Tống Tu từ trong hắc thủy đi lên, toàn thân chỉ còn lại cái khố trắng che điểm trọng yếu. Tóc của hắn cao thấp không đều, khuôn mặt nhỏ nhắn đen như đáy nồi, hai mắt ánh lên tia lửa hung hăng trừng cái lồng sắt chứa Tiểu Bạch đang cười khoái trá, hận không thể ăn vào bụng ngay tức khắc.
“Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi khuất phục ta.”
Hắn đưa tay, mở ra nhẫn trữ vật trên tay, dễ dàng lấy ra một bộ y phục khô ráo. Cái khác hắn không nhiều lắm, nhưng là các loại kỳ trân dị bảo hiếm có cũng có rất nhiều, nhất là nhẫn trữ vật, ai bảo hắn là đệ đệ của Địa Long tôn giả, được rất nhiều người Thánh Cung yêu thương.
Tiểu Bạch chứng kiến hắn nhanh thay bộ đồ mới, không khỏi đau miệng, cảm thấy vừa rồi còn chưa đã nghiện.
Kẻ xấu xa này, nó còn chưa có cười đã!
“ Hừ, đừng cho là ta không có biện pháp nào trị ngươi! Ta cho ngươi biết, nếu ta không có được ngươi, ta sẽ không chút do dự giết chết ngươi” Tống Tu thần sắc ngoan lệ làm cho Tiểu Bạch sợ hết hồn, người này thật sự điên rồi, nó nên làm cái gì bây giờ? Tiểu Mặc Mặc cũng không biết thế nào, không biết có tới đây cứu nó không?
Tiểu Bạch cúi đầu nức nở, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, trong đầu tự nhiên nhớ đến lời nữ ma đầu thường nói: “ Nếu ngươi không tự tiến thủ, chẳng những không thể bảo vệ Tiểu Mặc, ngay cả tính mạng mình ngươi cũng không giữ được…” hiện tại bị nữ ma đầu nói trúng, nó cùng Tiểu Mặc gặp phải nguy hiểm, nó chẳng những không bảo vệ được Tiểu Mặc Mặc mà nó cũng đang bị nguy hiểm, thật sự là gay go đây.
Đáy mắt Tiểu Bạch đầy lệ quang, nghĩ đến Tiểu Mặc Mặc không rõ sinh tử, nó thật sự đau lòng khổ sở.
“Đại ca có viết lại, có một loại đồ vật giúp thu phục Thần Long làm trợ thủ, có lẽ ta nên dùng thử một chút. Hừ hừ…cũng đúng lúc dùng thủ đoạn.”
“Tiểu Bạch, ngươi biết cái này là gì không? Đây là phân và nước tiểu của Thần Long.”
“Ta sẽ đến Long trì thu thập thật nhiều phân và nước tiểu của Thần Long, đến lúc đó ta liền đem ngươi chôn trong phân và nước tiểu, đại ca ta có ghi lại, Thần Long ở trong phân và nước tiểu đồng loại, thân thể không ngừng yếu đi, ta muốn chính miệng ngươi hướng ta cầu xin tha thứ, hướng ta khuất phục mới thôi – ha ha ha……
Tống Tu điên cuồng cười lớn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức âm độc, hắn đi từng bước một lại gần nó, lúc này đây cũng không lại hướng Tiểu Bạch xuống tay, nhưng là mở ra chiếc nhẫn trữ vật, tính đem cả Tiểu Bạch lẫn lồng sắt cùng thu vào bên trong nhẫn.
“Bại hoại! Tiểu Bạch không muốn ngửi thấy phân và nước tiểu, bẩn chết, bẩn chết!!”
“Bại hoại! Ta nguyền rủa ngươi!”
Hưu một tiếng, toàn bộ lồng sắt bị sức mạnh trong nhẫn phóng ra thu vào không gian bên trong chiếc nhẫn, tiếng la hét ầm ĩ của Tiểu Bạch cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất.
Tống Tu hài lòng sờ tay vào chiếc nhẫn, lạnh lùng nhếch môi, vẻ lo lắng vừa rồi cũng biến mất.
Sau núi giả, Dạ Cô Phong và Độc Cô Mưu che giấu tung tích, tùy thời chờ đợi.
“Vẫn chưa trả lời ta, tại sao đi Long trì?” Độc Cô Mưu vẫn như cũ chấp nhất nghi vấn, Dạ Cô Phong chẳng qua chỉ nói cho hắn thân thế, bối cảnh liên quan đến Tiểu Mặc, song việc này có quan hệ gì với Long trì.
“Đúng như ngươi suy đoán, bản thân Tiểu Mặc bị năng lượng của Long huyết đả thương, hiện tại cần bổ sung tinh khí của Long huyết. Chúng ta đi Long trì, chính là muốn lấy những thứ máu của Thần Long cho Tiểu Mặc bổ sung tinh khí. Tiểu Mặc chắc là trong lúc vô tình luyện được Long Huyết bảo điển, chẳng qua năng lực còn chưa đủ, cho nên lúc hắn cực kỳ tức giận mới có thể tạo thành hiện tượng bị phản phệ.” (tức là bị chính sức mạnh của mình quay trở lại đánh gây tổn thương)
Độc Cô Mưu sau khi nghe xong, thì trầm ngâm chốc lát, đột nhiên thân ảnh lóe lên, còn lãnh khốc bỏ lại một câu “Ta đi lấy.”
Dạ Cô Phong không có ngăn cản hắn, đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa, yên lặng đứng đó, tiểu tử Độc Cô gia xem ra cũng không phải là người lãnh khốc vô tình, thật ra là kẻ nhiệt tâm trong nóng ngoài lạnh.
Từ tư thu hồi tầm mắt, hắn lấy ra đan dược nhét vào trong miệng Tiểu Mặc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hôn mê, Dạ Cô Phong lông mày nhíu lại rơi vào trầm tư.
Thân ảnh màu đen của Độc Cô Mưu tựa như u hồn, cố gắng bắt một người đến hỏi thăm đường vào Long trì, xa xa thấy một thiếu niên đang đi tới. Đến gần, mới phát hiện tên đầu sỏ hại Vân Tiểu Mặc lâm vào hôn mê Tống Tu.
Quanh thân sát khí nhất thời phát ra ngoài. Độc Cô Mưu nhìn chằm chằm thân ảnh gầy nhỏ của Tống Tu đang linh hoạt vòng qua thủ vệ dọc đường, thần sắc quỷ dị, không biết trong hồ lô của hắn tột cùng muốn làm cái gì. Thấy thân ảnh nhỏ gầy của hắn đang dần dần hướng phương hướng Long trì đi tới, tay nắm chặt lại nhanh thả lỏng, vốn muốn bắt hắn để hắn khai ra tung tích của Tiểu Bạch, nhưng bây giờ tạm thay đổi chủ ý, có lẽ đi theo hắn sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa.
Ẩn sau núi giả, Dạ Cô Phong cũng phát hiện thân ảnh của Tống Tu, hắn lúc này đang lén lút hướng núi giả đi tới. Dạ Cô Phong cùng Độc Cô Mưu âm thầm nhìn nhau, rồi nhìn chằm chằm Tống Tu, lặng lẽ đi theo.
Thật may mắn khi theo dõi Tống Tu, bọn hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, bên ngoài Long trì thủ vệ toàn là tượng giả người đứng đó, lối vào Long trì, gần một nội đường thờ Phật. Cũng may bọn họ âm thầm theo dõi Tống Tu mới phát hiện, bằng không chỉ dựa theo lời nói, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, bên ngoài Long trì thủ vệ canh giữ chỉ là bài trí giả, lối vào chân chính, kỳ thật là ở nơi không ai tưởng được, là trong Phật đường kề bên Long trì.
Vị trí của gian Phật đường này đích thực rất kỳ quái, có thể nói cùng bố cục của Thánh Cung hoàn toàn không hợp nhau, vả lại sự hiện hữu của nó rất khó thấy, trên căn bản không ai sẽ đi chú ý nó. Song một khi tiến vào phía sau Phật đường, bố cục cùng hoàn cảnh toàn bộ Phật đường làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Bên trong Phật đường hương khói thịnh vượng, hẳn là mới có người đến đốt nhang, toàn bộ Phật đường rất sạch sẽ, tựa hồ như mỗi ngày đều có người quét dọn. Càng đặc biệt chính là, cả Phật đường tiếng rồng ngâm kêu hát, làm cho không khí Phật đường càng thêm kỳ bí.
Nhìn Tống Tu làm cho toàn bộ thị vệ ở Phật đường hôn mê, sau đó khởi động bàn quay lớn…
Ù ù long -
Cửa đá từ từ mở ra.
Tiếng rồng ngâm càng ngày càng to rõ.
Dạ Cô Phong và Độc Cô Mưu hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không chút do dự xông vào cửa, thời gian cấp bách, bọn họ phải tốc chiến tốc thắng.
Đây là một thạch thất khổng lồ, hoặc nói là thành trì, đúng như bề ngoài nhìn thấy rất là hoành tráng.
Bên trong thạch thất nuôi không dưới mười con Thần Long, lấy lồng sắt thật lớn giam chúng lại, những thân ảnh rồng khổng lồ vũ động, khó trách trong tiếng ngâm có vài phần buồn rầu, thì ra bọn chúng bị hạn chế tự do. Không có tự do, Thần Long như thế nào bay lượn trên trời cao, Long Đằng vạn dặm?
Chính giữa thạch thất có một cái ao, nước chuyển động mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc, màu nước đục ngầu trong ao làm cho không ai nhìn rõ dưới đáy ao có gì.
“Ha…ha…thấy nơi này thế nào? Bọn chúng và ngươi vốn là đồng loại, như thế này ta liền lấy phân và nước tiểu của bọn chúng xông chết ngươi, xem ngươi chống đỡ được bao lâu.”
“Bại hoại, kẻ xấu xa.”
Trong thạch thất, lời nói Tống Tu cùng Tiểu Bạch hiện ra vô cùng trong trẻo.
Tống Tu đem lồng chứa Tiểu Bạch đặt sang một bên, liền bắt đầu lấy xẻng xử lý phân và nước tiểu của Thần Long.
Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi Tiểu Bạch lên tiếng, cả Thần Long trong Long trì cùng im lặng, đồng loạt nhìn Tiểu Bạch, đem theo vài phần nghiêm trang và kính sợ, giống như thần tử thấy được quân vương, bọn chúng cúi đầu, không dám thở mạnh. Bọn chúng tuy có người nuôi, nhưng trời sanh thì rất kính sợ Long Tộc, khiến cho bọn chúng phải cúi đầu trước huyết mạch của Long Vương, cúi đầu xưng thần.
Tiểu Bạch tựa hồ cảm ứng được nội tâm của bọn chúng, từ từ ngưng la, ánh mắt lóe sáng, thần thái kỳ dị ngày càng lớn.
Hay lắm,đi vào trong này toàn người trong nhà, chẳng qua là bọn họ tựa hồ cùng nó giống nhau, đều là đồng bệnh tương liên.
Trong miệng Tiểu Bạch ô ô lên mấy tiếng, bốn phía Thần Long cũng rối rít phát ra âm thanh, bắt đầu một phen trao đổi.
Tống Tu bận rộn chuẩn bị phân và nước tiểu, làm gì chú ý tới mấy thứ này? Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch còn đó hay không, tất cả Thần Long trong Long trì đều hướng hắn nhả khí ….
“Ngô ngô, đây là vật gì, làm sao thúi vậy?” Thân hình Tống Tu loạng choạng thoáng một cái ngất xỉu vì bị Thần Long tặng cho cái rắm. (cười chết mất =))………)
Tiểu Bạch kìm nén bực bội, hận ngón tay không đủ dài để bịt mũi mình.
Ô ô thật là thúi!
Ha ha, ai bảo hắn khốn nạn như vậy tính dùng phân và nước tiểu của Thần Long xông nó? Như vậy nó không ngại lấy gậy ông đập lưng ông xông chết hắn!
“Ha ha……. Đã quá kẻ xấu xa bị xông chết! Đã quá kẻ xấu xa bị xông chết!” Tiểu Bạch cười đến lăn lộn trên đất, Thần Long xung quanh cũng lay động tranh công.
Dạ Cô Phong cùng Độc Cô Mưu thấy cảnh này cũng thật tức cười.
“Tiểu Bạch, ngươi lại gây sự rồi!” Âm thanh Dạ Cô Phong vang lên, từng bước đến gần Tiểu Bạch.
Thần Long xung quanh thấy có người bước vào, lần nữa cảnh giác, ánh mắt sáng lên, làm cho người khác có cảm giác run sợ.
Tiểu Bạch thấy người quen, khoan khoái nhảy lên: “Phong gia gia, mau cứu Tiểu Bạch”
“Di, Tiểu Mặc Mặc?!” Tiểu Bạch nhanh chóng phát hiện Dạ Cô Phong trong ngực đang ôm Vân Tiểu Mặc, cho nên càng gọi nhanh “Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch ở chỗ này! Ngươi làm sao vậy? Làm sao không để ý Tiểu Bạch?”
Một chưởng Dạ Cô Phong phát ra trực tiếp đánh vỡ lồng sắt, hắn lấy làm khó hiểu sao trên người Tiểu Bạch có kim lưới, nên liền mượn gió bẻ măng thu bảo vật lại.
Tiểu Bạch được tự do nhảy lên, nhảy tới trên người Tiểu Mặc, thấy hắn lâm vào hôn mê, đôi mắt lóe sáng chứa tầng nước mắt lòe nhòe.
“Ô ô……..Phong gia gia, Tiểu Mặc Mặc làm sao vậy? Hắn không phải đã chết chứ? Ô ô…” Tiểu Bạch thương tâm khóc lên, nó vừa khóc xung quanh Thần Long cũng khóc theo.
Chỉ một thoáng Long trì tràn ngập mưa nước mắt.
Mưa nước mắt làm ướt người Dạ Cô Phong, làm cho Dạ Cô Phong dở khóc dở cười. Từ lúc sinh ra tới bây giờ mới gặp chuyện như vậy.
“Tốt lắm Tiểu Bạch, đừng khóc! Tiểu Mặc Mặc không có chết, hắn chẳng qua tạm thời hôn mê thôi.”