Chương 69 – Thuật súc ngữ, Cường thú đan
Thuật súc ngữ: Học tập thuật này, ngài có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với những vật nuôi của mình như gia súc gia cầm. Tần Hà thấy vậy, không tồi.
Mặc dù có hạn chế, bắt buộc phải là những động vật mà mình nuôi dưỡng mới có thể sử dụng, nhưng cái này cũng đã coi như rất khá.
Kiên quyết học tập, trong nháy mắt Tần Hà đã hiểu rõ kỹ năng này.
Chỉ đáng tiếc là, cho đến hiện tại Tần Hà vẫn chưa từng nuôi một con vật nào, ngược lại thì có một con vương bát đang bị trọng thương chưa kịp ăn, giờ còn đang bỏ trong thùng nước, không biết có được tính là vật nuôi hay không.
Không cho thức ăn, nói không chừng đã thúi rồi.
Bỏ kỹ năng sang một bên, Tần Hà nhìn về phía Tống Ứng Long đã hóa thành tro cốt, không biết nên châm biếm như thế nào.
Cuộc đời Tống Ứng Long thật sự là một chuyện cười, nhưng lại khiến cho người ta muốn cười cũng cười không nổi.
Cả huyện có hơn vạn người chết, Tống Ứng Long cũng chỉ là một người trong số vạn người đó mà thôi.
Con người mà, đều không phải là cười người khác, rồi lại bị người khác cười hay sao.
Nói cho cùng chính là kinh nghiệm sống của Tống Ứng Long quá ít ỏi, không biết rõ thiện ác của lòng người.
Nếu như không có sự kiện ôn dịch lần này, nói không chùng một ngày nào đó hắn ta tỉnh ngộ, rồi có thể có một cuộc sống tốt.
Đáng tiếc, trên thế giới này quả nào cũng có, nhưng lại không có nếu như.
Một trận ôn dịch đã đưa cho Điện Diêm Vương không biết bao nhiêu oan hồn.
Ngay cả Tống Huyện thừa kia, nghe Từ Trường Thọ nói cũng là bị lây nhiễm ôn dịch chết, lúc vận chuyển thi thể còn tìm được một phong thư báo cáo tình hình dịch bệnh cho phủ Thuận Thiên ở trong ngực áo ông ta, cả nhà không còn một ai sống sót.
Xảy ra chuyện lớn ở trước mắt, Tống Huyện thừa không chạy.
Trớ trêu thay, Tri huyện đại nhân mang người mang gia sản chạy đến kinh kỳ “cầu viện”, e là lúc này còn không biết là đang sung sướng ở quán nào.
Nếu như Tống Huyện thừa cũng học theo Tri huyện, mang Tống Ứng Long cùng đi kinh kỳ “cầu viện”, thì rất có thể sẽ không như vậy.
Sau khi chạy, lại trở về tiếp tục làm quan một vùng, bảo vệ cả nhà đầy đủ chỉnh tề.
Cái gì gọi là loạn thế, đây chính là loạn thế.
Con người ở loạn thế hay thịnh thế thì đều giống nhau, đều là hai tay hai chân cùng với một cái đầu.
Nó loạn không phải là người, mà là “Chính đạo không hưng thịnh.”
....
Sau khi xúc tro cốt xong thì trời cũng đã hoàn toàn sáng rõ, Tần Hà kết thúc công việc.
Một đêm không ngơi nghỉ chút nào, tất cả sáu bộ thi thể đã đốt hết hoàn toàn.
Ngoại trừ những phần thưởng trước đó, hắn còn nhận được mười ba năm nội kình, mười hai năm đạo hạnh, một viên Cường thú đan.
Cường thú đan: Do học đồ luyện đan ở Thâm Uyên chế tạo ra, luyện chế từ nội đan yêu thú mà thành, loài vật nuốt vào sẽ cường thân kiện thể, bách độc bất xâm.
Phần thưởng xem như không tệ, nội kình và đạo hạnh không nói đến, chỉ nói Cường thú đan này.
Không cần quan tâm là học đồ hay không phải học đồ, chỉ cần là đồ vật đến từ Thâm Uyên, chắc chắn là nó sẽ không kém.
Từ trước đến giờ, Thâm Uyên chưa từng làm cho Tần Hà thất vọng.
Khuyết điểm là cái thứ này chỉ có thể cho loài vật sử dụng.
Tần Hà nén lại ý nghĩ muốn nuốt viên đan này xuống, xét theo kinh nghiệm uống ôn đan lần trước, lần này hắn không dám.
Nhỡ như có tác dụng phụ khiến cho mình biến thành người đầu trâu, thì sẽ thành chuyện cười lớn a.
....
Hai ngày sau, chuyến đi đến huyện Phòng coi như cũng đã kết thúc.
Ôn đan hiệu quả hơn rất nhiều so với những gì Tần Hà nghĩ, sau khi Phi Ngư Vệ phát hiện ra nước giếng có tác dụng chống ôn dịch đã lập tức đem nước đi phân phát bốn phía, một ngày đã ổn định được dịch bệnh.
Tần Hà lại là vừa mừng vừa đau.
Mừng là bởi vì nước giếng có hiệu quả trị liệu như một phép màu đã củng cố vững chắn Thần vị của Thanh Ngưu Đại Tiên, công đức vẫn đang gia tăng không ngừng.
Đau chính là đã không còn nguồn thi thể.
Không quan tâm là bệnh dịch đáng sợ bao nhiêu, uống xong một bát nước giếng là thuốc đến bệnh trừ.
Nguồn thi thể cứ như vậy im bặt mà dừng.
Ròng rã hai ngày sau đó, Tần Hà chỉ có thể mò thêm được một bộ thi thể để đốt, đó vẫn là do hắn chạy đi chỉ bảo người ta châm lửa mới “cướp” được, phần thưởng là một quả trái cây sức mạnh.
Ngày thứ ba, đám thợ thiêu thi của ba thành đi đến miếu Nhàn Vân trở lại, số người nhiễm bệnh ở trên đường đi lại tăng thêm một lần, có tám người không thể chịu đựng được, đã chết ở trên đường.
Ngày thứ tư, lò hỏa táng sắp xếp vật tư, tuyên bố ngày mai trở về thành.
Tần Hà không có việc gì nên đi thăm con bê.
Lúc đến, ông lão đang sửa chữa xe bò, con bê đang ở một bên đi tiểu, trông thấy Tần Hà, nước tiểu bỗng đột nhiên ngừng lại, đột ngột nín tiểu làm cho toàn thân nó run lên một cái, nó phải tìm một cái góc khuất trong xó xỉnh đi xong mới chạy về.
Tần Hà nhìn thấy mà khóe miệng giật giật, tiểu súc sinh này còn biết xấu hổ a.
Một người một bò đối mặt, Tần Hà móc viên cường thú đan mới có được kia từ trong nách ra, đặt trong lòng bàn tay.
Con bê tiến tới, ngửi ngửi, lè lưỡi cuốn viên đan dược kia vào trong miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống bụng, dường như nó cảm thấy viên đan dược này có mùi vị không tồi, đưa mắt nhìn Tần Hà, vẫn muốn thêm.
Tần Hà chỉ có một viên, tất nhiên là không thể cho thêm được.
Lúc này ông lão đã sửa xong xe bò, đuổi bò mẹ rời đi.
Nghé con nhìn Tần Hà một chút, lại nhìn bò mẹ đang rời đi, do dự một chút, cũng đi theo.
Vừa đi nó vừa quay đầu nhìn lại, nhưng cuối cùng cũng đã đi xa.
“Tiểu gia hỏa, giang hồ đường xa, chúng ta có duyên gặp lại.”
....
Qua ngày hôm sau, đội xe Ngũ thành Binh mã ty lên đường trở về.
Ôn dịch hung mãnh làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, cho nên bầu không khí lúc quay về nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đến.
Nhất là lò hỏa táng thành Đông, tất cả mọi người đều được trở về không sót một ai, đám người cười cười nói nói.
Ai cũng không biết từ khi nào bắt đầu, số người chết của lò hỏa táng thành Đông càng ngày càng ít, thời gian trôi qua càng ngày càng có không khí của cuộc sống.
Mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn.
Có người vui, lại có người tức đến đau gan.
Ai?
Nguỵ Vũ.
Mãi đến buổi sáng chuẩn bị lên đường về thành, hắn ta mới được rửa sạch hiềm nghi, cũng mới được khôi phục tự do.
Chuyện gì xảy ra hắn ta cũng đã rõ ràng, có người dùng khuôn mặt của hắn ta đi đến miếu Nhàn Vân, tư tụ công đức.
Đây chính là tội nặng.
Đừng thấy Phi Ngư Vệ không phá hủy miếu Nhàn Vân mà nghĩ lầm, đó chỉ là giữ lại để ôm cây đợi thỏ mà thôi, nếu thật sự bắt được Thanh Ngưu Đại Tiên kia, đảm bảo là sẽ kéo tới đầu chợ Tây, răng rắc một cái chính là một đao chém xuống.
Đối với hắn ta mà nói, bị giam giữ ba ngày quả thực là vô cùng giày vò, hơn nữa chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
Tên khốn khiếp Thường Ôn kia, thế mà bưng một chậu phân trâu đi vào, rồi để cho hắn ta thay phiên đâm mười ngón tay vào đó.
Nói cái gì mà để so sánh hình dạng ngón tay!
Nguỵ Vũ rửa tay mấy chục lần, vẫn cảm thấy trên tay mình vẫn có mùi phân trâu như cũ!