“Ta thật vất vả hạ quyết tâm, định đem nó đi bán lấy tiền, ai ngờ khi ta đến tiệm cầm đồ, phát hiện đã có người ung dung đứng canh ở cửa, cầm bức hoạ vẽ ta và Thiên Thần đi khắp nơi tìm kiếm, liền ngay cả hiệu thuốc bắc cũng đều bị người Long gia chiếm lĩnh. Ta biết con đường này không thể thực hiện được, không còn cách nào phải mang theo Thiên Thần chạy tới sâu trong núi, ta đối với thảo dược chỉ đơn giản hiểu biết sơ sơ, cho nên lấy mình làm vật thí nghiệm, đi nếm thử các loại thảo dược, rồi hái thuốc nghiền thuốc cho Thiên Thần, …. Công sức không phụ lòng người, bệnh của Thiên Thần rút cuộc chuyển biến tốt đẹp, mà ta, bởi vì đủ loại mệt nhọc lại ăn nhầm dược thảo có độc tính mà bị bệnh ngất đi”
“Chờ đến khi ta tỉnh lại, hai huynh đệ chúng ta đã ở trong một khu vườn xa lạ, có người đã cứu hai huynh đệ ta. Đáng tiếc ta chưa kịp nhìn mặt ân nhân cứu mạng, thì ân nhân đã rời đi. Ta và Thiên Thần cũng không muốn nán lại lâu trong vườn của người khác, đợi thân thể tốt lên chút ít, ta lại dẫn Thiên Thần tiếp tục chạy trốn”
“Sau chúng ta gặp được đám người Thường bá và Dương bà bà đến tìm chúng ta, bọn họ lúc trước nhận ân huệ của mẹ ta, đối với mẹ và hai chúng ta rất mực trung thành, vì hộ vệ hai người chúng ta, bọn họ dứt khoát bỏ người nhà mình qua một bên, đi theo hai huynh đệ ta cùng nhau chạy trốn”
“Vô tình, chúng ta nghe nói có một nhóm lớn cao thủ ước định muốn cùng nhau mở ra lối đi thông đến Ngạo thiên đại lục, chúng ta liền lập tức nhận ra, có lẽ đây là một cơ hội chạy trốn vô cùng tốt. Thế lực Long gia ở Long Tường đại lục khổng lồ, chỉ cần chúng ta ở Long Tường đại lục một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người Nhị thúc tìm được, chỉ có rời khỏi Long Tường đại lục, chúng ta mới có thể an toàn. Lúc ấy ta rất do dự, một mặt muốn rời khỏi Long Tường đại lục, cùng Thiên Thần hảo hảo mà sống, mặt khác, ta lại rất không cam tâm, bởi vì ta biết, chuyến đi này của chúng ta, nếu muốn trở lại Long Tường đại lục một lần nữa sẽ rất khó. Nơi này còn có mẫu thân ta sinh tử không rõ, còn có trầm oan chưa rửa của huynh đệ chúng ta, còn có một người phụ thân tâm địa sắt đá, thà tin tưởng huynh đệ cũng không tin tưởng thê nhi mình, ta thật sự rất không cam tâm!”
“Nhưng mà ta cũng biết, mình quá nhỏ bé, ta tự nói với mình, nhất định phải làm cho bản thân cường đại lên, cường đại đến có thể bảo vệ đệ đệ của ta, có thể trở về chống lại thực lực Long gia, cho nên ta quyết định thật nhanh, đưa ra một lựa chọn trọng đại trong đời, đó chính là mang theo đệ đệ cùng thân tín của ta, cùng nhau đến Ngạo Thiên đại lục”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ngưng mắt thâm tình nhìn Vân Khê, ánh mắt từ từ nhu hoà: “Bây giờ nghĩ lại, ta thật rất may mắn khi quyết định như vậy, nếu không phải lúc đó ta ta quyết định đi đến Ngạo Thiên đại lục, ta nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể gặp được nàng. Gặp được nàng, mới là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta”
“Ta cũng vậy! Gặp chàng, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta!” Vân Khê ngước mắt, chân thành hồi đáp hắn. Nàng cũng rất may mắn khi xuyên qua Ngạo Thiên đại lục, bằng không, cuộc đời này của nàng làm sao có thể gặp gỡ một nam tử trọng tình trọng nghĩa, đội trời đạp đất, chuyên tình với nàng như hắn, nàng làm sao có thể cảm nhận được hạnh phúc đây?
Bọn họ đều là người đã từng chịu qua đau đớn, lại trong lúc vô tình gặp gỡ, sau đó yêu nhau, đây là duyên phận trời định.
“Khê nhi, nàng biết không? Sau khi gặp nàng, mục tiêu sinh tồn của chúng ta liền hoàn toàn thay đổi. Trước đây, ta vô cùng khát vọng trở lại Long gia, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về ta, nhưng sau khi gặp được nàng, nguyện vọng đó của ta lại không còn mãnh liệt như trước nữa. Ta chỉ muốn bảo hộ thật tốt nàng và Tiểu Mặc, còn có Tiểu Nguyệt Nha của chúng ta, chỉ cần có thể cùng nàng và các con ở chung một chỗ, ta liền cảm thấy như có được cả thế giới, tất cả những thứ khác đối với ta mà nói, đã không còn quan trọng như vậy nữa”
Vân Khê thâm tình nhìn hắn, sa vào ánh mắt thâm sâu như biển của hắn, cảm giác được hắn đích thực thật lòng, nàng liền bị hoà tan thật sâu.
“Thiên Tuyệt, bất kể phát sinh chuyện gì, ta và Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, chàng còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, liền yên tâm đi làm đi! Chúng ta sẽ ủng hộ chàng! Người đã từng khi dễ chúng ta, chúng ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn? Hãy cho bọn họ biết, toàn gia chúng ta không phải là người dễ bắt nạt, phàm là người chọc tới toàn gia chúng ta, hết thảy đều sẽ không có kết quả tốt!”
Vân Khê ánh mắt phát sáng, khí phách thoáng hiện.
Long Thiên Tuyệt câu môi, khẽ nở nụ cười, giơ tay đem nàng ôm vào trong lòng, tất cả những chuyện cũ cùng đau đớn không chịu nổi, chỉ một thoáng liền hoá thành tro bụi, tan biến trong dung nhan khí phách đáng yêu của nàng.
“Khê nhi, cảm ơn nàng”
Hắn tự nói dưới đáy lòng.
Tiêu Dao các mây mù mờ ảo, suối Long Nhãn.
Có một già một trẻ đứng chờ đợi ở bên suối, ngưng mắt nhìn con suối được sương mờ bao phủ, lão nhân như nhập định, lặng yên không nói, đứa trẻ một cái tay nhỏ bé nâng má, luôn luôn thăm dò xung quanh dòng suối.
“Lão tổ tông, sao Tiểu Bạch còn chưa đi ra? Nó có thể gặp chuyện không may không?” Âm thanh Tiểu Mặc non nớt, lông mày nho nhỏ nhíu lại, bọn họ đều ở chỗ này chờ đã vài ngày, tại sao Tiểu Bạch một chút động tĩnh cũng không có?
Trấn Hải nguyên lão từ từ nhắm hai mắt, đôi môi mấp máy, nói: “Cháu đừng sốt ruột, suối Long Nhãn không giống bình thường, Tiểu Bạch ngâm ở trong đó, chẳng những có thể khôi phục thực lực, mà còn có thể tăng thực lực của nó. Nó lúc này chậm chạp không đi ra, có lẽ chính là đang trong quá trình tu luyện, bị vây trong cảnh giới đến quên mình”
“Thật vậy chăng?” Tiểu Mặc đưa tay nhỏ bé nâng mặt, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, có chút mê mang.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân vội vàng mà đến, tới gần suối Long Nhãn, Tiểu Mặc theo bản năng dịch chuyển thân thể, trốn tới phía sau lão tổ tông, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Trấn Hải nguyên lão vẫn nhắm hai mắt rút cuộc cũng mở, mắt lệ quét về phía vị khách không mời mà tới kia.
“Trấn Hải! Ngươi lão gia hoả này, là muốn hại ta sao? Dám nhân lúc ta không có ở đây, tự ý mang người ngoài tới Suối Long Nhãn? Người đâu? Ngươi đang ở chỗ nào?”
Người tới là một vị lão nhân trên dưới năm sáu mươi tuổi, thân hình to lớn, khí thế uy vũ, một đôi mắt giống như điện lực vô hạn, chỉ cần bị ông nhẹ nhàng đảo qua, sẽ làm cho người ta không rét mà run, nhưng nghe giọng ông nói, hình như cũng xấp xỉ tuổi với Trấn Hải nguyên lão.
Tiểu Mặc len lén đánh giá lão nhân xa lạ này, trong lòng rất là tò mò.
Lão nhân rất nhanh liền phát hiện ra bé, hai mắt rõ ràng sáng ngời lên, tức giận lúc đầu liền tản đi chút ít.
“Ngươi đi ra cho ta! Ngươi chính là người lão già này mang đến? Làm sao nhỏ như vậy?”
Tiểu Mặc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, dũng cảm từ phía sau Trấn Hải nguyên lão đi ra, ngẩng đầu về phía người kia, nói: “Cháu chính là người mà lão tổ tông mang đến, tên là Long Mặc”
“Long Mặc? Thì ra là tiểu nhãi con của Long gia ta….” Nam tử cao thấp đánh giá một phen, quay đầu, hỏi Trấn Hải nguyên lão, “Lão già này, đây là chuyện gì xảy ra? Ngươi vô duyên vô cớ trở lại không nói, làm sao lại còn mang tới một tên nhãi con? Sẽ không phải là ngươi ở bên ngoài lấy vợ rồi sinh hạ thằng bé này đi?”
Trấn Hải nguyên lão hít thở không thông, thiếu chút nữa chết ngạt, ho khụ khụ không ngừng.
Thật vất vả hoãn khí, Trấn Hải nguyên lão không nhịn được mắng: “Trong đầu ngươi có chút điểm đứng đắn được không? Đều là người trên trăm tuổi rồi, còn không đứng đắn như vậy?”
Người trên trăm tuổi?
Tiểu Mặc ngạc nhiên gãi đầu, rất khó tin, thực sự nhìn không ra nha, bọn họ cư nhiên đều có niên kỉ trên trăm tuổi, bảo dưỡng thật là tốt a.
“Tiểu Mặc, lão tổ tông giới thiệu cho cháu một chút, vị này chính là Dương Minh tổ sư trông coi Suối Long Nhãn, là bằng hữu của lão tổ tông. Cháu không cần sợ ông ấy, ông ấy chẳng qua là giọng nói thô lỗ, diện mục đáng ghét, nhưng tâm địa cũng tốt lắm”
Nghe được Trấn Hải nguyên lão giới thiệu, Dương Minh tổ sư bất mãn trừng mắt. Tiểu Mặc nhìn ở trong mắt, không nhịn được che miệng nhỏ cười trộm.
“Tên tiểu tử này rút cuộc là lai lịch gì lại để ngươi coi trọng như thế?” Dương Minh tổ sư tò mò đánh giá Tiểu Mặc, khiêu mi nói.
Trấn Hải nguyên lão chần chờ nói: “Có thể có lai lịch gì? Đương nhiên là huyết mạch Long gia ta! Tiểu Mặc, để Dương Minh tổ sư nhìn bản lãnh của cháu một chút đi!”
“Bản lãnh gì?” Tiểu Mặc có chút mê mang.
“Để cho ông ấy xem một chút thiên phú luyện khí của cháu đi!” Trấn Hải nguyên lão nhắc nhở.
“Nha” Tiểu Mặc ứng thanh, lập tức lĩnh ngộ. Chỉ cần để cho Dương Minh tổ sư thấy thiên phú luyện khí của bé, sau đó để ông thích mình, như vậy Tiểu Bạch sẽ có thể tiếp tục ở lại Suối Long Nhãn tu luyện.
Ừm, không sai! Nhất định phải làm cho ông thích mình.
Nghĩ nghĩ, bé liền nghiêm túc móc móc nhẫn trữ vật trên tay mình, đem đạo cụ cần cho luyện khí toàn bộ lấy ra.
Lò luyện khí, vật liệu luyện khí, chuỷ thủ nhỏ của bé, …. Đầy đủ mọi thứ.
Không bao lâu, bé ở bên cạnh Suối Long Nhãn bày ra một mớ chuyên dùng cho luyện khí.
Trấn Hải nguyên lão râu mép run lên, thật ra ông chỉ muốn bé phát ra ngọn lửa màu tím, bởi vì chỉ bằng ngọn lửa màu tím cũng đủ để chứng minh thiên phú luyện khí của bé. Thử nghĩ, một đứa bé không quá sáu bảy tuổi, cũng đã có thiên phú của một luyện khí sư cấp bốn, thiên phú như vậy còn chưa đủ kinh người sao? Bất quá đứa nhỏ tựa hồ hiểu nhầm dụng ý của ông, đây là muốn biểu diễn trọn vẹn một quá trình luyện khí sao?
Ông không khỏi buồn cười, nhìn bộ dáng Tiểu Mặc nhất nhất nghiêm chỉnh, thật là càng xem càng thích.
Dương Minh tổ sư cũng ngạc nhiên, đứa nhỏ này thật đúng là thú vị, đây là muốn biểu diễn luyện khí cho ông nhìn sao? Trên người mang theo cũng không ít, đầy đủ mọi thứ.
Cũng được, dù sao trong lúc rảnh rỗi, xem một chút nó rút cuộc có bản lãnh gì, lại có thể được Trấn Hải nguyên lão dùng ánh mắt khác đối đãi.
Những cao thủ thủ vệ ở bốn phía Suối Long Nhãn, nghe tin liền rồi rít hành động, đến đây xem náo nhiệt.
Vốn là nhiệm vụ thủ vệ Suối Long Nhãn rất nhàm chán, trong ngày thường từ đầu đến cuối lúc nào cũng không có chuyện gì, hiện tại thật vất vả có náo nhiệt để xem, cả đám đều vây quanh tới đây, nhưng cũng không dám lại quá gần, sợ Dương Minh tổ sư mắng, mọi người đều xa xa ẩn núp nhìn.
Sau khi sắp xếp chuẩn bị mọi thứ xong, Tiểu Mặc nhìn Dương Minh tổ sư, nghiêm túc nói: “Bây giờ cháu sẽ luyện chế một bảo khí, coi như là lễ vật ra mắt tặng tổ sư gia, hy vọng tổ sư gia nhận lễ vật xong, có thể cho phép cháu cùng Tiểu Bạch đợi ở Suối Long Nhãn, không đuổi chúng cháu ra ngoài.”
Thanh âm non nớt truyền vào trong tai Dương Minh tổ sư, làm trong lòng ông lộ ra chút thương tiếc, lúc nói chuyện, cũng nhịn không được đè nhẹ thanh âm: “Khụ, vậy cháu bắt đầu luyện đi, chỉ cần cháu luyện ra thứ khiến lão phu vừa ý, lão phu coi như mở một mắt nhắm một mắt, cho các cháu ở lại Suối Long Nhãn”
Trên thực tế, trước lúc ông đến, cũng đã thăm dò qua từ các thủ vệ bên ngoài, biết được Trấn Hải nguyên lão vì để cho một tiểu thú sủng khôi phục thực lực, cho nên mới đến Suối Long Nhãn. Bằng vào giao tình của ông và Trấn Hải nguyên lão, ông đương nhiên sẽ không đem chuyện này chọc ngoáy ra, lại nói lão già kia chỉ mang tới một tiểu hài tử và một tiểu thú sủng, đối với Suối Long Nhãn căn bản không có lực uy hiếp gì, cho nên ông cũng sẽ không làm to chuyện.
Tiểu Mặc thấy ông đáp ứng, nhất thời nhoẻn miệng cười, như pháo hoa rực rỡ.
Bé lấy lại bình tĩnh, hai tay kề nhau, dùng sức xoa xoa.
Dương Minh tổ sư kinh ngạc, không hiểu bé đang làm cái gì, quay đầu nhìn về phía Trấn Hải nguyên lão, lại thấy lão cười đến rất là quỷ dị, trong đó còn mang theo cảm xúc tự hào đắc ý, làm cho ông giống như hòa thượng sờ không thấy tóc
(lúng túng, bối rối), không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của một già một trẻ này bán thứ gì.
Xuy!
Ngọn lửa màu tím đột nhiên phát ra!
Dương Minh tổ sư trợn to hai mắt, mãnh liệt nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: “Này…..này….. nó.. nó…..”
“Không sai! Nhóc con năm nay mới sáu tuổi, nhưng đã có thực lực của luyện khí sư cấp bốn, như thế nào? Lợi hại không? Ha ha ha …” Trấn Hải nguyên lão đắc ý nở nụ cười, đây cũng chính là tiểu thiên tài luyện khí do ông phát hiện, tiểu thần đồng Long gia của bọn họ được ông phát hiện đầu tiên nha! Ông rất là đắc ý, so với bản thân trúng giải nhất còn đắc ý hơn.
“Ngươi lão già này! Phát hiện tiểu thiên tài như vậy, cũng không sớm mang đến cho ta nhìn một cái? Ha ha, tốt! lão phu càng ngày càng mong đợi, không biết nó có thể luyện khí đồ gì tốt đưa cho lão phu làm lễ ra mắt? ha ha…” Dương Minh tổ sư cũng đắc ý nở nụ cười.
Trấn Hải nguyên lão đột nhiên mặt trầm xuống, hơi có vẻ bất mãn cùng uỷ khuất: “Tiểu Mặc, lão tổ tông đối với cháu tốt như vậy, cũng chưa nhận được quà ra mắt của cháu đâu. Làm sao đến lượt lão già này, cháu lại có thể đưa hắn lễ ra mắt chứ? Lão tổ tông sẽ tức giận!”
Dương Minh tổ sư tâm tình tốt cười to: “ha ha, Tiểu Mặc đừng để ý đến hắn! Tổ sư gia có thể đối tốt với cháu hơn hắn!”
“Ngươi đi chết đi! Tiểu Mặc là của lão phu!”
“Ngươi mới đi chết đi! Tiểu Mặc bây giờ là của lão phu rồi!”
Hai vị tổ sư gia cư nhiên vì một đứa nhỏ, mà giống như một lão ngoan đồng tranh luận đứng lên.
Tiểu Mặc đáng yêu mở to hai mắt, trái phải nhìn hai người, nhịn không được lắc đầu. Tròng mắt bé vừa chuyển, bỗng nhiên có chủ ý toàn vẹn đôi đường, không để ý tới hai người đang tranh cãi ầm ĩ nữa, bé một mình hết sức chăm chủ luyện chế bảo khí.
Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư cãi nhau một lúc, bắt đầu nghiêm túc quan sát quá trình luyện khí, hai người một bên xem, một bên không nhịn được lắc đầu tán thưởng, bọn họ sống đến từng này tuổi, vẫn là lần đầu nhìn đến một tiểu thiên tài luyện khí có tiềm lực như vậy, nhìn thủ pháp khống chế lửa của bé, kĩ thuật luyện khí thuần thục, thật không phù hợp với tuổi của bé chút nào, quả thực làm người ta không cách nào tin được đây chính là chuyện một đứa nhỏ sáu tuổi có thể làm.
Những cao thủ chuung quanh hết thảy đều nín thở quan sát, chỉ cảm thấy trên người đứa nhỏ này có một loại ma lực đặc thù, làm cho một đám bọn hắn không kìm được bị mê hoặc. Bọn hắn nhìn mê mẩn, ngay cả mấy vị khách không mời mà tới Suối Long Nhãn, bọn hắn cũng không phát hiện.
Lối vào Suối Long Nhãn, có ba nam tử xa lạ đột nhiên đến, người dẫn đầu bề ngoài thoạt nhìn mới trên dưới ba mươi tuổi, một thân áo xanh phiêu dật, tướng mạo cực kì trẻ tuổi, áo choàng màu đen, tao nhã, song khi nhìn kĩ lại, lại có thể phát hiện ánh mắt hắn ẩn chứa chút gì không rõ, thâm thuý mà xa xôi, làm cho người ta không thể nào biết được hắn rút cuộc đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Trên người hắn lẳng đọng một loại hơi thở của bá chủ muôn đời, một ánh mắt, một cái giơ tay nhấc chân, liền có thể tung hoành trong thiên hạ.
Đi theo bên cạnh hắn là hai người, trên người cũng có khí chất bất phàm tương tự, nhưng nếu cùng so sánh với hắn, đều ảm đạm thất sắc ít nhiều, không còn cảm giác tồn tại nữa.
“Các chủ, Dương Minh tổ sư và Trấn Hải tổ sư hai người rất kì lạ, cư nhiên tự mình mang ngoại nhân tiến vào Tiêu Dao các, bọn họ công khai làm trái các quy (
quy định của các) như thế, thật sự là tội không thể tha, xin các chủ theo lẽ công bằng chấp pháp, hảo hảo trị tội hai người bọn họ!” Nam tử mày rậm bên trái nói, mặt hắn gầy nhọn, ánh sáng hai mắt thỉnh thoảng loé lên.
Nam tử bên phải nghe vậy, chậm rãi nói: “Các chủ, bất quá chỉ là một đứa nhỏ thôi, cần gì tính toán chi li? Hơn nữa Trấn Hải tổ sư vẫn ở tại Luyện khí minh, rất ít khi trở về Tiêu Dao các, lần này khó có cơ hội người trở lại, tất nhiên là có chuyện quan trọng. Chúng ta không bằng nghe một chút lý do của người, rồi hãy quyết định. Các chủ nghĩ thế nào?”
Các chủ nâng tay, ý bảo hai người chớ lên tiếng, đôi mắt thâm thuý trầm xa dừng ở thân hình nho nhỏ kia, mâu quang loé ra, hơi có chút hứng thú và hiếu kì.
Ba người không có tiếp tục tiến lên, mà dừng lại ở lối vào, xa xa nhìn vào trong.
Tiểu Mặc giơ cây búa nhỏ lên, một chút lại một chút, tập trung luyện khí, hoàn toàn không biết xung quanh bé rút cuộc có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bé chăm chú.
Đinh đinh đinh….
Tiếng búa cuối cùng vừa dứt, Tiểu Mặc thở ra một hơi dài, giơ tay lau mồ hôi trên trán, chế phẩm bé luyện, coi như đã căn bản hình thành rồi, cũng chỉ còn phải xử lý phía sau một chút.
Dương Minh tổ sư và Trấn Hải nguyên lão hai người vội vàng bước đến quan sát, vừa nhìn, ánh mắt hai người đều đăm đăm, liên tục gật đầu tán thưởng.
“Đứa nhỏ này thực sự là rất thông minh! Cư nhiên có thể nghĩ đến tạo ra một đồ vật như vậy! Theo phán đoán của lão phu, cấp bậc bảo khí này tuyệt đối là thượng phẩm! Nếu có thể cung cấp cho nó một chút vật liệu luyện khí tốt hơn, nói không chừng có thể biến thành một tuyệt phẩm bảo khí, thật giỏi a!” Trấn Hải nguyên lão tán thưởng nói.
“Càng khó chính là, đứa nhỏ này rất có tâm, vì không để hai người chúng tranh nhau cùng thất vọng, liền nghĩ ra chế tạo một món đồ như vậy, cho hai người chúng ta đồng thời nhận lấy. Thật là một đứa nhỏ thông minh hoạt bát, làm người ta yêu mến a!” Dương Minh tổ sư tự đáy lòng vui mừng.
Những cao thủ vây xem ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, rối rít đi lên quan sát, muốn biết bé rút cuộc chế tạo ra cái gì, lại có thể làm cho hai tổ sư gia đồng loạt khen ngợi.
Các chủ cùng hai vị nguyên lão bên cạnh cũng nhịn không được tò mò, cất bước đi tới bên suối Long Nhãn.
Tiểu Mặc rút cuộc luyện khí xong, lau mồ hôi, thời điểm nhìn bốn phía, mới phát hiện chung quanh xuất hiện nhiều đầu người như vậy. Miệng nhỏ khẽ nhếch, trong khoảng thời gian ngắn, bé có chút không biết phải làm sao.
Làm sao nhiều người như vậy?
Bé cũng chưa kịp chuẩn bị tinh thần a..
Trong đám người, bé chợt nhìn thấy một đôi mắt sáng suốt, nhất thời giật mình, bị khí độ của đối phương hấp dẫn.