Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 121: Ra tay độc một chút, không cần chừa mặt mũi cho ta!

“Nếu bây giờ viện trưởng mặc kệ chuyện này, ngươi lại chịu trách nhiệm, vậy chúng ta coi như là tìm đúng người”

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt nghiêm lại, đột nhiên xuất thủ, muốn chế trụ đối phương, ai ngờ hồng y thiếu niên kia vẫn luôn đề phòng, trơn tuột thoát khỏi như cá trạch.

Long Thiên Tuyệt một chiêu không bắt được, trở tay tiếp tục tóm.

Hơi thở của hắn tuy không dao động rõ ràng, nhưng áp lực lạnh lẽo lại không tiếng động phủ xuống.

Hồng y thiếu niên sắc mặt biến hoá, nóng lòng chạy trốn, Long Thiên Tuyệt sao có thể cho hắn được như ý?

Nhanh như chớp, ba chiêu đã hoàn.

“Buông! Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, còn coi là bản lãnh gì?” Hồng y thiếu niên trước sau vẫn không có cách nào chạy thoát.

“Nói! Đổi hay không đổi?” tay Long Thiên Tuyệt chụp ở huyết mạch đối phương, khẽ dùng lực.

“Không đổi!” hồng y thiếu niên cắn răng, đối cứng nói, thập phần bướng bỉnh..

“Thiên Tuyệt! Thả hắn đi! Hắn dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ thôi!” Long Hựu Đình tiến lên, nhịn không được lên tiếng.

Long Thiên Tuyệt do dự chốc lát, cuối cùng nghe theo lời Long Hựu Đình, thả đối phương, nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho y.

“Ngươi đã không làm chủ được, vậy thì dẫn chúng ta đi gặp viện trưởng Thiên Long học viện, bản thân ta cũng muốn nhìn một chút, đường đường một viện trưởng Thiên Long học viện, có phải là người không biết phân rõ trắng đen hay không?”

“Các ngươi thật muốn gặp viện trưởng?” hồng y thiếu niên ánh mắt loé lên, cười một tiếng nói, “Được rồi, đây là các ngươi tự tìm, như vậy nếu gặp phiền phức gì, cũng đừng trách ta”

Hắn sửa sang xiêm y của mình, hai tay chắp sau lưng, thoải mái nhàn nhã tiếp tục đi về phía trước.

Long Thiên Tuyệt cùng ba người Vân Khê trao đổi ánh mắt, không chần chừ, theo sát phía sau hắn.

“Mọi người cẩn thận một chút, ta thế nào cũng cảm thấy thiếu niên này trên người lộ ra tà khí” Chiến Thiên Dực nhắc nhở mọi người.

“Yên tâm! Nếu so về tà khí, không có ai vượt qua được Khê Nhi nhà ta” Long Thiên Tuyệt tự hào nắm tay nhỏ bé của Vân Khê, đột nhiên nói một câu như vậy.

Vân Khê dưới chân lảo đảo một cái, quá bất ngờ, làm sao đột nhiên lại nhắc nàng rồi? Tà khí sao? Nàng có tà khí như vậy sao? Người ta rất đứng đắn, rất trong sáng, thiện lương có được hay không?

Nhận thấy được phản ứng đáng yêu của Vân Khê, Long Thiên Tuyệt hé miệng nhợt nhạt cười một tiếng, tâm tình bỗng nhiên thật tốt.

Hồng y thiếu niên thỉnh thoảng quay đầu lại, liếc trộm bốn người phía sau, trong đôi mắt to chớp chớp lên ánh sáng giảo hoạt cùng hưng phấn.

Tiếng ve kêu trong rừng, chim hót núi càng sâu.

Cơn gió man mát, thổi qua khuôn mặt.

Đường núi vừa rẽ, đập vào mắt, là tiên cảnh đẹp hơn cả Dao Trì.

Bốn người Vân Khê dừng bước, đưa mắt nhìn phong cảnh nơi này, trong lòng bỗng nhiên rộng mở, thần thanh khí sảng.

Cách bọn họ không xa, có hai nam tử trung niên như trích tiên đang đứng, đối diện với một bộ ngọc bích, nhìn kĩ, rõ ràng là một bộ bàn cờ, quân cờ trắng đen, như sao dày đặc. Hai người như bị cố định ở đó, không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chăm bàn cờ, hoá thành người đá.

Hồng y thiếu niên nhảy chân sáo tới bên cạnh hai người, ngẩng đầu nhìn bàn cờ, chân mày nhẹ nhíu lại, lắc lắc đầu, không nhịn được nói thầm: “Đã hai ngày rồi, làm sao một con cờ cũng không động?”

Hắn đi thẳng tới bên cạnh bàn đá, rót hai chén trà xanh, đưa đến trước hai người: “Sư phụ, viện trưởng, hai người uống chén trà trước, tạm nghỉ ngơi đi”

Không có ai để ý hắn.

“Các ngươi như vậy cũng không tốt! Sớm muộn rồi cũng bị mệt chết!”

Vẫn không ai để ý.

Hắn bất đắc dĩ than thở, cuối cùng không thể làm gì khác là đưa chén trà tới miệng hai người, đem nước trà mạnh mẽ ép hai người uống xuống.

Hồng y thiếu niên dạo bước đi về phía đám người Vân Khê, buông lỏng tay nói: “Các ngươi cũng thấy rồi đấy, bọn họ căn bản là không có tâm trí để ý đến các ngươi”

Chiến Thiên Dực đi vòng qua hắn, bước tới trước hai gã nam tử trung niên, hướng phía nam tử bên trái chắp tay, cung kính cúi đầu: “Vãn bối Chiến Thiên Dực, là đệ tử của Vạn hoàng học viện, đặc biệt tới bái kiến Bách Lý viện trưởng”

Nam tử trung niên này chính là viện trưởng Thiên Long học viện Bách Lý Mục Nhiên?

Làm sao có thể trông trẻ tuổi như vậy?

Vân Khê kinh ngạc.

“Tu vi của vị viện trưởng này, e là đã sớm bước vào truyền kỳ chi cảnh, vượt xa xa phạm vi mà chúng ta biết!” Long Thiên Tuyệt hiểu được nghi vấn của nàng, kề sát tai nàng giải thích.

“Không sai! Nghe đồn viện trưởng Thiên Long học viện mười mấy năm trước đã tấn chức đến cảnh giới Huyền Hoàng, thực lực sâu không lường được, theo cảnh giới của hắn không ngừng tăng lên, dung nhan của hắn cũng dừng lại ở giai đoạn đó, cho nên mới nhìn trẻ như thế!” Long Hựu Đình nhỏ giọng bổ sung.

“Thì ra là như vậy! Vậy nam tử bên cạnh hắn là ai?” Vân Khê nhìn hai người này khí độ phi phàm, không giống người phàm trần, không nhịn được sinh ra hiếu kì.

Long Hựu Đình lắc đầu, “Không nhận ra, chắc là vị cao nhân lánh đời nào đó đi”

Bên này Chiến Thiên Dực chào hỏi, chậm chạp không được đáp lại, không khí không khỏi trở nên lúng túng. Hắn lại cung kính vái lạy vài lần, đáng tiếc không có ai để ý đến hắn.

Chiến Thiên Dực quay đầu, quăng một ánh mắt bất đắc dĩ tới đám người Vân Khê, buông buông tay, tỏ vẻ hắn cũng bất lực rồi.

“Ván cờ Trân Lung? Bản thân ta muốn nhìn một chút, đến tột cùng là ván cờ như thế nào, lại có thể làm hai vị cao nhân lánh đời này si mê đến thê?”

Long Thiên Tuyệt chậm rãi tiến lên, đi tới bàn ngọc bích, hắn yên lặng nhìn bàn cờ, tròng mắt đen từ từ mở ra, cả người cũng tiến vào trạng thái nhập định giống hai người Bách Lý Mục Nhiên.

Vân Khê xem thần sắc Long Thiên Tuyệt không đúng, đi tới bên cạnh, đẩy hắn mấy cái.

“Thiên Tuyệt? Thiên Tuyệt?”

Không có bất kì phản ứng gì.

Ván cờ này chẳng lẽ có vấn đề?

Vân Khê nhíu mi, cũng nhìn về phía bàn cờ, nhìn trái nhìn phải, suy cho cùng cũng chỉ là một bàn cờ đen trắng mà thôi, điểm đặc biệt duy nhất là, bàn cờ này có xu thế quân đen cùng quân trắng đều lâm vào cục diện bế tắc, đối chọi gay gắt, ai cũng không hơn ai bậc nào.

Nàng thực sự nhìn không ra bàn cờ này rút cuộc có gì ảo diệu, vì sao gọi là ván cờ Trân Lung?

“Thiên Tuyệt?” nàng lại khẽ gọi Long Thiên Tuyệt, phát hiện ánh mắt hắn đen đáng sợ, sâu trong đôi mắt có vô số dòng nước cuồn cuộn xoáy điên cuồng, như là chiến trường thời xa xưa, đang tồn tại một cuộc đấu tranh liều mạng kéo dài.

Không chỉ ánh mắt hắn như vậy, mà ánh mắt của hai người còn lại cũng giống như đúc.

Khó trách bọn hắn không phản ứng gì với thế giới bên ngoài, thì ra bọn họ đã rơi vào thế giới của riêng mình, người nào thực không thể nào tưởng tượng nổi cảnh chém giết bên trong.

“Tại sao lại có thể như vậy?” Vân Khê quay đầu nhìn Long Hựu Đình và Chiến Thiên Dực, hai người bọn họ đang quan sát ván cờ, nhưng ánh mắt thanh tỉnh trong sáng, cũng không có trầm mê giống ba người kia.

“Đại ca, cửu thúc, đây rút cuộc là xảy ra chuyện gì? Thiên Tuyệt thoạt nhìn đã bị u mê rồi, có thể gặp chuyện không may hay không?”

Ngón tay thon dài vuốt vuốt lông mày, Long Hựu Đình nhíu mi nói: “Ván cờ Trân Lung tinh diệu thâm ảo vô cùng, nghe nói chỉ người có duyên với quân cờ, mới có thể nhập cục. Một khi nhập cục, trừ phi tự mình tỉnh ngộ, phá ván cờ ra, bằng không sẽ tẩu hoả nhập ma, cả đời si ngốc ngơ ngác, sống trong ván cờ”

“Cái gì?” Vân Khê kinh hãi, tin này như ngũ lôi oanh đỉnh, tới quá mức bất ngờ.

Hồng y thiếu niên cười khẽ: “Các người không cần lo lắng như vậy! Có sư phụ ta cùng Bách LÝ tiền bối liên thủ, nhất định có thể phá ván cờ này!”

Vân Khê mâu quang trầm xuống, đột nhiên xuất thủ đánh bất ngờ, vững vàng bóp chặt cổ hồng y thiếu niên: “Ngươi là cố ý dẫn chúng ta tới nơi này, ngươi rút cuộc có âm mưu gì?”

Hồng y thiếu niên phản ứng không kịp, bị nàng tóm được, gân cổ cãi: “Ngươi đừng vu khống! cũng không phải ta muốn mang các ngươi tới, là các ngươi ép ta mang các ngươi tới nơi này, cũng không phải ta bảo các ngươi xem cờ, là các ngươi tự mình xem. Bây giờ xảy ra chuyện, lại tới trách ta, các ngươi rút cuộc có nói đạo lý hay không? Khụ khụ, khụ khụ….”

“Không trách ngươi, còn có thể trách ai? Ngươi nếu sớm một chút thống khoái đáp ứng đổi túi khí cho chúng ta, thì có thể kéo theo nhiều chuyện như vậy sao? Ta cho ngươi biết, nếu Thiên Tuyệt xảy ra bất cứ chuyện gì, ta muốn ngươi đền mạng cho hắn” Vân Khê thịnh nộ, lực đạo trong tay cũng tăng thêm mấy phần, hai chân thiếu niên từ từ mềm ra, sắc mặt đỏ lên, suýt nữa thở không nổi.

Long Hựu Đình thấy thế, không nhịn được tiến lên khuyên can: “Vân sư muội, thả hắn đi! Hắn chưa hẳn đã cố ý, ván cờ Trân Lung này bản thân đã không tầm thường, trên đời trong nghìn người, cũng chỉ có một người có duyên đi vào trong ván cờ, hắn làm sao có thể nghĩ đến Thiên Tuyệt chính là một người trong đó đây?”

“Khụ khụ, đúng đúng, khụ khụ, ta cũng không phải cố ý!” hồng y thiếu niên gật đầu lia lịa.

Vân Khê tức giận chưa tiêu, song lực trên tay cũng dần giảm đi, cuối cùng dùng sức đẩy, đem hồng y thiếu niên vứt xuống một bên.

Hồng y thiếu niên ai u kêu, vừa bò từ trên đất dậy, vừa uỷ khuất nói: “Ván cờ Trân Lung này là sư phụ ta trải qua thiên sơn vạn thuỷ, tìm kiếm hơn mười năm, mới không dễ dàng có được. Lần này tới Thiên Long học viện, chính là vì cùng Bách Lý tiền bối tìm hiểu, cùng nhau đột phá bình giới nhiều năm của bọn họ. Một khi bọn họ tìm ra chỗ ảo diệu của ván cờ Trân Lung, phá được ván cờ, tu vi của ba người họ sẽ tăng tiến rất lớn, đây chính là kì ngộ ngàn năm có một, người khác muốn ngộ còn ngộ không được đâu. Các ngươi đừng nhìn về chiều hướng xấu mãi, suy nghĩ đến điểm tốt nhiều một chút, các ngươi nên vụng trộm vui mừng mới đúng!”

“Ngươi câm miệng cho ta! Từ giờ trở đi, đừng để ta nghe được thanh âm của ngươi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!” Vân Khê ngoan độc trừng hắn, tâm tình vô cùng phiền não.

“Làm chi hung dữ như vậy?” hồng y thiếu niên uỷ khuất nói thầm, xong nhìn thấy ánh mắt lạnh đầy uy hiếp của Vân Khê quét ngang, hắn vội vàng bịt miệng mình, không dám nói gì nữa.

Nghĩ thầm mấy người này sao tu vi lại cao như vậy? bọn họ thật sự là tới từ hạng chót Vạn hoàng học viện sao? Xem ra bảng xếp hạng của Đại hội tỷ võ thực tế cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được đi?

“Vân sư muội, ta thấy chúng ta tạm thời không có biện pháp làm Thiên Tuyệt tỉnh lại rồi, chỉ có thể chờ hắn và viện trưởng bọn họ cùng nhau phá cờ ra thôi” Long Hựu Đình thần sắc nghiêm nghị nói, hai đầu mày khó nén vẻ lo lắng, ván cờ Trân Lung đích thực là thứ tốt, song nó cũng rất nguy hiểm, dù gì ai cũng không có cách nào đảm bảo bọn họ có thể phá ván cờ ra hay là phải sống ở trong đó cả đời này …

“Muội tử, đừng nóng vội! Muội phải tin tưởng vào bản lãnh của muội phu, hắn nhất định có thể phá cờ ra” Chiến Thiên Dực an ủi.

Vân Khê đưa tay, nhẹ vỗ về mặt Long Thiên Tuyệt, thần sắc tràn ngập lo lắng, sớm biết như vậy, bọn họ sẽ không tới. Ván cờ Trân Lung cái gì, nàng một chút cũng không cần, nàng chỉ hy vọng hắn có thể bình an, luôn theo bên cạnh nàng.

“Ba người bọn họ không có cách nào cảm giác được tất cả mọi thứ bên ngoài, nếu vẫn đứng ở đây, vạn nhất có địch nhân đột kích, không phải là rất nguy hiểm sao?” Vân Khê lần nữa quét ánh mắt nghiêm nghị về phía hồng y thiếu niên, trước khi bọn họ đến, hai người này đã như vậy rồi, hẳn là phải có kế sách đề phòng đi?

“Ngươi yên tâm đi! Bọn họ mặc dù không có cách nào cảm giác được thế giới bên ngoài, nhưng một khi có người đánh lén, không cần bọn họ động thủ, bàn cờ Trân Lung sẽ tự phát ra sức mạnh cường đại công kích mạnh mẽ người xâm nhập, so với ba người bọn họ tự bảo vệ mình còn an toàn hơn. Ngươi nếu không tin, có thể cầm kiếm đâm hắn một chút, xem xem có thể thương tổn đến hắn chút nào hay không?” Hồng y thiếu niên cười nháy mắt mấy cái, ngữ điệu thoải mái.

Vân Khê hừ lạnh một tiếng, ngoan độc trừng hắn một cái, nàng nếu thực sự muốn động thủ, cũng sẽ nhắm sư phụ hắn xuống tay trước. Bất quá, nàng vẫn là tin lời hắn, thử nghĩ hai đại cao thủ muốn phá trận cờ Trân Lung, nhất định phải suy nghĩ thật chu đáo, nếu không cũng không thể tuỳ tuỳ tiện tiện chọn một chỗ trong thâm sơn dã lâm vô che vô cản để phá trận.

“Ngươi tên là gì?” Vân Khê nhìn chằm chằm hồng y thiếu niên hỏi.

“Hiên Viên Túc Gia” hồng y thiếu niên con ngươi linh động lay chuyển, hơi phòng bị, “Ngươi hỏi làm gì?”

“Hiên Viên Túc Gia, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi rút cuộc có chịu đổi túi khí cho chúng ta hay không?” Vân Khê nâng cao giọng nói.

Hiên Viên Túc Gia chép chép miệng, dùng sức lắc lắc đầu nói: “Tất cả túi khí đều chuẩn bị vừa đủ phân phát, căn bản không có dư, hơn nữa trên mỗi túi khí có khắc tên các học viện, cho dù ta theo các học viện khác làm túi khí cho ngươi, các ngươi cũng không có cách nào dùng được. Dù sao thân thủ các ngươi cũng không tệ, hơn ba người hay ít đi ba người, có gì khác nhau?”

Hiên Viên Túc Gia không hề gì buông lỏng tay.

Vân Khê hít sâu mấy hơi, bên trong ánh mắt loé ra ánh sáng nguy hiểm, tốt lắm, khoản nợ này nàng tạm thời nhớ kĩ.

“Ngươi nghe kĩ cho ta! Bắt đầu từ bây giờ, trông coi hắn thật tốt cho ta, nếu hắn thiếu một sợi lông, ta liền nhổ sạch mỗi một cọng lông toàn thân cao thấp trên người ngươi”

Hung quang tàn nhẫn, như mãnh hổ giết người.

Hiên Viên Túc Gia rụt cổ lại, cái miệng nhỏ nhắn bẹp đi, chỉ dám âm thầm nói nhỏ:

“Hung dữ cái gì chứ?”

“Ngươi tốt nhất đem lời ta nói làm cẩn thận!” Vân Khê đột nhiên nâng tay, bóp chặt cằm hắn, một tay kia bắn một viên thuốc vào trong miệng hắn.

Nàng lạnh lùng nhếch môi: “Nhớ kĩ mỗi ngày buổi trưa đúng giờ tới chỗ ta nhận giải dược, nếu như để ta phát hiện ngươi không có trông chừng hắn tốt, ngươi hãy đợi ruột thủng dạ dày thối rữa mà chết đi!”

“Uy uy uy, ngươi người này sao có thể ác độc như vậy? Oẹ oẹ oẹ….” Hiên Viên Túc Gia bị doạ cho sợ không nhẹ, dùng sức móc họng của mình.

“Vô dụng thôi, thuốc độc này vừa vào miệng đã tan, cho dù ngươi móc dạ dày ra ngoài cũng vô dụng” Vân Khê nặng nề vỗ đầu vai hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, chấp nhận sự thật đi!”

Hiên Viên Túc Gia tức giận nhảy dựng lên: “Vây ngươi rút cuộc khi nào mới cho ta giải dược triệt để? Vạn nhất bọn họ nửa năm một năm cũng không thể phá trận, ta đây chẳng lẽ mỗi ngày đều phải phụng bồi sao?”

“Lúc nào phá trận, thì lúc đó giải độc, ngươi hãy nhận mệnh đi!” Vân Khê hừ lạnh một tiếng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái áo lông cáo dày, dịu dàng quàng lên người Long Thiên Tuyệt.

Trong núi âm khí rất thịnh, rất dễ bị phong hàn.

Kiễng mũi chân, ở trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ấn xuống một cái hôn, Vân Khê thật sâu ngắm nhìn hắn một cái, xoay người đi.

Trước mắt còn phải giải quyết chuyện tỷ võ, không thể trì hoàn nữa, hi vọng Thiên Tuyệt có thể mau chóng phá trận, một lần nữa trở lại bên nàng.

“Cửu thúc, phiền ngươi ở lại trông chừng Thiên Tuyệt, ta không thể hoàn toàn yên tâm với Hiên Viên Túc Gia”

“Được, người yên tâm đi đi, nơi này đã có ta”

Long Hựu Đình trầm ngâm nhìn Long Thiên Tuyệt, lại nhìn Vân Khê một chút, lo lắng đồng thời cũng có càng nhiều vui mừng. Hành sự quyết đoán, gặp nguy không loạn, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với Long Thiên Tuyệt.

Vân Khê nhìn lần nữa thật sâu, xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

Chiến Thiên Dực hướng phía Long Hựu Đình gật đầu rồi vuốt cằm, theo sát bước chân Vân Khê, huynh muội hai người lần lượt xuống núi.

“Ha hả, lần này các ngươi tổn thất hai vị đại tướng, không biết kế tiếp sẽ tỷ thí thế nào đây?” Hiên Viên Túc Gia cười ha hả nói, có chút hưng phấn khi người khác gặp hoạ, làm gì còn thần sắc thống khổ bởi vì mới ăn phải độc dược như vừa rồi?

“Ngươi không sợ nàng tâm tình không tốt, sẽ không cho ngươi giải dược sao?” Long Hựu Đình ôn thuận cười nói, không chấp nhặt cùng hắn.

Hiên Viên Túc Gia chép chép miệng, mặt trợn trắng nói: “Hừ, người ta thật vất vả lắm mới đem chuyện độc dược quên đi, ngươi lại nói ra?”

Hắn quên thật nhanh a!

Long Hựu Đình cười khẽ nói: “Quên mất, không phải là không tồn tại, vị Vân sư muội này của ta tính tình cũng không được tốt, ngươi ở trước mặt nàng, tốt nhất không nên tuỳ ý nói linh tinh, nhất là với người nàng để ý”

“Được rồi, biết rồi! Người ta vừa rồi không có ác ý” Hiên Viên Túc Gia cầm quạt, tuỳ tiện ngồi ở tảng đá bên cạnh bàn, vẻ mặt trước sau đều nhàn hạ, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Phượng mâu khẽ nhếch, Long Hựu Đình tinh tế đánh giá hắn, tổng cảm thấy hắn có chút cổ quái, bất quá trực giác hắn cũng cho rằng đối phương không có ác ý gì, cho nên cũng sẽ không cùng hắn so đo. Lẳng lặng ngồi xuống, yên tĩnh chờ ba người phá trận.

Sau khi từ trên núi trở về, tâm tình Vân Khê càng ngày càng kém.

Không nói đến ba cái túi khí bị hỏng không cách nào dùng được, đội ngũ tỷ thí lại thiếu đi hai người chủ lực, này luận võ còn tiếp tục thế nào?

“Khốn kiếp! Ép lão nương nổi bão mà!”

Trên bàn ăn, Vân Khê càng nghĩ càng tức, đột nhiên đập bát xuống mắng.

Tất cả chén đĩa trên bàn nhất tề chấn động, người quanh bàn vội vàng bưng bát cơm của mình lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, sợ nàng hướng bọn họ phát tiết cơn giận, bữa cơm này sẽ không có biện pháp ăn.

“Người Côn Bằng học viện, các ngươi chờ đó cho ta! Xem ta có đem các ngươi chà xát bóp méo hay không?”

Một cái bánh bao đáng thương ở trong lòng bàn tay nàng vặn vẹo biến hình, cho đến cuối cùng nát thành phấn vụn.

“Mẫu thân, người làm sao vậy? Là ai bắt nạt người sao? Để Tiểu Mặc báo thù cho người!” Vân Tiểu Mặc bưng chén cơm, vô tội nháy mắt, lấp lánh lấp lánh.

“Đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử không xen vào!” Vân Khê phiền não vuốt vuốt mi tâm.

“Đại tẩu, người Côn Bằng học viện kia thật sự quá hèn hạ! Lại dám ra ám chiêu với chúng ta. Nếu bọn họ bất nhân, cũng không thể trách chúng ta bất nghĩa rồi, chúng ta không bằng ăn miếng trả miếng, cũng đem túi khí của bọn họ làm hỏng, cho bọn họ không cách nào tham gia thi đấu toàn bộ thành viên” Long Thiên Thần bưng chén cơm, căm giận nói.

“Ừ, ta tán thành! Làm loại chuyện này, ta thích nhất đó!” Động tác bưng chén cơm giống nhau, Bạch Sở Mục vui mừng hớn hở phụ hoạ nói. Hắn hiện tại cũng đã coi nơi này so với nhà của mình không khác biệt lắm, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

“Chúng ta nhưng là danh môn chính phái, làm sao có thể làm chuyện thất đức như vậy?” Vân Khê ho nhẹ, nghiêm mặt nói.

“Đại ca của ta là tôn thủ Lăng Thiên cung a, người ta gọi là một thế hệ Tà tôn, cùng cái gì danh môn chính phái từ đầu tới cuối không một chút quan hệ nào! Theo ta thấy a, chúng ta không bằng giả trang thành đầu bếp, bỏ thuốc vào thức ăn của bọn hắn, cho bọn hắn chạy đến chết đi sống lại, xem bọn hắn ngày mai còn làm sao ra được sân tỷ võ. “ Long Thiên Thần đột nhiên đứng lên thuận tay đem Bạch Sở Mục ở bên cạnh giật đi, “Đúng, nói được làm được! Chúng ta hiện tại đi lấy thuốc xổ!”

Bạch Sở Mục kích động bỏ chén cơm xuống, đi theo hắn đứng lên, vẻ mặt hưng phấn muốn làm chuyện xấu.

“Chờ một chút!” Phía sau truyền đến thanh âm Vân Khê.

Hai người dừng bước.

“Đại tẩu, người đều đã cưỡi lên đầu chúng ta, chúng ta còn khách khí với họ làm gì? Nhân từ với kẻ địch, đó cũng không giống phong cách của tẩu!”

“Đúng nha! Vân nương tử trước kia mạnh mẽ vang dội, có thù tất báo đã chạy đi đâu rồi?”

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục căm giận bất bình, muốn bao nhiêu kích động liền có bấy nhiêu.

Vân Khê nhíu mày, bĩu môi nói: “Ta có nói muốn ngăn cản các ngươi sao?”

Hai người kinh ngạc.

“Này, đây là thuốc xổ ta đặc chế, dược lực đảm bảo mạnh hơn gấp trăm lần so với thuốc xổ thông thường!” Từng chữ âm lãnh theo trong miệng Vân Khê sâu kín phun ra, “Ra tay ngoan độc một chút, không cần chừa mặt mũi cho ta!”

Hai người khẽ run rẩy nhận lấy chai thuốc trong tay nàng, hai mặt nhìn nhau, quả nhiên, nàng vẫn là Vân nương tử mạnh mẽ vang dội, có thù tất báo kia, so với bọn hắn ác độc hơn nhiều.

“Đại tẩu, tẩu yên tâm đi! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục hai người nhận nhiệm vụ, hấp tấp rời đi.

“Mẫu thân, con no rồi, con đi chơi nha!” con ngươi Vân Tiểu Mặc đảo một vòng, vội vàng thả chén cơm trong tay, nhấc chân chạy ra khỏi phòng.

Vân Khê đang nổi nóng, không có để ý tâm tư nhi tử, ngón tay từng chút từng chút gõ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

“Muội tử, đừng lo lắng! Viện trưởng chẳng qua chỉ bảo chúng ta xếp hạng ba, chỉ cần chúng ta tiến vào cuộc thi tứ kết, hi vọng cũng rất lớn” Chiến Thiên Dực nói.

Vân Khê ngước mắt, mong chờ nhìn hắn một cái: “Đại ca, huynh coi trọng Đại hội tỷ võ lần này như thế, chẳng phải là hướng về phía phần thưởng cho quán quân năm nay sao? Nếu nó quan trọng với huynh như thế, chúng ta làm sao có thể xem thường mà buông tha nó?”

Chiến Thiên Dực nghe vậy, cả người chấn động, sóng mắt khẽ lay chuyển. Thì ra nàng tỉ mỉ như thế, vẫn nhớ chuyện này, trong lòng hắn vô cùng cảm động và ấm áp. Hắn gật đầu: “Không sai! Thật sự là ta vì nó mà tới, chỉ tiếc Thiên Long học viện và Bạch Hổ học viện thực lực quá mạnh mẽ, ta cũng không ôm hy vọng quá lớn. Mặc dù như vậy, vẫn là nghĩ dùng toàn lực thử một phen, như thế mới không thẹn với lương tâm”

Vẻ mặt cương nghị của Chiến Thiên Dực dao động, hơi thở ngay lập tức kích động lên.

Vân Khê nhìn hắn, tiến vào sâu trong đáy mắt hắn, đột nhiên hiểu cái gì, cảm động lây: “Đại ca yên tâm! Cho dù chúng ta thiếu ba người, cũng chưa chắc thất bại! chỉ cần chúng ta đem toàn lực ra thử, cho dù cuối cùng không có thành công, ít nhất cũng không có tiếc nuối”

Ánh mắt hai huynh muội ở trong không trung giao nhau, Chiến Thiên Dực dùng sức gật đầu, kiên định mà không hối hận.

“Nhìn tu vi các ngươi đột nhiên tăng mạnh, ta thật là xấu hổ a, xem ra bắt đầu từ hôm nay, ta cũng phải bế quan tu luyện, nếu không ngày sau chẳng những không giúp gì được các ngươi, ngược lại còn trở thành gánh nặng cho các ngươi” Dung Thiếu Hoa nhìn hai huynh muội, bỗng nhiên cảm khái nói.

Lam Mộ Hiên hết sức đồng ý, gật đầu nói: “Ta cũng muốn bắt đầu bế quan tu luyện, sau này trợ giúp sư phụ, không trở thành gánh nặng của sư phụ”

“Các ngươi nói đều có đạo lý, nếu như ngay cả Huyền Tôn chi cảnh cũng không thể đột phá… vậy chúng ta cũng không có tư cách đứng cùng một chỗ với một nhà Vân nương tử. Ta thấy mấy người chúng ta không bằng kết bạn đi tìm một nơi hiểm ác học hỏi kinh nghiệm, không vượt qua nhiều lần gọt giũa, làm sao trở thành nam tử hán chân chính?” Mộ Cảnh Huy tiếp lời hai người.

Ba người Dung Thiếu Hoa nhìn nhau, thấy được ánh lửa trong mắt nhau, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, muốn trở nên mạnh mẽ. Tâm càng thêm mãnh liệt.

Vân Khê nhìn ba người một chút, vui mừng nhếch môi nói: “Các ngươi muốn tìm nơi hung hiểm, bản thân ta có một chỗ tốt giới thiệu cho các ngươi”

Vân Khê đang nhớ lại khi nàng mới tới Long Tường đại lục, đã đến cái núi Âm Thi kia, cửa vào ngay ở Vạn Hoàng học viện, là một chỗ hung hiểm tuyệt hảo, rất thích hợp cho bọn họ.

“Bất quá không vội, chờ sau khi Đại hội tỷ võ kết thúc, các ngươi lại kết giao cũng không muộn. Đến lúc đó mang cả Thiên Thần theo, trong lòng có một chỗ gửi gắm, mới có thể nhanh chóng quên ưu sầu”

“Được, cứ quyết định như vậy đi! Chúng ta sau này còn muốn đi theo Vân viện trưởng ngươi tung hoành náo nhiệt ở Long Tường đại lục đây” Dung Thiếu Hoa không nhịn được trêu chọc, những người còn lại phá lên cười, không khí lo lắng lúc trước, nhất thời bị quét sạch.

Vân viện trưởng?

Nàng thích danh xưng này!

Bất quá, chuyện tỷ võ trước mắt, phải giải quyết thế nào đây?

Vân Khê sờ sờ cằm, một đôi mắt tuyệt mỹ khẽ nheo lại, sau đó từ từ bật ra từng tia tràn ngập màu sắc.

Ánh trăng sáng tỏ, mông lung rực rỡ.

Nơi này là một góc nhà tắm công cộng, thuộc về khu vực khách quý, phân biệt cách xa nhà tắm thông thường.

Bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy thỉnh thoảng truyền ra, sương mù màu trắng theo tấm ngăn nhà tắm tuỳ ý bay ra bên ngoài, làm cho bóng đêm mông lung tăng thêm mấy phần tình thú.

Có một thân ảnh mảnh khảnh khom người, cầm một thùng nước nóng, đi tới đi lui giữa bốn vách ngăn liền nhau. Nơi đó, đang có bốn người tắm rửa.

“Đại ca, sư phụ rút cuộc muốn chúng ta đi theo nữ nhân kia tới khi nào? Ta nghĩ mãi không ra, tại sao sư phụ lại muốn chúng ta đi theo nàng ta?”

Vách gian thứ tư truyền tới tiếng nói.

“Dụng ý của lão nhân gia, chúng ta làm sao đoán được?” người gian thứ nhất trả lời.

“Đừng nói nữa! Sư phụ a, cho tới bây giờ làm đều không theo quy luật, ta cũng không tin lão nhân gia có cái thâm ý gì. Ngay cả tên bốn người chúng ta, cũng là sư phụ thuận miệng lấy, một chút đặc sắc cũng không có. Ta một chút cũng không thích cái tên này!” người gian thứ 3 nói kế theo.

“Ta cũng không thích, nhưng ai bảo đây là do sư phụ ban cho chứ? Sư phụ là ai, từ ngày chúng ta bái sư theo tới giờ, còn không rõ ràng sao? Các ngươi có cái gì có thể oán giận? Sư phụ tuy là làm việc quái dị, vừa nghĩ là làm, không theo lẽ thường, nhưng hắn dù sao cũng là sư phụ chúng ta, đối với chúng ta ân trọng như núi. Sư phụ phân phó gì, chúng ta liền làm thế đó, nghĩ nhiều như vậy làm gì?” người gian thứ 2 không nhịn được nói chuyện.

Nghe được bọn họ nói chuyện, thân ảnh đang giơ thùng nước lên có chút dừng lại, thả chậm bước chân.

“Nói không sai! Nhưng là các người không cảm thấy bốn đại nam nhân chúng ta, đi theo một nữ nhân, rất nghẹn khuất (nín nghẹn+uỷ khuất) sao? Võ công của nàng yếu như vậy, tính tình cũng không có gì đặc biệt, ta thực sự nghĩ không ra lý do sư phụ muốn chúng ta đi theo nàng?” người gian thứ tư lại lên tiếng.

Thân ảnh mảnh khảnh dao động, mơ hồ có chút tức giận

“Ta cũng vậy, không thích có nữ nhân cưỡi lên đầu lên cổ, chúng ta là nam nhân, phải có tự tôn của nam nhân, làm sao có thể để một nữ nhân cưỡi lên cổ chúng ta chứ?” người gian thứ 2 nói.

“Bất quá ta xem nàng ta thật không giống nữ nhân, các ngươi nghĩ a, có nữ nhân nào đã mang thai còn ở khắp nơi đánh đánh giết giết? Nữ nhân nên có kiểu dáng của nữ nhân, giống chim nhỏ nép vào người, mềm thanh nói nhỏ nhẹ, đó mới là nữ nhân chân chính!” người gian thứ ba kế tiếp nói.

Nghe đến đó, thân ảnh mảnh khảnh càng run rẩy lợi hại hơn.

Giỏi lắm, Ngọc Thụ Lâm Phong, bốn nam nhân các ngươi! Xem ngày thường ấp a ấp úng không chịu lên tiếng, trầm mặc ít lời, thì ra lại ở sau lưng kể lể người khác, một câu rồi một câu, rất giỏi a!

Nói cô nãi nãi ta không phải nữ nhân! Các ngươi mới không phải nữ nhân! (đương nhiên, ngta là nam nhân mà =)))

Tốt lắm, hãy đợi đấy!

Thân ảnh tinh tế lén lút mang theo thùng nước, không phải ai khác, chính là Vân Khê giả trang thành gã sai vặt.

Nàng từ chỗ Côn Lôn lão giả hỏi thăm được bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong này có thói quen cùng nhau đi tắm, cho nên thừa dịp ban đêm bám theo một đoạn, trải qua một phen khổ sở, giả trang thành gã sai vặt, trà trộn đi vào.

Nàng mang theo thùng nước, lần lượt đi qua bốn gian, một đôi tay nhanh nhẹn bất động thanh sắc đem xiêm y vắt trên ván cửa tất cả thu lại.

Nàng bùi ngùi cười lạnh, từ từ bước ra.

“Này, tiểu nhị, còn nước nóng không?” Người ở gian thứ nhất đột nhiên lên tiếng, gọi nàng lại.

Vân Khê đè thấp thanh âm nói: “Có, xin khách quan chờ một chút!”

Đem xiêm y bốn người nhét vào thùng nước, Vân Khê nâng thùng nước lên, một đường đi tới gian nhà tắm cuối cùng. Nàng tà ý câu môi cười một tiếng, trong tay không biết từ lúc nào lấy ra một thanh thuốc nổ, một thanh âm chà xát vang lên, bất động thanh sắc ném thẳng lên nóc nhà tắm.

“Đại ca, nhị ca, tam ca, các huynh có ngửi thấy mùi gì là lạ hay không?” Gian cuối cùng truyền ra thanh âm nghi ngờ.

“Mùi kì lạ? Hình như là có!”

“Ngửi thấy! giống như là …. Giống như là…”

“Cháy rồi sao? Đi nhanh lên! Nóc nhà cháy rồi! Chạy mau!”

“Quần áo của ta đâu? Quần áo của ta làm sao lại không thấy?”

“Của ta cũng không thấy! Đại ca nhị ca, các ngươi thì sao?”

“Chúng ta cũng không thấy! Đáng chết! Rút cuộc là ai làm?”

“Đừng nói nhiều như vậy! Mau chạy ra ngoài thôi!”

Leng keng leng keng, sau một trận thanh âm, bốn huynh đệ đẩy cửa, từ trong nhà tắm chạy ra. Bốn thân thể trắng trơn nhẵn, loã lồ trong không khí, ánh trăng mông lung thành tấm màn che cho bọn họ.

Bốn người liếc nhau một cái, sắc mặt đều có chút khó coi.

Lúc này, từ phía trước truyền tới một tiếng cười, kinh động bốn huynh đệ.

“Ơ, các ngươi đang chơi chạy loã thể sao? Làm sao không nói trước một tiếng, người ta còn không có chuẩn bị tâm lý đâu”

Lộ ra trên bàn đá, có một nữ tử miễn cưỡng nghiêng người ngồi ở trên, trong tay vung vẩy xiêm y của bốn người, cười đến vô cùng tà mị.

Ngọc Thụ Lâm Phong trong nhất thời không kịp phản ứng, đợi nhận thức được mình lúc này đang loã thân đứng trước mặt một nữ tử, bốn người nhất tề kinh hô, liên tục không ngừng xông về phía trong nhà tắm đã bị lửa thiêu một nửa.

Vừa mới chạy vào, gạch ngói vụn trên đỉnh đầu cùng xà ngang xụp xuống, bốn người lại chạy ra, chỉ bất quá lần này trong tay mỗi người có nhiều thêm một vật.

Quá mạo hiểm rồi!

Đây chính là trước có sói sau có hổ a!

Vân Khê mạnh mẽ nghẹn cười, nhìn bốn người mỗi người cầm một mảnh cửa, che giữa thân thể mình, xếp thành một hàng, nhất tề tức giận nhìn chằm chằm nàng. Cục diện này nhìn qua, muốn bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu nha!

“Ngươi rút cuộc muốn làm gì? Còn không đem xiêm y trả cho chúng ta?”

“Ngươi có phải nữ nhân hay không? Lại đi nhìn lén nam nhân tắm?”

“Ngươi quá hèn hạ vô sỉ rồi!”

“Hèn hạ! Vô sỉ!”

Từ trong tay áo rút ra một tờ giấy trắng, Vân Khê quơ quơ trước mặt: “Kí vào kế ước! Kể từ nay cho đến khi luận võ chấm dứt, bốn người các ngươi đều do ta quản, ta bảo các ngươi làm gì, các ngươi liền làm cái đó, không được có bất kì dị nghị nào!”

“Mơ tưởng! chúng ta đi theo ngươi, bất quá là nể mặt sư phụ, ngươi muốn sai bảo chúng ta, còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?”

“Ta ghét nhất người khác uy hiếp! ngươi mơ tưởng được như ý!”

“Chúng ta sẽ không giúp ngươi đi tỷ võ!”

“Chúng ta không theo!”

Ba huynh đệ đồng loạt quay đầu nhìn về phía lão tứ vừa nói “chúng ta không theo”, ngoan độc trừng hắn, cái gì gọi là chúng ta không theo? Làm sao nghe giống như là bị phi lễ vậy?

Lão tứ giờ mới giác ngộ, vội vàng sửa lại: “Chúng ta sẽ không đồng ý! Có bản lãnh ngươi đánh bại bốn người chúng ta, chúng ta mới phục!”

Vân Khê nhẹ nhàng nở nụ cười, vân đạm phong khinh, khẽ nhếch môi: “Các ngươi xác định, các ngươi không theo?”

Bốn người nhất tề gật đầu, dùng sức gật đầu.

“Tốt lắm!” Vân Khê đột nhiên từ trên bàn đá nhảy xuống, làm cho bốn người sợ tới mức lùi về sau mấy bước, tình cảnh kia thật giống như có một sắc nữ muốn hướng bọn họ đánh tới vậy.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không tổn hại các ngươi!” Vân Khê vô hại nháy mắt với bọn họ, sau đó đưa tay lên mép, hướng bên ngoài hô lớn:

“Ngươi đâu! Cháy! Mau tới cứu hoả a!”

Bốn người không ngờ nàng có chiêu này, thiếu chút nữa hai mắt trắng dã, ngất đi. Bọn họ dẫu gì cũng là bón vị cao thủ ngọc thụ lâm phong, làm sao có thể để cho người ta nhìn thấy ngọc thể có lực làm phun máu mũi của họ đây??

Bất quá, may mắn, nơi này là phòng tắm chuyên dụng của nam nhân, coi như là có người tới, tất cả mọi người đều là nam, cũng không có gì.

Nghĩ tới đây, tâm bốn người thoáng thả lỏng một chút.

“Hừ, ngươi mơ tưởng uy hiếp chúng ta! Nơi này chính là nhà tắm chuyên dụng của nam nhân, trừ ngươi ra, chu vi toàn bộ đều là nam. Chúng ta tuỳ tiện tìm mấy người chuẩn bị y phục thay, chẳng lẽ còn sợ ngươi uy hiếp?”

“Các ngươi xác định, chung quanh toàn bộ đều là nam sao?” lời Vân Khê vừa rơi xuống, hai tay có tiết tấu vỗ ba cái, chỉ một thoáng, từ nơi không xa, truyền tới vô số tiếng nữ tử thét chói tai.

“Các tỷ muội, mau a! Hôm nay có người ở nhà tắm phát bạc, tới trước được trước!”

“A……….”

Các loại thanh âm điên cuồng, càng ngày càng tới gần.

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong ở trong gió đêm run rẩy cả người, bốn mặt nhìn nhau.

Quá hèn hạ! Lại còn có hậu chiêu?

Bốn người bọn họ vẫn là bốn miếng xử nam băng thanh ngọc khiết, chẳng lẽ danh dự bảo tồn hơn hai mươi năm hôm nay sẽ bị huỷ ở đây sao?

Không nên a—

“Chúng ta đồng ý!”

“Chúng ta đồng ý!”

“Ngươi mau đem xiêm y cho chúng ta đi!”

“Mau a!”

Bốn người gấp đến độ dậm chân, chỉ sợ cái đám nữ nhân ngoài cửa kia sẽ lập tức xông tới, bao phủ bốn người bọn họ.

“Đừng nóng vội! Mọi người! Ký xong kế ước, mỗi người sẽ được nhận viện phục của Vạn Hoàng học viện, sẽ không phải quần áo bẩn của các ngươi. Đừng quên, sáng ngày mai đến đài tỷ võ đúng giờ báo danh…” Vân Khê hài lòng nhìn bốn người luống cuống tay chân kí vào khế ước, nhận y phục bỏ chạy, nàng cười đến vui vẻ, miệng không khép lại được.

Mấy người này vóc người không tệ lắm, rất là cảnh đẹp ý vui.

Đang suy nghĩ lung tung, trong lỗ mũi đột nhiên ngứa, nàng hắt xì một cái. Bóp bóp cái mũi, nghĩ thầm là ai nhắc tới nàng đây? Nàng thật giống như, dường như cũng không làm chuyện gì xấu a?

Lúc này một trận gió mát thổi qua, gáy nàng chợt lạnh, quay đầu, nhìn thấy một đám nữ nhân ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, trang điểm xinh đẹp vọt vào nhà tắm. Vân Khê thấy thế, vội vàng tung lên trời một đống bạc, rồi vội vã bay vút đi.

Thật là đáng sợ!

Đừng nói là bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong, ngay cả nàng cũng không chống đỡ được trận thế này.

Ừm, các cô nương Ỷ Thuý lâu làm việc thật chuyên nghiệp, ngày sau nếu còn có loại sinh ý này, nàng nhất định phải hạ cố đến chơi lần nữa.

Chỗ cao nhất của nhà tắm, trên một góc, có một bóng đen bị che kín trong màn đêm, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, hắn sờ sờ cằm, âm thầm gật đầu: “Nha đầu kia, ….khẩu vị có chút lớn!”

Ánh trăng chếch đi, vừa lúc chiếu sáng mặt hắn, lộ ra hình dạng. Hắn không phải ai khác, chính là Côn Lôn lão giả.

Ban ngày khi Vân Khê ghé qua hỏi thăm thói quen sinh hoạt của bốn đồ nhi, hắn liền nhận thấy không thích hợp, đang êm đẹp, nàng không lo chuyện tỷ võ, lại chạy tới hỏi hắn chuyện đồ nhi. Đây không phải rõ ràng là tâm bất an sao?

Quả nhiên, thật đúng như hắn dự đoán.

Nha đầu kia …

Hắn không khỏi có chút dở khóc dở cười!

Thân ảnh màu đen chợt loé, rất nhanh dung nhập bóng đêm, cùng bóng đêm hoà làm một.

Một góc khác của Thiên Long thành, tại chỗ ở của đệ tử Côn Bằng học viện, có ba thân ảnh lén lút lẻn vào phòng bếp.

Vừa vặn lúc này là thời gian bữa tối, người trong phòng bếp đang bề bộn qua lại đưa đồ ăn, như vậy có một lúc, trong phòng bếp không có một bóng người. Ba thân ảnh hai lớn một nhỏ, cộng thêm một thú sủng, xếp thành đội, lén lút trốn vào phòng bếp.

“Người Côn Bằng học viện quả nhiên là đại tài khí thô (lắm tiền khí lớn) a! Thức ăn phong phú như vậy, sắp bằng bữa tối của hoàng đế rồi!” nói chuyện không phải ai khác, chính là Bạch Sở Mục ước hẹn cùng Long Thiên Thần đến đây bỏ thuốc xổ, hắn tuỳ ý đi lại trong phòng bếp, y như đi lại trong hậu hoa viên nhà mình, một chút cũng không tự giác là đang xông vào lãnh địa của người ta.

Đưa tay tuỳ ý lấy một miếng thịt to, ngon miệng bắt đầu ăn.

“Tiểu Mặc, ngươi cũng lấy một miếng, mùi vị rất đúng kiểu nha”

Vân Tiểu Mặc đẩy tay hắn ra, ngược lại đưa tay lấy một miếng cá kho tàu lớn: “Ta không thích ăn thịt, ta thích ăn cá! Tiểu Bạch cũng thích ăn cá!”

Không đợi hắn mời, Tiểu Bạch đã sớm hoan khoái đi tìm thức ăn ngon cho mình.

Long Thiên Thần lấy ra một chai thuốc, chuẩn bị bỏ vào trong súp, vừa quay đầu, đã thấy một lớn một nhỏ, còn có một Tiểu Bạch, đều đang hoan khoái ăn vụng, hắn không nhịn được ôm trán thở dài: “Long gia chúng ta dẫu gì cũng là nhà đại phú đại quý, làm sao lại luân lạc tới mức đi ăn vụng đồ nhà người khác rồi?”

Vân Tiểu Mặc vừa liếm ngón tay, vừa hàm hàm hồ hồ nói: “Nhưng là mẫu thân nói, cần kiệm chăm lo việc nhà là mỹ đức tốt đẹp, cho nên bình thường ăn mặc tiết kiệm mới tốt!”

“Mẫu thân ngươi chính là keo kiệt! Liền thức ăn ngon cũng không chịu mua cho ngươi, không biết nàng tiết kiệm nhiều bạc như vậy, rút cuộc muốn làm gì?” Bạch Sở Mục nói.

Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu, không ủng hộ nói: “Mới không phải đâu! Các thúc không hiểu, mẫu thân nói, đây là một loại cảnh giới, người bình thường các thúc sẽ không hiểu đâu!”

“Dừng! Đừng nghe mẹ ngươi nói nhảm!” Bạch Sở Mục nói.

Long Thiên Thần nhìn bọn họ, không nhịn được lắc đầu, vô cùng quyết đoán đem thuốc bột toàn bộ đổ vào nồi canh gà còn chưa bắc ra, cầm cái thìa khuấy khuấy, rồi hướng hai người bảo: “Được rồi, đừng ăn! Chúng ta đi nhanh lên đi! Bằng không một lát nữa bị người ta phát hiện, muốn đi cũng không được”

“Tiểu Bạch, đi!” Vân Tiểu Mặc thoả mãn mút mút ngón tay, mang theo Tiểu Bạch, theo sát phía sau Long Thiên Thần.

Bạch Sở Mục gặm xong một cái đùi gà, tuỳ tay ném trên mặt đất, bĩu môi nói: “Ăn của người khác, thật là so với ăn của mình ngon hơn a! Long Thiên Thần, ngươi hạ dược xong chưa?”

“Hạ xong rồi, tất cả đều hoàn thành!” Long Thiên Thần kề sát cửa, hướng ra ngoài thăm dò.

“Vậy thì tốt!” Bạch Sở Mục còn ăn chưa đã, hai mắt lại liếc chung quanh, bỗng nhiên thấy được canh gà trong nồi. Mùi canh gà nồng đậm, khiến miệng hắn nhất thời ứa ra nước miếng: “Canh này thoạt nhìn không tồi, ta uổng thử xem!”

Long Thiên Thần đang định dẫn Vân Tiểu Mặc ra ngoài, đột nhiên nghe Bạch Sở Mục nhắc đến “canh”, hắn đột nhiên quay đầu, “Đừng uống!”

Đáng tiếc, đã chậm một bước, nửa muôi canh gà đã vào bụng Bạch Sở Mục.

“Tại sao? Canh gà không tồi, các ngươi có muốn nếm thử hay không?” Bạch Sở Mục từ đầu tới cuối hoàn toàn không hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Trán Long Thiên Thần rơi xuống mấy đường hắc tuyến, vô cùng đồng tình nhìn Bạch Sở Mục, nói ra mấy chữ đủ để Bạch Sở Mục bạo tẩu (chạy vội)

“Chúc mừng ngươi! Canh gà ngươi uống, chính là mới vừa bị hạ thuốc!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất