Thiên Tai Cầu Sinh: Không Gian Tích Trữ Hàng Sảng Khoái

Chương 19: Mưa đá (1)

Chương 19: Mưa đá (1)

Khi trận mưa đá dày đặc nhất trút xuống, mười một người đi đốn củi trở về, đã có ba người chết, một người bị thương, may mắn Cẩu Trụ giữ được mạng.
Khoảng thời gian này, đại khái chỉ có nửa giờ.
Ba sinh mệnh sống sờ sờ biến mất ngay trước mắt mọi người.
Chớ nói chi là những nơi khuất tầm mắt.
"Oa ô ô ô —— "
"Lão công! ! !"
"..."
Tiếng kêu khóc vang vọng khắp chung cư, nhà nào cũng có người khóc than. Quý Dạng nghe thấy tiếng khóc thì trong lòng nặng nề, bèn đóng chặt cửa sổ, trở về ghế sa lông nằm, nhắm mắt lại dùng ý thức gieo xuống ba mươi bình rau cải trắng, tưới nước bón phân.
Phân bón là nàng học theo video hướng dẫn, dùng rác thải trù dư chế tác, hương vị... một lời khó nói hết, cũng may nàng có thể dùng ý thức, nên không ngửi thấy mùi.
Ấy thế mà, dù nàng gà mờ, chỉ chiếu theo sách vở mà làm, rau cải trắng vẫn phát triển rất tốt. Còn dược liệu bên kia, mới vừa nhú mầm, nhìn xem cũng rất đáng mừng.
Trong khi đó, bên ngoài mưa đá ngừng lại chốc lát, có người liền nghĩ hay là nên thừa cơ hội này chạy về nhà, bằng không thì ở tầng áp mái cũng phải chết cóng mất.
Âm năm sáu mươi độ không phải chuyện đùa.
Số còn lại có người đồng ý, có người không đồng ý. Sau khi bàn bạc xong, ba người muốn rời đi hít sâu một hơi, hướng phía tòa nhà của mình tiến lên.
Đáng tiếc khoảng cách giữa các tòa nhà rất lớn, mặt đất đầy tuyết lại bị mưa đá khoét vô số lỗ, đi lại rất khó khăn, chỉ cần nhanh chân một chút là dễ bị trượt ngã.
Nhưng thời gian trôi qua, họ cũng đã đi được một nửa quãng đường.
Những người còn lại không dám đi bắt đầu hối hận, bỗng nhiên có người kinh hô: "Không ổn, lại có mưa đá!"
Mấy người khác vội vàng dùng tay làm loa, gào to: "Chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên!"
"Mưa đá lại đến rồi, chạy nhanh lên!"
Những người đang đi trên đường cũng ngay lập tức nhận ra, sắc mặt đại biến, đôi chân guồng nhanh như chong chóng, hận không thể lập tức quay đầu.
Một giây sau, lưng họ đau xót.
Một người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.
Còn hai người khác may mắn tránh được đợt mưa đá ban đầu, vượt qua anh ta, thấy khoảng cách đến tòa nhà của mình chỉ còn hai mươi mét, người nhà đang ở ngay trước mắt nhìn theo, lập tức sinh ra vô vàn khí lực, tiếp tục lao về phía trước.
"A!" Một tiếng hét thảm vang lên đầy bất ngờ.
Một người nghiêng đầu, liền thấy người vừa còn song hành cùng mình bị mưa đá nện thủng đầu, ngã gục xuống đất, người vẫn còn run rẩy.
Trong khoảnh khắc, toàn thân anh ta dựng hết cả lông mao, rồi nhanh chóng giẫm phải một cái hố, trượt ngã xuống đất, lưng lập tức bị mưa đá nện liên tiếp mấy lần, đau đến mặt mày tái mét, nhưng anh ta vẫn cố gắng đứng lên.
Cuối cùng cũng chỉ còn mười mét...
Người nhà đang chờ ở tầng một thấy vậy thì không thể nhịn được nữa, chạy ra đón: "Mau trở lại đây!"
Cuối cùng cả nhà ôm nhau, trốn vào nơi an toàn, nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười của người vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Còn ở bên cạnh, tiếng khóc thảm thiết vang lên.
"Uy, đừng kích động ——" Có người hô một tiếng, chỉ thấy một người phụ nữ mặt đầy nước mắt điên cuồng chạy ra ngoài, lảo đảo đi đến chỗ người đàn ông nằm cách đó hơn ba mươi mét: "Lão công! Ô ô ô... Em sai rồi, không nên để anh đi đốn củi, Lão Nhất à..."
Rất nhanh, mưa đá trút xuống đầu cô.
Âm thanh im bặt.
Những người vừa bình an trở về cũng không còn tâm trạng mà cười nữa, nhìn cảnh tượng thảm khốc bên ngoài, chỉ cảm thấy rùng mình.
——
Mãi cho đến đêm khuya, mưa đá mới hoàn toàn ngừng rơi.
Nhưng cuối cùng chỉ có bốn người có thể thuận lợi trở về chung cư, bởi vì năm người còn lại trốn ở tầng áp mái của tòa nhà đối diện, dù được hàng xóm tốt bụng cho một ít than, vẫn có hai người lặng lẽ chết cóng.
Đến quá nửa đêm, người nhà họ đi tìm thì người đã tắt thở.
Ba người còn lại cũng chỉ còn thoi thóp, sắc mặt xanh mét, như thể sắp lìa đời đến nơi.
Về phần những người ra ngoài ban ngày, cũng chỉ lác đác trở về được gần một nửa.
Những người còn lại thì không cần phải nói, đều đã mất mạng.
Trong khoảnh khắc, tiếng khóc than vang vọng không ngừng trong khu chung cư, có nhà chỉ còn lại người phụ nữ vừa mang thai, chồng và em trai đến chúc Tết cũng không còn.
Bởi vì những chuyện này, mấy ngày tiếp theo, không ai trong chung cư dám ra ngoài.
Họ thà trốn trong chăn run rẩy, dùng chút than đá còn sót lại để đổi lấy chút hơi ấm yếu ớt, cũng không muốn bước chân ra ngoài, lòng tràn đầy mong mỏi người của chính phủ đến phát lương cứu tế.
Chỉ là họ vẫn chậm chạp chưa đến.
Quý Dạng nhớ rõ kiếp trước chính phủ chia thành nhiều nhóm nhân thủ, thu gom vật tư, xây dựng căn cứ, phái người tìm kiếm thức ăn, khẩn cấp cứu viện, đào than đá đốt sưởi, đưa những người dân bị mắc kẹt bên ngoài về... Nhưng nhân lực căn bản không đủ dùng, hết lần này đến lần khác lại gặp phải thời tiết khắc nghiệt, dẫn đến mọi tiến độ liên tục bị gián đoạn, bị phá hủy, thậm chí cuối cùng phải mang tính lựa chọn từ bỏ một số nhiệm vụ.
Trong thiên tai, tổn thất lớn nhất chính là chính phủ, bởi vì thời điểm đó, tám chín phần mười những người đang ở bên ngoài đều là người của chính phủ.
Rất nhiều đội công tác cứ thế mất liên lạc, mãi đến khi trận đại hàn qua đi, cũng không có tin tức gì.
Trong tình huống này, việc không thể kịp thời phát lương cứu tế là điều rất bình thường.
Nhưng đối với những người dân trong khu chung cư mà nói, thì đó là điều không thể chấp nhận, việc chính phủ không thể kịp thời xuất hiện càng gia tăng thêm sự hoảng loạn của họ, tiếng cãi vã trong các tòa nhà cũng trở nên thường xuyên hơn.
Chỉ có Quý Dạng là khác biệt, tách mình ra khỏi đám đông, lại đi ra ngoài hai lần.
Chiến lược của nàng là người khác không dám ra ngoài thì nàng dám.
Có không gian, cho dù gặp tình huống cực đoan, nếu thực sự không được thì có thể trốn vào không gian để tránh nạn, nhờ đó mà không gian của nàng trong hai lần nỗ lực này lại tăng thêm ba trăm năm mươi bình, cho đến bây giờ, không gian của nàng đã có một ngàn hai trăm bình!
Hai trăm bình khu nuôi trồng trước mắt là hoàn toàn đủ, vì vậy số diện tích còn thừa, Quý Dạng vẫn dành cho khu dược bắc, những thứ này không bao giờ là đủ cả.
Nhưng mà cho đến bây giờ, những cửa hàng chuyên bán ngọc thạch mà nàng nhớ đã được nàng "chăm sóc" gần hết, số còn lại thì phải đến các tiệm trang sức khác, tìm trong đống vàng bạc.
Có hơi phiền toái, mà lại so sánh mà nói, phẩm tướng ngọc thạch ở những cửa hàng đó chắc chắn sẽ kém hơn nhiều.
Quý Dạng quyết đoán từ bỏ, không ra ngoài nữa.
Đồng thời, đám rau cải trắng nàng gieo cũng đến lúc thu hoạch.
Gieo từ bây giờ cũng mới gần hai tháng, nhưng chúng phát triển rất tốt, ba mươi bình đất, thu hoạch hết thảy được hơn sáu trăm cân cải trắng, quả là một vụ bội thu!
Nhưng sau khi thu hoạch đợt này, ba mươi bình đất đó nàng sẽ không trồng rau cải trắng nữa, mà sẽ chọn trồng cây ăn quả, cây anh đào, cây sầu riêng, cây quýt, cây hồng... mỗi loại một cây...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất