Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 59: Vong ân phụ nghĩa

Edit: tuyền xù

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, đừng trách mấy lão già chúng ta không mời mà tới," theo một tiếng cười to, Lỗ Lạc sải bước bước vào cửa, sau khi nhìn thấy Mạc Nhiên ở một bên không khỏi sững sờ, hỏi, "Mạc Nhiên tiểu tử, thì ra là ngươi cũng ở đây à?"

Tiểu tử?

Khóe miệng Mạc Nhiên khẽ co giật, dù sao ông cũng là một lão đầu tử, được người ta gọi là tiểu tử, cảm giác có bao nhiêu kỳ quặc chứ? Nhưng ông lại không dám mở miệng phản bác, chỉ có thể mỉm cười gật đầu một cái.

"Đúng vậy, ta tới tìm Nhược Ly Đại sư, không biết Mạc Nhiên Đại sư ngươi tới đây là có chuyện gì?"

"Mấy lão già chúng ta phải về Trung Châu rồi, thuận đường liền tới nói lời từ biệt với Nhược Ly nha đầu."

Thuận đường? Cơ mặt của Mạc Nhiên lại co giật lần nữa, đường này thật đúng là đủ thuận, phải biết rằng con đường đi đến Trung Châu cũng không ở bên này, như thế khoảng cách đường vòng rất xa.

Còn thuận đường? Thuận con mẹ ngươi trái dưa hấu, quỷ mới tin lý do này.

"Nhược Ly Đại sư, đây là lệnh bài ngài nên được, có nó ngài liền có thể ra vào Trung Châu, nếu ngài gặp phải phiền toái không cách nào giải quyết, có thể tới Luyện Đan Liên Minh chúng ta xin hỗ trợ."

Khưu Lân phất phất bàn tay, một đạo thanh quang bắn về phía Dạ Nhược Ly.

Dạ Nhược Ly giơ tay lên bắt lấy thanh quang kia, sau đó mở lòng bàn tay ra, một lệnh bài màu xanh đen lập tức hiện ra ở trong mắt nàng, chỉ thấy lệnh bài kia chợt lóe lên thanh quang, một chữ đan lớn bằng cái đấu được điêu khắc cực kỳ rõ ràng, cũng ẩn ẩn lộ ra một mùi dược hương nhàn nhạt.

Cái gì? Lão nhân Khưu Lân Đại sư nghiêm túc này vậy mà gọi nàng là Đại sư?

Mạc Nhiên há to mồm, kinh ngạc không nói ra lời, sau đó tầm mắt rơi xuống tấm lệnh bài, khiếp sợ trong mắt càng sâu hơn.

Lệnh bài kia không giống với bình thường, chẳng những có thể tự do xuất nhập Trung Châu, càng có thể hưởng thụ một chút phúc lợi từ Luyện Đan Liên Minh, vì sao Khưu Lân Đại sư sẽ giao lệnh bài trân quý như vậy cho nàng chứ?

"Cái đó..." Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt của Mạc Nhiên dại ra, "Nhược Ly Đại sư, đây rốt cuộc là thế nào? Vì sao..."

"Ha ha," mỹ phụ che môi cười duyên một tiếng, mắt ngậm làn nước*, hơi hài hước nói, "Mạc Nhiên tiểu tử, ta nghe nói nha đầu này là ngươi giới thiệu cho Lỗ Lạc lão đầu, thế nào, chính ngươi cũng không hiểu rõ nàng sao?"

*mắt ngậm làn nước ~ ý chỉ mắt long lanh

"Hoàng San Đại sư, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, vẫn là nói cho ta biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra đi."

Mạc Nhiên cười khổ một tiếng, nữ tử này che giấu sâu như vậy, sao mình có thể chuyện gì cũng rõ như lòng bàn tay được chứ? Mặc dù ông biết thuật luyện đan của nàng rất mạnh, ở trong Luyện Đan Liên Minh, địa vị của Khưu Lân Đại sư chỉ dưới Minh Chủ Luyện Đan Liên Minh, có thể làm cho ngài đối đãi như vậy, sợ rằng thành tựu luyện đan của nàng nhất định là mạnh đến không hợp theo lẽ thường.

"Ách, ngươi vậy mà lại không biết sao?" Hoàng San trợn to hai mắt, giật mình nhìn Mạc Nhiên.

Bị ánh mắt của bà nhìn đến, Mạc Nhiên hận không thể xấu hổ chui vào lỗ đất.

"Khụ khụ," Lỗ Lạc ho khan hai tiếng, liếc nhìn Hoàng San, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói, "Ngươi cũng đừng trêu chọc hắn nữa, ha ha, Mạc Nhiên, ngươi thật sự không biết Nhược Ly nha đầu là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư sao?"

"À, hoá ra là như vậy, Siêu Thần phẩm... chờ chút...!" Thân thể già nua chợt run lên, cả người Mạc Nhiên đều đờ ra, hai mắt trợn to, vẻ khiếp sợ hiển thị rõ trên khuôn mặt già nua.

"Ngài... Ngài nói cái gì? Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư?"

Không! Không thể nào! Tại Phong Vực, trừ Hỏa Thần vạn năm trước ra, vẫn còn có người có thể tấn thăng làm Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Đây... Đây cũng quá mộng ảo đi?

Hơn nữa, còn là một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư không tới ba mươi tuổi, nàng còn dám biến thái một chút nữa không? Quả nhiên người không thể so với người, nếu không sẽ tức chết người!

Khó trách Khưu Lân Đại sư tự mình tới cửa bái phỏng, khó trách lần này người của hai đại quốc gia sẽ trở nên hào phóng, nếu như nàng là một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, vậy thì cái gì đều dễ nói.

"Ai!" Mạc Nhiên thở dài một hơi, rất là ai oán liếc nhìn Dạ Nhược Ly, "Quen biết ngươi trái tim phải đủ hung hãn, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị ngươi hù chết."

Nhún vai một cái, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ cười một tiếng, chợt ánh mắt rơi vào trên người ba người Lỗ Lạc.

"Thiên Đấu Quốc như thế nào? Tứ Quốc tụ hội đã kết thúc đi? Ba người Lưu Phong Tông kia..." Vẻ mặt hơi thu lại, trong hai tròng mắt đen của Dạ Nhược Ly dần hiện ra một tia sát khí mãnh liệt.

Lỗ Lạc nhìn rồi cười khổ, tiểu nha đầu này thật đúng là mang thù.

Chẳng qua là bọn họ thế nào có thể biết thù hận giữa Dạ Nhược Ly với Lưu Phong Tông cũng không phải do tỷ thí, nhưng sau khi gặp được Phong Thần thì đã định trước kết quả này.

"Đúng vậy, Tứ Quốc tụ hội kết thúc rồi, những thiên tài Lạc Nguyệt Quốc đều đã trở về, Tịch Dương tiểu tử cũng đi chung với đội ngũ, rất nhanh sẽ tới Thiên Lạc Bình Nguyên."

Lúc nói lời này, Lỗ Lạc quét mắt nhìn Mạc Nhiên, hai câu cuối cùng ông hoàn toàn là nói cho Mạc Nhiên nghe.

"Về phần Lưu Phong Tông..." Lỗ Lạc khẽ cau mày, sắc mặt lộ ra ngưng trọng, "Kể từ sau khi các ngươi rời đi thì ba người kia cũng đã rời đi, cho nên trận tỷ thí giữa những thiên tài cũng không thể giải quyết được gì, về phần bọn họ đi nơi nào, ta lại không biết."

Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Nhược Ly vẫn không hề thay đổi, phảng phất như tất cả đều ở trong dự liệu của nàng...

"Ha ha, Nhược Ly Đại sư," Hoàng San che môi cười khẽ, mắt đẹp thỉnh thoảng liếc về Dạ Nhược Ly, "Nếu ngài tới Trung Châu, hoan nghênh tới Hoàng gia ta làm khách."

"Ngươi cút đi!" Lỗ Lạc trừng mắt nhìn Hoàng San, chợt vẻ mặt tươi cười nhìn Dạ Nhược Ly, "Nhược Ly nha đầu, chúng ta gặp gỡ trước, ta cũng là người phát hiện ngươi biến thái trước tiên, cho nên muốn làm khách cũng nên đi Lỗ gia ta, đại môn Lỗ gia ta bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì ngươi."

"Đi đến nhà của ngươi?" Hoàng San miết miết môi, giọng nói rất là khinh thường, "Nhi tử ngươi háo sắc thành tính, tôn tử như lang như hổ, Nhược Ly Đại sư đi đến nhà của ngươi sẽ không bị bọn họ phá hủy sao? Cho nên vẫn là Hoàng gia ta tương đối an toàn."

"Ngươi..."

Lỗ Lạc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, căm hận trừng mắt nhìn Hoàng San, không để ý nhiều năm tình nghĩa của đồng sự giữa hai người chút nào.

"Đủ rồi!" Khưu Lân khẽ nhíu mày, lạnh giọng cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người, "Nếu Nhược Ly Đại sư muốn làm khách, cũng là tới Luyện Đan Liên Minh, chẳng lẽ gia tộc của các ngươi tốt hơn Luyện Đan Liên Minh sao? Hơn nữa đi nơi nào, đều do Nhược Ly Đại sư tự mình quyết định."

Nghe vậy, lúc này hai người mới im lặng.

Mặc dù người Luyện Đan Liên Minh đều có gia tộc của mình, nhưng lại đều là thuộc về Liên Minh, vì vậy nếu nàng tới Luyện Đan Liên Minh thì Hoàng gia và Lỗ gia đều có chỗ ích lợi, huống chi Khưu Lân nói không sai, những chuyện này cần phải do Nhược Ly Đại sư tự mình quyết định, bọn họ không làm chủ được.

"Ý tốt của các vị, ta đây xin nhận," Dạ Nhược Ly chắp tay ôm quyền, hơi mỉm cười nói, "Ta cần hoàn thành một số việc ở Trung Châu, chờ sau khi ta hoàn thành những chuyện kia, nhất định tới Luyện Đan Liên Minh bái phỏng các vị."

"Đại sư, nếu ngài có chuyện cần hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Luyện Đan Liên Minh tìm hỗ trợ."

Trên khuôn mặt nghiêm cẩn trước sau như một của Khưu Lân, như kỳ tích treo lên một nụ cười thản nhiên, khiến cho Mạc Nhiên ở một bên xem đến choáng váng, thì ra là lão đầu này cũng biết cười.

"Nhất định." Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, nói.

"Vậy chúng ta liền cáo từ, Nhược Ly Đại sư, chúng ta chờ ngài ở Trung Châu," thản nhiên cười một tiếng, tầm mắt Khưu Lân gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, "Ta rất mong đợi cái ngày tên của ngài vang vọng khắp Trung Châu."

Dứt lời, chắp tay ôm quyền, Khưu Lân nhẹ nhàng phất phất tay áo, sau cùng nhìn Dạ Nhược Ly một cái liền quay người rời đi.

Ngưng mắt nhìn bóng dáng ba người dần đi xa, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh trong lành, đáy lòng phát ra một tiếng thở dài...

Trung Châu? Đây cũng là thời điểm nàng tiến về Trung Châu rồi, bất quá trước đó, còn cần chờ đợi kẻ địch tới cửa.

Theo ba người rời đi, người của hai quốc gia cũng rời đi, Mạc Nhiên thấy vương phủ đã không còn trở ngại, cũng lên đường trở lại Mạc gia, sau vài ngày kể từ lúc những người này rời đi, những thiên tài Lạc Nguyệt Quốc đều trở về.

Đoạn đường này tất cả mọi người đều có thêm không ít kiến thức, nhất là lúc xảy ra chuyện tại Tứ Quốc tụ hội, làm cho người ta nói chuyện hăng sau, dường như mọi người còn đắm chìm trong phần vui sướng kia.

Trừ Y Thanh Ca bị Y Ân Lạc đưa về Hoàng Thành ra, tất cả những người còn lại đều ở lại trong vương phủ, nhất là Công chúa Lạc Nguyệt Quốc – Mạc Đình, nàng và Cung Dịch Diệu quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, cả ngày lẫn đêm hai người đều nghĩ tới nên hành hạ hai lão đầu Tử Lăng Quốc kia thế nào.

*ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: ý chỉ bọn xấu thường chơi chung với nhau

Vì vậy, cuộc sống sau này của hai Thần Hoàng đỉnh phong Tử Lăng Quốc hoàn toàn là sống không bằng chết, ngày ngày bị hành hạ chỉ còn lại một hơi, vậy mà Cung Dịch Diệu đút cho một viên đan dược, lại trở thành tiểu bạch thử sinh long hoạt hổ*.

*sinh long hoạt hổ ~ khỏe như rồng như hổ

Dưới tình huống khổ sở mãnh liệt này, cả hai người đều vô cùng hối hận, bọn họ chọc ai không chọc, cố tình lại trêu chọc phải những ác ma này, nếu như cho bọn họ cơ hội một lần nữa, nhất định sẽ không chọn là địch với Lạc Nguyệt Quốc…

Tử Lăng Quốc không còn Thần Hoàng đỉnh phong, không cần Dạ Nhược Ly ra tay, đương nhiên có người thay nàng tiêu diệt hết, hơn nữa sau khi tiêu diệt Tử Lăng Quốc, còn rất cung kính đưa địa bàn Tử Lăng Quốc đến tay nàng.

Đối với lần này, Dạ Nhược Ly dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, với nàng mà nói, địa bàn càng nhiều thì thực lực liền càng cường hãn.

Cần có người tiếp nhận Hoàng thất Tử Lăng Quốc, bản thân Dạ Nhược Ly cũng không muốn trở thành nữ hoàng, liền phái Hồng Lạc Thiên tiến về Tử Lăng Quốc tự lập làm Hoàng, Hồng Lạc Thiên vốn không muốn tiếp nhận, thế nhưng Dạ Nhược Ly ý đã quyết, không được phép cự tuyệt nàng.

Mà trong khoảng thời gian này, không biết là người nào bạo phát nói ra Dạ Nhược Ly là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, vì vậy vô số cường giả đều ùn ùn kéo đến muốn gia nhập vương phủ, thậm chí trong đó có rất nhiều Thần Hoàng cường giả.

Bởi thế, Thiên Lạc vương phủ tiến vào thời kỳ đỉnh cao trước nay chưa từng có…

Nhưng tình huống như thế không kéo dài được bao lâu, sau giữa trưa một ngày nọ, trên bầu trời Thiên Lạc vương phủ nhiều ra ba bóng người.

"Chắc hẳn đây chính là Thiên Lạc vương phủ." Trong hư không, lão giả hoàng bào đứng thẳng trong gió, một cỗ túc sát tràn ra từ trong thân thể khô lão này.

"Cốc Lâm, Khưu Hạ, chúng ta cứ đi xuống, mặc dù trong khoảng thời gian này Tử Lăng Quốc bị diệt, dầu gì chúng ta đã được đến đồ tốt này, dùng nó rồi thì hoàn toàn có thể đánh bại Phong Thần, hơn nữa nếu nữ tử kia thật sự có chút liên hệ với linh hồn Phong Thần, như vậy nữ tử kia nhất định phải chết, chỉ sợ các ngươi đều biết một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư là thế nào, tuyệt không thể để cho bọn họ còn sống tiến vào Phong Vực."

Ba người đưa mắt nhìn nhau, bóng dáng như thanh kiếm đồng thời lướt về phía mặt đất.

Một tiếng ầm vang lên, cả toàn bộ vương phủ đều rung lên một cái, tất cả mọi người rất là kinh ngạc, ngưng mắt nhìn ba lão giả vừa bỗng chốc xuất hiện.

"Mau, mau mở ra trận pháp hộ viện!"

Theo lời này rơi xuống, đại viện vương phủ chợt xảy ra biến hóa.

Dưới bầu trời giăng đầy mây đen, vô số Huyền thú lao nhanh đến, khói bụi mịt mù, vậy mà đối mặt với tình cảnh này, sắc mặt của ba người đều không thay đổi, khóe miệng hàm chứa nụ cười khinh thường.

"Hừ, chút tài mọn!"

Hoàng Cốc khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhẹ nâng trường kiếm lên, một đạo kiếm phong sắc bén hung hăng đánh về phía đám thú.

Kiếm phong cường đại cuốn lấy đám thú nhập vào không trung, hóa thành mảnh vỡ tiêu tán ở dưới bầu trời, sau đó kiếm phong hung hăng bổ bầu trời ra một vết nứt, trong chốc lát liền vỡ ra, phát ra một tiếng nổ mạnh mãnh liệt.

"Phốc xuy!"

Trịnh Thiên Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng rơi về phía sau.

Sau khi Hồng Lạc Thiên rời đi, trận pháp liền do ông trông coi, hôm nay được mạnh mẽ phá vỡ, bản thân ông cũng phải chịu lực công kích nhất định.

"Đây chính là lực lượng của Thần Tôn sao?" Cưỡng ép chống đỡ bò dậy, trên mặt Trịnh Thiên Nhiên lộ ra nụ cười khổ, "Xem ra trận pháp chỉ có thể hữu hiệu đối với từ Thần Tôn trở xuống."

Không biết ba người Lưu Phong Tông này tới đây rốt cuộc là có chuyện gì, đáng tiếc ba vị Đại sư Luyện Đan Liên Minh đều đã rời đi, nếu không thì…

"Đạo đãi khách của Thiên Lạc vương phủ chính là như thế sao?" Hoàng Cốc châm chọc cười một tiếng, trong mắt lộ ra sát khí nồng đậm, "Nói Vương Phi của vương phủ các ngươi lăn ra đây cho ta, nếu không ta liền tru diệt toàn bộ người Thiên Lạc vương phủ đến không còn lại một kẻ nào."

Giọng nói bá đạo truyền khắp cả vương phủ, mọi người đều kinh hãi nhìn ba người Hoàng Cốc, sự bất mãn cùng sợ hãi in thật sâu trên mặt bọn họ.

Lúc này, hậu viện vương phủ, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh chỗ không xa, tự lẩm bẩm: "Cuối cùng bọn họ đã tới rồi sao? Phong Nhi, Diệu Nhi, hai người vào trong Thanh Minh Phủ, không cho phép ra ngoài!"

"Đại tỷ..." Bắc Ảnh Phong hơi ngẩn ra, cắn cắn môi, trên khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ ngây ngô xẹt qua kiên định, "Sở dĩ đệ không đi tới Phong Vực trước, mà là tới Thần Chi Đại lục rèn luyện, vì chính là giúp tỷ giết địch, hiện giờ kẻ địch giết đến tận cửa, đệ lại trốn để một mình tỷ đối mặt, như thế, đệ còn coi như là đệ đệ của tỷ sao?"

Trong lòng ấm áp, Dạ Nhược Ly vỗ vỗ đầu Bắc Ảnh Phong, khẽ mỉm cười: "Bất kể đệ lớn bao nhiêu, ở trong lòng tỷ đều là tiểu nhân nhi cần tỷ bảo vệ, cho nên, bảo vệ đệ là chuyện đương nhiên, nếu đệ thật muốn giúp tỷ, sau này nhiệm vụ bảo vệ Diệu Nhi liền giao cho đệ."

"Tỷ..."

Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, Bắc Ảnh Phong dường như đã hiểu ra cái gì đó, gật đầu một cái: "Được, đệ sẽ giúp tỷ nhìn Diệu Nhi, từ nay về sau cũng là như thế, chỉ cần Bắc Ảnh Phong đệ còn sống thì nó cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào."

Đây là nhiệm vụ duy nhất tỷ tỷ giao cho hắn, hắn tuyệt không thể khiến cho tỷ tỷ thất vọng.

"Mẫu thân," Cung Dịch Diệu lôi kéo ống tay áo của Dạ Nhược Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái miễn cưỡng treo lên một nụ cười cứng ngắc, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng vào nương mình, "Mẫu thân sẽ không có chuyện gì, đúng không? Mẫu thân đừng để Diệu Nhi lo lắng có được không?"

Cúi người xuống, Dạ Nhược Ly xoa xoa cái đầu nhỏ của Cung Dịch Diệu, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, trên đời này người có thể lấy tính mạng của mẫu thân còn chưa có ra đời, tính mạng của mẫu thân sẽ không có nguy hiểm đâu."

"Dạ," gật đầu nhỏ một cái, Cung Dịch Diệu khả ái cười cười, "Vậy Diệu Nhi sẽ ngoan ngoãn chờ mẫu thân ở trong Thanh Minh Phủ."

"Được."

Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, phất phất tay, sau khi thu hai người vào Thanh Minh Phủ rồi mới đi về phía tiền viện.

Bên trong tiền viện, đã tụ tập không ít người, Mạc Đình là người đầu tiên nhìn thấy Dạ Nhược Ly, vội vội vàng vàng chạy đến, thở hổn hển nói: "Nhược Ly Đại sư, Diệu Nhi đâu? Vừa rồi ta không tìm được nó."

Thấy vẻ lo lắng không hề che giấu trong mắt Mạc Đình, khóe miệng Dạ Nhược Ly hơi cong lên: "Yên tâm đi, nó và Phong Nhi đã được ta đưa đến chỗ an toàn rồi, không có việc gì."

"Vậy thì tốt."

Mạc Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở chung mấy ngày nay, nàng rất thích tên tiểu tử thông minh phúc hắc lại cuồng vọng này, dĩ nhiên không hy vọng nó gặp phải nguy hiểm gì.

"Nhược Ly tỷ tỷ." Trong nội tâm Mạc Tịch Dương vui vẻ, đi nhanh đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to tròn trong suốt lóe ra ánh sáng tinh khiết, trong đây hình như chỉ có vẻ mặt của hắn là không thay đổi.

Y Phỉ Phỉ từ nãy đến giờ vẫn chưa nói chuyện, lại cùng Mạc Tịch Dương một tả một hữu đứng ở bên cạnh nàng.

Hơi ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly nhìn về phía ba lão giả trước mặt, cười lạnh nói: "Lưu Phong Tông? Thật đúng là khách ít khi đến, Thiên Lạc vương phủ nho nhỏ ta đây không cung nghênh được các ngươi đại giá."

"Hừ!" Cốc Lâm hừ lạnh một tiếng, khí thế mãnh liệt bộc phát ra vang dội, nheo mắt quét về phía mọi người trong vương phủ, "Chư vị, đây là ân oán giữa chúng ta và nữ nhân này, các ngươi cần gì phải bán mạng cho Thiên Lạc vương phủ sắp diệt vong? Vẫn là mau mau rời đi, lão phu sẽ lưu lại một mạng cho các ngươi!"

Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia giãy giụa.

"Ngươi thối lắm!" Mạc Đình tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không chút hình tượng mở miệng mắng to, "Ngươi cho rằng ngươi nói lời này thì có tác dụng sao? Chư vị, mọi người đừng mắc mưu của lão ta, lão ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi, như thế, còn không bằng lưu lại cùng tồn vong với Thiên Lạc vương phủ!"

Khẽ hất cái cằm lên, hai tay Mạc Đình chống nạnh, hung hăng nhìn chằm chằm vào Cốc Lâm, nghiến răng, hung tợn nói: "Sao bản công chúa có thể là người sợ chết chứ? Hành động lần này của Lưu Phong Tông Như, chắc chắn sẽ bị báo ứng!"

Khinh thường cười một tiếng, Cốc Lâm chưa từng để ý tới Mạc Đình, hai mắt chuyển sang những người còn lại trong vương phủ.

"Các ngươi suy tính thế nào? Là định chết, hay là sống?"

"Ta... Ta nguyện ý rời đi."

Rốt cuộc, có một người yếu ớt giơ tay lên.

"Cầu Linh, ngươi..." Vẻ mặt Mạc Đình chợt biến đổi, đôi bàn tay phấn nắm chặt lại thành quả đấm, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ tuổi kia, "Cầu Linh, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng, ta chưa từng nghĩ đến ngươi là một người sợ chết như vậy, ngươi đã quên Nhược Ly Đại sư giúp chúng ta như thế nào ở Tứ Quốc tụ hội rồi sao? Không có ngài ấy thì sao có Lạc Nguyệt Quốc hiện giờ?"

Tầm mắt những người còn lại đều chuyển về phía Cầu Linh, trên mặt đều lộ ra vẻ thất vọng đối với hắn ta.

"Ta..." Cầu Linh cắn cắn môi, hạ quyết tâm, nói, "Ta biết ta làm như vậy thật sự có lỗi với Nhược Ly Đại sư, nhưng mà ta lại không muốn chết, núi dựa của Nhược Ly Đại sư không ở đây, dù cho ngài ấy là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, thực lực bản thân không đủ thì có ích lợi gì? Thiên Lạc vương phủ rất nhanh liền sẽ diệt vong, ta khuyên các ngươi cũng lựa chọn giống ta đi."

"Đủ rồi!" Khuôn mặt Thủy Nhuận trầm xuống, quát lạnh một tiếng, "Lúc trước nếu không phải là Nhược Ly Đại sư thì chúng ta đã táng thân ở trong tay Nhị Hoàng tử Tử Lăng Quốc rồi, cái loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi, đã làm mất thân phận thiên tài Lạc Nguyệt Quốc!"

Sắc mặt lại thay đổi lần nữa, Cầu Linh cúi đầu xuống, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ.

Hắn ta cũng không muốn, lúc trước nguyện ý cùng Thủy Nhuận đối mặt với Nhị Hoàng tử Tử Lăng Quốc là bởi vì hắn ta biết mình sẽ không chết, dù sao mục tiêu của Nhị hoàng tử cũng không phải là hắn ta, rồi sau đó cùng những người còn lại tuyên bố nguyện đi theo nàng tiến vào Địa Ngục, cũng là bởi vì lúc đó Nhược Ly Đại sư có núi dựa là Luyện Đan Liên Minh.

Bây giờ, ngài ấy không có gì cả, lại đối mặt với cường giả Lưu Phong Tông, hà cớ gì phải đi theo ngài ấy rồi mất đi sinh mạng? Hắn ta là thiên tài Lạc Nguyệt Quốc, còn có sinh mạng tốt có thể tiêu xài, hắn ta hoàn toàn không muốn chết ở chỗ này.

Sớm biết như thế, liền không theo Công chúa Mạc Đình ở lại Thiên Lạc vương phủ, nếu trở về Hoàng Thành, chuyện nơi này lại liên quan gì tới hắn ta chứ?

"Mạc Đình, Thủy Nhuận, các ngươi đều không cần nói nữa," Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, ánh mắt hơi thu lại, tầm mắt chỉ dừng lại trên người Cầu Linh một lát liền chuyển sang những người còn lại.

"Các ngươi còn có ai muốn rời khỏi, bây giờ có thể rời đi, Dạ Nhược Ly ta tuyệt không ngăn trở."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất