Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 6: Tuyệt thiếu gia thật trở lại!

Tiểu Mặc vừa khóc, Trấn Hải nguyên lão nhất thời chân tay luống cuống rồi, ôm bé ngồi xuống, vỗ lưng của bé từng chút từng chút một để an ủi, thật giống như ở dụ dỗ một đứa trẻ mới sinh.

“Ngoan a, đừng khóc! Khóc đến quả tim của lão tổ tông đều đau! Cháu yên tâm, lão tổ tông sẽ giúp cháu tìm được cha và mẹ cháu, đừng khóc a, ngoan!”

Liễu Cơ Nhã dở khóc dở cười, nàng càng thêm tin chắc cái lời đồn đãi. Trấn hải nguyên lão có tính tình bao che khuyết điểm kia, quả nhiên không giả, may là người khiến hắn thích là tiểu sư đệ của nàng, coi như là một chuyện may mắn.

Nàng đi lên trước, cũng phụ giúp khuyên lơn: “Tiểu Mặc, đừng khóc! Có lão tổ tông cùng sư tỷ giúp đệ tìm người, nhất định rất nhanh là đệ có thể nhìn thấy cha mẹ của đệ.”

“Có thật không?” Tiểu Mặc khóc thút thít, xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu, ánh mắt tín nhiệm nhìn hướng Trấn Hải nguyên lão.

Trấn hải nguyên lão gật đầu lia lịa: “Tin tưởng lão tổ tông, cháu có cái gì ủy khuất có thể nói cùng lão tổ tông, lão tổ tông nhất định sẽ đáp ứng.”

Tiểu Mặc trừng mắt nhìn, con ngươi xoay chuyển, liếc về phía Long Tam trưởng lão, hít hít lỗ mũi nói: “Vậy...... Nếu như có người khi dễ Tiểu Mặc, lão tổ tông cũng sẽ thay Tiểu Mặc làm chủ sao?”

Long Tam trưởng lão bị bé nhìn một cái, cả người nhất thời sợ hãi, còn có một loại dự cảm xấu.

“Người nào? Ai dám khi dễ cháu? Nói cho lão tổ tông biết, lão tổ tông làm chủ thay cháu!” Trấn hải nguyên lão không chút do dự nói.

Long Tam trưởng lão thật bất hạnh, một lần nữa bị ánh mắt nho nhỏ nhìn đến.

“Chính là hắn! Hắn khi dễ Tiểu Mặc!” Tiểu Mặc đem ngón tay chỉ về phía hắn.

Trấn hải nguyên lão đưa mắt lạnh đảo một vòng nhìn qua, khiến Long Tam trưởng lão cả kinh cả người liền run rẩy, tâm thần không yên.

“Cùng lão tổ tông nói một chút, hắn rốt cuộc làm sao khi dễ cháu?”

“Hắn nhìn trúng Tiểu Bạch của cháu, đem Tiểu Bạch thu nhập Kim Đỉnh của hắn, muốn luyện hóa Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính vì như vậy mà bị thương.” Bé đau lòng sờ sờ Tiểu Bạch, cáo trạng lần đầu là vì Tiểu Bạch mà kiện.

Râu mép của Long Tam trưởng lão run lên, khóe mắt giật giật.

“Hắn còn muốn giết cháu, nói cháu là dã chủng Long gia, nói cháu không xứng với họ Long, không xứng với trở thành người Long gia! Hắn mới vừa rồi còn không cho cháu quen biết với lão tổ tông ngài, cứ lần lựa ngăn trở cháu nói tên thật của cháu cho ngài, tóm lại hắn không có lòng tốt!”

Khóe mắt của Long Tam trưởng lão lại giật giật, bản lãnh tố cáo của tiểu tử này cũng không nhỏ, thiệt giả đảo lộn cùng nhau, làm cho người ta khó có thể phân biệt.

“Lão tổ tông, ngài đừng nghe nó nói mò, vãn bối......” Hắn vội vả muốn phân minh, thì Trấn hải nguyên lão một cái hừ lạnh, để cho hắn không dám tiếp tục nói nữa.

“Tiểu Mặc, cháu nói tiếp, còn có cái gì ủy khuất?” thái độ của Trấn hải nguyên lão đối đãi hai người hoàn toàn một trời một vực, khiến Long Tam trưởng lão giận đến muốn nội thương, hắn hướng về phía Tiểu Mặc tàn bạo trừng một cái, ánh mắt kia thật giống như đang uy hiếp, tiểu tử ngươi tốt nhất không nên hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng nói bậy), nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!

Tiểu Mặc hướng hắn làm ngoáo ộp, nghiêng đầu đi nơi khác, Long Thiên Di Chính hung hăng trừng mắt với bé. Khóe miệng Tiểu Mặc nhếch nhẹ, ngón tay chỉ hướng nàng, rồi lại nói: “Còn có nàng! Nàng bức bách cháu giả trang thành cô bé, làm nha hoàn cho nàng, sai cháu thay nàng làm việc, cả đêm xách nước, còn đánh cháu, ngược đãi cháu! Nàng cũng không phải là người tốt lành gì!”

“Ngươi...... Ngươi nói láo! Rõ ràng là một mình ngươi......” Long Thiên Di giận đến phát run, không ngờ nó lại đổi trắng thay đen, quá vô sỉ mà!

“Ta cái gì? Ta là bé trai, chẳng lẽ lại mình giả trang thành nha hoàn, để ngươi khi dễ sao? Lời này nói ra, ai tin a?” Tiểu Mặc ra vẻ vô tội nói.

Long Thiên Di nói: “Ngươi...... Rõ ràng chính là một mình ngươi giả trang nha hoàn đến gần ta...... Lão tổ tông, ngài phải tin tưởng cháu, cháu không có buộc nó......” Nàng gấp đến độ sắp khóc.

Tiểu Mặc mở một bàn tay ra, trên bàn tay có một vết đỏ hồng thật lớn: “Lão tổ tông, người xem! Đây chính là chứng cứ nàng bắt cháu xách nước, không ngừng không ngừng xách, đã để lại vết thương. Nàng còn nói một buổi tối nếu như cháu không thể đem vạc nước đổ đầy, nàng sẽ không để cho cháu ngủ. Tim của nàng, thật là ác độc!”

“Ta không có! Ngươi nói láo, ngươi vu hãm ta!” Long Thiên Di dậm chân, có miệng mà nói không rõ.

Trấn hải nguyên lão vừa nhìn vết thương trên tay bé, lại bắt đầu đau lòng, ông hướng về phía Long Tam trưởng lão cùng Long Thiên Di hai người hừ lạnh một tiếng, quát lên: “Hai người các ngươi cút cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa!”

Long Thiên Di bị ông làm cho sợ đến nước mắt thu trở về luôn, chỉ dám thút thít mà khóc, ủy khuất vô cùng.

“Lão tổ tông, xin ngài bớt giận! Lục tiểu thư một lát còn phải tham gia khảo hạch luyện khí sư cấp hai nữa......” Long Tam trưởng lão nói.

“Thi cái gì thi? Phẩm hạnh con người như thế, xứng làm một luyện khí sư sao? Sớm cút về Long gia cho ta, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!” Nghe được lời nói của Trấn Hải nguyên lão…, Long Thiên Di cũng nhịn không được nữa, oa oa một tiếng khóc lớn lên, nâng mép váy, xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Lão tổ tông lại thiên vị tiểu tử thúi kia như vậy, thị phi chẳng phân biệt được, còn tước đoạt tư cách khảo hạch luyện khí sư của nàng nữa, đây cũng là chuyện nàng để ý nhất, tại sao có thể như vậy?

Nàng khóc đến thương tâm, một đường chạy đi xa.

“Lục tiểu thư!” Long Tam trưởng lão vội vã cùng Trấn Hải nguyên lão cáo biệt một tiếng, rồi đuổi sát theo Long Thiên Di rời đi.

Hắn cũng buồn bực, lão tổ tông rốt cuộc là bị làm sao chứ, chẳng lẽ bị bùa chú gì rồi? Làm sao mà cứ bênh vực cho tiểu dã chủng không thế? Mới vừa rồi rốt cuộc nó đã làm cái gì, thoáng cái đã đem lão tổ tông dụ dỗ đến trời đấy đảo lộn, cái gì cũng nghe nó nói cả.

Chẳng lẽ nó thật sự chữa trị được bảo khí sao?

Không đúng, cái này không thể nào!

Nó là hài tử có bao nhiêu tuổi đâu, làm sao có thể chữa trị một bảo khí ngày cả Minh chủ cùng lão tổ tông cũng chữa trị không được chứ? Chẳng lẽ không phải thiên phương dạ đàm(lời nói vô căn cứ, khoác lác không thực)?

Kim đại sư mặt lộ vẻ lúng túng, người là hắn mang đến tiến cử, hiện tại lại biến thành cục diện như thế, hắn cũng không có tâm tình gì ở lại, nên vội vã cáo lui cùng Minh Chủ, rồi lần lượt rời đi.

Tiểu Mặc hãy còn đắc ý, vì cuối cùng đã đem hai người đáng ghét đuổi đi.

“Nghịch ngợm!” Trấn hải nguyên lão chà chà cái mũi của bé, trong mắt lộ ra ánh sáng cơ trí, hắn là một người khôn khéo, sao lại tùy ý để cho bé lừa gạt được chứ? Là thật hay giả, hắn vẫn có thể phân biệt được.

Tiểu Mặc thấy quỷ kế của mình bại lộ, liền khả ái le lưỡi, đưa tay quàng ở cổ của ông, làm nũng nói: “Lão tổ tông, ngài là tốt nhất! Không nên giận Tiểu Mặc nha!”

Trấn hải nguyên lão nơi nào địch nổi chiêu làm nũng khả ái vô địch của bé, chỉ đành phải lắc đầu cười khổ.

Minh Chủ, Liễu Cơ Nhã cùng hai vị sứ giả đều cất tiếng cười to.

“Minh Chủ, Tiểu Mặc chính là tiểu thiên tài luyện khí mà lần trước chúng ta ở Long thành trở về, đã cùng ngài nhắc tới. Mà sư phụ của bé, cũng là sư phụ của Liễu Đại sư cùng Lạc đại sư —— Âu Li tiên sinh.” Trong đó một vị sứ giả hồi báo nói.

“À? Thì ra là nó chính vị tiểu thiên tài luyện khí ở Thiên Long thành? Xem ra Bổn minh chủ đoán không sai, dưới gầm trời này ở đâu mà có nhiều thiên tài tuyệt thế như vậy? Thì ra chính là cùng một người! Ha ha, tốt!” Minh Chủ có chút vui sướng, đối với Tiểu Mặc nhiều thêm mấy phần yêu thích, “Tiểu Mặc, cháu có nguyện ý gia nhập Luyện Khí Minh hay không, đi theo lão tổ tông của cháu cùng nhau học tập luyện khí?”

Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi, đã quyết đoán lắc đầu: “Cháu nguyện ý phụng bồi lão tổ tông, nhưng mà không thể gia nhập Luyện Khí Minh!”

“Tại sao? Cháu gia nhập Luyện Khí Minh, chẳng những có thể phụng bồi lão tổ tông của cháu, còn có thể cùng sư huynh sư tỷ cùng nhau học tập, cháu tại sao lại không muốn?” Minh Chủ không hiểu được, trấn hải nguyên lão cũng thế.

“Cháu đã có một sư phụ rồi, hơn nữa cháu còn không có đem toàn bộ bản lãnh trên người sư phụ học xong, cho nên không thể hai lòng. Trừ phi một ngày kia sư phụ để cho cháu gia nhập Luyện Khí Minh, thì cháu sẽ gia nhập, nếu không thì cái gì minh cháu cũng sẽ không gia nhập.” Tiểu Mặc quả quyết giọng trả lời.

Liễu Cơ Nhã nghe được lời này của bé, trong mũi bỗng dưng có một trận chua xót, nàng cùng sư huynh năm đó nếu không phải bởi vì mất đi tin tức của sư phụ, cho là ông đã qua đời, nên mới phải gia nhập Luyện Khí Minh, nếu không chưa được sư phụ cho phép, nàng trăm triệu lần sẽ không gia nhập môn phái khác. Nghĩ đến sư phụ năm đó đã dốc lòng dạy dỗ, nhưng những năm này hoàn toàn không có gửi thư thăm hỏi, nàng liền không nhịn được mà thương tâm cảm khái.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đều bất động tinh tế suy nghĩ lời nói của Tiểu Mặc. Con người thường hay hướng chỗ cao mà đi, đạo lý này thế gian không hề thay đổi, bé còn nhỏ tuổi, đã hiểu được tôn sư trọng đạo, không ham danh lợi, đúng là hiếm thấy được. Nếu như còn bắt buộc bé gia nhập Luyện Khí Minh, thì bọn họ chính là người không nghĩa khí.

Minh Chủ thương tiếc buông tiếng thở dài: “Cũng được, vậy thì chờ ngày nào đó sư phụ của cháu đồng ý, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này. Nhưng, Luyện Khí Minh lúc nào cũng hoan nghênh cháu tới, sau này ở trong quá trình luyện khí, nếu là cần một ít nguyên liệu luyện khí đặc thù, Luyện Khí Minh chúng ta cũng có thể đặc biệt cung ứng cho cháu.”

“Tiểu Mặc, còn không mau cám ơn Minh Chủ? Đây quả là ân huệ rất lớn, luyện khí sư tầm thường muốn gia nhập luyện khí minh cũng đã khó khăn, càng đừng nói tới những nguyên liệu đặc thù để luyện khí.” Liễu Cơ Nhã nói với Tiểu Mặc, nàng nói lời không quá, có thể được Minh Chủ hứa hẹn như thế, đích xác là chuyện vô cùng hiếm thấy.

“Cám ơn Minh Chủ.” Tiểu Mặc con ngươi chớp động, ngọt ngào hướng Minh Chủ cười cười, sau đó liền nghĩ đến Tiểu Bạch, trước mắt bé quan tâm nhất vẫn là an nguy của Tiểu Bạch.

“Minh Chủ, lão tổ tông, hai người có thể nghĩ biện pháp giúp cháu chữa trị cho Tiểu Bạch hay không? Nó bây giờ nhìn rất suy yếu đó.”

“Ta tới xem một chút.” Trấn hải nguyên lão từ trong tay của bé nhận lấy Tiểu Bạch, cẩn thận dò xét một phen, trầm tư nói, “Khí tức của nó rất yếu ớt, phải nghĩ biện pháp khiến nó khôi phục tinh khí mới được. Lão phu nhớ được trong bí cốc Long gia có một Long Nhãn Tuyền, người phàm ngâm mình ở trong đó trăm ngày, chẳng những có thể trị bách bệnh, còn có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt. Nếu có thể đem Tiểu Bạch ngâm mình ở trong đó mấy ngày, nó nhất định có thể khôi phục rất nhanh.”

“Long Nhãn Tuyền?” Lại còn mang một Long chữ, Tiểu Bạch vốn chính là thái tử của Long Tộc, cả hai đều có một Long chữ, vậy khẳng định là có chỗ hữu dụng.

“Thật tốt quá! Vậy Long Nhãn Tuyền ở nơi đâu? Chúng ta bây giờ cũng có thể đi không?”

“Long Nhãn Tuyền coi như là một chỗ cấm địa của Long gia, người bình thường là không thể nào tùy ý xuất nhập, nhưng mà...... Hắc hắc, yên tâm, có lão tổ tông ở đây, bảo đảm không thành vấn đề!” Trấn hải nguyên lão ra vẻ thần bí, cười đến giảo hoạt.

“Vạn tuế! Lão tổ tông vạn tuế!” Tiểu Mặc vui mừng vô cùng.

Trời chiều ngã về tây, người đi đường lui tới cửa thành càng ngày càng thưa thớt.

“Giá!” Từng tiếng hô thanh lệ đột nhiên vang lên, thức tỉnh trong ngoài cửa thành, tuấn mã màu đen vung lên vó ngựa tuyết trắng, đem phía sau người đồng hành bỏ xa xa ở phía sau.

Trên lưng ngựa, một đen một trắng, một đôi nam nữ trước sau ngồi dựa vào nhau, phong trần nhuộm đầy bộ lông tuấn mã, mà hai người thần thái vẫn sáng lán như cũ.

Nhảy xuống ngựa, hai người dẫn ngựa đi bộ.

Đúng lúc, trước mặt có một chiếc xe ngựa chạy nhanh mà đến, mắt thấy sẽ phải đụng vào nhau

Nam tử đang nhìn thẳng phía trước, ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén: “Xe ngựa của Long gia.”

“Cái gì? Là xe ngựa của Long gia? Tốt, ta phá cho các ngươi thấy.” Nữ tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên vận khí ngưng chưởng lực, đánh về phía xe ngựa dẫn đầu.

Chưởng lực xượt trên mặt đất, đã để lại một khe rãnh thật sâu, cuối cùng chính xác không lầm đánh vào trên vó ngựa, con ngựa cả kinh trở mình bay lên, gần như muốn đem xe ngựa lật tung.

“A ——” bên trong xe ngựa truyền ra tiếng kinh hô của nữ tử, bọn hộ vệ Long gia rối rít nghênh tiếp, rút kiếm ra, đem hai người nam nữ kia vây kín.

“Các ngươi là người nào? Dám cản xe ngựa Long gia ta? Không muốn sống sao?” Kha thị vệ tiến lên, lạnh lùng nói.

” Xe ngựa của Long gia thì sao? Xe ngựa Long gia có thể tùy ý đụng vào người đi đường hả? Nếu mới rồi ta không xuất thủ, thì giờ phút này đã bị xe ngựa cán thành tương chính là chúng ta.” Vân Khê cười lạnh, nàng hôm nay muốn tìm Long gia gây thù oán, quản khỉ gió người nào đang ngồi trong xe ngựa. Chỉ cần là người Long gia, nàng sẽ nhìn không vừa mắt, coi là bọn họ xui xẻo!

Long Thiên Tuyệt đứng im một bên, nhàn nhạt nở nụ cười, quét nhìn một vòng đám người của Long gia, ánh mắt rét lạnh tận xương. Đã cách mấy năm, có lẽ hắn đã quên mất rất nhiều người, nhưng lúc này một số người từng đuổi giết qua hắn, từng thương tổn qua người thân nhất của hắn, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ.

Ánh sáng lạnh như từng nhát đao xẹt qua, hắn đã nhận ra trong đám người ở nơi này, Kha hộ vệ cầm đầu là người từng tham dự chuyện năm đó.

Hừ, thật là trùng hợp rồi, lại để cho hắn gặp được thủ hạ chó săn của Nhị gia!

“Lớn mật! Các ngươi quấy nhiễu đến xe ngựa của Lục tiểu thư nhà ta, trừ phi quỳ gối trước mặt Lục tiểu thư nhà ta dập đầu nhận lỗi, nếu không hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng sống mà rời đi!” Kha thị vệ phất tay, mọi người của Long gia nhất tề tiến lên một bước, rút nhỏ vòng vây.

Hôm nay Long Thiên Di không có tham gia được khảo hạch luyện khí sư, còn bị một bụng oán giận, vốn là đáy lòng chứa đựng tức giận lớn, muốn sớm làm rời đi Thiên Hỏa thành, trở về Long gia, ai ngờ nửa đường ngựa lại bị chấn kinh. Nàng vén rèm lên, hướng về phía bên ngoài tức giận rống to: “Chết tiệt! Chán sống sao? Còn dập đầu nhận sai cái gì? Giết hết thảy cho ta rồi nói!”

A, lại còn lớn lối hơn so với nàng nữa?

Vân Khê cười nhẹ một tiếng, xem ra hôm nay đón xe ngựa này là đúng rồi. Nhìn cái đám hộ vệ cùng tiểu thư Long gia ỷ thế hiếp người, há mồm liền giết người, nếu Tiểu Mặc của nàng mà gặp được bọn họ, thì không biết sẽ bị bao nhiêu oan ức? Còn có Tiểu Bạch...... Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch bị người Long gia khi dễ, thì nàng có vọng động muốn đánh người.

Bất kể có phải đám người Long gia này khi dễ Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch của nàng không, nếu đã lọt vào trong tay của nàng, thì đừng mơ tưởng bình an rời đi.

“Tiểu nha đầu, luôn miệng nói muốn giết người, một chút lễ phép cũng không có, hôm nay tỷ tỷ sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi đạo lý xử sự làm người!”

Bốp một tiếng giòn vang, chúng bọn hộ vệ Long gia còn chưa kịp phản ứng, thì nữ tử vốn ở trong vòng vây của bọn họ bất chợt tựu biến mất không thấy. Quay đầu nhìn lại, thân ảnh màu trắng kia đã xuất hiện ở trên xe ngựa, nàng hung hăng tát trên mặt Lục tiểu thư một cái, đem nàng đánh cho ngã nhào trên đất, bụm mặt, nước mắt rơi như bão tố.

“Ngươi...... Ngươi dám đánh ta? Cha ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!” Long Thiên Di oa oa khóc lớn, một gương mặt xinh đẹp bị đánh đến sưng đỏ.

Vân Khê đưa mắt lạnh nhìn nàng, nàng đã đối với nàng ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải nhìn nàng ta là một cô bé, nàng đã sớm đánh cho đối phương răng rơi đầy đất rồi.

“Câm miệng cho ta!” trong mắt Vân Khê dần hiện ra sự lãnh khốc của tử thần, khiến Long Thiên Di bị sợ đến thoáng liền ngừng tiếng khóc, kinh ngạc nhìn nàng, cả người run rẩy.

“Ta hỏi ngươi, có thấy qua một đứa bé trai trên dưới sáu bảy tuổi hay không, ở cùng nó còn có một con thú sủng màu trắng?”

“Lớn mật! Ngươi dám đả thương Lục tiểu thư? Muốn chết!” những cao thủ Long gia nhất tề chuyển hướng Vân Khê, hướng phía nàng xông lên.

“Hổ Vương, xem chừng mấy con.. chó kia cho ta!” Hổ Vương gầm thét một tiếng, từ giữa không trung xuất hiện, nhảy vào giữa những cao thủ Long gia, tách bọn hắn ra khỏi chiến trận, rồi ngồi chồm hỗm ở trước xe ngựa.

Kể từ khi chủ nhân liên tục tấn chức, sau khi bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, nó cũng được ích lợi không nhỏ, thực lực bây giờ đã sớm hơn trước gấp mấy lần. Một tiếng gầm thét oai này, đã làm cho các cao thủ Long gia thối lui mấy bước, không người nào dám trực tiếp cùng Hổ Vương đối trận.

Long Thiên Di thấy vậy, càng thêm kinh hoàng.

“Nói! Có nhìn thấy hay không?” Vân Khê ngó chừng nàng, hỏi tới.

Thằng bé trai, trên dưới sáu bảy tuổi, có thú sủng màu trắng...... Chẳng lẽ là hắn?

Lần này Long Thiên Di sợ hãi thật rồi, nữ nhân trước mắt này sẽ không phải là mẫu thân của tên tiểu tử thúi kia kia chứ? Cái này nguy rồi, nếu mẹ con bọn hắn đoàn tụ, tiểu tử thúi kia khẳng định lại đổi trắng thay đen, ở trước mặt mẫu thân hắn kiện nàng không còn chút gì.

Hiện tại vừa mới thấy mặt, nàng đã quăng cho mình một cái tát, nếu như chờ đến tên tiểu tử thúi kia tố cáo mình, thì mình còn có mệnh để sống sao?

Nàng liên tục không ngừng lắc đầu: “Ta chưa từng thấy! Ta thật chưa từng thấy!”

“Phải không?” Vân Khê rõ ràng thấy được sự bối rối lóe lên đáy mắt của nàng ta, thì càng thêm tin chắc Tiểu Mặc của mình đã gặp nàng ta, như vậy cũng tốt. Nha đầu này nếu đã là Lục tiểu thư gì đó, thì thân phận ở Long gia tất nhiên không thấp, chỉ cần đem nàng vững vàng bắt ở trong tay, không sợ không đổi được tin tức của Tiểu Mặc.

“Ai, Hổ Vương, những người này muốn gì thế? Tại sao lại bao vây tấn công ngươi? Thật là không có nhân tính, còn ngược đãi động vật? Hổ Vương, nếu bọn họ không có nhân tính như vậy, còn muốn ngược đãi ngươi, ngươi cũng không cần khách khí với bọn họ!Tuyệt địa phản kích đi!” Vân Khê cười lạnh, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.

Nếu nàng không chịu đàng hoàng nói ra, vậy thì cần phải làm cho kinh sợ hơn một chút, làm cho nàng biết một chút thủ đoạn của mình!

“Rống ——”

Hổ Vương ngẩng đầu gầm thét một tiếng, tứ chi giản ra, quá lâu không có thống khoái mà cắn xé người, lòng nó đã sớm khó nhịn rồi.

Thân Hổ rung một cái, nó bay vọt lên, bổ nhào một gã hộ vệ trong đám, há mồm cắn đứt cổ của hắn. Đối phương cơ hồ chưa có bất kỳ thời gian phản ứng cùng năng lực chống cự nào, cứ như vậy mà dâng vào miệng hổ, bị bẻ gảy cổ, mọi người kinh hãi, rối rít tránh lui, không dám đến gần Hổ Vương nửa bước.

Hổ Vương không có ngừng lại, Liên chụp thêm mấy người, hạ miệng ác độc, một ngụm là cắn chết một người. Chúng bọn hộ vệ bị làm cho sợ đến hoặc tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hoặc ném kiếm mà chạy, không dám chính diện cùng Hổ Vương đối địch.

Những hộ vệ này từ trước đến giờ cũng là bảo vệ cho Lục tiểu thư, nên chỉ là một ít cao thủ bình thường, từ trước đến giờ đều ở bên trong Long gia làm việc, nơi nào mà nhìn thấy tràng diện ghê rợn như thế? Mọi người cứ đứng tại chỗ ngây ngốc, cho dù có thực lực phản kích, hiện tại cũng bị làm cho sợ đến đánh không ra hồn.

Hổ Vương ghét bỏ huyết nhục trong miệng ra, trước giờ nó thu nạp một số lượng lớn linh khí, sau khi chuyển hóa thành linh Nguyên, thỉnh thoảng còn có đãi ngộ được ăn linh quả, nên vị giác của nó cũng trở nên kén chọn, thịt người tầm thường, nó còn không muốn ăn đâu.

Long Thiên Di hét lên một tiếng, bị làm cho sợ đến ngất đi.

Vân Khê nơi nào chịu để nàng lừa gạt như vậy? Bấm ngay nhân trung, lại đem nàng cứu tỉnh lại, cúi đầu nhìn vào ánh mắt của nàng, một lần nữa hỏi: “Trả lời ta, ngươi có thấy nó không?”

Long Thiên Di bị làm cho sợ đến cả người không tự chủ mà phát run, nơi nào còn dám nói dối? Gật đầu lia lịa: “Ta thấy,ta thấy!”

“Nói cho ta biết, nó ở nơi đâu?” Vân Khê ở trong lòng vui mừng lên.

Long Thiên Di run run nói: “Hắn...... Hắn ở Luyện Khí Minh!”

“Luyện khí minh?” Vân Khê chân mày căng thẳng, “Vậy con thú sủng của nó thì sao? Có phải vẫn còn bị Long gia các người bắt giữ hay không?”

“Không có, nó đã bị cứu đi rồi, hiện tại cũng ở trong Luyện Khí Minh. Tỷ tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta đã đem chuyện ta biết nói hết với ngươi rồi, ngươi đừng giết ta, đừng cho con cọp cắn ta......” khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên Di trắng bệch, càng bị kinh sợ, kích thích đến chịu không được nữa.

Vân Khê thấy nàng cũng không dám nói láo nữa, cũng không để ý tới nàng nữa, tung người từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi tới bên người Long Thiên Tuyệt.

“Thiên Tuyệt, chúng ta nhanh chóng đi Luyện Khí Minh đi, Tiểu Mặc rất có thể ở chỗ đó.”

Đối phương chậm chạp không có trả lời, khiến Vân Khê hơi sửng sờ, lúc này nàng mới nhận thấy được khí tức trên thân Long Thiên Tuyệt có chút kỳ lạ, đặc biệt như băng, đặt biệt lạnh thấu xương.

“Thiên Tuyệt, tại sao?”

“Khê Nhi, nàng đi Luyện Khí Minh trước đi, có một số việc, ta phải hảo hảo cùng những người này tính sổ.” Long Thiên Tuyệt cười nhạt, nụ cười rất thân thiện, nhưng cũng lạnh đến tận xương.

Kha hộ vệ lúc trước cũng không quá lưu ý đến hắn, bây giờ nghe thấy giọng nói của hắn, thì cả người đột nhiên chấn động: “Ngươi...... Ngươi là......”

Trong đầu hắn ầm ầm nổ tung, vô số hình ảnh huyết sắc hiện lên trong đầu, tay cầm kiếm của hắn bắt đầu lay động: “Ngươi là...... Ngươi là Tuyệt thiếu gia?”

Không sai! Hắn nhất định chính là Tuyệt thiếu gia!

Đó là một đêm nhuốm máu, mà hắn vĩnh viễn sẽ không quên mất.

Nhớ mang máng, đêm hôm đó cuồng phong gào thét, sương lạnh bay múa đầy trời, sương trắng lây dính máu tươi, che khuất bầu trời, tất cả mọi vậy đều bị huyết sắc bao phủ.

Một nam hài mười tuổi toàn thân đều là máu, đứng ở bên cạnh nước sông mênh mong, bọt sóng tung tóe, tiếng sóng rung trời.

Nam hài trong tay cầm trường kiếm, tay của hắn đang run rẩy, thân thể nho nhỏ cũng run rẩy. Hắn hào hển thở gấp, hắn đã quá mệt mỏi, cả đêm hắn chạy trốn hơn mười dặm, một đường tránh né đuổi giết, hắn đã chống đỡ không nổi nữa.

Mà trên lưng của hắn, còn có một nam hài năm tuổi, đã mỏi mệt mà ngủ mê đi qua. Một trường bào huyết sắc chặt chẽ đem hai người cột chung ở một chỗ, gắn bó nhất thể. Nam hài ngẩng đầu, ánh mắt đầy tia máu, như được chạm trổ, nó sắc bén, tràn đầy tức giận và cừu hận.

Hắn nói: “Hôm nay mỗi một người ở chỗ này, ta sẽ nhất định khắc sâu ở trong đầu, các ngươi hãy chờ đó cho ta, cho dù ta hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ trở lại lấy mạng các ngươi!”

Hắn còn nói: “Các ngươi nhớ kỹ, Long Thiên Tuyệt ta nhất định sẽ trở lại!”

Nói xong, hắn tung người nhảy vào trong nước sông cuồn cuộn.

” Long Thiên Tuyệt ta nhất định sẽ trở lại! Trở lại...... Trở lại...... Trở lại......”

Dưới bóng đêm, thân ảnh nho nhỏ nhảy vào trong dòng sông không đáy, lời của hắn còn không ngừng quanh quẩn trong bầu trời đêm.

Mười mấy tên cao thủ có mặt, chỉ một thoáng liền dừng lại cước bộ, ngơ ngác nhìn hắn biến mất ở trong nước sông, đáy lòng tràn ra sự lạnh lẻo.

Mười sáu năm, trong chớp mắt.

Hắn cơ hồ đã quên mất cái đêm đó, mà giờ khắc này, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai lần nữa, làm cho tim của hắn run rẩy lần nữa.

Tuyệt thiếu gia thật sự trở lại!

Hắn thật đã trở lại!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất