Chương 76 – Văn lừa đảo
Cuối cùng thì Tần Hà cũng không thể đợi được Quy Vương thúc thúc sát vách trong miệng đại vương bát đến. Vừa mới trải qua cuộc chiến, động tĩnh lớn như vậy, phàm là có chút đạo hạnh trong thế giới dưới nước Vận Hà, đều có thể cảm ứng được.
Con trai ruột còn có thể không cần, huống chi là con nuôi.
Trên đường trở về, Tần Hà cầm đại vương bát tò mò nhìn mấy lần.
Phát hiện ra, mai đại vương bát có hơi cao, trên đó còn có thể thấy những đường nứt mờ, không phải do hắn đập, mà là bẩm sinh.
Tình huống là gì Tần Hà cũng không rõ.
Dù sao thì một thời gian ngắn sau, ở phía nam sông Thông Huệ năm mươi dặm, có một con vương bát to siêu cấp cùng một con rùa đen to siêu cấp đánh nhau đến đất trời mù mịt, kết quả là đoạn Vận Hà kia bình tĩnh một thời gian không có náo yêu.
Trở lại lò hỏa táng, Tần Hà tiện tay ném đại vương bát đang cầu xin tha thứ vào thùng nước, có chút buồn bực.
Tưởng tượng quá tốt đẹp, không thể thực hiện lại tạo ra chênh lệch quá lớn.
Nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Tấn công người dựa vào cậy mạnh, mũi tên nước trong miệng cũng không có uy hiếp gì nhiều..
Ngược lại là công phu bảo mệnh, khiến cho người ta phải hô to lợi hại.
....
Trên lò đốt xác, thi thể được phân phối đêm nay đang dần dần hóa thành than, không có chút bất ngờ nào an toàn qua ải.
Rối bóng biểu diễn, như thật như ảo.
Tần Hà phát hiện, người này khi còn sống có chút thú vị.
Người khác lừa đảo, thường là dựa vào uy hiếp và dụ dỗ, hắn ta lừa đảo, toàn bộ đều dựa vào há miệng nói văn vẻ.
Người chết tên là Triệu Khánh, tổ tiên đã từng là phú hộ, cho nên Triệu Khánh cũng được đọc vài quyển sách.
Nhưng Triệu Khánh người này đâu, hết ăn lại nằm.
Phàm là việc nào có thể tiêu tiền bớt rắc rối, hắn ta đều luôn bỏ tiền ra.
Trong nhà bị dột, vốn chỉ là chuyện leo lên nóc nhà chuyển một mạnh ngói mà thôi, Triệu Khánh gọi hàng xóm qua, ngươi làm đi, ta trả tiền công cho ngươi.
Vạc nước trong nhà hết nước, gọi hàng xóm qua, ngươi giúp ta gánh chút nước, ta cho ngươi tiền công.
Nhà dơ, lại gọi hàng xóm qua, ngươi giúp ta quét nhà, ta cho ngươi tiền công.
Lúc đi xong nhà xí không có nan tre, ài, cái này không cần hàng xóm, trực tiếp dùng đồng tiền.
Cũng không sợ dính lên tay.
Ngươi nói người lười như vậy, có năng lực quản gia à?
Những thứ bên trên đó đều không phải là nơi tốn tiền chân chính, cái tốn tiền chân chính chính là cái tính tình này của hắn ta.
Hết ăn lại nằm.
Ăn xong mặc xong, lười lên lại bỏ đó.
Cho nên, nhà Triệu Khánh càng ngày càng nghèo, mà nhà hàng xóm thì lại càng ngày càng giàu.
Nhưng cái tên Triệu Khánh này a, ngươi có thể nói hắn ta lười, nhưng ngươi không thể nói rằng hắn ta không biết kiếm tiền.
Triệu Khánh rất biết kiếm tiền, đi đâu kiếm?
Nơi nào có việc vui hắn ta đi nơi đó kiếm.
Nghe được nhà ai đang xử lý việc vui, tốt nhất là gia đình nào giàu có, có tiền, Triệu Khánh liền đi nhà đó, ăn mặc sạch sẽ ra hình ra dáng, kiếm bừa một chút mẩu gỗ, tảng đá gì đó rồi bọc giấy lại, qua mắt người gác cổng, đi vào.
Đi vào rồi Triệu Khánh cũng không nóng nảy, hắn ta đợi.
Đợi cái gì?
Đợi đến thời điểm gia chủ nâng cốc chúc mừng.
Khi gia chủ nâng cốc chúc mừng, mọi người đều có mặt, lúc đó nói cái gì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Triệu Khánh đứng lên, chắp hai tay, nói: “Hôm nay gặp việc vui lớn, rực rỡ khắp sảnh đường, trời có linh quang, đất có linh tài, người có ngàn phúc, thiên, địa, người hòa lẫn, gặp ngày tốt, tại hạ có mười câu chúc cầu phúc, chỉ cần một đồng bạc nho nhỏ, không biết chủ gia có thưởng hay không?”
Ài.
Lúc này đang trong thời điểm tất cả mọi người đều tập trung chú ý, đột nhiên có một người như vậy đứng lên, trong miệng đều nói những câu cát tường.
Ngươi có cao hứng hay không?
Chắc chắn là cao hứng rồi.
Đã vui vẻ vậy thì phải thưởng thôi, thưởng bao nhiêu, một đồng bạc.
Đối với một gia đình giàu có mà nói, một đồng bạc cũng không gọi là tiền, ngày vui lớn, người ta chúc cho ngươi, miệng lưỡi lưu loát như vậy, thưởng thì cứ thưởng thôi.
Có mặt mũi a, đúng không.
Trên cơ bản sẽ không có chủ gia nào cự tuyệt việc này.
Tốt lắm, đợi đến khi gia chủ đồng ý, trò hay mở màn.
Triệu Khánh bắt đầu chúc: “Hôm nay gia chủ mặt mày rạng rỡ, hồng quang đầy mặt, trên có sao may mắn chiếu xuống, bên dưới rạng rỡ đầy nhà, ta chúc ngài bắt đầu từ hôm nay, vạn sự như ý, xuôi gió xuôi nước, nước chảy thành sông, thuận buồm xuôi gió!”
“Hay!”
Triệu Khánh trầm bổng chúc một câu như vậy, cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.
Trôi chảy nói lời may mắn cát tường, quá hợp với không khí, ai cũng thích nghe.
Chủ gia càng vui mừng.
Vui mừng vậy thì cho bạc a, Triệu Khánh chắp tay một cái: “Một đồng bạc trắng, ngài phát tài ngài phát tài.”
Chủ gia xem xét, không phải mười câu chúc một đồng bạc à, tại sao bây giờ đã muốn lấy tiền?
Nhưng người ta đã đưa tay ra, vậy thì cho a, một đồng bạc thì tính là cái gì.
Mọi người đang vui vẻ, tiệc vui cát tường, đây mới là điều quan trọng nhất.
Gia chủ cho bạc, Triệu Khánh nhận lấy, lại nói: “Hôm nay bảo địa tường vân thụy khí, xa hoa tráng lệ, trái có thánh thần văn võ, phải có kim ngọc mãn đường, ta chúc ngài từ hôm nay bắt đầu, địa cửu thiên trường, long phượng trình tường, long môn tinh thần, nhị long bay cao!”
“Hay!”
Cả sảnh đường lại là lớn tiếng khen hay.
Một là thực sự hắn ta nói rất hay, hai là gia chủ vui vẻ, đương nhiên là khách nhân cũng cần phù hợp với bầu không khí.
Chủ khách hài hòa.
Kết quả lúc này Triệu Khánh lại chắp tay một cái: “Hai đồng bạc, ngài phát tài, ngài phát tài.”
Chủ gia nghe vậy, tại sao lại đòi tiền rồi, không phải vừa mới cho sao, hơn nữa lần này lại còn nhiều hơn?
Triệu Khánh giơ hai ngón tay ra, giải thích: “Nhị long bay cao, hai đồng bạc.”
Lúc này, dù gia chủ có bao nhiêu không vui thì đại đa số cũng đều ngại mặt mũi, một đồng bạc với hai đồng bạc cũng không khác nhau lắm, ngày vui lớn tiệc vui cát tường mới là quan trọng nhất.
Không thiếu tiền, cho a, hai đồng bạc.
Đương nhiên cũng có vài người không cho, lúc đó Triệu Khánh sẽ nói lớn tiếng: “Ai nha, chủ gia không nỡ hai đồng bạc, không cần địa cửu thiên trường, không cần long phượng trình tường, không cần long môn tinh thần, nhị long cũng không cần bay.”
Ài, hô hào như vậy gia chủ nào chịu được?
Quan trọng là đang ở trước mặt nhiều khách khứa như vậy a.
Người sống cần mặt mũi, cây sống cần vỏ, không phải sao.
Đại đa số chủ gia sẽ lập tức đổi giọng: “Hiểu lầm hiểu lầm, không có nói là không cần, đưa tiền đưa tiền.”
Tốt lắm, hai đồng bạc tới tay.
Triệu Khánh tiếp tục: “Hôm nay thụy trạch giăng đèn kết hoa, vạn tượng canh tân, ngoài có vinh hoa phú quý, trong có cẩm tú văn tài, chúc ngài từ bây giờ bắt đầu, tam bình nhị mãn, tam thanh tứ bạch, tam sinh ngũ đỉnh, tam dương khai thái!”
“Hay!”
Cả sảnh đường lại lớn tiếng khen hay.
Lần này thì còn tốt hơn, tất cả đều là ba.
Ngươi nói lời cát tường như vậy đi đâu mà tìm đây?
Triệu Khánh chắp tay một cái: “Bốn đồng bạc, ngài phát tài, ngài phát tài.”
Gia chủ càng không vui, vừa rồi mới là hai đồng bạc, sao giờ lại gấp đôi rồi?
Nhưng lúc này bầu không khí đã càng thêm sôi động lên, những khách nhân trông ngóng đều đang rướn cổ lên chờ kìa.
Đến đây, gia chủ cơ bản đã bị tên Triệu Khánh này lôi kéo đi, dù là trong lòng không vui vẻ, cũng không thể để mất mặt, còn phải tỏ vẻ ra mình rất vui vẻ thoải mái mà đưa tiền.
Cho a, không phải là bốn đồng bạc à.
So với hai đồng bạc thì chỉ nhiều hơn hai đồng bạc, không tính là gì, vẫn cho nổi.
Tốt, tiếp tục.
Câu thứ tư nói xong, bốn đồng bạc biến thành tám đồng bạc.
Câu thứ năm nói xong, tám đồng bạc biến thành mười sáu đồng bạc.
Câu thứ sáu nói xong, mười sáu đồng bạc lại biến thành ba mươi hai đồng bạc.
.......
Câu thứ mười nói xong, 512 đồng bạc.
Mười đồng bạc hợp lại thành một lượng bạc.
Các vị nhìn thấy không, đây là một đề toán.
Đa số mọi người sẽ có phản ứng bản năng là, câu đầu tiên một đồng, câu thứ hai hai đồng, sau đó dù là nhân đôi lên cũng chỉ là mấy lượng bạc.
Ngươi hào phóng thì không sao, ngày vui lớn nếu mà keo kiệt, cả sảnh đường đầy người tham gia tiệc vui như vậy, cũng chỉ có thể bóp mũi nhận lấy.
Bỏ chút tiền mua chút may mắn trong tiệc vui, không lỗ!
Nhưng thực tế thì sao?
Tổng cộng tất cả mười câu, cũng phải hơn một trăm lượng bạc.
Đây chính là một khoản tiền lớn!
Có thể mua được cả mười con trâu!
Hơn một trăm lượng, đừng nói kẻ keo kiệt, kẻ hào phóng cũng đau lòng a.
Cái tên Triệu Khánh này, bắt đầu từ một đồng bạc nhỏ, từng bước trói buộc chủ gia, cho đến khi chủ gia chịu không được nữa mới thôi, kiếm đến đâu hời đến đấy.
Còn khách nhân thì sao, lớn tiếng khen hay rồi lại lớn tiếng khen hay, nghe rất đã tai lại không cần mình tự bỏ tiền, một chút cũng không thấy đau lòng, thật ra là bị Triệu Khánh lợi dụng, đóng vai trò phụ trợ.
Ngươi nói cái chuyện thất đức này, coi như là miệng ngươi đầy những lời nói cát tường vui mừng, nhưng mệnh ngươi có thể dài được không?