Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 94 – Vương bát xích chùy

Chương 94 – Vương bát xích chùy

“Gia, cổ ta đã dài ra đến hai dặm rồi, là ngươi tính sai khoảng cách, đây không không chỉ là hai dặm đâu.” Đại vương bát tỏ ra ấm ức. “Hóa ra là do ta sai rồi?”
Đại vương bát rụt cổ lại, vội vàng nói: “Không dám.”
“Biết thì tốt, lần sau đánh chuẩn một chút.”
“Vâng.”
“Gia, tại sao ngươi lại gọi ta là Trụ Tử?” Đại vương bát lại vươn đầu ra, tò mò hỏi.
“Ta thuận miệng gọi.”
Tần Hà lại trừng nó một cái, sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, miệng dần dần toét ra, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta quyết định, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, từ hôm nay trở đi, ngươi họ Vương, tên Thiết Trụ.”
Đại vương bát nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Không cần, cái tên này không dễ nghe chút nào.”
Tần Hà híp híp mắt, “Không dễ nghe đúng không, vậy ta đổi cho ngươi một cái tên khác, Vương Bát Thái(1), thế nào?”
(Note (1): Thái: Món ăn, đồ ăn.)
Ngay lập tức, đại vương bát tỏ ra cực kỳ vui mừng, ngẩng đầu lên, nói: “Gia, ta bỗng nhiên cảm thấy thật ra cái tên này rất hay, Thiết Trụ, vừa nghe đã cảm thấy rất có khí phách, cây cột lại cao, cái này gọi là vừa cao vừa cứng, từ hôm nay ta sẽ lấy tên này, ai ngăn ta ta sẽ nổi nóng với người đó.”
“Trẻ con dễ dạy.”
Tần Hà hài lòng gật đầu cười cười.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, nam tử gầy gò đã đi được một đoạn, khoảng chừng trên dưới một dặm.
Tần Hà tìm được một vị trí khá cao, đại vương bát nói: “Gia, cách hai dặm quá xa, tắt lửa tối đèn như vậy, còn không thấy rõ người, độ chính xác chắc chắn là thấp rồi, chúng ta thử một dặm có được hay không?”
Tần Hà nghĩ nghĩ, mặc dù đại vương bát có hiềm nghi là muốn làm biếng, nhưng nói cũng có lý.
Chiêu vung vương bát xích chùy ra ngoài này trông có vẻ đơn giản, nhưng cũng phải vung thật chuẩn, không hề đơn giản chút nào.
Khoảng cách xa nhất không phải là khoảng cách có tác dụng lớn nhất.
“Được rồi, vậy thì một dặm, chuẩn bị xong chưa?” Tần Hà hỏi.
“Đã chuẩn bị xong.” Đại vương bát trả lời.
Ánh mắt Tần Hà ngưng lại, cánh tay dùng sức vung mạnh, trong nháy mắt, cổ đại vương bát duỗi dài ra, thân thể cùng với mai “sưu” một tiếng liền phóng về phía vị trí của nam tử gầy gò.
“Ông!”
Thậm chí không khí còn phát ra âm thanh chấn động.
“Rầm!” Mặt đất lại phát ra một tiếng trầm đục, ở vị trí hơn một dặm bên ngoài, cách nam tử chừng hai mươi mét, có một trận bụi đất tung lên.
“Trụ tử, con mẹ nó lại đánh lệch!”
....
Nam tử gầy gò lại bị giật mình lần nữa.
Lần này tiếng va đập ở gần hắn ta hơn lần trước.
Mặc dù màn đêm tăm tối che khuất tầm mắt, nhưng hắn ta vẫn trông thấy có một thứ gì đó rơi xuống.
Đến lúc này, dù có ngu ngốc đến mấy thì hắn ta cũng biết, chắc chắn là có vấn đề.
Chần chờ một chút, hắn ta vội vàng chạy về phía đó.
Kết quả thì hắn ta thấy cái gì?
Một con vương bát đang đạp đạp trên mặt đất, còn cái tên vừa rồi thì đang từ khu rừng rậm rạp phía trước chạy tới.
Nam tử gầy gò không dám dừng lại thêm, nhanh chóng rảo bước đi xa.
Người này hết lần này đến lần khác đi theo sau hắn ta, còn va đập ầm ầm, chắc chắn là có vấn đề.
Tên kia không dễ dàng buông tha cho mình.
Mèo vờn chuột a!
Nam tử gầy gò tăng tốc độ, từng tảng đá và bụi cỏ hai bên đường bá bá bá lui lại phía sau, rất nhanh hắn ta đã đi xa được chừng trăm bước.
Ngay vào lúc này, hắn ta lại nghe được tiếng phá gió.
Vị trí phóng đến lần này không phải là ở bên cạnh nữa, mà là ngay trên đỉnh đầu của hắn ta.
Vừa ngẩng đầu lên, mai một con vương bát đang nhanh chóng phóng đại, hung hăng đập thẳng vào mặt hắn ta.
“Bành!”
Một tiếng đập nặng nề vang lên.
Nam tử gầy gò theo âm thanh mà ngã xuống, hai chân đạp đạp mấy cái rồi không có động tĩnh nữa.
Năm chân đại vương bát hướng lên trời đạp đạp mấy lần, thân thể “sưu” một tiếng lại rụt bay trở về.
Chỉ chốc lát sau, Tần Hà ôm đại vương bát đi tới, nhếch miệng cười.
Đại vương bát cũng rất hưng phấn: “Gia, đập chết hắn rồi!”
“Ngươi mừng cái quần, đây mới có một trăm bước, nếu là đập còn không trúng, ta thấy ngươi cũng chả có tác dụng gì.” Tần Hà bất mãn lườm nó một cái.
“Gia, khoảng cách xa rất khó có thể khống chế, chính là một trăm bước, đảm bảo là không có vấn đề.” Đại vương bát biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy nụ cười vừa ý của Tần Hà ban nãy, cả gan đề ra cách nhìn của nó.
Khóe miệng Tần Hà hơi giương lên, híp mắt nhìn nó: “Đây chính là ngươi tự nói, ta không có ép ngươi nha, sau này nếu là đập không trúng, ta liền nấu ngươi.”
Đại vương bát: “....”
Kỳ thật thì Tần Hà đã rất hài lòng, khoảng cách hai dặm chỉ là đùa nghịch chút thôi, chính là muốn kiểm tra thử cực hạn một chút.
Lỡ mà trúng thì sao?
Khoảng cách trăm bước là đã đủ dùng, nếu như là địch nhân đã đi ra ngoài trăm bước mình còn chưa vung ra thì cũng không cần vung nữa, có vung cũng chỉ là phí công.
Quan trọng nhất là, khoảng cách trong vòng trăm bức vừa lúc là sân nhà mạnh mẽ của mình.
Thính phong biện vị, thuận phong nhĩ, di hình hoán ảnh, đều là lấy trăm bước làm hạn định.
Trong khoảng cách này, chỉ cần đại vương bát có thể xác định được chiều dài cổ, bách phát bách trúng là không có vấn đề.
Tần Hà khá hài lòng, từ hôm nay trở đi, hắn đã có vũ khí thứ hai.
Vương bát xích chùy!
Đánh nhau, để cho địch nhân đi trước chín mươi bước!
Không vội vàng!
Tưởng tượng cái cảnh kia, khá đắc chí.
Tần Hà liền cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Nếu đây là vũ khí khác, ngươi làm sao có thể đánh đến trăm bước?
Đừng nói là người khiêng, nách không gian cũng không bỏ được vũ khí dài như vậy đi vào a.
Cẩn thận suy nghĩ lại, viên nhuyễn thể đan kia đúng là rất lợi hại, vậy mà có thể khiến cho cổ đại vương bát duỗi dài ra đến như vậy.
Trên mặt đất, nam tử gầy gò đã tắt thở.
Cái tên nhân ma này đã giết hơn bốn mươi thợ thiêu thi ở hai lò hỏa táng thành bắc và thành tây, còn thích phát thề, đến cuối cùng hắn ta cũng bị đồ vật từ trên trời giáng xuống đập chết như trong lời thề của hắn ta.
Chỉ có điều không phải thiên lôi giáng xuống, mà là một con vương bát.
Cũng tạm coi là ứng kiếp.
Tần Hà không quan tâm hắn ta sống hay chết, trực tiếp thưởng cho năm cây đinh trấn thi.
Người của Luyện thi môn, vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh cho lật thuyền trong mương.
Ở trong kịch đèn chiếu của Kỷ Vô Bệnh, Tần Hà đã thấy được thủ đoạn của bọn chúng.
Năm cây đinh trấn thi, một cây đâm thẳng vào mi tâm, một cây đâm vào yết hầu, một cây đâm vào rốn, hai cây còn lại đâm vào xương bả vai.
Năm huyệt vị, bất kể là sống hay chết, cũng có thể trấn ngươi ngoan ngoãn.
Sau đó, Tần Hà xách thi thể nam tử gầy gò quay về phòng thiêu thi số mười tám.
Đêm nay hắn không được phân thi thể, nhưng trong tay lại có đến sáu bộ thi thể, cho nên hắn không thể đốt thi thể ở phòng số bảy được, bằng không đốt hết than đá lại không có cách nào giải thích.
Phòng số mười tám, bỏ không thì uổng.
Hất lên túi vải vàng, nữ hung thi cũng đi ra, vừa ra tới đã nhe răng với Tần Hà, ra vẻ muốn cắn.
Tần Hà không có bất kỳ một tia thương hại nào, cũng thưởng cho nàng ta mấy cây đinh trấn thi, khiến nàng ta ngã ra.
Loại thi khôi nửa người nửa thi như vậy, chết sớm, sớm siêu thoát mới là kết cục tốt nhất.
Quá khứ bất kể là thiện hay ác, bọn họ đều không có khả năng trở về làm người bình thường, đã hoàn toàn trở thành một con quái vật khát máu, chịu đựng đau đớn và cuồng bạo mà sống tạm.
Giống như Kỷ Vô Bệnh vận mệnh đau khổ kia.
Kế tiếp chính là làm việc.
Sáu bộ thi thể xếp thành một hàng, Tần Hà xem mà cười đến lệch cả miệng.
Nam tử gầy gò cùng nữ hung thi thì không cần phải nói, thi thể thuộc cùng một cấp bậc với Kỷ Vô Bệnh.
Bốn bộ thi thể mà Lăng Trung Hải đưa tới cũng đã trải qua chọn lựa cẩn thận, tuy phẩm chất hơi kém nhưng số lượng lại nhiều.
Thứ gọi là vận khí, quả thật giống như là đất đá lở xuống, thời tới cản cũng không nổi.
Phần thưởng đêm nay, có hy vọng!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất