Chương 04: Trở về tích trữ hàng (2)
Đóng cửa lại, Quý Dạng cẩn thận dò xét căn phòng mà tương lai ít nhất một năm nàng sẽ ở.
Đây là căn hộ mới, chưa ai từng ở, bên trong chỉ có những đồ dùng cơ bản như bếp ga, máy nước nóng. Nàng đã cố ý lắp thêm hai lò sưởi loại âm tường, ngoài ra thì trống trơn.
Ngay cả tủ kệ cũng không có.
Quý Dạng lo ngại formaldehyde nên không định dùng đồ mới. Toàn bộ đồ đạc thuộc về nàng ở căn biệt thự cũ đều đã nằm trong không gian, giờ phút này có thể dùng được đều được lôi ra hết.
Dù sao chỉ có một mình nàng, lại có không gian trong tay, nhu cầu sinh hoạt cũng không cao.
Những thứ dùng trong sinh hoạt hàng ngày đều được nàng vô thức đưa vào không gian, tiện lợi hơn nhiều so với việc để ở nơi khác. Đồ vật một khi vào không gian đều nằm trong phạm vi ý thức của nàng, muốn gì chỉ cần một ý niệm, liền có thể xuất hiện ngay trong tay.
Vì vậy, sau khi lục lọi một vòng trong không gian, Quý Dạng lôi ra ghế sofa, bàn ghế, một bộ xoong nồi bát đĩa, nồi cơm điện, tủ lạnh và các đồ điện gia dụng khác. Tiếp đó, nàng lấy thêm một chút vật dụng hàng ngày như bàn chải đánh răng, khăn mặt, chậu, thùng, quần áo mùa đông, máy tính và những vật phẩm thường dùng khác rồi mới dừng tay.
Ban đầu nàng định tự nấu cơm, vì có sẵn cả ga và điện nước.
Nhưng vừa cầm cái nồi lên, nàng lại nghĩ đến các ứng dụng đặt đồ ăn trực tuyến.
Hai tháng trước nàng toàn chạy đôn chạy đáo bên ngoài, dù có không gian theo cũng không thể nuông chiều cái miệng, không thể ăn uống qua loa nữa. Còn tài nấu nướng của nàng... tự mình biết là được rồi.
Quý Dạng lập tức cầm điện thoại chọn món.
Vừa mở ra, cả màn hình tràn ngập những món ăn ngon. Trước đây nàng ăn rất ít, dù thèm thuồng các món ngon, nàng vẫn cảm thấy đồ ăn giao tận nhà không vệ sinh, dầu mỡ không tốt, nguyên liệu nấu ăn cũng chẳng ra gì, và quan trọng nhất là phải giữ dáng.
Nhưng giờ đây, nàng chỉ hận đã lãng phí bao nhiêu năm cơ hội được thưởng thức mỹ thực.
Quý Dạng chọn tới chọn lui, mỗi cửa hàng đặt một đơn vài trăm tệ, còn gọi thêm rất nhiều trà sữa. Sau tận thế những thứ này đều không thể tìm được, bây giờ tranh thủ ăn bù, cam đoan ngày sau không phải ngày nào cũng ăn cơm tự nấu.
Dịch vụ giao hàng bây giờ càng ngày càng nhanh, đơn sớm nhất chỉ nửa tiếng là có mặt, đó là món gà rán.
Quý Dạng vừa mở hộp đã bị mùi thơm nức mũi kích thích vị giác, vội vàng xoa nước tương, đeo găng tay, cầm chiếc đùi gà to mọng từ hộp giấy bên ngoài, cắn một miếng.
"Rộp rộp" âm thanh giòn tan vang lên giữa răng môi.
Quý Dạng còn đang muốn ăn tiếp thì chuông cửa reo, đó là đợt giao hàng thứ hai.
Nàng nhanh tay nhận lấy hai túi lớn, vừa nói cảm ơn xong, túi trên tay còn chưa kịp đặt xuống thì thang máy lại có tiếng.
Bận rộn mà hạnh phúc nhận hết đợt giao hàng này đến đợt giao hàng khác, xác nhận tất cả các đơn đều đã đến, nàng hào phóng thưởng cho mỗi người giao hàng một trăm tệ.
Thật sự là quá vất vả rồi.
Sau khi đóng cửa, Quý Dạng đưa hết đồ ăn vào không gian bảo quản. Mười ngàn mét vuông không gian giờ đã chất đầy ắp vật tư. Vì bận rộn thu gom nên nàng chưa kịp sắp xếp gì cả, đồ đạc từ nhà kho được đưa vào thế nào thì cứ thế nằm im trong không gian.
Phân loại lung tung cả lên. Quý Dạng nghĩ bụng đợi hết đợt mua sắm này, nàng sẽ phải sửa sang lại không gian cho thật ngăn nắp, chắc chắn sẽ tiết kiệm được không ít diện tích.
——
Thiên tai đếm ngược ba mươi tư ngày
Quý Dạng bắt đầu bay lượn khắp cả nước.
Đất nước này nàng còn chưa đi hết, nhưng thời gian không còn nhiều, Quý Dạng quyết định mua hết những món đặc sản nổi tiếng của các tỉnh thành. Ví dụ như gia vị nước lẩu, tương ớt lẩu, lẩu xiên que lạnh, cá luộc, còn có mì lạnh, xiên nướng, thịt dê thịt bò, mì khô nóng, mì tương, mì thịt bò, mì kéo sợi, vịt quay, tương vịt muối, vịt nướng Bắc Kinh...
Còn có các loại rau củ quả tươi, thịt và các loại thực phẩm chế biến sẵn. Cả những thứ như thịt heo, thịt gà mà khi ở nước ngoài nàng không mua được cũng tranh thủ mua một ít.
À, còn có hạt giống!
Tuy rằng không gian không thể trồng trọt, nhưng một khi thiên tai kết thúc, đây đều là những thứ vô giá.
Chỉ là không thể mua nhiều, nàng không có đủ thời gian để vận chuyển hết số hàng đó. Vì vậy cây ăn quả mỗi loại hai mươi phần, các loại cây con khác mỗi loại năm mươi phần, hạt giống mỗi loại một bao lớn. Nàng đặc biệt nhấn mạnh phải mua loại có thể giữ giống, nhất là lúa nước, lúa nương, đại mạch, tiểu mạch và các loại ngũ cốc khác.
Không thể quên cả hạt giống các loại dược liệu.
Mỗi khi đến một thành phố, Quý Dạng đều thuê một chiếc xe tải nhỏ ở đại lý xe rồi tự lái đi khắp nơi mua sắm.
Ngày nào mua sắm xong xuôi thì trời cũng gần tối. Trên đường về khách sạn, nàng sẽ ghé qua các nhà hàng, quán ăn, hễ thấy món nào ngon, nàng lại bảo chủ quán đóng gói mỗi loại năm mươi phần mang đi.
Từ sáng sớm đến tối mịt, tốc độ tiêu tiền của nàng không ngừng tăng vọt.
Trong điều kiện đảm bảo giấc ngủ, nàng hận không thể tranh thủ mua sắm cả ngày lẫn đêm.
Chủ yếu là mỗi tỉnh đều có những món đặc sản riêng, Quý Dạng không thể nào mua hết được tất cả, nhưng những tỉnh thành nổi tiếng nhất, nàng đều đã ghé qua.
Trong thời gian này, nhà kho ở Trường Nam mà nàng đã thuê vẫn chưa hết hạn, nàng liên hệ với mấy đầu mối buôn thuốc Đông y, mua của mỗi người một lô thuốc rồi chuyển đến nhà kho. Bản thân nàng cũng tiếp tục mua sắm đủ thứ trên mạng.
Các loại thực phẩm đóng hộp, đồ hộp hoa quả, đồ hộp thịt, dưa muối, đậu phụ nhự, các loại hương vị lẩu tự sôi, cánh gà rút xương chanh sả, gỏi gà xé phay, chân gà nướng sa tế, lưỡi vịt cay tê, lưỡi vịt om, thỏ Tứ Xuyên, chân gà ngâm... Ngày nào cũng có người chở hàng đến nhà kho không ngớt.
Cả ngày Nguyên Đán và sinh nhật của nàng cũng trôi qua lặng lẽ trong sự bận rộn này. Chẳng bao lâu sau, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán.
Cho đến khi thiên tai đếm ngược còn mười hai ngày, Quý Dạng trở về Trường Nam, lần cuối cùng lấy hết đồ đạc ở nhà kho, đồng thời thanh lý hợp đồng với người trông coi.
Đây là thỏa thuận từ trước, việc mua sắm chỉ kéo dài trong ba tháng này.
Hai bên một bên lấy tiền, một bên nhận hàng, hài hòa tạm biệt.
Quý Dạng không còn bận tâm đến nhà kho nữa, mà bắt đầu chuyên tâm đi khắp nơi lùng mua đồ ăn chế biến sẵn.
Mười hai ngày, nghe có vẻ rất ngắn, nhất là trong những ngày cận Tết, người người nô nức về quê, số khác thì chuẩn bị rời thành phố đón năm mới.
Cũng may vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa.
Khách ít, Quý Dạng yêu cầu mỗi món làm cho nàng mấy chục, thậm chí cả trăm phần, chủ quán nào cũng mặt mày hớn hở, còn cho thêm nhiều hơn so với trước đây.
Quý Dạng cũng rất vui vẻ, nàng ghé từ các nhà hàng Michelin sang trọng đến những quán ăn nhỏ ven đường. Những lúc rảnh rỗi, nàng lại dùng ý thức lắp ráp các kệ hàng trong không gian.
Khung kệ nàng đều đã mua cả rồi, chỉ là vì vấn đề vận chuyển nên tất cả đều được tháo rời ra.
Ban đầu Quý Dạng còn định tìm vài người đến giúp lắp ráp, nhưng có hôm trời tối, rảnh rỗi sinh nông nổi, nàng thử lắp ráp trong không gian thì lại thấy quá dễ dàng.
Những khung kệ bằng inox nặng mấy chục cân ngoài đời thực, trong ý thức của nàng lại nhẹ bẫng như lông hồng.
Thật thoải mái!
Quý Dạng lập tức từ bỏ ý định thuê người, tự mình lắp hết một lượt, đem các vật dụng lặt vặt trong không gian sắp xếp gọn gàng lên kệ, còn dán nhãn mác nữa. Như vậy khi cần tìm đồ, nàng sẽ không phải đảo ý thức khắp cả không gian nữa.
Vừa lắp xong một chiếc kệ, Quý Dạng nhìn điện thoại, đã đến giờ nhận đợt đồ ăn trưa đầu tiên. Nàng lập tức lái xe đến nhà hàng. Vừa đến nơi, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị sẵn sàng, xếp hàng dài mang các hộp đồ ăn đóng gói cẩn thận ra xe.
Tổng cộng là hai trăm phần.
Quý Dạng đóng cửa sau xe lại, vừa định lái đi thì bỗng nghe có người gọi: "Quý Dạng!"
Quý Dạng vô thức dừng xe.
Giọng nói kia lập tức trở nên kích động: "Thật là mày, Quý Dạng! Sao mày lại sa sút đến mức phải lái cái xe tồi tàn này thế? Có phải ba không cho mày tiền không?"
Quý Dạng quay đầu nhìn người vừa đến. Gần Tết, thời tiết trở rét buốt, nhưng cô ta vẫn mặc phong phanh, khoác chiếc áo khoác mỏng manh để lộ vóc dáng yểu điệu bên trong.
Mái tóc xoăn bồng bềnh được chăm chút tỉ mỉ, trang điểm kỹ lưỡng, các loại trang sức cũng được lựa chọn tinh tế.
Hoàn toàn là một cô nàng sành điệu, khác hẳn với hình ảnh tàn tạ mà nàng nhớ đến trong lần gặp lại ở tận thế. Lúc đó cả hai đều bị thiên tai giày vò đến mức không ra hình người, chỉ liếc nhìn nhau rồi mỗi người một ngả.
Chẳng ai còn hơi sức đâu mà so đo hơn thua những chuyện trước tận thế.
Người này là Quý Tư Nguyệt, đứa em gái cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn nàng vài tháng. Gã Quý lão già kia đã vượt quá giới hạn khi vợ còn đang mang thai, giấu giếm hơn một năm trời. Đến tiệc sinh nhật một tuổi của Quý Dạng, ả tiểu tam ôm con gái đến, giẫm đạp không thương tiếc lên mặt mẹ nàng, Kiều Nghi.
Sau đó mẹ nàng ly hôn, tháng thứ hai đã tái giá cho một người đàn ông trung niên goá vợ và có một con trai.
Theo Quý Dạng thấy, Kiều Nghi vẫn chưa đủ phóng khoáng, lẽ ra nên bao nuôi vài cậu trai trẻ đẹp, như gã Quý lão già kia. Tiểu tam thành công leo lên, tiểu tứ, tiểu ngũ liền theo sau, toàn là những cô nàng trẻ đẹp độc thân.
So ra thì Kiều Nghi quá thiệt thòi.
Còn ả tiểu tam vẫn là ả tiểu tam, nhẫn nhịn giỏi, chẳng quan tâm gì cả, ôm Quý Tư Nguyệt, sinh tiếp một thằng con trai, ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Quý, sống cuộc sống xa hoa lãng phí, còn không ngừng bồi dưỡng con gái để đoạt quyền công ty.
Nhưng hai năm trước đều bị Quý Dạng cản trở, vì vậy Quý Tư Nguyệt cũng đặc biệt khó chịu với Quý Dạng. Lần này gọi nàng lại, lại còn kích động như vậy, dĩ nhiên không phải vì vui mừng gặp lại sau bao ngày xa cách, mà là để hả hê khi thấy kẻ mình ghét phải sống chật vật.
Thấy nàng im lặng không nói gì, Quý Tư Nguyệt cho rằng nàng xấu hổ nên hất mái tóc dài, cười khẩy nói: "Haizz, có khó khăn gì thì cứ nói với em gái đây một tiếng chứ. Nếu không phải tình cờ gặp tao đang tiếp khách hàng ăn cơm thì còn lâu mới biết đấy."
Nói rồi cô ta lôi điện thoại ra: "Chuyển cho mày một triệu, đừng khách sáo."
Quý Dạng có chút buồn cười, nhưng trên mặt không hề lộ cảm xúc gì.
Nếu là trước khi trọng sinh, nàng chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng bây giờ thì chẳng còn cảm giác gì nữa, thậm chí còn có chút vui vẻ. Dù sao trong tài khoản của nàng vẫn còn hơn chục triệu tệ, nhưng ai lại chê tiền nhiều bao giờ?
Bão tuyết mới bắt đầu, trật tự xã hội vẫn chưa bị đảo lộn, chỉ là giá cả hàng hóa đang tăng vọt. Đến lúc đó chắc chắn sẽ phải giả vờ dùng tiền mua thêm chút vật tư.
Hơn nữa, trước khi thiên tai ập đến, nàng còn có thể mua các loại phỉ thúy ngọc thạch thô với giá rẻ hơn rất nhiều lần.
Vì vậy nàng thản nhiên nhận lấy: "Vậy cảm ơn nhé."
Như đánh vào đống bông, Quý Tư Nguyệt có chút ngỡ ngàng, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ như chẳng để ý đến điều gì của Quý Dạng, cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây, hễ biết cô ta lấn sân vào công ty, Quý Dạng thế nào cũng phải làm ầm ĩ lên, cuối cùng náo loạn đến cả gã ba của bọn họ, bị mắng cho một trận vẫn còn là nhẹ.
Trong lòng cô ta khó chịu, không nhịn được nói thêm: "À đúng rồi, tao nhớ hình như ngày Nguyên Đán là sinh nhật mày đúng không? Ba bận quá nên quên mất, hay là tối nay đến nhà tao đi, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm?"
Quý Dạng khoát tay: "Không được, tao còn có việc. Chúc mày may mắn."
Quý Tư Nguyệt: ?
Cô ta còn định nói gì đó, nhưng Quý Dạng đã mở cửa xe bước vào, chiếc xe tải nhỏ tuy trông có vẻ quê mùa, nhưng lại rất dễ lái, nhanh chóng rồ ga rời đi.
Bỏ lại Quý Tư Nguyệt hứng trọn một mặt khói xe, mặt mày đen lại, thầm rủa: "Đồ xúi quẩy!"
May mắn cái gì chứ?
Cô ta mới là người may mắn nhất!
Quý Dạng không biết bị làm sao, bỗng nhiên ngoan ngoãn thế không biết. Cô ta phải tranh thủ khoảng thời gian này để đứng vững chân trong công ty, đợi sau này Quý Dạng có phản ứng lại thì cũng muộn rồi!
Đều tại cái bà già chết tiệt kia, rõ ràng đều là cháu gái, lại chỉ thiên vị Quý Dạng!...