Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 147: Vân Khê hùng biện

Bao nhiêu lần, đối mặt với đủ loại áp lực và đả kích.

Mệnh của nàng hình như luôn gắn với đa chuyên (nhiều vất vả, truân chuyên).

Giờ này khắc này làm nàng nhớ tới tình cảnh kiếp trước, lúc phụ thân vừa mới qua đời, nàng bắt đầu tiếp nhận vị trí Vân gia chủ. Khi đó, những phản đối hay áp lực, so với hiện tại, không biết lớn gấp mấy lần ấy chứ.

Thời điểm ấy, nàng chỉ là một thiếu nữ ngây ngô, còn chưa trải qua tinh phong huyết vũ của cuộc đời, bỗng chốc phải đối đầu với mười mấy lão hồ ly liên tiếp công kích, có trời mới biết nàng đã sợ hãi, đã kinh hoàng đến thế nào.

Nàng hẳn nên cảm tạ bọn hắn, nhờ bọn hắn ba lần bảy lượt bức bách uy hiếp, nội tâm nàng mới có thể trở nên cứng cỏi, mạnh mẽ như vậy.

Cho dù, cuối cùng nàng thất bại, bị bọn họ dồn đến mức nhảy núi tự vẫn, nhưng vết thương ấy đã được khắc cốt ghi tâm, trọn đời nàng cũng sẽ không quên mất!

Hiện giờ, nàng đã không còn là thiếu nữ ngây ngô, bất lực, không hiểu sự đời của năm đó nữa, sau khi trải qua vô số mưa gió, bất kỳ lực lượng nào cũng không thể dễ dàng đánh bại nàng được nữa!

Trong tiếng lên án công khai, Vân Khê hít sâu một hơi, đột nhiên ngước mắt, hào quang nở rộ.

Đủ rồi!

Nếu bọn họ cho rằng chỉ bằng chút áp lực này đã có thể buộc nàng rút khỏi học viện, như vậy, bọn họ đã sai trăm phần trăm rồi!

Nàng chẳng những muốn lưu lại, còn muốn lưu lại vững vàng ổn định, để cho tất cả những kẻ muốn chê cười nàng đều á khẩu không nói được gì!

Nàng cong môi, đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười.

Một tiếng cười này cũng khiến cho các trưởng lão đã sớm mắng đến miệng đắng lưỡi khô phải rối rít dừng lại, người người trợn mắt nhìn nàng, để xem đến tột cùng nàng nói nổi cái gì.

Vân Khê đổi một tư thế khác, thoải mái ngồi yên trên chủ vị của nàng, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: “Đầu tiên, các vị nói ta nhục mạ các vị? Không sai! Ta thật sự mắng a! Ta chẳng những dám nhục mạ các vị ở sau lưng, mà còn có thể mắng ngay trước mặt mấy người!”

“Một đám lão đầu sắp chết này......”

“Ngươi......”

Một câu này của nàng lập tích kích mấy vị trưởng lão nhảy dựng lên, hận không thể tung một chưởng đánh chết nàng.

Vân Khê ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Đây là đáp lễ!”

“Các ngươi ở sau lưng nói ta như thế nào, chẳng nhẽ ta không nghe được sao? Đừng gấp, cái này cũng chỉ là đấu khẩu mà thôi, căn bản không có ý nghĩa gì cả! Bàn về tuổi tác bối phận, ta không bằng các vị, bàn về địa vị thân phận trong học viện, các vị lại không bằng ta. Các vị mắng ta là ‘Xú nha đầu’, ta chửi các vị là ‘tử lão đầu’, đều là đại bất kính cả, coi như mọi người huề nhau đi.” (‘tử lão đầu’: lão già đáng chết)

Bộ mặt nghiêm túc của mấy vị trưởng lão đỏ lên, một số lại bình tĩnh hơn rất nhiều, còn có chút chột dạ. Nàng lấy thân phận viện trưởng kế nhiệm để chủ trì sự vụ của học viện, cũng như chính viện trưởng đích thân tới, thân phận địa vị này vốn là cao hơn bọn họ một tầng, việc bất kính của bọn họ với nàng đúng là đuối lý.

Vân Khê nhếch môi, tiếp tục nói: “Thứ hai, các vị nói ta thân là viện trưởng kế nhiệm lại không trở thành một tấm gương cho cả học viện, như vậy xin hỏi, làm thế nào mới có thể tính là tấm gương, tiêu chuẩn của một tấm gương cho cả học viện là thế nào?”

“Chưa nói đến việc ta đã giúp học viện đoạt giải nhất, đứng đầu trong thập đại học viện ở Đại hội tỷ võ như thế nào, ta chỉ muốn nói, kể từ khi ta đảm nhiệm vị trí viện trưởng kế nhiệm tới nay, số lượng học sinh của Chí tôn điện tăng thêm bao nhiêu, học sinh Thần huyền viện tăng thêm bao nhiêu, thực lực của cả Vạn Hoàng học viện tăng lên bao nhiêu, cống hiến ra bao nhiêu sức lực? Tất cả những điều này, đều có chứng cứ, số lượng rõ ràng công khai, không ai che đậy được sự thật này, cũng không có ai có thể làm sai lệch nó.”

“Có lẽ cả đám mấy người đều không vừa mắt với ta, nhưng các vị có thể đi hỏi những người khác trong học viện một câu, có ai hi vọng ta rút khỏi Vạn Hoàng học viện không, có ai hi vọng ta từ chức viện trưởng kế nhiệm hay không? Nếu mấy người có thể thống kê được hơn phân nửa phản đối, vậy ta nguyện ý giao quyền lực trong tay ta ra!”

Chúng trưởng lão hừ lạnh trong mũi một tiếng, ai mà không biết danh vọng của nàng trong đám học sinh bây giờ chứ, sợ rằng còn áp đảo đám bọn họ luôn ấy! Bằng phương pháp đó mà đuổi được nàng đi, căn bản đây là chuyện không tưởng mà.

Hai mắt Vân Khê bỗng nhiên trầm xuống, chiết xạ ra tia sáng lạnh băng.

Ánh mắt lạnh lùng ấy chậm rãi quét qua mỗi người, thanh âm băng đá: “Như thế nào là tấm gương? Chỉ cần đại đa số mọi người còn ủng hộ ta thì ta chính là hình tượng của cả học viện! Vạn Hoàng học viện có trên vạn người, mà mấy người chẳng qua chỉ là một góc của cả tảng băng, căn bản không thể đại biểu cho toàn bộ Vạn Hoàng học viện. Chỉ cần đại đa số cho rằng ta có tư cách trở thành hình tượng, như vậy ta chính là hình tượng của cả học viện!”

Thanh âm rõ ràng không cao, nhưng lại như sấm sét nổ tung bên tai mỗi người.

Các vị trưởng lão đồng loạt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên phát hiện có vẻ nàng đã thay đổi thành một người khác rồi, khí phách như vậy, ngạo nghễ như vậy, làm cho người ta phải rùng mình.

“Chuyện khác, các vị nói bởi vì ta mà làm cho Vân tộc với Long gia rút khỏi, tạo thành tổn thất cho học viện. Nhưng mấy người có thấy hay không, cũng bởi vì ta, trong nửa năm qua, học viện tăng thêm bao nhiêu học sinh mới với thiên phú xuất sắc? Cuối cùng, các vị muốn các học sinh có thiên phú xuất sắc, hay là một mối quan hệ dây dưa với Vân tộc, với Long gia? Sau này giúp các vị có đường lui hay là có hậu thuẫn?”

Không trưởng lão ngồi không yên, vỗ bàn quát lên: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Chúng ta làm sao lại cần quan hệ với Vân tộc hay Long gia cơ chứ? Đương nhiên mọi người đều coi trọng nhân tài!”

“Nếu coi trọng nhân tài, vậy bọn họ đi thì cũng đi rồi, có chỗ nào đáng tiếc sao?” Vân Khê lạnh lùng nói, “Hơn nữa, bọn họ thủy chung đều là người của Vân tộc hay của Long gia, sớm muộn gì cũng rời khỏi Vạn Hoàng học viện, không thể để chúng ta sử dụng. Chỉ có những đệ tử đến từ thế gia môn phái nhỏ bé kia mới chính là nhân tài quan trọng cần chân chính bồi dưỡng của học viện ta, cũng chỉ có bọn họ mới có thể trung thành đối với Vạn Hoàng học viện. Chúng ta muốn cường đại, muốn trăm năm không suy, phải dựa vào sức mạnh luôn tiến bộ của bọn họ. Các vị đều là người từng trải, mấy thập niên qua, trong học viện người đến người đi, đến cuối cùng cũng chỉ dư lại mấy trưởng lão. Các vị hẳn là cực kỳ rõ ràng, kiểu người gì mới là quan trọng nhất đối với Vạn Hoàng học viện của chúng ta.”

“Nàng nói không sai! Những năm trước a, những học sinh phàm là đến từ hào môn đại gia tộc, một khi học nghệ xuất sư, không ai không phải trở về gia tộc, vì gia tộc của mình mà góp sức, những người lưu lại cuối cùng, hoặc là không có thân thế bối cảnh, hoặc là bị chính gia tộc vứt bỏ, chúng ta...... Haiz…” Vài vị trưởng lão bắt đầu có chút dao động, nghĩ tới những gì đã trải qua mà không khỏi cảm khái.

Đúng như Vân Khê phân tích, phàm là người đến từ những hào môn đại gia tộc, một khi học nghệ thành rồi, ai còn nguyện ý ở lại Vạn Hoàng học viện làm một học sinh bình thường nữa? Bọn họ chỉ mong mỏi sớm ngày trở lại gia tộc môn phái của mình, đi tranh đoạt địa vị, đi mưu cầu lợi ích cho mình, cho gia tộc.

Không trưởng lão cúi đầu hừ lạnh, không lên tiếng phản bác, bởi vì chính ông cũng xuất thân từ thấp kém, ở lại Vạn Hoàng học viện là kết cục tốt nhất, nếu rời khỏi đây, nhất định thành kẻ không có căn cơ.

Vân Khê thấy bọn họ không phản bác nữa, giọng nói nhu hòa đi một ít, lại tiếp tục: “Các vị không phải nói ta tham ô tài nguyên học viện, phá sạch học viện sao? Không sai, trước mắt, thiết lập Đan học viện đúng là chưa thể mang đến ích lợi cho học viện, nhưng đó là tạm thời. Các vị hẳn biết luyện chế ra một viên đan dược cấp ba trở lên có thể đạt được bao nhiêu lợi ích trên thị trường, phải không? Để ta nói cho mọi người biết, chỉ cần Đan học viện chính thức ổn định, bồi dưỡng được một nhóm Luyện đan sư ưu tú, đan dược cấp ba căn bản không phải vấn đề khó khăn gì. Thử nghĩ, nếu mỗi tháng chúng ta có thể luyện chế ra ngàn vạn đan dược từ cấp ba trở lên, như vậy, khoản thu hoạch học viện có được sẽ ở mức nào?”

Các vị trưởng lão nghe vậy, chụm đầu vào nhau suy nghĩ, tất nhiên bọn họ đều biết một viên đan dược từ cấp ba trở lên có giá trị bao nhiêu, nhưng nó lại dễ dàng được luyện chế thế sao?

Ở Long Tường đại lục, Luyện đan sư và Luyện khí sư là hai loại nhân tài rất có giá, nhưng là, Luyện đan sư bình thường có thể dễ dàng tìm được, Luyện đan sư cao cấp lại đâu được thế, mà muốn luyện chế ra đan dược trên cấp ba, thế nào cũng phải có tư cách một Luyện đan sư cấp ba!

Bọn họ đã gặp Mộ lão kia, ông ta không đưa ra bất kỳ giấy tờ gì có thể chứng minh tư cách luyện đan và cấp bậc chính xác, người như vậy, bọn họ làm sao có thể tin phục?

“Cái gì? Đan dược trên cấp ba? Mỗi tháng luyện ra ngàn vạn viên? Ngươi tùy miệng nói bậy cái gì đó! Tùy tùy tiện tiện từ bên ngoài tìm đến một Luyện đan sư là đã có thể luyện chế ra đan dược trên cấp ba, ngươi cho rằng lão phu là thằng nhóc ba tuổi tùy ngươi lừa gạt chắc?” Không trưởng lão nhìn những người khác đang bị dao động, không khỏi nóng nảy. Vất vả lắm mới cổ động để những trưởng lão này đứng về phía mình được, nếu để cho xú nha đầu này thuyết phục, khiến bọn họ đứng về phía nàng mất, vậy chẳng phải một nửa cơ hội cho mình cũng không còn hay sao?

“Ta nói mỗi tháng có thể luyện chế ra ngàn vạn, đó là sau khi Đan học viện xây dựng ổn thỏa rồi. Trước đó, chúng ta không cần đến lượng lớn đan dược, nhưng có thể đột phá từ phương diện chất lượng của đan dược. Phải biết rằng, một viên đan dược cấp sáu có thể bằng cả ngàn viên cấp ba rồi.” Vân Khê lạnh lùng mà bình tĩnh phân tích.

“Ha ha, đan dược cấp sáu? Vừa mới nói đan dược cấp ba, hiện tại đã thành đan dược cấp sáu rồi đấy. Ngươi thật sự coi lão phu là đồ ngốc, không biết sự khó khăn của luyện chế đan dược cấp bậc cao à? Chỉ bằng cái người mà ngươi tìm đến kia, nếu ông ta thật sự có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu, ta lập tức quy phục ngươi!”

Không trưởng lão khinh thường cười lạnh, có thể luyện chế ra cấp sáu đan dược, ít nhất cũng phải là Luyện đan sư cấp sáu trở lên mới có năng lực này, dĩ nhiên, vài Luyện đan sư có thiên phú dị bẩm, tư cách chỉ mới bốn năm cấp, cũng có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu, nhưng người kia, nhìn thế nào cũng có vẻ không có giấy chứng nhận tư cách Luyện đan sư cấp sáu trở lên. Ông ta đang đợi để nhìn nàng bị chê cười đây.

Vân Khê nhếch môi, nhàn nhạt nở nụ cười.

“Không trưởng lão, ông sẽ giữ lời chứ?”

“Tất nhiên giữ lời! Mọi người nơi này đều có thể làm chứng, chỉ là...... Nếu ông ta không làm được mà nói, ngươi liền tự động từ chức viện trưởng kế nhiệm, rời khỏi học viện!”

“Tốt! Một lời đã định!” Vân Khê sảng khoái đáp ứng.

Không trưởng lão hơi sững sờ, không nghĩ rằng nàng lại đáp ứng nhanh như vậy, ánh mắt ông ta hơi khép hờ, thêm vào một câu: “Để có thể công bằng hợp lý, đan dược ông ta luyện chế ra, phải để Luyện đan sư cao cấp chuyên nghiệp được mời từ tổng bộ Thịnh Bảo trai (nơi bán đấu giá các loại vật phẩm, mặt hàng quý giá, hiếm có) tới phán xét, hơn nữa phải được bán ra với giá tương ứng giá của đan dược cao cấp từ Thịnh Bảo trai, như thế mới xem như thắng.”

“Không thành vấn đề!” Vân Khê tự tin nhếch thần, nàng biết tổng bộ Thịnh Bảo trai ở Hứa thành, cách Vạn Hoàng học viện không xa, đó là một nơi mua bán công chính, kinh doanh công bằng, cho nên căn bản không cần phải lo Không trưởng lão sẽ động tay chân phá hư gì đó.

“Tốt, vậy thì lấy ba ngày làm ước định. Lão phu mỏi mắt mong chờ!” Không trưởng lão cau mày trừng mắt nhìn nàng một cái rồi cúi đầu hừ lạnh, đứng dậy, phất tay áo rời đi.

Vân Khê thủy chung vẫn mang ý cười trên mặt, đưa mắt nhìn các trưởng lão lần lượt rời đi. Theo quan sát của nàng, mặc dù đại bộ phận các trưởng lão đều nhất trí hùa theo với Không trưởng lão, nhưng vẫn còn một bộ phận trưởng lão giữ thái độ bàng quan, từ đầu đến cuối không nói một lời. Xem ra, tình thế cũng không bết bát như nàng tưởng tượng, lần đánh cuộc này, nàng nhất định phải thắng, cũng nhất định sẽ thắng!

Chờ toàn bộ các trưởng lão rời đi rồi, Vân Khê cũng rời khỏi Tiểu Minh Cung, chạy thẳng tới chỗ Mộ lão ở Đan học viện.

Ba người, tỷ đệ Hàn Thiên Phong cùng viện trưởng, vẫn luôn quan sát cả quá trình, cho đến khi tất cả mọi người đã đi khuất, bọn họ mới lại bắt đầu thảo luận.

“Thống khoái! Vừa nãy con còn thay nàng đổ cả mồ hôi, vạn nhất nàng bị đám lão già này chọc tức đến động thai khí, vậy thì tiêu mất. Xem ra lo lắng của con là dư thừa rồi, đám bọn họ căn bản không phải là đối thủ của nàng. Người ta vừa mở miệng nói đã làm cả đám á khẩu không trả lời được, thật sự thống khoái a!” Hàn Thiên Phong nói, “Thái gia gia, người cho là Vân sư muội có thắng hay không?”

Hàn viện trưởng chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Hàn Thiên Diệp nói: “Ta đoán, nàng nhất định sẽ thắng. Không nhìn vẻ mặt tự tin của nàng à? Ta có dự cảm, chỉ cần là chuyện mà nàng muốn làm, không có gì không làm được!”

Hàn viện trưởng vẫn cười nhẹ như cũ, tròng mắt sâu thẳm cơ trí lúc sáng lúc tối.

Đan học viện được mở ra từ một khu vực trong Vạn Hoàng học viện, từ khi thành lập cho tới hiện tại thì chưa được nửa năm, tổng cộng số học sinh đã chiêu thu cũng chẳng hơn hai mươi người, thoạt nhìn hơi có vẻ tiêu điều. Nhưng bởi vì cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, Vân Khê chưa bao giờ lo lắng về việc đổ một đống tài chính lớn vào bầu nước trôi nổi này.

Muốn phát triển, phải nhìn vào lâu dài.

Nàng có luyện đan tông sư tốt nhất là Mộ lão, nàng có cách điều chế luyện đan tốt nhất, nàng có Tiểu Bạch làm nguồn lửa thuần chính nhất hoàn mỹ nhất, nàng còn chiếm được cả một dãy núi dài đầy các loại dược liệu thiên nhiên, thiên thời địa lợi nhân hoà, còn có khả năng không thành công sao?

Có vào mà không có ra, chẳng qua là hiện trạng tạm thời mà thôi.

“Mộ lão, thế nào ạ? Trong vòng ba ngày luyện chế ra một viên đan dược cấp sáu, hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Vân Khê vừa nhìn Mộ lão sửa sang lại dược liệu, vừa hỏi.

“Chuyện nhỏ này giao cho Mộ Hiên cũng được, còn cần ta tự thân xuất mã sao?” Mộ lão sờ sờ râu mép nói.

“Điều này cũng đúng, vậy cứ đem cái trách nhiệm nặng nề này giao cho Tiểu Hiên Tử đi.” Vân Khê quay đầu, nhìn về phía Lam Mộ Hiên đang ở một bên xem sách ghi chép các loại dược liệu, nói, “Tiểu Hiên Tử, chuyện này liên quan đến việc sư phụ có thể tồn tại ở Vạn Hoàng học viện hay không đấy, ngươi không thể làm mất thể diện của sư phụ a.”

“Nghiêm trọng thế sao?” Lam Mộ Hiên có chút khẩn trương, gương mặt tuấn tú ửng đỏ nói, “Sư phụ, người cảm thấy ta có thể làm được không?”

“Tiểu tử ngốc! Có cái gì không thể? Ngươi chỉ cần phát huy toàn lực, có thể luyện chế tới trình độ nào cũng được hết, dù sao bọn họ cũng không hiểu về thuật luyện đan, chỉ cần cuối cùng luyện chế ra đan dược cấp sáu là tốt rồi. Về phần mồi lửa, ta sẽ để Tiểu Bạch tới giúp.”

Lam Mộ Hiên lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: “Được! Ta đây thử một chút, nhất định sẽ không để cho sư phụ và gia gia thất vọng đâu!”

Người luyện đan đã chọn xong, hiện tại chỉ còn giải quyết tên tiểu tử Tiểu Bạch thôi, nghe nói trong khoảng thời gian này nó cũng đang giúp hai thầy trò Tiểu Mặc luyện khí, như vậy, bản lãnh phun lửa hẳn là hữu dụng rất nhiều. Âu Li tiên sinh rất là vừa ý chất lượng lửa nó phun ra, trong nửa năm đã luyện chế được không ít thứ tốt.

Tiểu Bạch hiện tại không khác gì đã biến thành lao động nhi đồng, thỉnh thoảng cũng bị bắt đi làm việc rồi.

Nhưng là, vì Tiểu Mặc Mặc, bắt Tiểu Bạch mệt nữa khổ nữa, trong lòng cũng ngọt ngào.

“Tiểu Bạch, nhìn xem ta mang cho ngươi đồ ăn ngon lành gì tới này.” Vân Khê cố ý vơ vét ít thức ăn từ trong phòng bếp dùng để dụ dỗ Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch chui ra từ dưới lò luyện, cả thân bị phủ một tầng tro xám, hai con mắt nhanh như chớp đảo đảo, lỗ mũi không nhịn được mà hướng về phía thức ăn.

Có vẻ rất ngon nha, nhưng mà......

Nữ ma đầu tại sao đột nhiên đối tốt với nó như vậy? Vô sự mà hiến ân cần, không phải gian cũng là trộm!

Tiểu Bạch dừng tại chỗ, không hề tiến lên, mặc dù đồ ăn thoạt nhìn thật sự rất ngon, nhưng nó sao dám tùy tiện ăn lung tung đồ của nữ ma đầu cho chứ, hơn nữa, hôm nay thoạt nhìn nữ ma đầu cười đến ôn nhu quá thể thế kia… thoạt nhìn...... giống người tốt thế kia…

Không quen a!

“Tiểu Bạch, tới đây ăn mau, đừng khách khí!” Vân Khê vô cùng từ ái nở nụ cười.

Tiểu Bạch co lại thành một đoàn, chỉ chừa lại một đôi con ngươi thật to, đảo tới đảo lui, ánh mắt lòe lòe.

“Nữ ma đầu, rốt cuộc ngài muốn cái gì?”

“Tiểu Bạch, ngươi không đúng rồi, làm rồng sao có thể đa nghi như vậy chứ? Ngươi cảm thấy ta là người dụng tâm bất lương sao?”

Tiểu Bạch dùng sức gật gật đầu, không hề cho nàng mặt mũi.

Vân Khê ho nhẹ một tiếng, làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, tiếp tục dùng nụ cười vô cùng từ ái mà nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không phải người như vậy!”

“Có thật không?” Tiểu Bạch rất là hoài nghi.

Lúc này, Vân Tiểu Mặc đi tới, lau mồ hôi trên trán, cười ngọt ngào nói: “Mẫu thân, người tìm Tiểu Bạch rốt cuộc để làm gì a? Một tháng chưa tới nơi này, bây giờ người lại đột nhiên xuất hiện, thật sự rất kỳ quái nha.”

Vân Khê nổi giận, chẳng lẽ mục đích của nàng rõ ràng vậy sao?

“Được rồi, trở lại chuyện chính, ta muốn mượn Tiểu Bạch mấy ngày để nó đi giúp Lam thúc thúc của con luyện đan.”

“Hmm? Không đi! Tiểu Bạch gần đây phải làm việc mệt muốn chết, đã gầy mất vài cân rồi, …!” Tiểu Bạch run lên, bất mãn nói.

Gầy vài cân?

Vân Khê lau mồ hôi. Léo toét! Tiểu tử, trên người ngươi vốn là không có tí cân lượng thịt nào!

“Tiểu Bạch, làm việc nhiều mới cường thân kiện thể, đâu có gầy. Ngươi nhìn một cái, cơ thể của ngươi luyện tập thành......” Vân Khê níu lấy tiểu thân thể của nó, nắm nắm trong tay, “Nhìn này, thân thể nhỏ, móng vuốt nhỏ, đầu cũng nhỏ lại, chỗ chỗ đều hoàn mỹ đến không tưởng, đây là kết quả của mỗi ngày làm việc chăm chỉ a, tin ta đi, đây tuyệt đối là hữu ích vô hại với ngươi mà.”

“Ngứa a! Nhột quá đi!” Tiểu Bạch động thân, lập tức đào thoát khỏi tay nàng, lủi trở lại trong ngực Vân Tiểu Mặc, hai mắt lòe lòe nhìn Vân Khê nói, “Người ta vốn đã rất đẹp, đây là bẩm sinh.”

Đẹp cái đầu ngươi!

Vân Khê hít một hơi thật sâu, tiếp tục không ngừng cố gắng: “Tiểu Bạch, ngươi nhìn bụng ta này, mỗi ngày mang thai, thật không dễ dàng a, nhưng là hết lần này tới lần khác có người muốn khi dễ ta...... Không phải, muốn khi dễ hài tử trong bụng ta, cũng chính là đệ đệ hoặc muội muội của Tiểu Mặc Mặc. Bọn họ nói, nếu như chúng ta không luyện chế ra đan dược thật tốt, bọn họ muốn đuổi chúng ta ra khỏi học viện a. Ngươi nói xem, nếu chúng ta bị đuổi đi như thế, ta đây biết đi chỗ nào để sinh hài tử chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy đệ đệ muội muội của Tiểu Mặc Mặc vừa mới ra đời đã không có chỗ an cư sao?”

Không có biện pháp, vẫn phải giơ chiêu Tiểu Mặc Mặc ra mới có tác dụng với nó.

“Ô ô...... Có thật không?” Tiểu Bạch hoài nghi nhìn nàng, rồi ngẩng đầu lại nhìn Tiểu Mặc Mặc. Nó vẫn tương đối nguyện ý tin tưởng Tiểu Mặc Mặc hơn một chút.

“Tiểu Mặc.” Vân Khê nháy mắt mấy cái với nhi tử.

Vân Tiểu Mặc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch a, nếu mẫu thân thật sự có khó khăn, vậy ngươi hãy cực khổ một chút, mau đi giúp người đi.”

“Ừ, được! Được!” Tiểu Bạch không nói hai lời lập tức gật đầu đáp ứng.

Xem ra nàng nói nhiều như vậy đều không bằng một câu của nhi tử a. Vân Khê chịu đả kích thật sâu, đãi ngộ khác biệt cũng quá lớn rồi đấy!

“Cứ quyết định như vậy đi.” Vân Khê ôm lại giỏ đồ ăn vào người. Quá thương tâm, uổng công nuôi nó!

“Nữ ma đầu, ta muốn ăn!” Hai mắt Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào cái giỏ trong tay nàng, thật muốn ăn nha.

“Đừng mơ!” Vân Khê ôm giỏ tông cửa xông ra, đến khi ra ngoài rồi mới lặng lẽ đặt ở cạnh cửa. Ai bảo nó vô tâm vô phế như vậy, phải ngược đãi một chút mới được.

“Ô ô...... Đã biết mà, nàng nhất định không có hảo tâm như vậy mà.” Tiểu Bạch rất thất vọng.

Vân Tiểu Mặc đi theo mẫu thân ra ngoài, lại cầm cái giỏ trở lại, đưa đến trước mặt Tiểu Bạch, cười ngọt ngào nói: “Mẫu thân lừa ngươi thôi, nhanh ăn đi!”

Tiểu Bạch hạnh phúc lăn lộn: “Vẫn là Tiểu Mặc Mặc đối với Tiểu Bạch tốt nhất.”

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, cũng không biết là người nào đã truyền ra tin đồn, dường như cả học viện đều biết Vân Khê và Không trưởng lão đánh cuộc, rối rít suy đoán đến tột cùng Đan học viện có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu hay không.

Đề phòng bị Vân Khê giở trò lừa gạt, nhóm Không trưởng lão cơ hồ trở thành khách quen ở Đan học viện, mỗi ngày đều tới theo dõi quá trình Lam Mộ Hiên luyện đan, chỉ sợ sai sót tạo ra lỗ hổng để cho bọn họ gian lận.

Khi bọn hắn biết được chịu trách nhiệm luyện đan không phải là Mộ lão, mà là đồ đệ Vân Khê, các vị trưởng lão đều cười nhạo, cho rằng mình bị coi rẻ, chuyện đánh cuộc bị xem nhẹ. Song, khi bọn họ chân chính quan sát Lam Mộ Hiên luyện chế đan dược, thủ pháp, kỹ thuật, sức tập trung của hắn, đều có thể nói là một Luyện đan sư chuyên nghiệp, bọn họ mới từ từ thay đổi cách nhìn. Có lẽ kỹ thuật luyện đan của một người không thể dùng tuổi tác để đoán định.

Bất quá, quá trình chẳng qua là quá trình thôi, hiệu quả của đan dược sau khi luyện chế là như thế nào, còn phải đợi sau khi Luyện đan sư chân chính giám định mới có thể xác nhận. Cho nên, vốn liếng cuối cùng của bọn họ đều đặt vào Thịnh Bảo trai, đến tột cùng ai thắng ai thua, chỉ có Thịnh Bảo trai mới xác nhận được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất