Chương 79 – Thi quý phi
Tần Hà kinh ngạc. Bãi tha ma, quan tài ở đâu ra?
Đều là kẻ ti tiện chết không có người chôn, có một tấm chiếu trúc cuốn thi thể, đã coi như là có đãi ngộ cực cao rồi.
Quan tài?
Đừng nói đến bãi tha ma, ngay cả ở gia đình dân chúng bình thường nó cũng là một vật phẩm xa xỉ.
Hơn nữa cái quan tài này còn không phải là quan tài vách mỏng, dùng cái xẻng gõ lên, đều phát ra tiếng “đông đông đông” trầm đục, vách quan tài xem như rất dày nặng.
Bề mặt quan tài loang lổ, có thể rõ ràng nhìn ra trước kia nó đã từng được bôi sơn.
Với quy cách này, chủ nhân quan tài chắc chắn không phải là người bình thường, người bình thường không thể dùng quan tài tốt như vậy.
Chuyện này liền mang ý vị sâu xa.
Quan tài lại còn được chôn cực sâu, tuyệt đối không phải là bị hạ táng qua loa.
Vấn đề này hơi tốn tế bào não, Tần Hà đối với những chuyện như vậy, từ trước đến nay đều là nghĩ thông thì nghĩ, nghĩ không ra thì sau này rồi nói sau.
Không tầm thường, vậy thì cứ đánh một trận thôi.
Giữa ban ngày ban mặt, đang lúc thích hợp để đánh nhau.
Không có chút do dự, Tần Hà đâm xẻng vào trong kẽ hở quan tài, dùng sức nạy ra.
“Bành” một tiếng, quan tài bị bật lên một góc, tam hạ lưỡng hạ, từng cái đinh đóng quan tài bị bật lên, lại dùng sức đè xẻng một cái, nắp quan tài đã bay thẳng ra ngoài.
Hai chữ: Thô bạo.
Cái xẻng đen lớn này Tần Hà càng dùng càng thích.
Đào hố đào mộ, cạy mở quan tài, đánh nhau, làm gì cũng dễ dùng, có thể xưng là toàn năng.
Giơ lên cái xẻng, Tần Hà từ từ nhìn thăm dò vào phía trong quan tài, nếu lả có thứ gì muốn tấn công hắn, đảm bảo một cái xẻng có thể đập nó đến chia năm xẻ bảy.
Kết quả, hắn còn chưa kịp nhìn thấy đáy quan tài, “hô” một tiếng, một luồng thi khí nồng nặc đã phun ra ngoài,
Tần Hà vội vàng lui lại, lượng thi khí rất nhiều, liên tục không ngừng.
Rất nhanh thi khí đã lấp đầy cả khe núi.
Tần Hà muốn lui cũng không được, chỉ có thể vận nội kình bảo vệ toàn thân, chống lại thi khí.
Toàn thân truyền đến cảm giác khó chịu khi bị thi khí mãnh liệt xâm nhập vào.
Ngay sau đó, Tần Hà liền nhìn thấy một bóng người đen sì từ trong quan tài đứng lên, nhìn mình.
Tiếp đó, bóng đen “sưu” một tiếng nhảy ra quan tài rồi ngay lập tức chạy đi.
“Ài, đm!”
Tần Hà giật mình, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Trình độ thi khí này, ít nhất cũng là đại mỹ nhân cấp bậc “quý phi” a.
So với bộ mị thi ở thiêu thi đường thì yếu hơn chút, nhưng so với bộ bạch mao cương thi thì lại mạnh hơn cả mảng lớn.
Tám chín phần mười là bộ thi thể này đang trốn ở dưới bãi tha ma để thu thập thi khí để tu hành.
Khó trách ở dưới bãi tha ma này lại có quan tài, ở cái loại địa phương quỷ quái này, thứ gì khác thì không nhiều, nhưng thi thể lại rất nhiều, thi khí đủ.
Cũng không biết là đã chôn bao nhiêu lâu.
Thi thể chạy phía trước, Tần Hà đuổi theo sau.
Một người một thi thể rất nhanh đã chạy ra ngoài phạm vi thi khí bao phủ, Tần Hà nhìn rõ ràng hơn một chút, thi thể rất nhỏ, eo cong lưng gù, trông như một ông lão, trên người mặc áo liệm màu đỏ sậm, đôi chân ngắn chạy giống như là gió cuốn, cực kỳ nhanh.
Nội kình Tần Hà hoàn toàn bộc phát, lại chỉ có thể không để bộ thi thể kia rời khỏi tầm mắt.
Hắn chưa từng nhận được kỹ năng gia tốc hoặc là xung phong nào, lúc này bị ăn thiệt lớn.
Một người một thi thể rất nhanh đã chạy ra ngoài bãi tha ma, chạy vào trong thành.
Trong lòng Tần Hà không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái, thi thể không chạy về phía núi rừng vắng vẻ, ngược lại là chạy về trong thành nhiều người qua lại, tình huống gì đây?
Không nghĩ ra, vẫn là tiếp tục đuổi theo.
Sau một lát đã đuổi đến bến tàu.
Thi thể như gió lốc vọt vào kho hàng của Tam Giang bang bên bến tàu, Tần Hà cũng đuổi theo đi vào.
Kho hàng chất chứa rất nhiều vật tư, thi thể bị ngăn trở, tốc độ chạy trốn cuối cùng cũng bị chậm lại.
Tần Hà chạy nhanh đuổi kịp, một xẻng đập tới, đáng tiếc là không đạp trúng thi thể, ngược lại là đem một cây cột chống trong kho đập đến vỡ nát.
Đám người Tam Giang bang thấy vậy, kẻ nào lại dám giương oai ở địa bàn Tam Giang bang? Xông tới liền đập đồ vật?
Tam Giang Bang lập bang hơn mười năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, quá kiêu ngạo rồi.
Cang đầu trông giữ kho hàng bị làm cho ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại, ném chén, tức giận gầm lên: “Gan chó, chém chết bọn chúng cho ta!”
Đám người vội vàng cầm đao, xách côn, bắt đầu vây đuổi đánh một người một thi thể kia.
Hay lắm, phải nói là cực kỳ náo nhiệt.
Thi thể chạy tới đâu, Tần Hà đuổi theo đến đó, đám người Tam Giang bang cũng chạy đuổi sát ngay đằng đuôi.
“Bành!”
Xẻng thứ hai đập hụt, máng thuyền mới vừa sửa xong của Tam Giang bang lại bị đập thủng một lỗ lớn.
“Bành!”
Xẻng thứ ba lại đập hụt, xương rồng của con thuyền đang sửa chữa trong kho cũng nát.
Khung cảnh này, giống như là một con trâu rừng lọt vào một cửa hàng đồ sứ, đinh đinh ầm ầm một trận vang dội.
Cang đầu trông coi kho chạy đến xem xét, con ngươi đều sắp rớt ra ngoài.
Xương rồng đã nát, thuyền này cũng chỉ có thể chẻ làm củi đốt, tức giận đến chi oa kêu loạn, lập tức để thủ hạ phát ra tín hiệu.
“Sưu!”
Một tiễn xuyên vân, thiên quân vạn mã tới tương kiến.
Hôm nay không giết chết hai con hàng này, về sau Tam Giang bang sẽ không còn mặt mũi ở lại bến tàu này.
Tiếp đó lại càng náo nhiệt.
Thi thể chạy ở phía trước, Tần Hà đập ở phía sau, Tam Giang bang lại ở phía sau đuổi theo.
Không được mấy lần, kho hàng của Tam Giang bang đã bị đánh sụp toàn bộ.
Dạo qua một vòng, thi thể lao ra ngoài, chạy vào địa bàn Tào Hà Bang ở bên cạnh.
Tất nhiên là Tần Hà cũng đuổi theo vào.
Lại là một trận đinh đinh ầm ầm, Tào Hà bang cũng đi theo kêu la om sòm.
Người biết chuyện thì cùng đuổi theo Tần Hà cùng thi thể, người không biết trông thấy đám người Tam Giang bang xông lại còn tưởng rằng đến đánh, còn giúp chống đỡ.
Tam Giang bang lại tưởng rằng hai người kia là người của Tào Hà bang.
Thế là đinh đinh ầm ầm, người của Tam Giang bang và Tào Hà bang lại chặt chém.
Mặt trời ngả về tây, thi thể dọc theo Vận Hà chạy thẳng về phía bắc, xuyên qua hết địa bàn của tào bang này đến địa bàn của tào bang khác, Tần Hà đuổi theo không bỏ, không biết là đã đánh nát bao nhiêu thứ.
Hỗn loạn giống như là hỏa thiêu liên doanh, toàn bộ trở nên rối loạn.
Cả bến tàu đánh lên chính là trời đất mịt mù.
Cuối cùng, đợi đến khi một người một thi thể chạy vào kinh thành, người trên bên tàu vẫn chưa dừng lại.
Ai cũng không biết trận loạn chiến này từ đâu mà bắt đầu đánh nhau.
Từng mũi tên xuyên vân phóng lên trời, từng bang tự mình gọi thêm đồng bọn.
Binh mã ty thành Đông tiếp nhận cảnh huấn giật mình sợ hãi, chiến trận lớn như vậy, còn tưởng rằng là tào bang tạo phản đấy.
....
Sau khi trời tối, Tần Hà từ trong thành đi ra.
Mặt đen như than, đến cùng hắn cũng không thể đuổi kịp “thi quý phi” đuổi đến con phố thông bốn phía đó liền tìm không thấy.
“Ông nội nhà ngươi!”
Tần Hà hết sức đau lòng, gần đây thời vận không tốt, Ngao Giác Đại vương chạy thoát, hôm nay lại để một bộ thi thể chạy thoát nữa.
Quá lỗ.
“Lão đại, chính là hắn!”
Đợi đến khi Tần Hà quay trở lại bến tàu một lần nữa, một nhóm hơn hai mươi người Tam Giang bang chặn đường Tần Hà.
Người cầm đầu bao khăn vấn đầu, râu quai nón, mặt mày dữ tợn, hiển nhiên là bang chủ Tam Giang bang, Nguyên Tam Giang.
Nguyên Tam Giang dùng ánh mắt hung ác dò xét Tần Hà, từ kẽ răng rít ra sát khí: “Dám hủy kho hàng Tam Giang bang, báo ra tính danh, Nguyên Tam Giang ta không giết quỷ vô danh.”
“Đánh xong rồi ta nói cho ngươi.”
Trong lòng Tần Hà còn đang tràn đẩy lửa giận đâu, thế nên là hắn vọt thẳng đến Tam Giang bang.
Tam Giang bang thấy thế, khá lắm, kiêu ngạo, còn không phải kiêu ngạo bình thường.
Nói một tiếng, hai bên khai đao.
“Binh!”
“Bang!”
“Đông!”
“Bành!”
Sau một trận hỗn loạn qua đi, Nguyên Tam Giang dẫn một đám người Tam Giang bang che lấy háng, toàn bộ nằm xuống, người người đau đến duỗi thẳng cẳng.
Thuật loạn đấu trên đường!
“Nhớ kỹ, lão tử Ngụy Vũ thiêu thi đường, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Tần Hà phủi phủi quần áo, cuối cùng là cũng cảm thấy thuận khí một chút, bước nhanh rời đi.