Chương 86 – Ý tưởng táo bạo
Nhuyễn thể đan: Sử dụng viên đan dược này, một bộ phận tứ chi ngài có thể trở nên mềm mại mà đầy co dãn. Viên đan dược kia, Tần Hà vẫn luôn không dám dùng nó.
Có trời mới biết nó sẽ khiến cho bộ phận nào trên cơ thể người trở nên mềm mại mà đầy co dãn.
Ngộ nhỡ nó làm mềm mại và co dãn không đúng chỗ, thì cũng không có giải dược.
Lần này thì hay rồi, cổ đại vương bát kia kéo ra thật dài, trông giống như ống dẫn nước cao su dùng để cứu hỏa.
Tần Hà nhìn đại vương bát, “Huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
Đôi mắt của đại vương bát xoay vòng, “Gia, ta cảm giác thở không được.”
“A?”
Tần Hà nghe vậy.
Nó đến thở cũng không nổi rồi, không biết là hiện tại mới chuẩn bị gia vị có kịp không nhỉ.
Nói không chừng đến ngày mai là hỏng rồi.
“Này, ngươi có thể rụt cổ lại không?” Tần Hà lại hỏi.
“Cổ ta thế nào?”
Đầu của đại vương bát không đúng hướng, cố gắng liếc mắt nhưng vẫn nhìn không thấy.
“Ách…. Chính là…. Ân, hơi có chút… dài.” Tần Hà cẩn thận cân nhắc rồi nói.
“Tốt a.”
Thân thể đại vương bát ở gần cửa sắt bắt đầu vùng vẫy, cổ cũng đang dùng sức.
Tần Hà xem xét, có hy vọng.
Thân thể vùng vẫy hơi loạn, nhưng ít nhất cũng đã thu hồi được một đoạn.
“Như thế nào?”
“Gia, cảm giác rất tốn sức.”
“Tốn sức không sao, ta có cách.”
Tần Hà nói xong, hai tay lại lần mò dưới nách, móc ra một quả trái cây sức mạnh.
“Ăn đi, thứ này giúp tăng khí lực.”
Đại vương bát chần chờ một chút, cũng không còn cách nào khác, cắn từng miếng từng miếng trái cây sức mạnh nuốt xuống.
Đôi mắt đậu xanh trợn tròn, đời này nó chưa từng ăn được trái cây nào ngon như vậy.
Sau khi ăn xong, nó cảm giác được một luồng sức mạnh đang tăng trưởng khắp thân thể.
“Có sức chưa?”
“Ân, có sức rồi.”
“Có thở thở được không?”
“Có thể.”
“Thu cổ lại thử xem…”
Đại vương bát dốc hết sức.
“Sưu!”
Cái cổ mềm nhũn chợt giống như cuộn ống thu dây, bá bá bá thu lại thân thể đến dưới chân Tần Hà.
Tần Hà thấy vậy, hiệu quả tương đối rõ ràng.
“Có thể treo không?” Tần Hà hỏi tiếp.
Đại vương bát dùng hết toàn lực, thân thể cùng với mai quá nặng, không thể treo lên và thu lại cổ hoàn toàn được.
Nhưng vậy cũng không thành vấn đề, Tần Hà lại mò mẫm, trong tay lại xuất hiện quả trái cây sức mạnh thứ hai.
“Ăn đi.”
Đại vương bát nhìn Tần Hà, chỉ cảm thấy toàn thân vị này đang chìm trong thánh quang.
Ở trong Đại Vận Hà, đại vương bát có cả cha ruột cũng với cha nuôi, cũng không phải là kẻ ngây thơ gì, mặc dù đạo hạnh còn cạn nhưng cũng đã trải qua việc đời.
Vừa mới cắn trái cây sức mạnh này, nó đã biết đây không phải là vật tầm thường, là linh vật.
Nhưng vị này, lại đưa cho nó như cho màn thầu.
Hai quả!
Không hề chớp mắt!
Thứ này, đừng nói là hai quả, dù chỉ là một miếng, đặt ở trong thế giới dưới nước, nhất định sẽ bị tranh đoạt đến long trời lở đất.
Nó ôm được cái đùi này, có vẻ như còn thô hơn Thần sông Lạc Thủy.
Hạnh phúc đến quá nhanh quá vội, đại vương bát hơi không chuẩn bị tâm lý kịp, có chút muốn khóc.
“Ngươi thất thần làm cái gì, mau ăn a.” Tần Hà thúc dục, hiện tại trong lòng hắn đang có một ý tưởng táo bạo.
Nếu như có thể thực hiện được, sau này khi bắt người, có thể cho đối phương chạy trước ba mươi chín mét!
Nách không gian không thể bỏ một binh khí dài như vậy đi vào, đại vương bát lại có thể giúp hắn một tay thực hiện chuyện này.
Vũ khí này, chỉ hỏi ngươi có muốn nhận lấy hay không.
Kinh hỉ hay không, có ngoài ý muốn hay không?
A!
Đại vương bát cắn hai ba miếng, ăn hết quả trái cây sức mạnh thứ hai vào bụng.
“Sưu”
Thân thể đại vương bát treo lên, sức mạnh không tồi, cực kỳ co dãn.
“Mau mau mau, thử xem cổ ngươi có thể dài bao nhiêu…”
Tần Hà vội vàng đặt vương bát xuống đất, hai mắt tỏa sáng.
Đại vương bát lúc này cũng cảm thấy mới lạ, cổ bắt đầu duỗi dài duỗi dài ra… Trong phòng không đủ rộng liền vòng quanh nhà, một vòng, hai vòng, ba vòng….
“Hoắc nhi, ngưu bức!”
“Cố lên!”
“Dài dài dài dài…..”
Khắp phòng thiêu thi đều là tiếng kêu quái dị của Tần Hà.
Khiến cho ba người Lăng Trung Hải, Cao Lâm Khôn đang trực ban bên ngoài phải nhìn nhau.
Vị đại bảo bối của lò hỏa táng lại lên cơn à?
....
Cùng lúc đó.
Cổng thành phía tây.
Dạ hương phu Lưu Lão Căn dùng la kéo xe chở phân đang đứng ở cửa thành.
“Các vị ra, ta ra muộn.”
Lưu Lão Căn chắp tay cười nói lấy lòng.
Tên binh sĩ canh cổng vội vàng bịt mũi.
Bả tổng canh cổng tiến lên xem xét, thấy là Lưu Lão Căn, vẻ mặt liền tỏ ra ghét bỏ, phất phất tay với đám binh sĩ: “Mở cửa, mở cửa.”
Đám binh sĩ vội vã mở cổng nội thành.
Lưu Lão Căn hấp tấp đánh la chậm rãi tiến vào cổng tò vò.
Một tên binh sĩ không nhịn được, lẩm bẩm, “Hôm nay mùi hơi nặng a.”
Đợi xe la đi qua, cổng nội thành ầm ầm đóng lại, qua một hồi lâu, cổng ngoại thành từ từ mở ra.
Sau khi Đại Lê đặt ra việc cấm đi lại ban đêm đã đồng thời mở ra hai cái cổng thành, kẻ nào bị coi là thông đồng với địch, chu di cửu tộc.
Lưu Lão Căn vội vàng đuổi xe ra ra khỏi cổng thành, đi đến dưới một chân tường của phân trang cách thành hơn bốn dặm, thấy bốn bề vắng lặng liền gõ gõ một cái thùng phân trong đó, nói: “Liễu đại nhân, đến nơi rồi.”
“Hô”
Chỉ thấy từ trong một thùng dạ hương đang bốc lên mùi thối nồng nặc, có một người gần như là nhảy vọt ra.
Ngũ cốc luân hồi chi vật đầy khắp toàn thân, sau khi leo ra, người nọ ngả vào bên đường ói lên ói xuống, đều sắp ói cả gan ra.
Cảnh này ngay cả Lưu Lão Căn kéo phân hơn nửa đời người cũng không nhịn được mà bịt mũi lại.
Người này, chính là người đã trốn thoát khỏi sự lùng bắt của Phi Ngư Vệ, Liễu Trường An, Liễu đại nhân.
Sở dĩ Liễu Trường An đem địa điểm tiếp nhận phía trên đặt ở miếu hoang, là vì ông ta đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Đường lui này, đương nhiên chính là dạ hương phu thành tây, Lưu Lão Căn.
Sau khi xông ra miếu hoang, bốn tên Ba Nha Lạt đoạn hậu, ông ta cùng với A Toa đại nhân đi đến chỗ của Lưu Lão Căn.
Nhưng A Toa đại nhân thấy đường lui chính là ẩn nấp dưới nước bẩn trong thùng, sống chết cũng không chịu theo.
Vung đao lên, liền quay người đi đánh với Phi Ngư Vệ.
Liễu Trường An thừa nhận, A Toa đại nhân mặc dù đầu óc không tốt lắm nhưng là một tên đàn ông đích thực.
Nhưng là làm cái công việc mật thám này, sợ nhất chính là ở thời điểm không nên đàn ông lại thể hiện đàn ông.
Liễu Trường An hiểu rất rõ đạo lý này.
Sau khi ói đến mức không ói được nữa, Liễu Trường An vọt đến cạnh ao bắt đầu tắm rửa, Lưu Lão Căn đưa cho ông ta quần áo sạch sẽ.
Sau khi thay xong, Liễu Trường An cưỡi la, trong đêm đi về phương bắc.
Lần này, ông ta rốt cuộc cũng xác định được chắc chắn là kẻ nào chắn trước mặt mình.
Thợ thiêu thi phòng số bảy lò hỏa táng tác dụng --- Tần Hà.
Thuật dịch dung có thể thay đổi cả khuôn mặt, nhưng hàm răng lại không thay đổi.
Càng không che lấp được cái mùi than đá trên người kia!