Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 79: Vân tiên tử lại điên cuồng

Đến nước này Vân Tiên tử không còn ở thế yếu, ả lộ ra thế mạnh của mình.

Ả là chính là tinh anh trong đám hậu nhân của Vân tộc, có được một phần tám Cổ lão huyết thống, như vậy, ả chính là kẻ vĩ đại hơn hàng tỉ người ở Long Tường đại lục hàng trăm hàng nghìn lần. Mặc dù hôm nay ả dời đi Vạn Hoàng học viện, nhưng sẽ có rất nhiều kẻ khác muốn dựa hơi ả, cho nên ả không cần sợ hãi.

“Ta tới Vạn Hoàng học viện vốn là vì Vạn Hoàng chi hoàng trong truyền thuyết, hôm nay tận mắt thấy cái gì gọi là Vạn Hoàng chi hoàng, cùng không ra sao. Ta đối với Vạn Hoàng học viện cũng không còn hứng thú, các người có muốn giữ ta ở lại, ta cũng không cần”. (ụa, nằm mơ giữa ban ngày, ko biết xấu hổ) Vân Tiên tử lên mặt, rất có ý tứ “không thiếu chỗ cần bản tiên tử”.

“Hừ, không ngại nói cho các người một sự thật, Thanh Lân học viện không dưới một lần mời ta gia nhập. Ta nhớ tới phần tình cảm với Vạn Hoàng học viện cho nên mới kiên quyết cự tuyệt, hiện tại phần nhân tình này cũng hết, ta cùng không cần ở lại làm gì nữa. Hừ hừ, Thanh Lân học viện tại Long Tường đại lục chính là học viện xếp thứ ba, gần với Thiên Long học viện cùng Bạch Hổ học viện, so với Vạn Hoàng học viện thì cao hơn rất nhiều. Ta nếu đi Thaanh Lân học viện chính là tiền đồ vô lượng.”

Nói đến câu cuối cùng, Vân Tiên tử càng phách lối, thật đáng tiếc, hình tượng giờ phút này của ả không dám làm cho người khen ngợi. Miệng thao thao bất tuyệt giống như con vịt không ngừng kêu, vô cùng buồn cười, vô cùng xấu xí. Chính ả có lẽ cũng quên mất mình giờ phút này hình tượng của ả cách hai chữ “tiên tử” xa rất xa.

Những người còn lại đều thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ có Tiểu phượng hoàng là thành thật nhất, thanh âm trong trẻo kêu lên: “Kẻ điên! Kẻ điên!”

Hừ, người rắp tâm bất lương đối với nó đều là người xấu!

Vân Tiên tử sắc mặt trầm xuống, thanh âm nghiêm lại trừng Tiểu phượng hoàng: “Tiểu súc sinh, người câm miệng cho ta”

“Kẻ điên! Kẻ điên!” Tiểu phượng hoàng lúc lắc cái đầu nhỏ, tràn đầy vẻ ngây thơ, chất phác.

Vân Khê cười nhẹ, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái gương đồng, đưa cho Vân Tiên tử: “Cho ngươi, không cần cám ơn ta!”

Vân Tiên tử còn tưởng ám khí, cuống quít tránh né, đợi thấy rõ đây chỉ là một cái gương đồng, ả mới hừ lạnh một tiếng, tiện tay tiếp lấy.

“Xem ngươi bày trò gì…” Vân Tiên tử quay mặt kính, nhìn vào bên trong…

“A! A! A!” một lần nữa Vân Tiên tử điên cuồng hét, liều mạng vứt bỏ gương đồng trong tay.

Người trong gương sao có thể là ta? Ta sao lại xấu xí như vậy?

Không, đây nhất định không phải là thật!

Đây nhất định là âm mưu của Vân Khê, nàng ta nhất định muốn đả kích ta, muốn cho ta hổ thẹn mà chết.

“Tiện nhân, ta sẽ giết ngươi!”

Không đợi Vân Tiên tử xông lên trước, Chiến Thiên Dực đã bước lên chắn trước Vân Khê, bàn tay to vung lên, đem cả người Vân Tiên tử ném đi, đụng thật mạnh vào thạch bích.

Châu sai đầy đầu rơi rớt, tóc dài rối tung, khuôn mặt từ trước đã xấu xí vô cùng, giờ càng thêm ghê rợn không chịu nổi.

Vân Khê khom người, nhặt gương dồng lên, hướng về phía Vân Tiên tử quơ quơ: “Gương đồng tốt thật, bị ngươi ném mạnh thế nhưng lại không xây xước, nên cất giữ a!”

Vân Tiên tử nghe vậy, ngẩng đầu hung hăng trừng Vân Khê. Nhưng lại đúng tầm nhìn vào gương đồng, lại thấy được chính bộ dáng chật vật của ả ta lúc này. Chỉ thấy hai mắt ả trợn trừng, bộ mặt nhăn nhúm cực độ khiến ả suýt chút nữa hít thở không thông mà ngã chết.

“Ngươi, các ngươi… Các người nhớ đấy!Nhớ kỹ cho ta! Ta sẽ trả thù các người!Nhất định sẽ trả thù các ngươi!”

Một tiếng vang nổ ầm lên, khói trắng nồng đậm tỏa ra, đem cả người Vân Tiên tử bao trùm bên trong.

“Trục không gian của Vân tộc!” Hàn Thiên Phong kích động hô lên. Sau khí khói trắng dân dần tản đi, đau còn bóng dáng Vân Tiên tử nữa.

“Bảo bối của Vân tộc quả nhiên thần kì..” Hàn Thiên Diệp không khỏi sợ hãi mà than.

“Đã sớm nghe nói Vân tộc có một bảo vật có thể tùy thời chuyển đổi không gian, trong nháy mắt di chuyển, lúc đầu ta còn không tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy, đúng là không tin không được.” Hàn Thiên Phong cảm khái nói.

Viện trưởng từ băng liên đứng lên, dáng người cao lớn vĩ ngạn, như trích tiên hạ phàm, chầm chậm bước xuống, khí tức cổ lão cũng tản ra xung quanh, người ung dung nói: “Bảo vật chính thức của Vân tộc cũng không phải là trục không gian, mà là Tàn Hoa bí lục đã thất truyền từ lâu. Nghe nói trong Tàn Hoa bí lục có ghi lại một loại bí thuật, xưng là Na Di thuật. Đó mới chính là bảo bối.”

Ông vừa nói, vừa ý vị thâm trường nhìn vào thân ảnh Long Thiên Tuyệt trong phiến ngọc bích.

Tàn Hoa bí lục?

Quả nhiên là Tàn Hoa bí lục có quan hệ với Vân tộc.

Chẳng lẽ nàng vô duyên cớ xuyên đến nơi này, chính là vì đem Tàn Hoa bí lục trả lại cho Vân tộc?

Đây là số mệnh của nàng sao?

Vân Khê hơi hỗn loạn, mặc dù trong nội tâm nàng đã mơ hồ đoán được đại khái, nhưng đến khi nghe chính viện trưởng nói ra, nàng vẫn có chút chấn động.

Tàn Hoa bí lục sao? Đó là bí quyết phụ thân truyền cho nàng, là vật nàng dùng tính mạng để đổi, sao có thể trả cho Vân tộc kia?

Đúng vậy, tuyệt đối không thể! Dù chết cũng tuyệt đối không trả!

“Người này vừa rồi hành động, thật giống như Na Di thuật đã thất truyền từ lâu của Vân tộc!” Viện trưởng nói một câu, lại làm cho Vân Khê hoang mang vô cùng. Viện trưởng rõ ràng phát hiện ra, một chiêu Thiên Tuyệt vừa xuất chính là Na Di thuật trong Tàn Hoa bí lục, quả nhiên là sâu không lường được a!

“Thái gia gia, Tàn Hoa bí lục có thể làm được như thế sao?” Hàn Thiên Phong nghiêm túc hỏi.

“Tàn Hoa bí lục chính là do tổ tiên Vân tộc sáng tạo, là chỗ dựa vững chắc của Vân tộc. Nhớ ngày đó tổ tiên Vân tộc chính là dựa vào bản bí lục này mà tung hoành đại lục, trở thành bá chủ một phương, không người lay chuyển. Bản Tàn Hoa bí lục này lợi hại vô cùng, Na Di thuật chẳng qua chỉ là một thuật pháp trong đó mà thôi, nghe nói bên trên nó, còn có Phản Phệ thuật, Khuy Tham thuật (thuật tìm kiếm. xem xét, theo dõi), Hấp Nạp thuật (thuật hấp thu), v.v… tổng cộng có chín loại thuật pháp, từng loại đều cao thâm, từng loại đều nghịch thiên. Nếu như có người có thể tu luyện tầng thứ chín của Tàn Hoa bí lục thì sẽ vô dịch khắp thiên hạ. Nghe đồn,trong Vân tộc, cũng chỉ có vị đầu tiên khai tộc là người duy nhất tu luyện được Tàn Hoa bí lục đến tầng thứ chín, trừ vị đó ra, Vân tộc cũng chưa có ai có thành tựu này. Đây cũng là nguyên nhân khiến Vân tộc gần trăm năm nay từ từ suy yếu…” Viện trưởng nhẹ giọng nói.

Vân Khê lắng nghe, đáy lòng càng thêm lo lắng, đến viện trưởng còn biết rõ những chuyện về Tàn Hoa bí lục như vậy huống hồ là người Vân tộc, nhất định là có rất nhiều người biết. Thất phu vô tội, hoài bích có tội (người thường vô tội, giữ ngọc thì có tội: người giữ vật quý thì càng nguy hiểm, bị kẻ tham lam truy đuổi), nếu như Vân tộc biết được nàng có Tàn Hoa bí lục thì nàng sẽ gặp rất nhiều phiền toái, không ngày yên tĩnh.

Muốn tránh chuyện này phát sinh, việc nàng có thể làm chính là tận lực tránh sử dụng thuật pháp trong Tàn Hoa bí lục, sau đó mau mau chóng chóng tu luyện xong Tàn Hoa bí lục, tốt nhất là luyện tới tầng cao nhất, chỉ khi nào đến cảnh giới vô địch, nàng mới không cần phải e ngại sự uy hiếp từ Vân tộc.

Đồng thời nàng cũng phải nhắc nhở Thiên Tuyệt để chàng hết sức thu liễm, không thi triển thuật pháp trước mặt người khác, để tránh người ngoài và Vân tộc chú ý.

“Chỉ là không biết vì sao thuật pháp Tàn Hoa bí lục đã thất truyền từ lâu của Vân tộc lại do người này thi triển?” Viện trưởng híp mắt vừa nói vừa ra lệnh, “Truyền lệnh của ta, thông cáo tới toàn thể học viện cùng những học viện khác, Vân Tiên tử tâm thuật bất chính, tàn sát đồng môn, từ ngày hôm nay không còn là đệ tử của Vạn Hoàng học viện, Vạn Hoàng học viện ta vĩnh viễn không dung tha!”

“Viện trưởng anh minh!” Các trưởng lão cùng nhau hô to.

“Quá dễ cho ả” Ngụy Trọng ôm vết thương, tức giận nói thầm.

Vân Khê còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe tiếng Chiến Thiên Dực quát lên: “Mặc Tam thiếu lên đài!”

Tầm mắt của mọi người lại nhìn tới phiến ngọc bích. Lúc này, Mặc Tam thiếu đã cùng Long Thiên Tuyệt thượng trận, không khí lại khẩn trường lên.

Xung quanh Hiên Viên đài, các thành viên Quân tử đảng ùa lên, vây chặt Hiên Viên đài, tiếng hoan hô liên tiếp ầm ĩ không dứt như sóng biển lớp sau xô lớp trước. Lúc trước bị Long Thiên Tuyệt đánh cho mất hết tự tin, hiện tại thủ lĩnh của bọn họ đã đến, rốt cuộc cũng yên tâm.

“Tam thiếu! Tam thiếu! Tam thiếu!”

“Quân tử đảng uy vũ! Uy vũ! Uy vũ!”

Mặc Tam thiếu nâng tay phải lên, tức thì tiếng hoan hô của mọi người im hẳn, cả Hiên Viên đài trong chốc lát lặng ngắt như tờ.

Long Thiên Tuyệt híp mắt, không khỏi thay đổi cách nhìn đối với kẻ trước mắt. Uy nghiêm như vậy không thể ngày một ngày hai là có được, khiến cho mọi người phải thật tâm thần phục và kính nể, thật tình ủng hộ như thế, người này… có ý nghĩa.

Mặc kệ Mặc Tam thiếu kia là người như thế nào, nhưng hôm nay Long Thiên Tuyệt tạm thời cho hắn một chút tán thành.

“Tam thiếu, huynh nhất định phải giúp đệ báo thù!” Cố Mạc Thành mặt mỏng lẹt như tờ giấy, trên người hắn tùy tiện quây một cái áo không biết là cướp được của người nào, một đôi đùi hơi hơi khiêu gợi có thể thoáng thấy, bộ dáng chính là buồn cười đến cực điểm.

Mặc Tam thiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, vô cùng bất mãn với hành vi tự tiện tác chủ, đẩy Quân tử đảng vào tình trạng khó khăn. Nhưng dù sao hắn cũng là huynh đệ của mình, huynh đệ chịu nhục, mình không thể ngồi yên không giúp.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải khó xử Quân tử đảng?” Mặc Tam thiếu lạnh lùng hỏi.

Long Thiên Tuyệt hướng tới chỗ Cố Mạc Thành trừng mắt, thanh âm lười biếng nói: “Ngươi hỏi hắn xem rốt cuộc hắn đã gây ra chuyện ‘tốt’ gì?”

Mặc Tam thiếu hí mắt, khí tức ngày càng thêm thâm trầm.

Cố Mạc Thành thở phì phò, phẫn nộ nói: “Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có. Ta yêu mến nàng có gì sai? Cho dù nàng đã thành thân thì có sao? Chỉ cần nàng tình ta nguyện, không ai có thể ngăn trở ta đến với nàng.” (thằng đần…)

“Vậy sao? Xem ra, ngươi còn chưa nhớ kỹ…” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cười, khí tức nguy hiểm nháy mắt bắn ra, đột nhiên có điểm hối hận, lúc trước bản thân mình xuống tay quá nhẹ. (biết mà..)

Cố Mạc Thành lùi lại mấy bước, đối với Long Thiên Tuyệt thập phần đề phòng.

Mặc Tam thiếu giơ tay lên, gương mặt lãnh tuấn (lạnh lùng + tuấn tú) càng lúc càng thâm trầm: “Ngươi lui ra”

Cố Mạc Thành nhìn Mặc Tam thiếu, cảm nhận được hắn đang tức giận, nên không dám nhiều lời. Ở chung nhiều năm, Cố Mạc Thành đối với tính tình Mặc Tam thiếu rất rõ ràng, Mặc Tam thiếu càng tỉnh táo, thâm trầm chứng tỏ hắn càng đáng sợ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất