“Tiểu Bạch, không phải ngươi có thể nuốt được lửa hay sao? Ngươi liền đem nó giống như ngọn lửa để nuốt chửng, không phải là được sao?”
Chủ ý của Vân Tiểu Mặc tuy được nghĩ ra hơi muộn, nhưng quả thật đó là biện pháp duy nhất.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng bao phủ quanh Hoàng Long, cái đầu trắng lúc lắc, dùng giọng điệu ủy khuất nói: “Nó vừa bẩn vừa thối, một chút cũng không muốn ăn!”
Hoàng Long đang chịu đựng ngọn lửa hành hạ, vừa nghe được lời của tiểu Bạch, bị làm cho sợ đến cả người khẽ run rẩy, cho rằng Tiểu Bạch thật sự muốn ăn nó, tiếng gào thét càng thêm thê lương.
Vân Tiểu Mặc đang ngồi trên lưng Tiểu Bạch, hai ngón tay vươn ra, chọc chọc lên sống lưng Tiểu Bạch: “Không phải là ăn nó, mà là ăn lửa trên người nó!”
“Tiểu Bạch, nghe lời nào! Nó tốt xấu gì cũng là đồng loại của ngươi, hơn nữa vừa rồi nó cũng không có công kích chúng ta, chúng ta để lại nó một con đường sống đi.” Vân Tiểu Mặc bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ.
Lương tâm của Tiểu Bạch rốt cuộc thức tỉnh, giọng nói cũng không còn ủy khuất như lúc nãy nữa: “Được rồi, được rồi! Tiểu Mặc Mặc nói cái gì thì Tiểu Bạch làm cái đó.”
Vảy rồng trên người Hoàng Long đã bị cháy sạch sành sanh, vô cùng thê thảm, lúc này nhìn thấy cái miệng lớn của Tiểu Bạch Long lại mở ra, cho là nó muốn phóng hỏa lần nữa, sợ tới mức cả người bốc cháy nhưng vẫn bỏ chạy về phía chân trời.
“Hừ, trở lại cho ta –” Tiểu Bạch đột nhiên nổi giận, thanh âm non nớt của nó truyền ra phía xa, mang theo hàm ý cảnh cáo. Trong không khí đột nhiên nổi lên một cổ gió xoáy, đem tất cả thân thể cao lớn của Hoàng Long thổi trở về, Tiểu Bạch lần nữa há mồm, nhưng lần này không phải là phun ra ngọn lửa, mà là một cổ gió lạnh cường đại.
Trận gió lạnh này bao trùm lên cả thân thể cao lớn của Hoàng Long, trong chớp mắt liền làm cho ngọn lửa trên người Hoàng Long lập tức biến mất, chỉ còn lại thân thể bị cháy sạch, bị tàn phá không chịu nổi của Hoàng Long, xốc xếch run run trên không trung.
Đáng thương cho Hoàng Long, vảy rồng trên người còn thừa lại chẳng bao nhiêu, thân thể to lớn treo lơ lửng ở giữa không trung, thật giống như một đại cô nương bị lột bỏ hết y phục, ngượng ngùng khuất nhục như muốn tìm một cái hầm ngầm để chui xuống. Giãy dụa thân mình mấy cái, trong phút chốc, lần nữa chạy đi, lần này Tiểu Bạch không có cường thịnh lưu nó trở lại nữa,để nó hoàn toàn trốn chạy về phía chân trời.
Đối mặt với biến hóa thình lình như thế, tất cả mọi người đều ngơ thành kẻ ngốc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn một người một rồng lấy tư thái của người thắng ngẩng đầu mà đứng, người như Long, Long như người, khí chất như nhau, đúng thật phù hợp.
Phù trưởng lão nhìn một người một rồng giữa không trung, ngực đập thình thịch, tâm tình kích động khó có thể nói lên lời. Đây không phải là thiên Long tôn giả năm đó sao? Nếu là theo như số tuổi mà nói, vô luận là người hay là rồng, đều tốt hơn một bậc!
Thật tốt quá!
Nhưng nếu cung chủ nhìn thấy hài tử giống Thiên Long tôn giả này, không biết sẽ phản ứng thế nào, bất kể như thế nào, lần này cho dù bằng bất cứ giá nào thì hắn cũng nhất định phải mang đứa nhỏ này đi Thánh cung!
Đông Phương Vân Tường nhìn thấy Vân Tiểu Mặc chiến thắng, dưới đáy lòng nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nắm đấm dưới tay áo từ từ buông lỏng. Có lẽ là hắn quá mức khẩn trương, những đứa nhỏ tầm thường làm sao có thể sánh với Tiểu Mặc của hắn? Khóe môi của hắn khẽ cong, xuất ra một nụ cười ôn hòa yếu ớt.
Nam Cung Anh nhìn theo phương hướng của Vân Tiểu Mặc, vừa phất tay, vừa vui mừng kêu lên: “Tiểu Mặc, Tiểu Bạch, các ngươi thật là lợi hại a!”
Thanh âm vui mừng của nàng không chút kiêng kỵ kêu lên, rước lấy một cái trừng hung hăng của Tống Tu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại, trong lòng hắn thật giống như có một đoàn lửa nóng thiêu đốt, hờn dỗi trong ngực làm sao cũng không ra được.
Đẩy ra Phù trưởng lão đang hưng phấn trong lòng, hắn khẽ vỗ về miệng vết thương, xoay người một mình rời đi.
Vân Tiểu Mặc từ trên cao nhìn hắn chăm chú, vội vàng lên tiếng gọi hắn: “Uy, ngươi chờ một chút! Chiếc nhẫn trữ vật của ta đâu?”
Tống Tu dưới chân lảo đảo, bị Tiểu Mặc chọc cho tức gần chết, một trận chiến này, chính hắn bị thương, thú sủng của hắn cũng bị cháy sạch không nhìn ra bộ dạng của rồng rồi, bây giờ còn muốn lấy đi chiếc nhẫn trữ vật của hắn, lời này hắn làm sao có thể nuốt trôi được?
Hung hăng cắn cắn môi, tuy nói bình thường hắn quen thói ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không phải là người nói chuyện mà không giữ lời, nếu như đã nói ra rồi, có đạo lý nào mà còn nuốt lời?
Hắn tiếc nuối bỏ chiếc nhẫn trữ vật trong tay, sau đó vung tay, hung hăng đem chiếc nhẫn trữ vật ném ra ngoài.
“Cho ngươi! Ngươi chờ, một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại ngươi!” Nói xong, hắn bướng bỉnh xoay người rời đi.
Vân Tiểu Mặc từ giữa không trung xoay người bay vọt xuống, tư thái nhẹ nhàng, dễ dàng đem chiếc nhẫn trữ vật bắt vào tay, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn nhất thời lộ ra một nụ cười rực rỡ như pháo hoa.
Thật tốt quá! Phải nhanh tìm một chỗ đi chia của mới được!
Tiểu Bạch lúc này đã hóa thân lại, biến thành hình thái tiểu bạch cầu, vững vàng rơi vào đầu vai hắn, giả bộ làm ra bộ dạng một con thỏ ngoan ngoãn biết điều, làm sao còn có thái độ dũng mãnh như trong cuộc chiến vừa rồi?
Trải qua một phen biến hóa, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều phun ra vài ngụm khí, vừa khiếp sợ lại vừa khó có thể tin. Có không ít ánh mắt của mọi người đến bây giờ vẫn còn rơi vào trên người Tiểu Bạch đang đứng trên đầu vai của Vân Tiểu Mặc, mang theo ánh mắt dò xét, chỉ một con thú sủng cũng đủ để làm người ta ngạc nhiên rồi, hơn nữa lại còn là một con thú sủng có thể phóng hỏa, đó chính là ngạc nhiên trong ngạc nhiên.
Nó rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể khiến Hoàng Long mà Thánh cung nuôi dưỡng khúm núm cúi đầu chịu thất bại?
Khóe môi Hiên Viên Nghễ Nhi cong lên một đường, hiện ra một nụ cười ý vị sâu xa, đối với Vân Tiểu Mặc cùng thú sủng của hắn lại càng thêm tò mò.
Tứ hoàng tử của Bắc Tương quốc đã không còn thất vọng, mà là bị đả kích thật sâu. Thì ra là lần trước tỷ thí cùng hắn, Vân Tiểu Mặc căn bản cũng không có lộ ra thực lực chân chánh, nhưng cho dù như thế cũng đã đem hắn đánh bại hoàn toàn, xem ra chức vị thánh Đồng cùng hắn vô duyên rồi, hắn cũng không nguyện ý nữa tham gia cái gì tuyển chọn thánh Đồng nữa. Hắn phải đi về hảo hảo mà luyện công, hắn muốn tìm kiếm danh sư, hắn luôn luôn tin tưởng một ngày, hắn nhất định có thể chiến thắng Vân Tiểu Mặc, bắt đầu từ hôm nay đây không chỉ là mục tiêu của Tống Tu mà cũng là mục tiêu của hắn!
Trong lòng Tào Trì cũng không có khái niệm gì là thực lực mạnh yế, hiện tại những ý nghĩ tràn ngập đầu hắn, chính là mau chóng tìm được những người bắt lấy Vân Tiểu Mặc. Chỉ cần những người đó đem Vân Tiểu Mặc bắt đi, đó mới là giải quyết hoàn toàn mối họa trong đầu của hắn.
Mọi người, đều có tâm tư.
Lúc này, Phù trưởng lão thong thả đi tới trước mặt Vân Tiểu Mặc, từ ái cười một tiếng, hài lòng vuốt cằm: “Ngươi tên là Vân Tiểu Mặc? Ngươi có nguyện ý hay không đến Thánh cung cùng ta?
Vân Tiểu Mặc đang cúi đầu nghiên cứu chiếc nhẫn trữ vật, ngẩng đầu liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Không muốn đi!”
Chung quanh một mảnh than thở, ý tứ trong lời nói của Phù trưởng lão, rõ ràng chính là muốn thu nhận Vân Tiểu Mặc vào Thánh cung, đây là tha thiết ước mơ của bao nhiêu người, hắn cư nhiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt? Hắn rốt cuộc có hiểu hay không hàm nghĩa tiến vào Thánh cung?
Đông Phương Vân Tường ánh mắt chợt lóe lên, trong nội tâm hắn cũng không nguyện ý để cho Vân Tiểu Mặc đi tới Thánh cung, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Thánh cung hiện nay vô cùng tối tăm rối loạn, đã không còn giống như trước kia được người người tín ngưỡng, là Thánh Địa của Thần Long, nhưng nếu Tiểu Mặc thật muốn đi, hắn thật cũng không muốn ngăn trở.
“Tại sao?” Phù trưởng lão hơi có chút thất vọng.
“Không vì lí do gì hết, chỉ là không muốn đi.” Vân Tiểu Mặc tiếp tục cúi đầu nghiên cứu chiếc nhẫn trữ vật, bây giờ đối với hắn mà nói, không có gì có lực hấp dẫn hơn nó.
Phù trưởng lão đem tầm mắt chuyển dời đến chiếc nhẫn trữ vật trong tay của hắn, ánh mắt sáng rực lên, tâm tư chuyển động nói: “Ở trong Thánh cung của chúng ta, có rất nhiều chiếc nhẫn trữ vật như vậy, nếu như ngươi tới Thánh cung làm Thánh Đồng, tất nhiên lại càng nhận được nhiều phần thưởng...... A, đúng rồi! Lão phu mới nhìn thấy thú sủng của ngươi tựa hồ vừa mới phát sinh biến đổi, có hình thái của rồng, rất nhiều kỹ năng còn không cách nào chân chính thi triển. Ở Thánh cung của chúng ta, có một nơi gọi là long trì, là nơi chuyên dùng để nuôi Thần Long. Bên trong Long trì có vật quý của Long Tộc — Thần Long đan, chính là một viên Long đan lấy từ trên người viễn cổ Thần Long, nếu dùng thần Long đan ngâm dưới nước, đối với việc trưởng thành Long Tộc rất có lợi. Thú sủng của ngươi nếu có thể ở trong long trì tắm rửa ba ngày, như vậy thực lực của nó sẽ tăng lên rất nhiều, hình thể của nó cũng trở nên càng thêm thành thục. Vì thú sủng của ngươi mà suy nghĩ, lão phu khuyên ngươi hay là suy nghĩ một chút về đề nghị lão phu, lão phu bảo đảm, sau khi ngươi đến Thánh cung, lão phu nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, hơn nữa dốc hết sức lực dạy dỗ ngươi, ngươi sẽ trở thành đệ nhất cao thủ của Thánh cung!”
Phù trưởng lão nói một hơi như vậy, mục đích chính là muốn mời hắn gia nhập Thánh cung, hắn có lòng tin nhất định có thể bồi dưỡng được một Thiên Long tôn giả thứ hai.
Vân Tiểu Mặc vốn không có hứng thú gì, nhưng khi nghe nói long trì có trợ giúp cho Tiểu Bạch, hắn không khỏi động tâm.
“Ừ, ta có thể đi theo tới ngươi Thánh cung, nhưng đến khi ta chơi đùa chán rồi, ta phải về nhà. Bằng không mẫu thân của ta sẽ rất lo lắng.”
Phù trưởng lão sắc mặt hơi ngưng lại, có chút khó xử, nếu đã vào Thánh cung là không thể tùy tiện ra ngoài, nhưng nếu bỏ mất dịp may cùng đứa bé này, hắn lại cảm thấy hết sức đáng tiếc. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định hay là tạm thời đáp ứng trước, chỉ cần hắn đã vào Thánh cung, đến lúc đó cho dù muốn ra ngoài cũng phi thường khó khăn.
“Được, lão phu đáp ứng ngươi! Chỉ có điều lão phu có lòng tin, ngươi nhất định sẽ thích nơi đó.” Phù trưởng lão sờ sờ trong ngực của mình, móc ra một khối ngọc bài, nói, “Khối ngọc bài này ngươi nhận lấy, nó tượng trưng cho thân phận Thánh Đồng, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là một vị Thánh Đồng trong số đó.”
Chung quanh một mảnh xôn xao.
Vân Tiểu Mặc lấy được lệnh bài Thánh Đồng, cũng chính là nhảy vọt qua cuộc tuyển chọn thánh Đồng, trực tiếp trúng tuyển.
Chuyện tốt như vậy, cư nhiên hắn lại được nhận! Thế nhưng bằng vào thực lực cùng thiên phú của hắn, trúng cử Thánh Đồng cũng là điều tất nhiên, bọn họ cũng chỉ là có phần hâm mộ.
Sau khi Vân Tiểu Mặc nhận lấy ngọc bài, liền trở về bên người Đông Phương Vân Tường, đầu lông mày của Đông Phương Vân Tường nhíu chặt, không biết Tiểu Mặc vào Thánh cung đến tột cùng là phúc hay là họa. Hắn phải mau đem tin tức này báo cho Vân Khê, việc lớn thế này, vẫn phải là trải qua sự đồng ý của cha mẹ ruột hắn mới được.
Hai người Nam Cung Anh cùng Trịnh Nam quay chung quanh ở bên cạnh Vân Tiểu Mặc, còn có mấy vị sứ thần của Nam Hi quốc bọn họ đều cảm thấy cao hứng thay Vân Tiểu Mặc, thành tựu của hắn cũng giống như thành tựu của bọn họ vậy.
Hiên Viên Nghễ Nhi đứng yên ở một bên, cũng không có đi qua chúc mừng, chẳng qua dưới đáy lòng cũng thật tâm chúc mừng hắn. Phù trưởng lão từ từ đi tới bên người của nàng.
“Tiểu công chúa, không biết ngươi có nguyện ý hay không cũng gia nhập Thánh cung? Nếu như ngươi nguyện ý, bắt đầu từ hôm nay, khối ngọc này bài sẽ là của ngươi, ngươi chính là một trong các Thánh Đồng của Thánh cung.” Phù trưởng lão cũng giống như trước lấy ra một khối ngọc bài, đưa đến trước mặt Hiên Viên Nghễ Nhi.
Sứ thần Ngạo của Thiên quốc nghe nói như thế, không nhịn được hoan hô một trận, Tiểu công chúa không có trải qua tuyển chọn Thánh Đồng, liền trực tiếp lấy được lệnh bài Thánh Đồng, đây chính là đã thừa nhận thực lực của Tiểu công chúa, cũng là kiêu ngạo của tất cả dân chúng Ngạo Thiên Quốc, bọn họ như thế nào có thể không vui vẻ?
Khác với sự vui mừng của người bên cạnh, Hiên Viên Nghễ Nhi lại rất bình tĩnh,cũng không quan tâm lắm mọi chuyện, nàng lẳng lặng quay đầu, liếc mắt nhìn khối ngọc bài Vân Tiểu Mặc đang cầm trong tay, môi đẹp khẽ cười nhẹ, liền nhận lấy ngọc bài. Đối với nàng mà nói, căn bản nàng không yêu thích vị trí Thánh Đồng, chẳng qua bởi vì sự kỳ vọng của phụ hoàng cùng chúng các đại thần cho nên mới đến tham gia tuyển chọn Thánh Đồng. Nếu không phải bởi vì Vân Tiểu Mặc cũng muốn tiến vào Thánh cung, nàng cũng sẽ không nhận lấy ngọc bài, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới sau này có thể cùng Vân Tiểu Mặc sinh sống ở trong Thánh cung, trong lòng của nàng liền tràn đầy mong đợi.
“Biểu muội, chúc mừng ngươi.” Tào Trì ngoài miệng chúc mừng nhưng trong lòng cũng là ê ẩm, nếu như biểu muội cùng tiểu tử thúi kia cùng nhau vào Thánh cung, vậy chẳng phải là nguy cơ càng lớn? Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp, để cho mình cũng có thể tiến vào Thánh cung.
“Các vị, về việc lựa chọn bốn Thánh Đồng, trong danh sách chỉ còn dư lại một vị trí. Cuộc tuyển chọn Thánh Đồng vào ba ngày sau sẽ chọn ra một vị Thánh Đồng cuối cùng, sau năm ngày nữa, tất cả những người được chọn là Thánh Đồng, đều phải cùng lão phu cùng nhau lên đường trở về Thánh cung.” Phù trưởng lão trước khi đi còn không quên nhắc nhở mọi người một chút, những người tạm thời không có ngọc bài, hoàn toàn có hy vọng tranh đoạt vị trí cuối cùng trong danh sách.
Mọi người rời đi theo sau Phù trưởng lão cùng người của Thánh cung, cuộc cung yến cũng lặng lẽ kết thúc.
Khi Vân Tiểu Mặc bị Thánh cung chọn trúng trở thành Thánh Đồng, cùng lúc đó hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt còn dừng lại ở một cái khách sạn tên Ngâm Phong Lâu cách đó không xa, chờ câu trả lời chắc chắn của Tư Đồ gia tộc.
Long Thiên Tuyệt cũng không gấp gáp, thần thái tự tin nắm chắc phần thắng, nhưng cũng có một chuyện khác, khiến cho hắn cũng phải cẩn thận.
Bởi vì, hắn tới.
Màn đêm buông xuống, tại phòng khách thượng đẳng của Ngâm Phong Lâu nghênh đón ba vị khách nhân.
Chi thứ mười bảy của Dạ gia không hiểu thế sự đơn thuần vô cùng Dạ Hàn Nguyệt đi rồi, bên trong gian phòng chỉ còn lại có hắn và Độc Cô Kiêu tiếp đãi ba vị khách nhân ở xa tới.
“Dạ sứ giả, bọn ta chờ ba người đến, chính là vì để tố giác tội danh tự tiện sử dụng thần khí của Lăng Thiên Cung, hi vọng Dạ sứ giả mau chóng điều tra rõ mọi việc của Lăng Thiên Cung.”
Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Kỳ trưởng lão của Thượng Quan gia tộc, cùng hắn đến đây còn có Lỗ trưởng lão cùng một vị thủ hộ khác của Thượng Quan gia tộc thần khí – thái thượng trưởng lão.
Lần này bọn họ bí mật hội kiến tam đại sứ giả Thánh Địa, mục đích chính là muốn mượn tay của bọn họ để đối phó Lăng Thiên Cung, cứu ra Thượng Quan Như Nhi. Bọn họ vẫn cố chấp cho là sở dĩ Thượng Quan Như Nhi ở lại Lăng Thiên Cung là do bị Long Thiên Tuyệt giam cầm và uy hiếp, chứ chưa bao giờ thừa nhận Thượng Quan Như Nhi bởi vì sợ hãi bọn họ, thống hận bọn hắn giết hại hai huynh muội bọn họ, cho nên mới không muốn trở về Thượng Quan gia tộc.
Dạ Thập Thất sau khi nghe bọn họ giải thích cụ thể liền lâm vào trầm tư, thần sắc thâm trầm, cũng không có lập tức đáp lại.
Một bên Độc Cô Kiêu ánh mắt khẽ sáng, lửa nóng quang mang chợt lóe qua, hắn đang lo không tìm được cơ hội hạ thủ với Long Thiên Tuyệt, thật đúng lúc, hắn cuối cùng tìm được lý do chính đáng.
Long Thiên Tuyệt, lần này ta nhất định phải quang minh chánh đại đánh bại ngươi, rửa sạch mối nhục bảy năm trước!
“Các ngươi nói người tự tiện sử dụng thần khí chính là người của Lăng Thiên Cung, như vậy các ngươi có từng nghĩ tới thần khí không phải là vật mà người bình thường có thể khởi động được, nếu không phải huyết mạch chân chính của truyền nhân trong thập đại gia tộc thì ai có thể có bản lãnh thật sự khởi động được lực lượng của thần khí? Cho nên, các ngươi nói là người của Lăng Thiên Cung tự tiện sử dụng thần khí, cũng thật không có sức thuyết phục đi.”
Dạ Thập Thất trải sau khi qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, liền đưa ra nghi vấn của mình.
Ba vị thái thượng trưởng lão của Thượng quan gia tộc khẽ liếc nhau một cái, về cái nghi vấn này bọn họ tất nhiên cũng đã nghĩ tới, nhưng lực lượng của thần khí bị phóng xuất ra xác thực là ở phương hướng của Lăng Thiên Cung. Bọn họ mặc dù không thấy rõ đến tột cùng là người nào khởi động thần khí, nhưng cổ lực lượng cường đại này đúng là bộc phát từ trong phạm vi của Lăng Thiên Cung. Mà sau khi sự việc đó xảy ra,tiến đến Lăng Thiên Cung kiểm tra thì thất toàn bộ người của Đoan Mộc gia tộc tất cả đều bị giết trong khi Lăng Thiên Cung lại không bị thương vong quá lớn, điều này nói rõ cái gì, chính là nói Long Thiên Tuyệt cùng chuyện này tuyệt đối tránh khỏi liên quan.
Chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để đưa Long Thiên tuyệt vào chỗ chết.
“Dạ sứ giả, theo lão phu được biết thì Lăng Thiên Cung Cung chủ Long Thiên Tuyệt đã nhốt tiểu thư Đoan Mộc Tĩnh của Gia tộc Đoan Mộc, mà người của Gia tộc Đoan Mộc liều mạng muốn đem tiểu thư của bọn họ cứu về, điều này cũng đủ để chứng minh Đoan Mộc Tĩnh có khả năng chính là người duy nhất của Đoan Mộc Gia tộc có thể mở ra lực lượng của thần khí. Long Thiên Tuyệt nhốt tiểu thư Đoan Mộc Gia, sau đó liền cướp lấy thần khí của Gia tộc Đoan Mộc, khi thời điểm người của Gia tộc Đoan Mộc tiến vào Lăng Thiên Cung, Long Thiên Tuyệt liền lừa gạt Đoan Mộc Tĩnh mở ra thần khí đối phó người của Đoan Mộc Gia tộc, giải thích như thế chính là hợp lý nhất.”
“Đúng! Tên Long Thiên Tuyệt này rất âm hiểm xảo trá, chuyện gì đều có thể làm ra được, hắn đem Đại tiểu thư của Thượng Quan gia tộc chúng ta nhốt sáu năm, hiện tại lại bắt đầu đánh chú ý vào tiểu thư của Đoan Mộc Gia tộc, từ điều này có thể thấy được dã tâm không nhỏ của Long Thiên Tuyệt, chỉ sợ là ngay từ đầu hắn đã đánh chủ ý vào thần khí của thâp đại gia tộc.”
Lỗ trưởng lão nghe lời nói của hai người kia, chỉ im lặng không lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía của Dạ sứ giả, cho dù bọn họ có nói ba hoa chích choè cũng không có ích lợi gì, quan trọng nhất là nhìn xem Dạ sứ giả có tin lời nói của bọn họ hay không.
Dạ Thập Thất sau một phen nhíu mày suy tư, quay đầu nhìn về phía Độc Cô Kiêu nãy giờ vẫn im lặng một bên, thấy đáy mắt hắn thoáng hiện chiến ý, Dạ Thập Thất chân mày càng nhíu lại, đáy lòng có chút do dự.
Bàn về công, có người chứng nhận, Long Thiên Tuyệt đúng là không thoát được hiềm nghi, hắn đối với sự việc này còn phải tiến hành kiểm chứng một phen; bàn về tư, nghe Nhị công tử nói hỏa độc lần này của đại công tử Có thể giải hết đều nhờ vào công lao luyện đan của phu nhân Long Thiên Tuyệt, họ chính là ân nhân của Dạ Tinh Hải, đồng thời cũng là ân nhân của Dạ gia, hắn làm sao có thể lấy oán báo ân?
Nhưng dù sao đâu cũng là chuyện của Tam đại Thánh Địa, không phải là chuyện mà một nhà Dạ gia bọn họ có thể định đoạt được, Tam đại Thánh Địa sở dĩ có thể được mọi người công nhận, chính là bởi vì nó xử lý các lợi ích chung công chính, xử sự công bằng, ngay thẳng chính trực.
Cho nên, đối với chuyện này, hắn càng phải thận trọng hơn nữa.
Lại nhìn thần sắc của Độc Cô Kiêu, hắn cũng biết rõ thù hận giữa Độc Cô Kiêu và Long Thiên Tuyệt, cho dù hắn cố ý muốn mở một mắt nhắm một mắt, không muốn làm khó đối với Long Thiên Tuyệt, sợ rằng Độc Cô Kiêu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Long Thiên Tuyệt. Hơn nữa người của gia tộc Thượng Quan một mực chắc chắn là Long Thiên Tuyệt tự tiện sử dụng thần khí, chuyện này, thật sự là khó giải quyết.
Độc Cô Kiêu nhận được một ánh mắt có thâm ý khác, hắn lạnh lùng phác môi, thần sắc lạnh lùng nói: “Dạ sứ giả, đã có người của gia tộc Thượng Quan làm chứng, như vậy chúng ta nhất định phải tra rõ chuyện này tới cùng. Cái khác nói không nói, trước tiên sẽ xem Long Thiên Tuyệt giải thích chuyện này như thế nào!”
Dạ Thập Thất khẽ thở dài, sớm đã đoán được kết quả sẽ như vậy, khẽ gật đầu nói: “Vậy cũng tốt! Chúng ta mau chóng lên đường tới Lăng Thiên Cung tự mình hỏi rõ Long Thiên Tuyệt, cho hắn một cơ hội giải thích. Nhưng nếu chuyện là thật, liền hồi báo chi tiết, nhưng nếu chuyện có ẩn tình khác, chúng ta nhất định phải tra ra chân tướng sự thật, không thể để oan uổng bất luận kẻ nào.”
“Không cần phải đi Lăng Thiên Cung nữa! Long Thiên Tuyệt đang ở gần đây!” Độc Cô Kiêu lạnh lùng cong môi, giọng điệu thần bí khó lường.
“Long Thiên Tuyệt đang ở gần đây?” Dạ Thập Thất kinh ngạc không thôi, ba vị thái thượng trưởng lão của gia tộc Thượng Quan cũng kinh ngạc không dứt, điều này sao có thể? Người của bọn họ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài giám thị Lăng Thiên Cung, từ đầu tới giờ cũng không hề nhìn thấy Long Thiên Tuyệt bước ra khỏi Lăng Thiên Cung, như thế nào hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Ba vị thái thượng trưởng lão đối mặt nhìn nhau, khó nén nghi vấn cùng hoang mang ở trong lòng.
“Đúng vậy, hắn thực sự đang ở gần đây.” Độc Cô Kiêu lần nữa dùng ngữ điệu khẳng định để nói.
“Như thế rất tốt! Long Thiên Tuyệt rời khỏi Lăng Thiên Cung đối với chúng ta vô cùng có lợi. Vậy chúng ta cũng không cần lôi thôi quanh co liền giam giữ hắn, tinh tế tra hỏi, không sợ hắn lên tiếng phủ nhận!” Kỳ trưởng lão vui vẻ nói.
“Đúng, tuyệt không thể để hắn thuận lợi trở về Lăng Thiên Cung, một khi hắn trở về Lăng Thiên Cung, chẳng khác nào là như cá gặp nước, muốn lần nữa bắt hắn, chỉ sợ cũng khó khăn.”
“Chúng ta phải lập kế hoạch, nghĩ biện pháp hợp lực vây bắt Long Thiên Tuyệt, bằng vào thực lực của mấy người chúng ta đối phó một mình Long Thiên Tuyệt cũng không thành vấn đề.” Lúc này đây, Lỗ trưởng lão kiềm chế không được, tận dụng thời cơ hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
“Chậm đã!” Độc Cô Kiêu đột nhiên lên tiếng, “Các ngươi có thể vây bắt hắn, nhưng phải đem hắn giao cho ta.”
Ba người nhìn nhau khó hiểu.
Độc Cô Kiêu nheo lại mắt lạnh, hừ lạnh nói: “Ta cùng Long Thiên Tuyệt còn có một chút sổ sách còn chưa có tính toán rõ ràng.....”
Tụ Bảo đường lúc này tiếng người ồn ào, ban đêm trừ thanh lâu ở bên ngoài, thì đây chính là nơi phồn hoa nhất.
Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt trong lúc rãnh rỗi liền đi tới Tụ bảo đường, biết Mạnh hạ Thu bởi vì lần trước cùng chuyện Tư Đồ phủ Nhị phu nhân bị va chạm, hắn sợ người của Tư Đồ gia tộc tiếp tục tìm hắn gây phiền toái, cho nên vội vã rời đi suốt đêm. Nếu Mạnh Hạ Thu không có ở Tụ bảo đường, hai người Vân Khê cũng không cần phải che che lấp lấp, trực tiếp lấy diện mạo thực đi vào Tụ bảo đường.
Bên trong Tụ bảo đường không ai nhận ra bọn họ, chỉ cảm thấy đây là một đôi nam nữ rất xuất sắc, khí chất phi phàm, nhất định không phải là người có xuất thân tầm thường, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, dẫn bọn hắn đi tới căn phòng tốt nhất.
Ngồi ở cửa sổ, trên cao nhìn xuống chú ý lầu hiện trường buổi đấu giá bên dưới, Vân Khê vuốt vuốt chén trà trong tay, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Long Thiên Tuyệt ngồi yên lặng ở một bên, ưu nhã thưởng thức trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Vân Khê, khóe môi khẽ nhếch.
Khó tranh thủ được lúc rảnh rỗi,có thể cùng người mình thích lẳng lặng ở chung, hắn cảm giác rất thỏa mãn.
“Khê Nhi, có thích thứ gì không?”
Buổi đấu giá hôm nay có những vật hơi tầm thường, nhưng trong đó cũng không thiếu mấy thứ bảo vật tương đối hiếm thấy, về phần thích hay không, thì mỗi người một ý.
Vân Khê từ từ quay đầu, đem ánh mắt từ hiện trường buổi đấu giá quay trở lại, nói: “Quả thật có mấy thứ tốt, thế nhưng quá đắt, bỏ bạc ra mua, thật sự không đáng.”
Long Thiên Tuyệt hiểu ý cười một tiếng, mày kiếm giương nhẹ nói: “Nàng không cần tiết kiệm bạc cho ta, thích thì liền mua.”
Đôi mắt đẹp của Vân Khê lưu chuyển, giọng điệu hài hước nói: “Ta không có thay chàng tiết kiệm bạc a, bạc của chàng cũng là của ta, ta là đang thay mình tiết kiệm bạc.”
“Nàng a! Chính là một cái thần giữ của!” Ngón tay thon dài khẽ nhéo lấy chóp mũi khéo léo của nàng, Long Thiên Tuyệt cười nhìn, trong con người hẹp dài xinh đẹp tràn đầy ánh sáng nhu hòa sủng nịch.
Vân Khê cười một tiếng, cong khóe môi nói: “Ta đây đang làm công việc quản gia, chàng hẳn là cảm thấy may mắn vì tìm được một thê tử làm công việc quản gia thật là tốt.”
Long Thiên Tuyệt nở nụ cười thanh nhã, phối hợp với nàng, gật đầu nói: “Đúng, có thể lấy được nàng, là phúc khí tu luyện mấy đời của Long Thiên Tuyệt ta!”
“Đúng vậy!” Vân Khê đắc ý nhướng mày, trong lòng ngọt ngào, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói, “Đúng rồi, lúc trước chúng ta vì tìm kiếm Long Chi Diễm, ở dưới nền đất của Mộ Tinh Thành Quỷ Cốc U Lâm phát hiện một bảo tàng, tìm thời gian để Vân hộ pháp dẫn người đem bảo tàng lấy đi.”
“Bảo tàng?” Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch đuôi lông mày.
“Ân, lúc ấy ta cùng Hách Liên đại ca, Mộ thành chủ, còn có Dạ Hàn Tinh cùng nhau phát hiện nơi đó, vốn là định khi trở về thì cùng nhau lấy, sau lại bận rộn chút chuyện, liền quên mất.”
Nghe nàng giải thích xong chuyện tình trải qua, Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt mi tâm, cười nói: “Hách Liên Tử Phong? Ta đoán bảo tàng nơi đó, hiện tại nhất định đã bị lấy sạch toàn bộ.”
“Chàng hoài nghi?” Tâm Vân Khê khẽ lay động, chân mày từ từ nhếch lên, “Không thể nào, Hách Liên đại ca hắn......”
Long Thiên Tuyệt cắt đứt lời của nàng, nói thẳng ra phán đoán của hắn: “Hách Liên Tử Phong muốn tranh thủ sự ủng hộ của thập đại gia tộc, chẳng lẽ chỉ bằng vào hắn nói vài ba câu là đủ? Cõi đời này mọi người đều vì lợi ích, thay vì theo chân bọn họ cầu xin, còn không bằng đưa tới bạc trắng liền dứt khoát hữu hiệu! Hách Liên Tử Phong là loại người nào? Hắn như thế nào không hiểu đạo lý này? Hắn muốn thu mua lòng người, tất nhiên cần một lượng tài phú lớn, hắn đi nơi nào có nhiều tài phú như vậy?”
Không thể không thừa nhận hắn nói rất có đạo lý, chẳng qua là trong lòng Vân Khê vẫn khó có thể tiếp nhận, cảm thấy có chút bị phản bội. Cho dù là một mình Mộ Cảnh Huy hoặc là Dạ Hàn Tinh lấy đi bảo tàng, nàng có lẽ cũng không đau lòng như vậy, nhưng là người một mình lấy đi bảo tàng lại chính là Hách Liên Tử Phong......
“Gia tộc Hách Liên dù sao cũng đứng đầu trong thập đại gia tộc, tài phú nhất định không ít......” Nàng cố gắng tìm được lý do thuyết phục chính mình.
Long Thiên Tuyệt đưa tay cầm lấy đôi tay lạnh như băng của nàng, không tiếng động thở dài nói: “Ngươi đừng quên, tình cảnh của Hách Liên Tử Phong ở gia tộc Hách Liên cũng không được tốt, hắn muốn dựa vào ủng hộ của gia tộc Hách Liên, tới đoạt được ủng hộ và tín nhiệm của thập đại gia tộc, sợ rằng cũng không dễ. Nếu ngươi không tin tưởng lời nói của ta…, ta liền phái Phong hộ pháp trước tiên đi Quỷ Cốc U Lâm một chuyến, để cho hắn đi điều tra xem một chút đến tột cùng là bảo tàng kia có còn ở đó hay không.”
“Đừng nói nữa!” Vân Khê vội vàng cắt đứt lời hắn, nàng thật sự không muốn đi chứng thật, coi như nàng chưa bao giờ biết chuyện này đi.
“Quên đi, dù sao bạc của chúng ta cũng có rất nhiều, cần gì lại có lòng tham đi khai thác bảo tàng nữa đây?” Nàng ra vẻ vô sự nhún nhún vai, cố gắng thuyết phục hắn, cũng nói cho chính mình nghe.
“Đi xa phải biết sức ngựa, ở chung lâu mới hiểu tâm người, hi vọng Hách Liên Tử Phong sẽ không cô phụ tình nghĩa cùng sự tín nhiệm của nàng đối với hắn.” Long Thiên Tuyệt nhìn thần sắc cố ra vẻ trấn định của nàng, ánh mắt từ từ thâm thúy.
Vân Khê ngước mắt, chống lại ánh mắt thâm thúy của hắn, đã nhận ra sơ xuất của mình, nàng làm sao có thể một lần nữa ở trước mặt hắn bảo vệ cho Hách Liên Tử Phong?
Mâu quang của nàng trong nháy mắt chuyển thành ôn nhu, trở tay cầm lấy tay của hắn,ngọt ngào mỉm cười, nhe răng cười nói: “Chúng ta bây giờ chính là đang hưởng tuần trăng mật, nói đến người khác làm cái gì? Nhanh lên một chút thử nghĩ xem còn có chuyện gì có thể chơi đùa, ban đêm cũng khá dài, nhưng cũng không có hoạt động gì để tiêu khiển, thật sự là không thú vị.”
“Hưởng tuần trăng mật? Đây là ý gì?” Long Thiên tuyệt trông thấy nàng nở nụ cười ngọt ngào, một ít không vui trong lòng cũng rất nhanh bị quét sạch sẽ, khóe môi cong lên.
Vân Khê giải thích: “Ở chỗ của chúng ta, mọi người sau khi mới kết hôn, thì sẽ đi một địa phương có phong cảnh xinh đẹp để hưởng tuần trăng mật. Hai người bỏ hết tất cả chuyện tình cùng phiền não, đến một địa phương xa lạ, tận tình hưởng thụ thế giới ngọt ngào thuộc về hai người? Cho nên mới gọi nó là tuần trăng mật.”
Đôi con ngươi hẹp dài của Long Thiên Tuyệt đột nhiên sáng lên, xinh đẹp rạng rỡ, hết sức hăng hái nói: “Vậy chúng ta cũng đi hưởng tuần trăng mật! Nàng nói đi, muốn đi nơi nào, muốn làm cái gì, ta sẽ cùng nàng đi.”
“Tại sao lại bắt ta nghĩ? Hẳn là chàng nên nghĩ chuyện đó mới đúng!” Vân Khê trong lòng ngòn ngọt, giọng nói mềm nhũn.
“Ta cho tới bây giờ cũng không có trải qua tuần trăng mật, để cho ta nghĩ chẳng phải quá khó khăn sao?” Long Thiên Tuyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Dù sao ta mặc kể, chuyện này giao cho chàng đó.” Vân Khê xoay người cười trộm, tính toán chơi xấu hắn tới cùng, nhìn hắn ứng đối như thế nào.
Long Thiên Tuyệt liếc nàng hồi lâu, thấy nàng như thế nào cũng không phản ứng, xem ra chuyện đã là kết cục đã định rồi, về chuyện tuần trăng mật, hắn còn phải hao tổn tinh thần nhiều. Đầu ngón tay vuốt vuốt mi tâm, hắn dịu dàng cong khóe môi, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Được rồi, ta đây ngay bây giờ sẽ đi thu xếp. Nàng ở nơi này chờ ta, ngàn vạn lần chớ li khai.”
Vân Khê cười trộm một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, đối với cái gọi là thu xếp của hắn nàng rất là mong đợi.
Ngồi chờ ở trong gian phòng, Vân Khê vừa quan sát đấu giá phía dưới, vừa kiên nhẫn đợi chờ. Bởi vì tâm tình rất tốt, nàng cũng đã bỏ chút ít ngân lượng, lấy đuợc hai kiện đồ chơi nhỏ.
Thời gian từng chút trôi qua, buổi đấu giá cũng sắp đến hồi kết thúc, Long Thiên Tuyệt thật giống như mai danh ẩn tích,cũng không có xuất hiện.
Vân Khê bắt đầu có chút lo lắng, không phải hắn bởi vì không nghĩ được tiết mục để an bài cho tuần trăng mật cho nên định tránh đi đó chứ?
Vuốt cằm, Vân Khê không nhịn được tự kiểm điểm mình, nàng có phải hay không yêu cầu quá cao, không nên làm khó hắn như vậy? Hắn dù sao không phải là người hiện đại, nơi này cũng không phải là nơi ăn chơi hưởng lạc ở hiện đạithì làm sao có nhiều tiết mục để thu xếp như vậy? Nếu không nghe lời nói của nàng thì bọn họ cũng sẽ không nhàm chán như vậy,buổi tối tới đến đi dạo một buổi đấu giá lớn.
Đang tự ảo não, buổi đấu giá dưới lầu liền truyền đến thanh âm hét lớn của người chủ trì buổi đấu giá: ” Mời các vị khách quan chú ý, tối nay Tụ bảo đường sắp công bố vật phẩm đấu giá hạng nhất cuối cùng.....”
Vân Khê hướng ra ngoài phía cửa nhỉ thăm dò, lực chú ý cũng bị vật phẩm đấu giá phía dưới làm cho hấp dẫn, dù sao trong lúc rãnh rỗi, xem náo nhiệt một chút cũng tốt, nói không chừng chờ vật phẩm đấu giá cuối cùng được mua đi, Long Thiên Tuyệt cũng sẽ trở lại.