắt nhìn một cái rồi thản nhiên nói: “Ghi chép, tội phạm truy nã số một trăm ba mươi chín, Tào Hắc Tử, biệt hiệu Tào Tặc, quy án tại miếu Nhàn Vân.”
“Rõ!” Một tên thư lại nghe lệnh đặt bút viết.
Đúng lúc này, một tên Sai Xưởng Phi Ngư phi tốc chạy tới bái: “Khởi bẩm Chỉ huy sứ, Dơi Vương không biết do nguyên nhân gì, đã bị đốt thành tro cốt.”