Chương 39:
"Nhận được rồi ạ, mẹ, Thịnh An không sao, mấy ngày nữa chúng con trở về."
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Thanh Thanh rất áy náy. Nhưng sự thương cảm chỉ làm người ta mềm yếu, cô nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, đem số tiền kia đi mua sắm vật tư một phen.
Chồng cô nói đã đặt đơn mua một chiếc thuyền xung kích, như thế không đủ, cô lại mua thêm năm chiếc, gửi một chiếc cho Viên Hiểu Văn, lại mua thêm mười chiếc xuồng.
Khoản tiền bán nhà của ba mẹ hai bên đủ để Kiều Thanh Thanh mua đầy đủ thuốc men. Cô làm cho công ty buôn bán thuốc, bản thân có mối quan hệ.
Mấy hôm nay cô xin nghỉ phép không đi làm, đồng nghiệp gọi điện thoại đến trêu ghẹo nói không ngờ cô còn biết nghỉ ngơi, trước kia cô sốt ba mươi chín độ tám còn không chịu nghỉ làm. Cô nghe thế chỉ cười trừ.
Trước kia cô quá cứng rắn, vì muốn có nhà ở khu gần trường học mà cô và chồng cố gắng phấn đấu.
Sau khi học đại học xong hai người quyết định kết hôn, từ khi đó đã bắt đầu tiết kiệm tiền, tìm việc, kết hôn, bốn năm qua hai người chưa từng nghỉ ngơi. Ngay cả khi kết hôn cũng chỉ đăng ký kết hôn, không tổ chức hôn lễ.
Kiếm nhiều tiền như thế, kết quả lại không thể tiêu xài, ấm ức bao nhiêu chứ.
Thuốc và trang bị cần thiết chữa bệnh và chăm sóc lần lượt được đưa tới, khoản tiền tiêu hao cực nhanh.
Mấy hôm nay, việc mua xăng từ chợ đen cũng dần xong. Nửa đêm, Thiệu Thịnh An dẫn Kiều Thanh Thanh đi kho hàng nhận hàng, hành động vô cùng lén lút.
"Sau này nếu bọn họ đến tìm xăng mà không thấy cũng sẽ không hoài nghi chúng ta, chỉ tưởng rằng bị người khác trộm." Thiệu Thịnh An thở dài một hơi, việc mua xăng này vẫn luôn khiến anh lo lắng, ngày nào không mua đủ thì ngày đó anh còn bất an.
Anh cười trấn an Kiều Thanh Thanh: "Dù sao anh nói anh muốn buôn bán kiếm thêm thu nhập, còn chưa tuồn ra đã bị ngập lụt. Sau này nó đi đâu đương nhiên anh không biết."
Kiều Thanh Thanh "Ừ" một tiếng, cô ngồi ở ghế phụ mở laptop ghi chép lại: "Dùng khoản tiền cuối cùng xây mái che sân thượng bằng kính, buổi chiều đã đưa máy phát điện đến. Cuối cùng gạo và mì, quần áo đệm chăn sẽ đưa đến kho vào ngày mai, mua xong cái này sẽ không mua nữa. Vật tư cần thiết đã mua đủ. Thịnh An, anh có muốn mua gì không, chúng ta còn thừa hai mươi mốt vạn."
"Anh mua một phần lớn bánh bao sủi cảo đông lạnh ở nhà máy chế biến, còn có bánh ga tô chà bông mà em thích ăn mua trực tiếp từ nhà máy sẽ rẻ hơn, có lẽ cần sáu vạn, em chừa lại đi."
Kiều Thanh Thanh cười: "Ừm, em biết rồi.”
…
Khi dừng lại chờ đèn giao thông, Kiều Thanh Thanh nắm tay anh lắc qua lắc lại, chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, hình như em quên mua cát mèo rồi!”
Thiệu Thịnh An hoang mang hỏi: “Mua cát mèo làm gì, nhà chúng đâu có nuôi mèo.”
“Thứ này rất hữu ích, ngày trước em từng gặp một người, nhà cô ấy có nuôi thú cưng, sau này thì bị bệnh nên mất, để lại rất nhiều vật nuôi khác trong nhà, trước đó cô ấy nói là có thể dùng để đựng chất thải.”
Cô ghé sát vào lỗ tai chồng, hạ thấp giọng: “Thật sự là có ích lắm đó, sau khi xúc chỗ cát bẩn đã vón cục ra là có thể đổ đi rồi.”
Thiệu Thịnh An chợt hiểu ra, cảm thấy đây thật sự là một ý kiến hay: “Vậy thì mua, mua nhiều một chút đi!” Nhà là nơi để ở, nhất định phải cố gắng vệ sinh sạch sẽ một chút.