Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 49

Chương 49: Đại hội luyện đan sư [4]
Ở bên trái nàng, Bạch Tịch Tình cũng quay đầu lại nhìn Vân Khê, thật sự là khí thế phát ra từ trên người nàng quá mức cường đại, ảnh hưởng không nhỏ đến độ lớn ngọn lửa của nàng, không thể không bị quấy nhiễu.

Hư ngưng giới? Sao có thể?

Hư ngưng giới chính là tượng trưng cho những người tập võ đã đạt tới Thiên Huyền chi cảnh, mà chân chính ngưng giới chính là cùng bậc với Thần Huyền chi cảnh, ở tam đại thánh địa, đa số mọi người đều là cao thủ thuộc cảnh giới thiên huyền, thần huyền, cho nên từ lâu nàng đã rất quen thuộc. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là đối phương nhìn thế nào cũng chỉ là tầm tuổi của nàng, thậm chí còn có thể không bằng, sao lại có thể tiến vào thiên huyền chi cảnh nhanh như vậy?

Càng kì lạ hơn nữa là đối phương có thể thông qua huyền khí để khống chế thế lửa cùng độ nóng, hơn nữa hình dáng ngọn lửa cũng vô cùng hoàn mỹ. Lòng ghen tị càng lúc càng lên cao –

Thời gian trôi qua, cả không gian xung quanh đấu trường đều tràn ngập hương vị của các loại thảo dược.

Phần lớn thí sinh đều lựa chọn điều chế loại đan dược có tác dụng nâng cao khả năng ngưng thần đề khí, cho nên dưới sàn đấu những người xem ngửi thấy dược hương đều phấn chấn tinh thần, không có bất luận cảm giác sốt ruột gì cả.

“Keng!”

Tiếng kẻng biểu hiện trận đấu kết thúc vang lên.

Đúng lúc này, Vân Khê vừa vặn hoàn thành toàn bộ trình tự luyện đan, nàng thở dài một hơi, Hư ngưng giới quay người cũng biến mất theo, vừa nãy nàng quá mức chăm chú, đến mức ngay cả việc nàng thăng cấp cũng không biết, lúc này cũng vậy, cảm giác duy nhất hiện tại của nàng chính là thân thể nàng đang tự khôi phục lại nhanh chóng, không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng thêm sảng khoái tinh thần hơn. Về phần đó là do nguyên nhân gì, bây giờ nàng không có sức đâu mà đi suy nghỉ, toàn bộ sức chú ý đều tập trung ở kết quả phán xét cuối cùng.

Trải qua việc bình chọn, năm trọng tài chọn ra ba luyện đan sư xuất sắc nhất từ trong các thí sinh dự thi để bước vào trận chung kết cuối cùng, ba người đó là Bạch Tịnh Tình, Dung Thiếu Khanh và Vân Khê. Bạch Tịnh Tình và Dung Thiếu Khanh thắng đã nằm trong dự liệu của mọi người, song Vân Khê chỉ là nhờ vào minh hỏa mà cũng được vào trận chung kết, thực sự đó là điều ngoài dự liệu của mọi người.

Ba người luyện chế đan dược đều luyện Tủy Nguyên đan cấp 6, còn về cao thấp thì còn phải chờ thêm một bước kiểm tra thực hư, cho nên mấy vị trọng tài đem ba viên Tủy Nguyên đan của ba người đặt ở trung tâm hội trường, tiếp nhận phán quyết cuối cùng.

“Thưa ba vị, đan dược mà các vị luyện ra đều là Tủy Nguyên Đan, hiện tại phải phân cấp độ ba viên đan dược xem cao thấp ra sao, biện pháp duy nhất chính là dùng pháp hòa nước.” Mộ Tông Minh mỉm cười dịu dàng, ánh nhìn hài lòng đảo qua ba viên Tủy Nguyên đan, có thể nói rằng, đẳng cấp của ba người này cũng không đến cấp sáu, nhưng lại có thể vượt cấp luyện chế ra đan dược cấp 6, điều đó cũng đã làm kẻ khác thấy phấn khởi rồi. Bây giờ phải tiến thêm một bước để phân cao thấp, cũng chẳng qua là muốn tốt nay còn tốt hơn, đơn thuần chỉ để phân thắng bại mà thôi.

“Căn cứ vào ghi chép trên sách luyện đan cổ, tủy nguyên đan thượng phẩm chân chính một khi cho vào trong nước, vẫn có thể bảo trì hình dạng vốn có của nó, không tan không tiêu. Loại kém hơn một chút, một khi cho vào trong nước sẽ bị tổn hại đôi chút. Bây giờ chúng tôi muốn dùng phương pháp hòa vào nước để phán quyết chất lượng của ba viên đan dược, đan dược của ai càng ít tổn hại thì người đó sẽ thắng cuộc.”

Mọi người nín thở, cùng đợi kết quả phán quyết.

“Được, để cho công bằng…, lão phu sẽ tự tay đem ba viên tủy nguyên đan đồng thời cho vào nước, chúng ta chỉ cần đợi nửa canh giờ, ai thắng ai thua sẽ rõ cả thôi.” Mộ Tông Minh tiếp tục tuyên bố.

Nửa canh giờ thoáng cái đã qua.

Năm trọng tài cùng tập trung lại một chỗ, quan sát kết quả trước tiên.

Vẻ mặt năm người hoàn toàn khác nhau, có vui mừng, có buồn bực, cũng có khiếp sợ…

Sự thực rành rành trước mắt, thắng bại rõ ràng, không để ai phải cãi cọ.

Bạch Tịnh Tình vẻ mặt cao ngạo, nâng cằm, tựa hồ vô cùng nắm chắc với thắng lợi của mình.

Dung Thiếu Khanh thì vô cùng bình tĩnh, trong tay liên tục vuốt ve ngọc bội bên hông, như là động tác hắn tập mãi thành quen trong lúc khẩn trương.

Vân Khi nhìn sơ qua vẻ mặt của các vị trọng tài trên đài, nhất là vẻ mặt thất vọng của ngũ trưởng lão Tư Đồ gia, nàng biết nàng đã mãn nguyện rồi.

Đưa tay vỗ chỗ túi áo, Vân Khê dùng giọng nói cực kỳ nhỏ truyền thanh, nói: “Tiểu Bạch, lẹ chút đi.”

Tiểu Bạch vẫn lười biếng cuộn người ngủ gà ngủ gật, cùng đợi trận đấu vừa buồn chán lại dài dòng mau chóng kết thúc, bỗng nghe thấy lời ám chỉ của Vân Khi, cả người nhảy tưng tưng trong túi áo, xém chút thì nhảy ra khỏi túi áo nàng, may mà bị Vân Khê ấn mạnh trở lại. Móng của Tiểu Mạch lập lòe mồi lửa, tâm tình kích động vô cùng, tùy thời chuẩn bị hưởng dụng mỹ thực.

Kết quả của trận đấu cuối cùng cũng được công bố.

Tủy nguyên đan mà Bạch Tịnh Tình luyện chế ra sau nửa canh giờ ngâm nước đã bị thiệt hại, tiết ra một chút bọt, dưới con mắt của người bình thường thì chút tổn hại này căn bản không đáng để nhắc tới, cho nên bản thân nàng vẫn tràn đầy tự tin, chắc chắn sẽ đứng đầu. Song nàng không biết rằng, so với tủy nguyên đan của hai người khác, tổn thất của nàng lớn nhất!

Dung Thiếu Khanh đứng thứ nhì.

Còn tủy nguyên đan Vân Khê luyện ra có thể nói là hoàn mỹ, căn bản không có chút bọt nào, đây cũng là lý do vì sao vẻ mặt của năm vị trọng tài lại có chút khiếp sợ.

Dùng minh hỏa luyện chế ra tủy nguyên đan cấp sáu đã là không dễ rồi, ấy vậy mà chất lượng của nó còn gần như hoàn mỹ, điều ấy càng thêm không dễ nữa.

Người thắng cuộc trong trận đấu lần này, không phải Vân Khê thì không còn ai nữa!

Phó đại sư chúc mừng Vân Khê đầu tiên, đồng thời lớn tiếng khen ngợi nàng, lần đầu tiên ở trong Bảo Dược Hành thấy đồ đệ của nàng dùng minh hỏa chế thuốc, hắn đã rất bội phục rồi, hôm nay thấy kiệt tác của bản thân nàng, hắn bội phục sát đất luôn!

Hai ông cháu Mộ Tông Minh cũng chúc mừng một phen, nhất là Mộ Tông Minh cười đến híp cả mắt, mừng rỡ hơn cả việc hắn thắng trận.

Ngũ trưởng lão thì không nói rồi, mặt hắn trầm xuống, ngay cả lòng muốn ăn sống nuốt tươi Vân Khê cũng có luôn.

Mặt khác, tâm tình Cửu trưởng lão của Lam gia rất là phức tạp, trước đây hắn vẫn rất coi thường Vân Khê, thậm chí bởi vì Lam Mộ Hiên bái Vân Khê làm sư phụ, hắn cho rằng đây là một sự vũ nhục đối với Lam gia, nhưng lúc này, sau khi hắn hiểu được kỹ càng về kỹ thuật luyện đan của Vân Khê, tâm tình hắn càng thêm phức tạp.

Dung Thiếu Khanh vui vẻ tiếp nhận kết quả trận đấu, dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn đã chơi thì phải chấp nhận, đồng thời cũng thật tình bày tỏ ý thưởng thức và chúc mừng với Vân Khê, phong cách quân tử nho nhã phóng khoáng, nhận được một chút hảo cảm của Vân Khê.

Bạch Tịnh Tình phản ứng hoàn toàn ngược lại với hắn, sắc mặt của nàng còn đen hơn cả Ngũ trưởng lão, mắt trợn trừng thật to, cố gắng trừng Vân Khê, khó mà tiếp thu sự thực này. Nàng chính là người tới từ Tam đại thánh địa, thân phận tôn quý vô cùng, bất kì ai thấy nàng đều phải nịnh bợ, cung kính với nàng. Vân Khê thì là cái gì, dựa vào cái gì mà so với nàng, dựa vào cái gì mà hơn nàng? Tâm tình nàng nghẹn vô cùng, nhưng mà kết quả trận đấu rõ rành rành trước mặt mọi người, nàng không thể nào phản bác được, cũng không thể thay đổi được nó, trong lòng nàng lửa giận so với ngọn lửa sấm sét trong mắt nàng còn mãnh liệt hơn.

Sau khi kết quả trận đấu được công bố, toàn trường đều nhốn nháo, vẻ mặt mọi người đều vui mừng. Chẳng vì điều gì khác, chỉ vì người thắng không phải là Bạch Tịnh Tình bị nhiều người ghét! Nhìn cái vẻ tức giận của nàng, mọi người đều thấy rất hả giận.

Tới từ tam đại thánh địa thì sao nào? Cũng bại bởi “con nhà quê” trong miệng nàng thôi?

Bản thân có Lôi Hỏa lãnh diễm thì sao nào? Người ta chỉ dùng minh hỏa đã thắng được nàng, điều đó còn chưa nói rõ vấn đề sao.

Lúc này, mây trên trời dày đặc, từng đám mây càng ngày càng tập trung lại từ bốn phương tám hướng, vả lại càng ngày càng nhiều, về sau, cả bầu trời chỉ còn một khoảng trời đen như mực.

“Trời sắp mưa à? Ngươi xem từng tầng mây dày chưa kìa, chỉ sợ lát nữa sẽ có giông tố hiếm thấy.”

“Hôm nay sao lại thay đổi thất thường vậy?”

“…”

Mộ Tông Minh ngồi trên bàn trọng tài ngẩng đầu nhìn trời, giương giọng nói: “Mọi người đừng nóng vội, đề phòng mưa gió bất trắc, trước trận đấu chúng tôi đã sớm chuẩn bị. Người đâu, mở trần ra!”

Kèm theo lời hắn nói, một tấm trần cực lớn như tán ô từ trung tâm hội trường tản ra bốn phía, che cả hội trường lại, chỉ trong nháy mắt, cả hội trường đen kịt một mảnh.

Trong bóng tối, có một tiếng kêu hu hu vui mừng vô cùng.

Sau khi tối đen, có vô số ngòi lửa từ trong lò luyện đan dấy lên, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ hội trường.

Trên đỉnh trần nhà, tiếng mưa bùm bùm hòa lẫn tiếng sấm hỗn loạn, liên tiếp, đúng là trời mưa rất to.

“Tất cả mọi người hãy yên tĩnh, trận đấu lần này xin….”

Mộ Tông Minh vừa mới nói được phân nửa, một giọng nữ hét chói tai vang lên phá tan hội trưởng vắng vẻ yên lặng.

“Mồi lửa của ta đâu rồi? Lôi hỏa lãnh diễm của ta sao lại mất rồi?” Người phát ra thanh âm kia, không phải ai khác, chính là Bạch Tịnh Tình bên trái Vân Khê.

Nàng vừa hô lên, toàn bộ lực chú ý của mọi người đều tập trung qua, tất cả đều quay đầu nhìn về phía nàng. Mồi lửa dị hỏa vốn bập bùng trước mặt nàng nay đã biến mất không còn.

Sau khi nàng kêu xong, lại có một giọng nam cất lên: “Mồi lửa của ta cũng không thấy đâu, đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”

Dung Thiếu Khanh cúi đầu, cũng phát hiện Lân Hưng Thịnh Diễm trước mặt hắn đã mất tích, khuôn mặt nho nhã lộ vẻ lo lắng.

“Ai, rốt cuộc là ai đánh cắp mồi lửa của bản tiểu thư? Mau chủ động giao ra đây, bằng không bản tiểu thư quyết để mi sống không bằng chết!”

“Có phải là ngươi không? Có phải là ngươi không?”

Bạch Tịnh Tình như đã bị điên, bắt đầu túm mọi người chung quanh nàng, dù đối phương là nam hay nữ, nàng đều túm lấy ép hỏi, hung hăng lục soát người ta.

“Bạch tiểu thư, không phải ta mà! Á, ngươi buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân, á…” Tiếng kêu gào nghe rõ thê lương!

Dung Thiếu Khanh không thô lỗ như nàng ta, nàng chỉ lẳng lặng quan sát vẻ mặt những người xung quanh, ánh mắt thâm thúy, như có điều suy nghĩ. Dần dần, hắn chuyển mắt về phía Vân Khê, người cách nàng gần nhất, đôi mắt tinh anh không ngừng quét từ trên xuống dưới, vẻ mặt hồ nghi.

Vân Khê không sợ ánh mắt hoài nghi xem kỹ của hắn ta, nàng chỉ nhìn lại, lắc đầu đồng tình.

Bạch Tịnh Tình túm hỏi mấy người gần nàng ta nhất, rồi cũng đem ánh mắt chuyển về phía Vân Khê, ánh mắt nàng lộ hung quang, vẻ mặt dữ dằn không che giấu chút nào: “Là ngươi, nhất định là ngươi! Cách ta và Dung Tam Thiếu (chỉ Dung Thiếu Khanh) gần nhất, có thể vô thanh vô tức lấy cắp mồi lửa, nhất định là ngươi!”

“Vân Khê, ngươi mau giao mồi lửa ra đây! Bằng không ta sẽ tự mình bắt ngươi!”

Mở hai bàn tay ra, Vân Khê dạo qua một vòng tại chỗ, lãnh mi hơi nhướng, nhếch môi nói: “Cả người ta trên dưới có chỗ nào giấu được mồi lửa của hai ngươi chứ? Hơn nữa, hai luồng dị hỏa đó đã đốt mấy canh giờ liền, dù có dụi tắt nó thì nhiệt độ vẫn còn như cũ. Ai dám giấu hai mồi lửa vừa đốt mấy canh giờ ở trên người, lẽ nào không sợ bị dị hỏa đốt cháy sao? Đừng nói tới việc căn bản không giấu được, dù là giấu được, cũng phải mất nửa cái mạng!”

Những người chung quanh đều gật đầu phụ họa, nàng nói thế không sai, dù là một ngọn nến sau khi đốt mấy canh giờ cũng không thể thoáng cái giấu được nó vào trong người sau khi vừa tắt nó, đó không phải là tự làm bỏng mình sao? Càng miễn bàn đến mồi lửa dị hỏa, nhiệt độ bản thân nó sẽ cao hơn cả minh hỏa tầm thường, nếu trong nháy mắt tắt nó rồi giấu vào ngươi, vậy tuyệt đối sẽ đốt người đó thành một cái lỗ.

Bạch Tịnh Tình hơi suy tư về lời nàng nói, cũng hiểu được chút đạo lý, nhưng một mồi lửa đang êm đẹp, sao tự dưng nói không thấy là không thấy chứ? Điều này hết sức vô lý.

Trong lúc vô tình, nàng thoáng nhìn qua túi áo bên hông Vân Khê hơi phình lên, bên trong không biết có vật gì đang nhúc nhích, mắt nàng sáng lên, như là bắt được nhược điểm gì đó, chỉ vào túi áo của Vân Khê, cao giọng nói: “Trong túi áo của ngươi có cái gì, có phải ngươi giấu mồi lửa vào đó không?”

Đường nhìn của Dung Thiếu Khanh vừa chuyển, cũng rơi vào chỗ túi áo Vân Khê, lòng khả nghi thi nhau dâng lên. Hắn không muốn tùy ý oan uổng người ta, nhưng mà nàng ta gây hiềm nghi quá lớn, khiến hắn phải hoài nghi.

“Vân tiểu thư, để chứng minh cho sự trong sạch của ngươi, có thể phiền ngươi cho chúng ta xem thứ trong túi áo ngươi được không?”

Đuôi mày lông mày nàng nhướng thành một độ cong, khóe môi hơi nhếch, giọng nói mềm mỏng: “Dựa vào cái gì?”

Đúng vậy, bọn họ dựa vào cái gì hoài nghi nàng, dựa vào cái gì đòi khám xét nàng?

Sắc mặt Dung Thiếu Khanh ngưng lại, nhất thời buồn cười. Bạch Tịnh Tình cũng không để ý những điều ấy, không chịu buông tha từng bước bức ép: “Chỉ bằng việc ta đến từ tam đại thánh địa, ta muốn tìm ai soát ai thì tìm thì soát! Ngươi nếu không chịu chủ động giao mồi lửa ra, vậy ta sẽ tự tra xét!”

“Ha, thì ra ngang ngược như thế, tùy ý vu oan cho người khác chính là sở trường của Tam đại thánh địa, hôm nay ta rốt cục có thể biết được rồi.” Vân Khê cúi đầu cười, đưa tay vỗ vỗ túi áo, khóe miệng nhếch cười: “Tiểu Bạch, đi ra gọi thúc thúc và nãi nãi ngươi một tiếng.”

Thúc thúc và nãi nãi?

Hai mắt Bạch Tịnh Tình giận trừng lên, tức giận đến mức bốc lửa, đợi đến khi nhìn thấy một tiểu cầu màu trắng ló đầu ra khỏi túi áo Vân Khê, cả người nàng đều giật sững người. Thì ra trong cái túi áo phình đó, không phải thứ gì khác mà là một thú sủng màu trắng!

Tiểu Bạch vươn cái đầu ra khỏi túi áo, mở to đôi mắt vô tội, trái nhìn phải ngó. Chiếu theo phân phó của nữ ma đầu, nó vươn móng vuốt, vẫy vẫy hai người Bạch Tịnh Tình và Dung Thiếu Khanh, sau đó lại chui trở lại túi áo nàng, vẻ mặt ấy tựa như một con thú nhỏ xấu hổ lắm, không thể thấy ánh sáng, vừa thấy ánh sáng sẽ chết!

Không chỉ Bạch Tịnh Tình và Dung Thiếu Khanh hai người nhìn đến mê muội, những người còn lại cũng đều bị ngây ra, một con Tiểu thú kỳ lạ lại thông thái thiệt…”

Ai cũng không biết, trong nháy mắt Tiểu Bạch chui đầu trở lại, từ trong miệng nó phun ra mấy ngụm khói. Mới vừa rồi nếu không phải ngậm chặt miệng, không để mình hé ra, nó sợ rằng đã lộ hết.

Đều do mới vừa rồi quá sốt ruột, chưa kịp thở đã nuốt liền hai mồi lửa một lúc, nó chưa kịp tiêu hóa được, trong miệng không ngừng phun khói.

Cảm thấy bên hông có một thứ nhiệt độ khác lạ, Vân Khê có hơi ngớ người, nói với Mộ Tông Minh trên bàn trọng tài: “Mộ lão, trận đấu đã kết thúc, đừng nhiều lời nữa. Ta còn có việc, đi trước vậy, xin ngài hãy nhớ đưa Lam Tâm Tuyết Sâm tới chỗ ta.”

Nói xong, nàng nhanh nhẹn xoay người đi khỏi.

Mộ Tông Minh trên trọng tài xấu hổ sờ mũi, hắn chẳng qua chỉ muốn thêm vài câu cổ vũ hậu bối mà thôi, sao lại bảo nhiều lời?

Cô gái nhỏ này, được thứ hay rồi là vội vã đi, cho rằng ông già hắn không nhìn ra được mánh khóe trong đó sao?

Mộ Tông Minh lắc đầu cười khổ.

“Ngươi không thể đi! Trước khi ta chưa tìm được Lôi Hỏa Lãnh Diễm, ta không cho phép ai rời khỏi hiện trường!” Bạch Tịnh Tình giơ tay chỉ về phía Vân Khê, chặn lối đi của nàng. Lôi Hỏa Lãnh Diễm chính là bảo vật nàng mang tới từ Tam đại thánh địa, tuy nói cũng không phải thứ chí bảo nhưng một khi đã bị mất, nàng tuyệt đối không có cách nào trở lại bàn giao với tộc nhân.

Lúc này, Lôi Hỏa Lãnh Diễm còn chưa tìm được, nàng há có thể để kẻ hiềm nghi lớn nhất rời khỏi?

Vân Khê mâu quang lạnh lẽo, sắc mặt trắng xanh, sát khí đã hiện.

Lúc này, một bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt nàng, có mấy lọn tóc đen phất qua mặt nàng, gợi lên chút ma sát xoẹt xoẹt.

“Khê nhi, đây là lý do nàng không đi à. Bạch tiểu thư còn chưa tìm được mồi lửa, chúng ta sao có thể đi được chứ? Chúng ta nên phối hợp, từ từ tìm xem mới đúng. Nếu Bạch tiểu thư vẫn chưa tìm được, đến cuối cùng kết tội ngươi, vậy ngươi chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội sao?”

Long Thiên Tuyệt nhanh nhẹn xoay người, vươn cánh tay dài, ôm Vân Khê vào lòng, áo bào dán vào nhau, hắn bất động thanh sắc mò Tiểu Bạch từ trong túi áo nàng đưa vào trong chiếc nhẫn trữ vật (nhẫn chứa đồ) của hắn.

Tiểu Bạch vẫn đang ẩn nhẫn, trong họng lửa đang thiêu đốt, vừa tiến vào nhẫn trữ vật, nó nhảy tưng tưng khắp nơi, từ trong miệng không ngừng phun ra ngọn lửa thật dài.

Chỉ một lát sau, nhẫn trữ vật Long Thiên Tuyệt đeo trên ngón tay đã tăng lên một nhiệt độ đáng sợ. Hắn bất động thanh sắc, tiếp tục ôm chặt lấy Vân Khê, cười hiền: “Nàng nhất định mệt mỏi rồi ha? Chúng ta không sốt ruột, đến bên kia nghỉ một lát, để Bạch tiểu thư từ từ tìm kiếm!”

Nàng đáp lại một nụ cười hiền, Vân Khê quay đầu nói: “Được rồi! Để tránh có người thua trận, tâm tình khó chịu, cố ý vu oan giá họa, ta đây tạm thời lưu lại, để nàng ta tra cho rõ ràng.”

Vân Khê hiểu rõ lo lắng trong lòng Long Thiên Tuyệt, lúc này bọn họ rời đi thì chính là không đánh đã khai, dù bọn họ không có chứng cứ, cũng sẽ tự nhiên chỉa mùi dùi vào nàng, sau này hậu hoạn vô cùng. Hiện tại vấn đề của Tiểu Bạch đã được giải quyết, nàng cũng chẳng vội đi nữa, không ngại ở lại xem trò hay.

Bạch Tịnh Tình hơi ngớ người, lại không ngờ tới hai người họ phối hợp như vậy, đang định nhân cơ hội phát tiết tức giận thì giờ không có cách nào xả nữa, nhất là nhìn hai người ngồi kề bên nhau, khe khẽ nói nhỏ, vành tai và tóc mai chạm nhau, lòng nàng càng thêm buồn bực.

Trải qua hai canh giờ tìm tòi toàn trường, vẫn không tìm thấy nơi giấu mồi lửa, mọi người ban đầu còn có thể chịu đựng, phối hợp với Bạch Tịnh Tình, móc toàn bộ vật phẩm trên người ra để kiểm tra. Đáng tiếc kiểm hết một vòng cũng không có thu hoạch, thế là có đợt thứ hai, đợt thứ ba… Đến cuối cùng, dù mọi người tính có ôn hòa thế nào cũng không nhịn được, tập thể xảy ra bạo động, dù Bạch Tịnh Tình ngăn cản thế nào, tất cả đều không thèm quan tâm, tản đi như ong vỡ tổ, đến ngay cả Dung Thiếu Khanh cũng tuyệt vọng rời đi, chỉ còn Bạch Tịnh Tình một mình tiếp tục phát cuồng giữa hội trường.

Sau khi Vân Khê trở về tửu lâu, chuyện đầu tiên chính là xách Tiểu Bạch ra, tỉ mỉ nghiên cứu.

Tiểu Bạch sau khi nuốt liền hai ngòi lửa vào một lúc, đến bây giờ vẫn bị vây trong trạng thái khác lạ, dị hỏa trong miệng vẫn chưa dừng, nhẫn trữ vật trong tay Long Thiên Tuyệt cũng bị tiêu tan bởi dị hỏa không ngừng phun trong miệng nó.

Hỏa diễm của sáu loại dị hỏa dung hợp thành một, cho dù vật liệu có kiên cố thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể biến thành nước, biến thành vô hình dưới sức tàn phá của nó.

Một hỏa diễm màu vàng trong, mỗi một hỏa diễm đều như là tạo nên từ vàng, lấp lánh chiếu sáng.

“Mau, chuẩn bị dược thừa dịp bây giờ, ta phải luyện chế cửu chuyển thái cực đan!”

Ông cháu hai người Mộ Tông Minh sau khi rời khỏi hội trường trận đấu cũng chạy đến tửu lâu trước tiên, từ cách xa phòng luyện đan đã nghe thấy tiếng hô đầy phấn khởi của Vân Khê, cả người Mộ Tông Minh cũng hưng phấn như sắp sửa đánh nhau.

“Cửu chuyển thái cực đan ơi Cửu chuyển thái cực đan! Tâm nguyện cả đời của lão phu chính là có thể luyện chế ra cửu chuyển thái cực để… Thiệt tốt quá, Hàn Nhật cuối cùng đã được cứu rồi.” Mộ Tông Minh lệ nóng tung hoành, vừa lau nước mắt vừa tham quan học tập các loại nguyên liệu cần thiết mà hai thầy trò Vân Khê đang chuẩn bị. Về phần những người khác không thể làm gì hơn là đứng chung quanh, rồi tất cả đều bị đuổi ra khỏi phòng luyện đan.

Trước khi đi, Vân Tiểu Mặc bàn giao với Tiểu Bạch với vẻ miễn cưỡng, để nó nằm dưới lò luyện đan, miệng không ngừng phun lửa: “Tiểu Bạch, ngươi phải cố gắng, bệnh của Tường thúc thúc toàn bộ dựa vào ngươi đó!”

Tiểu Bạch được cổ vũ, dị hỏa trong miệng phun càng mạnh hơn.

Tiểu Mặc Mặc, ngươi cứ yên tâm đê! Tiểu Bạch dù có mệt chết cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng!

Vân Khê nhìn chằm chằm đứa con hồi lâu, cho rằng trước khi đi, nó cũng nên nói vài câu cổ vũ với nàng, thế mà một câu cũng không nói. Ở trong mắt nó, hình như Tiểu Bạch mới là then chốt luyện đan lần này, mà người chân chính luyện đan là nàng thì bị quên tiệt.

Trong phòng luyện đan, chỉ còn lại bốn người, sư đồ của Vân Khê và hai ông cháu Mộ Tông Minh, những người còn lại đều chờ ở trong tửu lâu.

Hậu viện, Long Thiên Tuyệt và Dạ Hàn Tinh hai người vừa chơi cờ vừa kiên trì chờ.

Cũng không biết chơi bao nhiêu ván, Dạ Hàn Tinh mới có được vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tuyệt này, chờ ta có được Cửu chuyển thái cực đan, ta cũng cần phải trở về. Đại ca của ta đến nay vẫn còn đang hôn mê, hi vọng cửu chuyển thái cực đan thực sự có thể cứu sống hắn, còn các ngươi? Có tính toán gì không?”

Long Thiên Tuyệt mặt mày biếng nhác, cười nhạt: “Ta ư? Tự nhiên là mang vợ con về Lăng Thiên Cung.” Lúc nói lời này, trên mặt hắn là vẻ ấm áp ôn hòa vô cùng.

Đáp án của hắn nằm trong dự liệu, ngón tay thon dài của Dạ Hàn Tinh chắp lấy một quân cờ, còn nói thêm: “Vì sao không theo ta tới Tam đại thánh địa? Ta không chỉ mời ngươi một lần, lấy bản lãnh của ngươi, nhất định có thể đại triển quyền cước, chiếm được một chỗ ở Tam đại thánh địa. Dù sao cũng sướng hơn sống ở chỗ ngươi bốn bề thụ địch, rơi vào trong khốn cảnh. Hiện giờ ngươi còn phải chăm vợ chăm con, đồng thời còn phải bảo vệ họ, còn phải để Lăng Thiên Cung có chỗ đứng ở Ngạo Thiên đại lục, sợ rằng sẽ rất khó khăn. Thập đại gia tộc và Thánh cung cũng không dễ chọc, mai này bọn họ dốc sức liên thủ, thề phải tiêu diệt Lăng Thiên Cung của ngươi, tình cảnh của ngươi sợ rằng cũng rất nguy hiểm…”

“Tam đại thánh địa?” Một thoáng khinh thường xẹt qua đuôi mày Long Thiên Tuyệt, hắn tùy tiện lấy một quân cờ đen, lại tùy tiện đặt xuống, bên môi là ý cười nhàn nhạt: “Ngươi cho ta địa vị cao tới đâu, tới cùng cũng phải bị người quản chế. Ta không thích bị ràng buộc, Khê nhi càng không thích! Lăng Thiên Cung có thể không là gì trong mắt các ngươi, nhưng nó là tự do, dù cho nó là cái đinh trong mắt nhiều người, muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng nó chính là một khoảng trời tự do không ràng không buộc. Ta tin Khê nhi cũng thích nơi ấy…”

Khóe môi hắn nhếch lên, con ngươi như ngọc đen phủ một tầng sáng nhàn nhạt, tràn ngập chờ mong với cuộc sống gia đình tương lai.

Dạ Hàn Tinh vốn còn lời muốn khuyên nữa nhưng lại bị nghẹn ở họng, hắn nhìn Long Thiên Tuyệt, cảm thấy hắn hạnh phúc dạt dào và ngọt ngào, mình cũng bỗng cảm thấy ước ao.

“Tuyệt, ngươi đã thay đổi thật rồi! Trước kia cao ngạo là vậy, là Long Thiên Tuyệt không gì sánh được trong thiên hạ, nay mở miệng ngậm miệng là Khê nhi của ngươi…” Chậc chậc, con người thay đổi sao lớn vậy?

“Nếu ngươi muốn, cũng mau tìm một nữ tử có thể khiến ngươi thường xuyên nhắc bên miệng đi.”

Dạ Hàn Tinh thở dài khoa trương, xua tay nói: “Đáng tiếc là, nữ tử ta vất vả coi trọng lại bị ngươi chiếm trước rồi.”

Sắc mặt Long Thiên Tuyệt nhất thời trầm xuống, híp mắt nói: “Cảnh cáo ngươi! Ngươi nếu dám có ý với Khê nhi, ta lập tức tuyệt giao với ngươi!”

“Coi coi, ngươi đúng là nhẫn tâm mà!” Không biết là đã cảm thấy cái gì, ánh mắt Dạ Hàn Tinh hơi lóe, đột nhiên ngữ điệu chuyển, vẻ mặt si mê quấn quýt với Long Thiên Tuyệt, ngữ khí ai oán: “Tuyệt, ngươi thực sự muốn tuyệt giao với ta sao? Uổng cho ta thầm mến ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại còn nói tuyệt giao là tuyệt giao, tàn nhẫn ghê!”

Con ngươi hẹp dài nhẹ nhàng buông xuống, Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn bóng trắng ở lối vào sân đằng sau, con mắt bỗng sáng lên, nhẹ hô: “Khê nhi, luyện xong đan dược chưa?”

Đường nhìn của Vân Khê lại không ở trên người hắn, nàng hơi híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Hàn Tinh đang mang vẻ mặt si oán Long Thiên Tuyệt, đi từng bước về phía hắn. Bình sứ trong tay nàng rung rung, lạnh lùng nói: “Vốn đang muốn đưa cho ngươi, nhưng mà bây giờ ta thấy không cần thiết nữa, hiện tại ngươi cần có một loại dược khác.”

“Dược gì?” Tuy rằng biết chắc không phải dược tốt gì, Dạ Hàn Tinh vẫn không nhịn được, hỏi.

Vân Khê lạnh lùng nhếch môi nói: “Biến, tính, dược! Dược có thể hoàn toàn biến ngươi thành nữ nhân!”

Cả người run lên, Dạ Hàn Tinh giần giật khóe miệng, không giả vờ nổi nữa: “Ta thấy ta không cần đâu, từ nay về sau, ta thề, ta sẽ tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận.” Hắn vừa dứt lời, một bàn đầy quân đen quân trắng nhất tề bay thẳng vào mặt hắn, hắn sợ hãi vội vã đứng dậy. Vân Khê và Long Thiên Tuyệt hai người liếc nhìn nhau, mắt đồng thời lộ nét cười thắng lợi. Trong lúc vui đùa ầm ĩ, Phong hộ pháp vội vã chạy vào hậu viện, thần sắc hơi lo lắng, cũng làm ba người ở đây khôi phục vẻ nghiêm nghị.

“Tôn chủ, người của gia tộc Đoan Mộc không biết là nghe phong thanh cái gì, hiện tại đang tụ tập hàng loạt cao thủ ở trước Lăng Thiên Cung gây hấn, bọn Vân hộ pháp sợ không thể đối phó với địch, cho nên hy vọng tôn chủ có thể quay về chủ trì đại cục.”

“Gia tộc Đoan Mộc?” Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn Vân Khê, hai người cùng nghĩ tới Đoan Mộc Tĩnh, Đoan Mộc gia tộc lần này có động tĩnh lớn như vậy, nhất định là hướng về phía Đoan Mộc Tĩnh rồi. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Truyền tin cho Vân hộ pháp, nói bản tôn sẽ nhanh chóng trở về, bảo bọn họ phòng thủ vững vàng, tùy ý đón địch.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất