Chương 82 – Ái phi đừng chạy
“Lạch bạch lạch bạch” Bộ thi thể mặc áo liệm chạy rất nhanh, đôi chân ngắn giống như gió cuốn.
Tần Hà nhìn túi vải vàng, dưới đáy đã bị thủng mất một lỗ, hiển nhiên là bị người bịt mặt kia dùng chú ngữ phá đi.
Hại người không lợi mình a!
Chờ lấy, lát nữa sẽ tìm ngươi!
Cái túi này trông có vẻ rất thực dụng, lấy không được chú ngữ đêm nay không trở về nhà.
Cuốn cuốn lại túi vải rồi kẹp vào dưới nách, Tần Hà nhanh như chớp đuổi theo bộ thi thể mặc áo liệm.
....
Một người một thi thể vừa mới rời đi, lại có hai phe vội vã đuổi đến.
Một phe là một đại hòa thượng với cái đầu bóng loáng, trong tay cầm hai thanh Hàng ma xử như cầm đũa, trông chẳng hề cân xứng với hình thể.
“Yêu nghiệt to gan dừng tay, bần tăng tới a!” Đại hòa thượng người chưa đến nhưng đã dắt giọng hô lớn một tiếng, như tiếng chuông lớn vang dội, chấn đến tâm hồn người khác.
Vừa tới đầu ngõ, đối diện lại đi đến một người.
Ai?
Đương nhiên là lão bang tử may mắn giữ được tính mạng, bước chân ông ta lảo đảo, cả người mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Trong miệng còn hô hào cứu mạng.
Đại hòa thượng giơ tay cản lại, “Thí chủ, yêu nghiệt ở đâu, chờ bần tăng bắt giữ nó.”
Lão bang tử xem xét thấy là một tên hòa thường, theo bản năng hơi hơi an lòng một chút, nhưng lập tức lại nghĩ đến người bịt mặt, lại nhìn tên đại hòa thượng này, hai mắt hắn ta hiện ra tia lạnh lẽo, trên tay cầm hai thanh vũ khí sắc bén, còn có những ngấn thịt trên cổ kia, trông khác hẳn với người bình thường.
Lão bang tử lại lần nữa bị hù hít sâu một hơi, quay người lại chạy.
“Cứu mạng a!”
Tiếng hô thê lương vừa mới hạ xuống lại lần nữa vang lên.
Kinh sợ cả nửa thành tây trở nên run rẩy sợ hãi.
“Ài?”
Đại hòa thượng ngây ngẩn cả người, gãi gãi cái đầu trọc, đầy đầu là dấu hỏi chấm.
Sửng sốt vài dây, đại hòa thượng lặc đầu, nằm rạp xuống đất cẩn thận tìm kiếm, chỉ chốc lát sau, hắn ta đã phát hiện ra hai hàng dấu chân, khoảng cách giữa hai bước rất ngắn, đầu bàn chân rộng, sau gót lại nhọn, trông không giống với dấu chân người.
“Tư lưu” đại hòa thượng vươn đầu lưỡi liếm một cái lên dấu chân kia, bẹp bẹp miệng, trừng mắt: “A di cả nhà ngươi Phật, luyện chế thi khôi?”
“Nếu không diệt trừ hại này, ắt sẽ có họa lớn!”
Đại hòa thượng vội vàng đứng dậy, cánh mũi phập phồng, dường như hắn ta cảm thấy chưa đủ, ngón tay bấm niệm pháp quyết, lẩm bẩm: “Sương khói tứ phương đều vào miệng ta, mani padme hum, lưỡi nếm truy tung!”
Tiếp đó, chỉ thấy hắn ta xoay chuyển vài hướng, le lưỡi đuổi theo phương hướng mà Tần Hà rời đi.
....
“Cứu mạng a, cứu mạng!”
Lão bang tử vẫn tiếp tục la to, đến một ngã rẽ thì chân ông ta chạy không vững, ngã lăn từ trong ngõ ra ngoài đường lớn.
Lúc này, chỉ thấy từ phía đối diện có một đám người đi đến, trong tay mỗi người đều cầm theo binh khí.
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên, roi giản chủy trảo, đinh ba côn giáo, quải xích chùy.
Mười tám loại vũ khí, loại nào cũng có.
Người dẫn đầu đeo bốn đồng tiền trước ngực, vác cây lang nha bổng bước nhanh về phía trước: “Người đuổi theo ngươi đâu rồi?”
Lão bang tử xem xét, tiếng la nghẹn lại, suýt chút nữa đã khóc lên, là người của thiêu thi đường Phi Ngư Vệ, lần này an toàn rồi.
Lại thêm vài lần như ban nãy, e rằng khó giữ được tính mạng.
“Ở… Ở trong ngõ nhỏ đằng sau, một tên ác nhân che mặt, một tên hòa thượng mập, một bộ thi thể mặc áo liệm.” Lão bang tử run rẩy trả lời.
“Có tên hòa thượng mập?”
Nguỵ Vũ nghe thấy thế, đôi mắt trừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên, cuối cùng thì ngươi cũng hiện thân.”
Những ngày qua, Nguỵ Vũ đã cẩn thận tìm một trận a.
Thời đại này người mập không nhiều, hoặc là nhà cao cửa rộng, hoặc là chùa miếu.
Nhưng hắn ta đã lật tung hết tất cả các chùa miếu ở kinh thành, cũng không tìm được đúng người.
Hôm nay vừa mới lên ban đã nghe được tin tức, nói tên Thanh Ngưu Đại Tiên mang khuôn mặt của mình làm chuyện xấu kia, lại xuất hiện ở bến tàu.
Đuổi theo một bộ thi thể mặc áo liệm không biết từ đâu ra, quấy nhiễu toàn bộ bến tàu tạo thành hỗn loạn, còn tiến vào thành.
Nguỵ Vũ nghe xong, gọi thẳng thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới.
Không nói hai lời, triệu tập một đám huynh đệ, ngay cả thi thể cũng không đốt, đi ra ngoài tìm người.
Nguỵ Vũ thề, chờ đến khi bắt được Thanh Ngưu Đại Tiên, nhất định sẽ khiến tên kia phải chết chìm trong hố phân trâu, để cho tên kia vĩnh viễn cùng phân trâu hòa làm một thể, ai để cho ngươi không việc gì lại đi chọc phân trâu chứ.
Một đoàn người vọt vào trong ngõ nhỏ, lại vừa vặn nhìn thấy đại hòa thượng đang từ một phía khác đi ra ngoài.
“Đứng lại, đừng chạy!” Nguỵ Vũ nhấc chân điên cuồng đuổi theo.
......
“Sưu sưu sưu”
Mười cây đinh trấn thi cỡ lớn xuyên qua không khí, phong tỏa tất cả con đường có thể chạy trốn của thi thể mặc áo liệm .
Không còn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bộ thi thể mặc áo liệm trực tiếp bị găm lên tường.
Tần Hà thấy vậy, vỗ tay nhếch miệng nở nụ cười.
Vừa thô vừa lớn đúng là dùng tốt, lại còn sắc bén vô song.
Thi thể đạt đến trình độ này còn có thể bị đâm xuyên.
Bộ thi thể mặc áo liệm phát ra tiếng rít chói tai, điên cuồng nhổ đinh trấn thi ra, nhưng căn bản là không nhổ được, hai tiểu trảo bị phù lục khắc trên đinh đốt thành từng luồng khói xanh.
Tần Hà quan sát, khá lắm, cái thứ này, cơ thể là đầu người không sai, khô khô héo héo, trông như một người lùn, răng nanh sắc nhọn, con mắt xám trắng không có tròng đen.
Nhưng tay chân nó lại không phải của con người.
Tay rất dài, lông thú mọc dài, hẳn là cánh tay của một loài vượn nào đó, rũ xuống gần như là đến tận gót chân.
Chân thì càng kinh người, nhìn rất giống như là một đôi chân vịt có màng.
Phía trước rộng phía sau nhọn, có ba ngón, ở giữa còn có màng dính liền, nhưng có vẻ dày hơn so với màng chân vịt, kích thước cũng lớn hơn rất nhiều.
Đây quả thực chính là một con quái vật do con người ghép các bộ phận lại với nhau tạo thành.
Tài liệu là người, vượn, một tinh quái nào đó thuộc loài vịt có màng chân.
Tần Hà không hiểu rõ thứ này cho lắm, nhưng từ kịch chiếu bóng cũng đã từng thấy qua hình bóng nó.
Tám chín phần mười là một bộ thi khôi mà người nào đó luyện chế thành.
Thật không ngờ, bên dưới bãi tha ma lại có chôn thứ này.
Không nghi ngờ gì nữa, người bịt mặt ban nãy không thể thoát khỏi liên quan.
Lại đánh giá vài lần, Tần Hà không tiếp tục kéo dài thời gian nữa, “sưu sưu” bắn hai mươi cây đinh trấn thi về phía những huyệt vị mấu chốt trên người bộ thi thể mặc áo liệm.
Bộ thi thể mặc áo liệm lập tức bất động.
Tần Hà thấy vậy, lại đem những cây đinh trấn thi cỡ lớn rút ra, bỏ lại vào dưới nách không gian.
Đinh trấn thi cỡ lớn dùng đúng là tốt thật, nhưng mà sau khi đâm vào thi thể sẽ lộ ra đầu nhọn của nó, đặc biệt là những thi thể nhỏ gầy như vậy, dùng không nắm chắc cho lắm.
Cho nên đinh trấn thi nhỏ vẫn có tác dụng của nó.
Sau khi chuẩn bị xong, Tần Hà kẹp bộ thi thể mặc áo liệm vào nách, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của người bịt mặt ban nãy.
Bất kể là vì phá giải âm mưu bên dưới bãi tha ma hay là túi vải vàng, đều phải tìm được hắn ta.
Thuật vọng khí mở ra!
Trong nháy mắt, đêm khuya tăm tối ở trong mắt của Tần Hà đã biến thành một hình dáng khác.
Trong kinh thành, trên không trung của hoàng thành có một vùng sáng như mặt trời, chiếu đến Tần Hà gần như không mở mắt ra được.
Niệm lực thần dân vương triều Đại Lê góp nhặt mấy trăm năm, cho dù là đang ngày càng lụi bại, vẫn hào quang vạn trượng như cũ.
Chói mắt như vậy, đã tạo thành “tối dưới đế đèn”.
Tần Hà căn bản không thể thấy được toàn cảnh kinh thành, chỉ có những nơi cách xa khu vực hoàng thành, mới có thể thấy được từng tia, từng sợi khí tức không giống bình thường.
Trong đó có một tia, mơ hồ giống như là người bịt mặt.
Không có chút do dự nào, Tần Hà đuổi theo.
Tần Hà vừa đi không bao lâu, đại hòa thượng tới, mở ra miệng rộng hút mấy hơi không khí, tìm được vị trí mà bộ thi thể mặc áo liệm bị găm lên, vươn ra đầu lưỡi “tư lưu” một tiếng, liếm vài lần lên trên tường, bẹp bẹp, trừng mắt, tiếp tục đuổi theo hướng Tần Hà rời đi.
Phía sau hắn ta, Nguỵ Vũ dẫn một đám người theo sát mà tới, ngó trái ngó phải, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.