Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 49: Sở Mục lột xác

Hiên Viên gia chủ cúi đầu nhìn Bạch Sở Mục, đưa tay, khẽ vuốt đầu của hắn, nhíu mày thở dài nói: “Hài tử, ngươi nên tỉnh rồi! Lòng người ở thế đạo này, không có đơn giản giống như ngươi nghĩ, rốt cuộc cái gì đối với ngươi mới là trọng yếu nhất, ngươi bây giờ hẳn đã thấy rõ ràng đi?”

“Ông ngoại, là ta hại ngài......” Bạch Sở Mục lo lắng địa nhìn thương thế của hắn.

“Không có gì đáng ngại! Vết thương nhỏ mà thôi.” Hiên Viên gia chủ đem trường kiếm ở bên hông của mình từ từ rút ra, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt ở gần vết thương của mình, tạm thời cầm máu.

“Gia chủ!”

“Gia chủ!”

“......”

Vô số ánh mắt ân cần nhìn về phía ông.

Hiên Viên gia chủ giơ tay lên, ý bảo mọi người ông không sao, ánh mắt của ông vừa chuyển động, ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Nam Cung Dực, ai ngờ hắn đã sớm thừa dịp hỗn loạn mới vừa rồi, bỏ trốn mất dạng.

“Đáng chết! Người đâu, đem Nam Cung Dực bắt trở lại cho ta. Tuyệt không có thể làm cho hắn thoát khỏi gia tộc Hiên Viên.”

“Gia chủ?” Các cao thủ lấy làm khó hiểu, vì sao gia chủ bị đâm, mà không trừng phạt Bạch Sở Mục, ngược lại còn muốn bắt Dực công tử chứ?

Hiên Viên gia chủ nói: “Sở Mục mới là cháu ngoại của ta, Nam Cung Dực kia là mạo nhận thân phận. Các ngươi nhìn xem, hắn vừa thấy chuyện bại lộ, hiện tại chạy trốn mất dạng rồi, điều này còn chưa nói rõ hết thảy sao? Không nói nhiều làm cái gì nữa, mau sớm đem người bắt lại cho ta, sau đó lão phu sẽ tỉ mỉ nói cùng các ngươi.”

Mọi người tuân lệnh, đang muốn tản ra đuổi theo, thì lúc này, Long Thiên Tuyệt xuất hiện ở trước mọi người, trong tay còn bắt được một người.

“Không cần đuổi theo! Người ở chỗ này!” Hắn dùng lực đem người cầm trong tay đẩy về phía trước, để cho tư thái chật vật của Nam Cung Dực xuất hiện ở trước mọi người.

Thì ra là Long Thiên Tuyệt vừa đến hiện trường, thấy một màn như vậy, hắn lập tức nghĩ đến Nam Cung Dực. Quả nhiên, hắn vừa mới nghĩ đến phải chú ý Nam Cung Dực, thì thấy tên này xoay người muốn chạy trốn. Hắn không chút do dự đuổi theo, nhận định chuyện phát sinh này, tất nhiên tên này thoát không khỏi liên quan.

Nam Cung Dực nặng nề bị xô ngã ở trên mặt đất, búi tóc bị kiếm đánh gảy, tóc dài rơi lả tả. Khóe miệng của hắn nơi có dấu vết bị đánh nghiêm trọng, phun đầy tia máu, bộ dáng chật vật, đã không còn được gặp lại một dáng vẻ Vương gia tôn quý của ngày xưa nữa.

“Nam Cung Dực?”

“Dực công tử?”

Mọi người phản ứng khác nhau.

Nam Cung Dực ngước mắt, ngưng mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, hận ý xen lẫn sợ hãi. Lúc trước hắn bởi vì được Hiên Viên gia chủ che chở, ngăn chặn được một kiếm của Long Thiên Tuyệt, không nghĩ tới giờ phút này vẫn bị hắn bắt được.

Bạch Sở Mục quay đầu lại, thấy được Nam Cung Dực, liền nhảy một bước xa vọt tới, níu lấy cổ áo của hắn, thét to lên: “Tại sao? Tại sao muốn làm như vậy? Là ngươi hại chết vượn vượn, là ngươi hại chết bằng hữu tốt nhất của ta.”

“Bằng hữu tốt nhất?” Nam Cung Dực giễu cợt cười lạnh, khóe miệng mang theo mỉa mai nói “Ngươi là kẻ ngu xuẩn, cũng chỉ có ngươi mới có thể đem một con Viên Hầu làm như bằng hữu tốt nhất......”

“Rầm!” Lời của hắn còn chưa nói xong, trên mặt đã hung hăng bị đánh một quyền.

” Thật sự ta rất ngu, lại đem tiểu nhân vô tình vô nghĩa như ngươi, coi là tri kỷ bằng hữu. Ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi, thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi lại đối đãi ta như thế nào? Ngươi chiếm dụng thân phận của ta, ta không so đo, bởi vì ngươi là sư huynh của ta, ở trong lòng ta đã đem ngươi coi là thân nhân, ta nguyện ý thành toàn cho ngươi, để hoàn thành giấc mộng của ngươi. Nhưng còn ngươi? Ngươi lại giăng bẫy hãm hại ta, để cho ta bị ngộ nhận là đồ tiểu tặc trộm lấy thần, để cho ta bị mọi người vây giết. Ngươi giăng bẫy giết ta, để có thể từ đó an gối không lo tiếp tục làm công tử tân quý của gia tộc Hiên Viên, ngươi......”

“Sư đệ, ban đầu lấy thân phận cho ta, là ngươi tự mình quyết định, trước đây là do ngươi tự nguyện, nhưng bây giờ lại chỉ trích ta? Thử hỏi lời hứa của ngươi ở nơi đâu?” Nam Cung Dực từ trên mặt đất loạng choạng bò dậy, giơ tay lên vuốt vuốt vết thương trên mặt mình, rồi quay lại chất vấn.

Bạch Sở Mục cười, cười lạnh, cười thê lương.

“Sư huynh, ta hôm nay coi như là chân chính thấy rõ ngươi. Ở trong lòng ngươi,cho tới bây giờ cũng không có xem ta là bằng hữu của ngươi, trong lòng của ngươi, cho tới bây giờ cũng chỉ có quyền thế cùng ích lợi là quan trọng nhất. Ở thời điểm ta có giá trị lợi dụng, ngươi phải dựa vào gần ta, ở lúc ta không có giá trị lợi dụng, đối với ngươi tạo thành uy hiếp, ngươi liền muốn giết ta. Ta thật sự là mắt bị mù rồi, ban đầu lại đồng ý với yêu cầu vô lý này của ngươi.”

Hắn rơi lệ, rơi xuống lệ nóng, đây là nước mắt hối hận.

Xoay người lại, hắn từng bước đi về phía khỉ trắng nằm trong bẫy rập, khí tức của nó yếu ớt như vậy, chỉ cần vừa đụng vào sờ, tánh mạng của nó sẽ vĩnh viễn tan biến mất.

Hắn quỳ phục ở bên cạnh bẫy rập, nhìn khỉ trắng khẽ rung động mí mắt, tay của hắn ngừng ở giữa không trung mà run rẩy.

Bỗng dưng, hắn nhắm lại hai mắt, giống như là quyết tâm một cái gì đó, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi cộm lên.

Khi hắn lần nữa mở mắt ra, con ngươi màu đen lóe lên một cái, màu bạc thay thế màu đen trong con ngươi, những sợi bạc bùng phát, từng sợi từng sợi, như từng con ngân long bắn đi ra ngoài.

Tay phải của hắn nắm chặc ở trên chuôi kiếm, chậm rãi đứng dậy, khí thế toàn thân chỉ trong nháy mắt đã xảy ra chuyển biến cực lớn.

Trên người của hắn đằng đằng sát khí, hơi thở vô hình, lấy hắn làm trung tâm, từ từ khuếch tán ra phía ngoài.

Khi sát khí tràn ngập vào trong bẫy rập, thời điểm nó đem khỉ trắng hoàn toàn bao phủ ở trong đó, trong cơ thể bạch vượn liền tỏa ra một sức mạnh kì dị, một luồng sáng bạc vạch lên hình cung, chui vào trong cơ thể Bạch Sở Mục, sau đó......

Một con khỉ trắng khổng lồ huyễn thú bay lên ở phía sau Bạch Sở Mục, nó giương hai cánh tay đấm ngực, ngửa mặt lên trời rống lớn, giống như nó đáng phát tiết tức giận tràn ngập.

Khí tức trên thân Bạch Sở Mục lúc này cũng tăng vọt theo, Huyền tôn nhị phẩm! Huyền tôn tam phẩm!

Hắn lại ở trong thời gian thật ngắn, thăng liền hai phẩm!

“A!”

“Đó là......”

“Linh hồn thú sủng rời thể, hóa thành huyễn thú bổn mạng của hắn, đây là kỳ ngộ thật lớn. Trăm ngàn năm cũng khó khăn gặp được một lần......”

Mọi người kinh hãi, bị chấn động thật sâu.

Song càng chấn động hơn, vẫn còn ở phía sau.

Khi Bạch Sở Mục từ từ xoay người lại, cặp mắt màu bạc, rạng rỡ sinh huy, không biết làm kinh sợ bao nhiêu mắt người. Mâu quang màu bạc tản ra từng tia lạnh lẻo, sát khí run sợ lòng người.

Hắn múa trường kiếm, chỉ hướng Nam Cung Dực: “Ta muốn giết ngươi, báo thù cho vượn vượn!”

Nam Cung Dực chống lại Ngân mâu tràn đầy sát khí của hắn, đáy lòng đột nhiên cả kinh, làm sao có thể? Sư đệ của hắn làm sao đột nhiên vào lúc này lại trở nên đáng sợ như thế?

Huyễn thú cùng hai tròng mắt màu bạc kia...... mỗi một cái đều làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chánh của sư đệ sao? Từ trước đến nay mình đã coi thường hắn sao?

Nếu như mình không có lựa chọn cùng hắn quyết liệt, nếu mình bây giờ còn là sư huynh đáng sùng kính trong suy nghĩ của hắn, như vậy hắn còn có thể trước sau như một trợ giúp mình, giúp mình thực hiện tâm nguyện cùng mơ ước hay không?

Giờ phút này hắn hối hận không dứt.

Nếu như hắn biết sư đệ chẳng đơn giản như thế, thì hắn ngàn vạn lần sẽ không lựa chọn cùng sư đệ quyết liệt như vậy, giờ phút này, chuyện đã đến tình trạng không cách nào vãn hồi rồi sao?

“Sư đệ, ngươi trước bình tĩnh lại! Mới vừa rồi là ta váng đầu, mới có thể nói ra những lời nói vô liêm sỉ kia, đó cũng không phải là suy nghĩ của ta. Huống chi mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, khỉ trắng không phải ta giết, người giết khỉ trắng là người của gia tộc Hiên Viên, không liên quan tới ta. Ngươi muốn báo thù, hẳn phải tìm bọn hắn báo thù mới đúng!”

Mâu quang Nam Cung Dực chớp động, ánh mắt do dự, đang cố tìm kiếm kế thoát thân.

“Đến tình trạng này, ngươi còn muốn trốn tránh tội lỗi cho mình sao? Sư huynh, đừng làm cho ta xem thường ngươi!” ánh mắt Bạch Sở Mục nghiêm nghị, trường kiếm phá không mà đến, giọng nói lạnh lùng từ trong miệng hắn thốt ra, “Ngươi đi chết đi!”

Kèm theo tiếng quát lạnh của hắn, huyễn thú khỉ trắng cũng leo lên phía trước theo hắn.

Hai mắt của Nam Cung Dực đại biến, lúc này chợt quát lên một tiếng, hơi thở quanh thân cũng căng phồng, một đầu sư tử huyễn thú mạnh mẽ xuất hiện ở phía sau hắn, hướng phía khỉ trắng đón đánh đi.

Đến nước này, Nam Cung Dực hắn cũng sẽ không lùi bước, từ thực lực của bản thân mà nói, so sánh với Bạch Sở Mục thì hắn cao hơn rất nhiều, chẳng qua là thực lực huyễn thú ở giữa hai người có cách biệt, nên khó có thể nói trước. Hơn nữa cao thủ ở khắp nơi, mang cho hắn thêm áp lực, để cho hắn không cách nào quá chú tâm vùi đầu vào trong chiến đấu.

Giữa hai sư huynh đệ rốt cục đã triển khai ác chiến......

Mọi người ở bên cạnh không có nhúng tay vào, bởi vì trận đánh này là trận đánh lấy kinh nghiệm cho Bạch Sở Mục, vô luận thắng thua, hắn đều phải tự mình rút ra kinh nghiệm trong trận chiến này, dù ai cũng không cách nào thay thế.

Long Thiên Thần khẩn trương đổ mồ hôi thay Bạch Sở Mục, âm thầm cổ vũ hắn cố gắng lên.

Lực chú ý của Long Thiên Tuyệt cũng không ở trong trận chiến, ánh mắt hắn sắc bén quét vào trong đám người, đoán chừng ở nơi đây tất nhiên là còn có vây cánh của Nam Cung Dực trà trộn. Hắn âm thầm hướng về phía Dung Thiếu Hoa, Độc Cô Mưu, Vân hộ pháp, Viêm hộ pháp, Băng hộ pháp cùng Côn Luân lão giả thầy trò mấy người điệu bộ, càng là ở kịch chiến trong quá trình, càng là có thể quan sát ra địch ta Chi phân, bởi vì chỉ có những thứ kia chột dạ người, mới có thể trong một kịch chiến khẩn yếu quan đầu, khắp mọi nơi nhìn quanh.

Một, hai, ba...... Hai mươi, lại có hai mươi vây cánh xen lẫn trong đám người đang xem cuộc chiến!

Long Thiên Tuyệt mắt lạnh híp lại, tay kẽ ra hiệu, Dung Thiếu Hoa Độc Cô Mưu, Vân hộ pháp, Viêm hộ pháp, Băng hộ pháp cùng mấy người thầy trò Côn Luân lão giả, đám người lập tức có hành động, bằng tốc độ nhanh nhất đến gần hai mươi tên cao thủ kia.

Những thứ vây cánh này vốn lo lắng đề phòng, đang suy nghĩ làm cách nào trốn chạy, vừa thấy có người tiến tới gần, bọn họ liền lập tức lộ ra chân tướng, hướng lối ra mà chạy.

Đám người Dung Thiếu Hoa xông lên bao vây, ngăn chận đường đi của bọn họ.

Hiên Viên gia chủ cũng sớm chú ý tới bọn họ, lúc này liền hạ lệnh: “Người đâu, đem những thứ phản đồ này, hết thảy bắt lại!”

Sóng người ầm ầm mà động, lâm vào trong hỗn chiến.

Bên này Bạch Sở Mục cùng Nam Cung Dực khó phân thắng bại, mặc dù huyễn thú khỉ trắng chiếm thượng phong, nhưng thực lực của bản thân Bạch Sở Mục so sánh với Nam Cung Dực thì yếu rất nhiều, lần này so chiêu hẳn là đánh ngang tay.

Bạch Sở Mục cắn răng, sát ý quyết tuyệt; Nam Cung Dực vì bảo vệ tánh mạng, cũng dùng hết toàn lực.

Cả gia tộc Hiên Viên lâm vào ác chiến kịch liệt.

Keng keng keng ——

Một trận tiếng chuông vội vã từ lầu cao nơi xa tấu vang, những cao thủ vốn còn đang kích đấu trong gia tộc Hiên Viên rối rít ngừng tay, kinh ngạc nhìn về phía lầu cao ở phương xa.

Trong đám người, có người kinh hô lên: “Không tốt! Là kế điệu hổ ly sơn! Thần đồ chân chính, còn ở Phách Thiên Lâu!”

Các cao thủ lúc này mới nhất tề kịp phản ứng, đúng rồi, mới vừa rồi tuy nói bọn họ thấy trong tay Bạch Sở Mục thần đồ, nhưng lại không có nghe được bất kỳ tiếng chuông báo động nào đến từ Phách Thiên Lâu, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng xác nhận được thần đồ kia là thực hay giả. Mà lúc này, thật sự là có người xông vào Phách Thiên Lâu, chuông báo động của Phách Thiên Lâu cũng chỉ dưới tình huống có người tự tiện xông vào, động đến cơ quan mới có thể tấu vang, đây chẳng phải là đại biểu......

Sắc mặt Hiên Viên Phách Thiên đại biến, vội vàng tung người bay vút đi, không có bất kỳ chuyện quan trọng so được với Hiên Viên thần đồ.

“Gia chủ!”

Những cao thủ còn lại của gia tộc Hiên Viên cũng đi theo gia chủ lao tới Phách Thiên Lâu, một khi Hiên Viên thần đồ mất, như vậy bí mật của gia tộc Hiên Viên sẽ hoàn toàn bị tiết lộ, không còn có bất kỳ bảo đảm nào, tùy thời tùy chỗ cũng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, bọn họ phải đi bảo vệ thần đồ.

Nam Cung Dực ở giữa không trung lật người một cái, vững vàng rơi vào trên nóc nhà, mắt nhìn xuống người phía dưới, nghênh ngang mà cười: “Các ngươi trúng kế. Đánh cắp thần đồ gia tộc Hiên Viên, mới chính là mục đích ta lẫn vào gia tộc Hiên Viên, hiện tại, Hiên Viên thần đồ sợ rằng đã bị mất. Nếu các ngươi không chạy tới cứu viện, sẽ không kịp nữa.”

“Ngươi hèn hạ!” Bạch Sở Mục quát lạnh một tiếng, hắn hối hận, hận mình mắt bị mù, từ trước nay làm sao lại tin tưởng sư huynh như thế?

“Sư đệ, đây hết thảy mọi chuyện cũng là ngươi tạo thành! Khỉ trắng chết đi, thần đồ bị mất, nói cho cùng duyên cớ cũng do ngươi. Nếu không phải ngươi dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, ngươi làm sao có thể nhiều lần bị trúng kế, nhiều lần liên lụy người khác chứ?” Nam Cung Dực cuồng tiếu, đối với Bạch Sở Mục thi triển công tâm kế.

Bạch Sở Mục cũng không dao động: “Ngươi nói nhảm! Cho dù những thứ này thật có liên quan với ta, nhưng đầu mối tai họa cũng chính là ngươi! Hôm nay để ta giết ngươi trước, ta sẽ quay đầu lại tạ tội cùng gia tộc Hiên Viên”

“Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giết ta? Ngươi nằm mơ! Ngươi vĩnh viễn cũng không thể vượt xa ta. Từ trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.” Nam Cung Dực tiếp tục công tâm, hắn đối với sư đệ hiểu rất rõ, biết phải làm như thế nào mới có thể thao túng cảm xúc của đối phương.

Tức giận nơi đáy mắt của Bạch Sở Mục không ngừng mà bay lên, trong miệng hắn hét lớn một tiếng, ra sức cầm kiếm, xông về hắn.

“Ta giết ngươi!”

Nam Cung Dực lạnh lùng cười một tiếng, cũng không tránh né, ống tay áo của hắn lay động, ám khí trong tay phóng ra.

Chờ đợi Bạch Sở Mục tới gần, sẽ cho hắn một kích trí mạng.

Song, lúc này, một cổ đáng sợ hơi thở từ xuất hiện ở phía sau hắn đang bao phủ xuống.

Hắn thất kinh, quay đầu nhìn lại, chính là kiếm khí của Long Thiên Tuyệt đang chém tới!

“Long Thiên Tuyệt, ngươi ——”

Hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, ám khí trong tay áo rời khỏi tay, bắn về phía Long Thiên Tuyệt.

Cùng một thời gian, kiếm của Bạch Sở Mục đâm vào hắn vai phải.

“Phốc!”

Một ngụm máu tươi hướng lên trời phun ra, Nam Cung Dực vạn không ngờ rằng mình kế dụ địch tuyệt diệu của mình, cuối cùng đã bị Long Thiên Tuyệt phá hư.

Kiếm khí dư âm rít rào, tiếp tục cắn nuốt xuống, con ngươi của Nam Cung Dực chợt nở lớn hơn, cảm giác tử vong đang tới gần.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một luồng sức mạnh cực lớn liền đánh tới, thay hắn ngăn trở kiếm khí trí mạng này.

Một đạo hắc ảnh tựa như tia chóp xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng đánh hắn vào trường kiếm nơi vai phải của hắn, đem trường kiếm cùng Bạch Sở Mục đánh bay ra ngoài.

“Sở Mục!” Long Thiên Thần chạy nhanh tới.

Kiếm khí của Long Thiên Tuyệt bị ngăn trở, ở giữa không trung hơi dừng lại, bỗng nhiên, kinh ngạc nhìn về phía người áo đen, hơi thở đáng sợ kia, để cho hắn cảm thấy hoảng sợ.

Thực lực này ít nhất là Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên.

Người này rốt cuộc là người nào?

Vì sao thân hình của hắn quen thuộc như thế?

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Long Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, một miếng vải đen che lại hơn phân nửa khuôn mặt đối phương, chỉ có một đôi mắt lộ ở bên ngoài. Cặp mắt kia rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết......

Hắc y nhân tựa như cười lạnh một tiếng, da thịt trên mặt run lên hạ xuống, nhưng lại không lên tiếng.

Nam Cung Dực thấy Hắc y nhân trước mắt, ánh mắt vốn là tro tàn, lập tức có thần thái lại. Hắn biết, mình đã được cứu.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Long Thiên Tuyệt từng bước gần ép, sát khí tràn ngập, cảm giác của hắn nhất định sẽ không sai, người này hắn nhất định là biết.

Hắc y nhân cười lạnh thêm lần nữa, từ trong tay áo lấy ra hai quyển trục thư, giơ lên cao ở trong tay hắn, trong đó trên một quyển trục rõ ràng viết”Hiên Viên thần đồ” bốn chữ. Tay phải của hắn giương lên, đem cái kia quyển trục viết “Hiên Viên thần mưu đồ”, hướng phía Long Thiên Tuyệt mà ném qua.

Long Thiên Tuyệt mi tâm căng thẳng, không biết đến tột cùng trong hồ lô đối phương muốn bán thuốc gì, bất quá nếu như là thần đồ, thì hắn không thể không tiếp. Hắn giương tay hướng phía thần đồ......

Oanh!

Một tiếng vang lớn từ phía trước truyền đến, khói trắng nồng đậm tràn ngập ở trên nóc nhà.

Long Thiên Tuyệt xông lên mấy bước, khói trắng tản đi, thì phát hiện hai người vốn đang đứng ở trước mắt hắn, đã biến mất.

Là quyển trục không gian?

Đáng chết! Lại để cho bọn họ đào thoát!

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhìn về phía thần đồ trong tay mình, đem nó trải mở ra, cẩn thận ngó nhìn.

Sắc mặt của hắn lại biến đổi, là thần mưu đồ thật.

Tại sao?

Hắn tại sao không có đem thần đồ mang đi? Thật sự chỉ là vì dẫn dắt đi sự chú ý của mình sao?

Trong lòng Long Thiên Tuyệt mơ hồ sinh ra dự cảm xấu, bởi vì thân ảnh Hắc y nhân kia khiến đáy lòng hắn nổi lên một tầng bóng ma, cõi đời này không có mấy người có thể làm cho hắn tâm thần bất an như thế, trừ......

“Đáng chết! Lại để cho hắn cho chạy!” Bạch Sở Mục ảo não, vì sao một kiếm kia của mình không thể đâm trúng chỗ yếu hại của hắn?

“Không xong! Thần đồ bị trộm rồi!” Từ đàng xa ở Phách Thiên Lâu, truyền đến tiếng hét lớn.

Lục tục có cao thủ ùn ùn kéo đến, đuổi theo tới cửa.

Những cái vây cánh của Nam Cung Dực không có may mắn như Nam Cung Dực, toàn bộ đã bị bắt hết.

“Đuổi theo! Một nhóm người đuổi theo ra ngoài cho ta, người còn lại, tiếp tục lục soát mọi nơi! Nhất định phải đem thần đồ lấy trở về!” Hiên Viên gia chủ chạy tới, hạ lệnh, đang khi nói chuyện, hắn vỗ về vết thương bên hông mình, nơi đó máu tươi chảy ra càng nhiều.

“Không cần đuổi theo! Thần đồ ở chỗ của ta.” Long Thiên Tuyệt đem thần đồ cầm trong tay vứt cho ông ngoại.

Hiên Viên gia chủ nhận lấy, đem thần đồ cẩn thận dò xét một phen, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhỏm.

Hắn quay đầu, con mắt quét ngang hướng phản đồ: “Đưa bọn họ toàn bộ giải vào địa lao, cẩn thận thẩm vấn, phải tra ra thân phận hắc y nhân kia!”

“Dạ, gia chủ!” Các cao thủ lĩnh mệnh, đem một đám phản đồ toàn bộ bắt lại đi xuống.

“Ông ngoại, vết thương trên người của ngài thế nào?” Bạch Sở Mục thấy được hông của ông đang chảy máu, trong lòng đau lòng sâu hơn.

“Ta không sao, đừng lo lắng!” Hiên Viên gia chủ cười an ủi.

Lúc này Bạch Sở Mục đã cởi ra Ngân mâu, huyễn thú khỉ trắng cũng bị gọi về trở về, hắn quỳ gối xuống trước Hiên Viên gia chủ, hối hận không dứt: “Ông ngoại, là ta có lỗi với ngài! Là ta hại ngài bị thương, ta còn hại chết vượn vượn, Hiên Viên thần đồ cũng suýt nữa bởi vì ta mà mất, ta là tội nhân của gia tộc Hiên Viên!”

Hiên Viên gia chủ đưa tay, vuốt vuốt đầu hắn, ngữ khí ôn hòa đạo: “Hài tử, chuyện đã qua, cũng đừng có nữa để ở trong lòng. Chỉ cần ngày sau cháu có thể hiểu được lòng người, phân rõ thị phi, như vậy một kiếm này ông ngoại chịu không có uổng phí. Còn có khỉ trắng, nó dùng hết một hơi cuối cùng, đem linh hồn dung nhập vào đến bản thể huyễn thú của cháu, điều này nói rõ nó đối với cháu rất quyến luyến, nó nhận cháu rồi, thì đem cháu coi là chủ nhân chân chính của nó, nó là bằng hữu tốt nhất. Mặc dù nó mất đi thân thể, nhưng là linh hồn của nó nhưng vẫn cùng tồn tại, cháu phải hiểu được quý trọng điều này.”

Bạch Sở Mục gật đầu, lệ rơi đầy mặt, hắn có thể cảm giác hơi thở của vượn vượn, tựu quanh quẩn chung quanh hắn, nó thủy chung vẫn đang bảo vệ hắn, cùng hắn bất ly bất khí.

Vì vượn vượn, vì chuộc tội, hắn nhất định phải mau sớm mạnh lên, giết Nam Cung Dực, vì vượn vượn báo thù!

Long Thiên Tuyệt lãnh mi nhíu lại, hướng Hiên Viên gia chủ đi tới, dáng vẻ sầu lo nói: “Ông ngoại, thần đồ mặc dù thu hồi lại rồi, nhưng cuối cùng cháu vẫn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy. Gia tộc Hiên Viên kể từ hôm nay, nhất định phải gia tăng thủ vệ, cháu lo lắng đối phương đã đem thần đồ nhanh chóng ghi nhớ, đem tất cả ra cửa ra cùng cơ quan toàn bộ nắm giữ. Hắn đem thần đồ trả lại, có lẽ chỉ là muốn đánh lừa chúng ta, cho chúng ta buông lỏng cảnh giác......”

“Làm sao có thể? Trong thời gian ngắn ngủi như thế, hắn làm sao có thể nhớ kỹ tất cả nội dung của thần đồ chứ?” Hiên Viên gia chủ không quá tin tưởng, bởi vì … nội dung của thần đồ rắc rối phức tạp, coi như là người bình thường hướng về phía thần đồ nghiên cứu, ít nhất cũng phải nghiên cứu mấy ngày mới có thể hoàn toàn đem nó nhớ xuống xong, mà mới vừa rồi khi thần đồ bị lấy bất quá chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người nọ làm sao có thể nhớ toàn bộ chứ?

“Có thể! Ta đã có thể làm được, càng đừng nói người kia......” Long Thiên Tuyệt híp mắt, nghĩ đến người áo đen kia, tâm thần không khỏi buộc chặc.

Thần sắc Hiên Viên gia chủ khẽ biến, lâm vào trong trầm tư.

“Ông ngoại, ngài hãy tăng cường đề phòng nhiều hơn, ta nghĩ đối phương đã mạo hiểm tới lấy thần đồ, thì nhất định không phải là tình cờ, mà đã có âm mưu từ lâu.” Long Thiên Tuyệt lần nữa nhắc nhở, giờ phút này hắn lo lắng nhất chính là an toàn của mẫu thân, nếu gia tộc Hiên Viên thật xảy ra bất trắc, cũng sẽ tạo thành uy hiếp cho an toàn của mẫu thân, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

“Ông ngoại, chuyện nơi sẽ giao cho ngài, cháu hiện tại phải đi suốt đêm trở về đan minh, cháu không yên lòng mẫu tử ba người Khê Nhi.”

Hiên Viên gia chủ hướng hắn gật đầu nói: “Cháu đi đi! Ngày mai trên đại hội luyện đan, ông ngoại mang cao thủ tự mình đi trước, Thất Diệp Tang Hoa là dược liệu trọng yếu chữa trị cho mẹ cháu cùng Thiên Thần, tuyệt đối không thể không có. Về phần mọi chuyện của gia tộc Hiên Viên, ông ngoại thì sẽ có an bài.”

“Đại ca, ta muốn ở chỗ nàng theo mẹ cùng ông ngoại ” Long Thiên Thần nói, trừ chuyện này ra, hắn còn muốn hảo hảo mà an ủi một chút bạn tốt của mình, hảo huynh đệ của mình, chuyện phát sinh hôm nay, đối với Bạch Sở Mục là đả kích quá lớn, hắn cần phải có người theo ở bên cạnh.

Long Thiên Tuyệt hướng hắn gật đầu, sau đó lại đi về hướng Bạch Sở Mục đang quỳ gối sát ở trước thi thể của khỉ trắng gật đầu một cái, hắn không có nhiều thời gian lưu lại, nên triệu hồi ra Thiên Long, thuận gió mà đi.

Ngày mai chính là kỳ hạn của đại hội luyện đan, Vân Khê thật sớm đã đi ngủ.

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào trên gương mặt đang ngủ của nàng, như ánh sáng của nữ thần mặt trăng khoác lên người, mang theo mấy phần xuất trần, mấy phần thánh khiết.

Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt nha nằm ngủ ở bên cạnh của nàng, Tiểu Mặc đem muội muội ôm lấy ở trong ngực, đem nàng coi là gối ôm, coi như là đang ở trong mộng, cũng không nguyện ý buông ra. Vân Khê thì ngủ ở bên cạnh giường, đem huynh muội hai người vòng ở trong lòng của mình để bảo vệ.

Mẫu tử ba người chen chúc ở trên một cái giường, tư thế ngủ ấm áp mà ngọt ngào.

Một chỗ khác Tiểu Bạch và tiểu Phượng Hoàng tùy ý ở bên trong phòng tìm một chỗ, an tĩnh ngủ say.

Một gian phòng ốc như vậy, lại chứa rất nhiều người và thú, nói ra thật là có chút ít kỳ hoặc.

Chợt có một trận gió nổi lên, màn cửa sổ bằng lụa mỏng đong đưa.

Gió ngừng thổi, bên trong gian phòng liền xuất hiện một người.

Linh linh linh......

Tiếng chuông giăng ở đầu giường vang lên, Vân Khê cảnh giác bắn người dựng lên, vì phòng ngừa có người đánh bất ngờ, nàng ở chỗ này đã bố trí xuống rất nhiều cơ quan trận pháp, gian phòng của nàng cũng không ngoại lệ.

Lúc này, không chỉ nàng tỉnh, Tiểu Bạch, tiểu phượng hoàng cũng cảnh giác tỉnh lại.

“Khê Nhi, là ta.” Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Bạch, tiểu phượng hoàng ngáp một cái, tiếp tục xoay mình đi ngủ.

Vân Khê thì vui mừng rời khỏi giường, nghênh hướng hắn. Trong bóng tối, chỉ có thể đại khái thấy đường viền rõ bộ mặt của hắn, nghe thấy được hắn quen thuộc hơi thở, Vân Khê liền an tâm rất nhiều.

“Bọn nhỏ đều ngủ rồi sao?” Long Thiên Tuyệt mở hai cánh tay, đem nàng ôm vào trong ngực, lướt qua nàng, thấy được con trai con gái ngủ trên giường được an ổn ngọt ngào, mỏi mệt trong người nhất thời biến mất hơn phân nửa.

Trên người của hắn mang theo lạnh lẽo, Vân Khê ôm chặt lấy hắn, đem nhiệt độ thân thể của mình truyền lại cho hắn, ngửi thỏa thích mùi vị trên người hắn, gật đầu nhẹ giọng nói: “Đều ngủ rồi. Hai tiểu tử bướng bỉnh, náo loạn hồi lâu mới ngủ.”

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nâng mặt của nàng lên, mượn ánh trăng, hắn thắm thiết nhìn vào ánh mắt của nàng. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ sau khi nhìn thấy nàng, tim của hắn mới chính thức an định lại, cảm giác này thật tuyệt vời, khó nói lên lời. Hắn bỗng nhiên nghiêng thân, hôn lên môi của nàng, thắm thiết, không mang theo bất kỳ tình dục nào, chỉ có ấm áp.

“Khê Nhi, có nàng thật tốt!”

Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước mùa xuân, dưới ánh trăng, càng thêm kiều diễm động lòng người.

Vân Khê tâm thần lay động, một câu nói này không thể xem là lời nói yêu thương, nhưng so với bất kỳ lời nói nào khác lại đả động lòng của nàng hơn.

Được hắn quan tâm, cũng là một loại hạnh phúc.

Nàng cũng rất muốn nói với hắn: “Thiên Tuyệt, có chàng thật tốt!”

Vô luận thế giới này có bao nhiêu rét lạnh, chỉ cần bọn họ có lẫn nhau, tất cả rét lạnh cũng sẽ tự động tiêu tán.

Đây cũng là hạnh phúc của bọn hắn.

“Chúng ta đổi nơi khác đi.” Sợ quấy nhiễu đến bọn nhỏ, Vân Khê đề nghị, nàng còn có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi thăm hắn.

“Đi Ngọa long Cư.” ánh mắt Long Thiên Tuyệt chợt tối, cười mập mờ, đem nàng bế lên.

Vân Khê thấp giọng hô một tiếng, thấy đáy mắt hắn nóng rực, liền không nhịn được cười khẽ, xem ra hắn nhất định là hiểu lầm ý tứ của nàng.

Một phen triền miên sau khi mây mưa, Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn người trong ngực, ánh mắt nàng trong suốt đang lộ ra một tầng mông lung, nàng như vậy thật cực kỳ xinh đẹp. Hắn cúi người, lần nữa kìm lòng không đậu, hôn lên tóc mai của nàng, hôn qua tai của nàng, hôn qua hai má của nàng, hôn qua môi của nàng, trong giọng nói khàn khàn của hắn mang theo từ tính: “Khê Nhi, nàng như vậy nhìn ta, là đang câu dẫn ta sao?”

“Ừ?” Vân Khê có chút mù mịt, hoàn toàn,từ đầu, đến cuối không có nghe rõ lời của hắn.

Hắn cúi đầu nở nụ cười, khẽ gặm môi của nàng: “Ta thích bộ dạng thất thần của nàng, nó đại biểu nàng đang mê muội.”

“Ừ? Ách......” một câu này, Vân Khê nghe rõ ràng, nàng không nhịn được mà mắt trợn trắng, người khác lại bắt đầu tự luyến khắp nơi

“Nàng không thừa nhận cũng không có sao, dù sao ta cũng biết.” Hắn tự tin cười một tiếng, y như chim gõ kiến liên tục mổ vào môi nàng hôn vài cái, mới hài lòng dừng lại.

Hắn mở cánh tay, đem nàng ôm vào trong ngực, nằm ngửa ở trên giường, dằng dặc nói: “Khê Nhi, nàng biết không? Ta hôm nay rốt cục cũng thấy mẹ ta, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, so với trong ấn tượng của ta không có quá nhiều biến hóa......”

“Sau đó thì sao? Các người hàn huyên cái gì?” Vân Khê nghiên thân, tựa vào trên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, nàng cảm thấy hắn đang vui vẻ, nên từ từ cũng bị phần vui vẻ này lây qua.

“Đáng tiếc, mẹ ta lâm vào hôn mê, nàng không có cách nào nói chuyện với ta.” Hắn khe khẽ thở dài, cũng không bi quan, vui sướng được thấy mẫu thân đã lấn át hết thảy những thứ khác.

“Tại sao có thể như vậy?” Vân Khê ngửng đầu lên, lo lắng nhìn về phía hắn.

Long Thiên Tuyệt lại cho nàng một ánh mắt an tâm: “Ông ngoại nói, chỉ cần có thể luyện chế ra Tru Tiên Đan, mẹ ta sẽ tỉnh lại. Cho nên......”

Ánh mắt của hắn từ từ mềm đi xuống, ánh sáng nhu hòa tỏa ra bốn phía: “Khê Nhi, hiện tại tất cả hi vọng đều ở trên người nàng...... Ta thật lòng không muốn cho nàng quá nhiều áp lực, cũng không muốn nàng vất vả như vậy, nhưng......”

Không đợi hắn đem nói cho hết lời, Vân Khê đưa tay, che lên miệng của hắn: “Chàng cái gì cũng không cần nói, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực! Nàng là mẹ chàng, cũng chính là mẹ ta. Huống chi, ta đã đem Thiên Thần xem như đệ đệ ruột của ta mà đối đãi, trên người của hắn có bóng đen uy hiếp hắn, ta làm sao có thể ngồi yên không quan tâm đến? Quan trọng nhất là, ta hi vọng chàng có thể nhận được càng nhiều thân tình, hi vọng chàng có thể càng thêm vui vẻ, ngô......”

Long Thiên Tuyệt động tình hôn lên nàng, ánh mắt thâm thúy mà đen nhánh, khẽ ướt át, tràn đầy nồng đậm ý nghĩ – yêu thương.

Một đêm mộng đẹp.

Hai vợ chồng là bị một trận tiếng cười khanh khách làm tỉnh lại.

Vân Khê mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nhi tử.

“Tiểu Mặc, con làm gì thế? Đừng quấy rầy mẫu thân ngủ.” khẽ trở mình, men theo nguồn nhiệt, nàng tiếp tục ngon lành mà ngủ.

“Mẫu thân, tối hôm qua mẹ rõ ràng là cùng con và muội muội ngủ chung, làm sao sáng sớm, mẹ đã cùng phụ thân ngủ chung rồi?” Tiểu Mặc có chút bất mãn nói.

“Cha con?” Vân Khê đột nhiên thanh tỉnh, quay đầu liếc về phía bên người. Long Thiên rất sớm đã tỉnh, ở trần, trong ngực còn ôm nữ nhi của bọn hắn, thỉnh thoảng chơi đùa. Thấy nàng nhìn sang, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng, cười đến mấy phần tà mị.

Ách......

Nàng làm sao quên mất…

Nàng dùng sức tóm lấy mền tơ, che kín cảnh xuân lộ ra ngoài, hướng về phía nhi tử dạy dỗ nói: “Tiểu Mặc, sau này trước khi vào cửa, nhất định phải nhớ gõ cửa, biết không? Nếu không rất không có lễ phép!”

“Con có gõ, là hai người không có nghe được.” Tiểu Mặc xoa bóp lỗ mũi, ủy khuất nói.

“Làm sao có thể? Mẹ làm sao mà ngủ như chết vậy?” Vân Khê có chút không tin.

Tay nhỏ bé của Tiểu Mặc hướng trên người Tiểu Nguyệt nha chỉ: “Là tiểu Huyên Huyên đập đập cửa.”

Vân Khê không nhịn được mắt trợn trắng, nói dối cũng không có bản thảo như thế, một đứa con nít làm sao có thể gõ cửa?

Đưa tay, nhéo sống mũi nhỏ của nhi tử, hướng bé hừ hừ nói: “Nói mau, con rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Có ý đồ gì?”

Tiểu Mặc giãy dụa, kêu lên: “Mẫu thân, đau! Mau buông tay đi. Cái lỗ mũi xinh đẹp vô địch của con sẽ bị mẹ nắm hỏng!”

“Choảnh chọe” Vân Khê không nhịn được cười khẽ, buông lỏng tay, thuận tiện vuốt vuốt sống mũi nhỏ của bé. Khoan hãy nói, cái lỗ mũi này thật đúng là một cái mũi xinh đẹp vô địch, cùng nàng giống nhau như đúc.

“Mẫu thân, người ta thật lâu cũng không có cùng hai người ngủ chung rồi, có thể cùng với hai người ngủ chung hay không?” Tiểu tử khả ái đưa ra khuôn mặt tươi cười, làm nũng.

“Không được! Ách...... để hôm khác.” Nàng cũng không muốn dạy bậy tiểu bằng hữu.

“Không nên! Hôm nay đi!” Tiểu tử cũng không đợi nàng có đáp ứng hay không, đã phối hợp cỡi xiêm y.

Vân Khê nhìn hắn, nháy nháy mắt mấy cái, lâm vào trong ngu ngơ, cho đến khi tiểu tử kia đem mình cỡi được trống trơn, hăng hái bừng bừng chui vào trong chăn, Vân Khê mới phục hồi tinh thần, sau đó lớn tiếng kinh hô.

Rốt cuộc là người nào, ai dạy nhi tử, khi ngủ phải cởi trống trơn chứ?

Long Thiên Tuyệt ôm nữ nhi, ở một bên nhìn hai mẹ con giằng co với nhau thì cười đến thoải mái.

Vân Khê trợn trừng mắt, định đem trọn cái chăn toàn bộ chiếm đoạt, cuốn vào trên người của mình, đem mình toàn thân cao thấp bọc kín. Nàng kéo mền tơ, từ trên giường bò dậy, thuận tay đem nữ nhi ôm lấy, chỉ còn lại có phụ tử hai người trần như nhộng nằm ở trên giường, với vẻ mặt vô tội.

Cái này, đổi lại Vân Khê thoải mái cười to.

Tiểu Nguyệt nha không biết xảy ra chuyện gì, thấy mẫu thân cười đến vui vẻ như vậy, nàng cũng cười khanh khách theo.

Hai người phụ tử bi thảm, liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề nhào về phía Vân Khê, chém giết đoạt chăn.

Một nhà bốn miệng, chơi đùa ở một chỗ, cười vui vẻ đầy cả gian phòng.

Thời khắc ấm áp của người một nhà, vẫn lan tràn đến khi bữa ăn sáng kết thúc, mới lên đường đi trước hiện trường đại hội luyện đan.

Vân Trung Thiên, Vân Thần Thụ, Mộ lão một nhà bốn miệng, Long Thiên Tầm, Bách Lí Song và tỷ muội Triệu gia cũng đã chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ chờ người một nhà Vân Khê chuẩn bị xong, đoàn người được lên đường đi trước đại hội luyện đan.

Thượng Quan Như Nhi không thích náo nhiệt, cho nên Phong hộ pháp lưu lại, phụng bồi Thượng Quan Như nhi ở tại trong nhà chiếu cố Tiểu Nguyệt nha. Người còn lại thì toàn bộ chạy tới đại hội luyện đan xem cuộc thi.

Cùng Vân Khê đoàn người đồng hành, còn có Tiêu Mạc Sanh Tiêu công tử.

Luyện đan đại hội náo nhiệt chưa bao giờ có, Luyện Đan Sư đến đây tham gia tranh tài luyện đan có ít nhất ngàn người, trong đó có một bộ phận là đến từ Luyện Đan Sư Đan Minh, bộ phận khác cũng là Luyện Đan Sư trải qua Đan Minh mời đến. Bởi vì tài nghệ luyện đan là trao đổi, cho nên phàm là Luyện Đan Sư cấp sáu có huy chương Luyện Đan Sư thì đều có tư cách tham gia, nhưng mỗi cái tổ chức luyện đan hoặc học viện đều có danh sách dự thi hạn chế nhất định, giống như là Vạn Hoàng học viện, nhân số dự thi nhiều nhất là ba người.

Cho nên lần chọn người tham gia đại hội luyện đan này, trừ Vân Khê ở ngoài, chính là Lam Mộ Hiên cùng Mộ lão, tổng cộng ba người. Về phần Vân Trung Thiên và Vân Thần Thụ hai người thì thuộc về Vân tộc, có danh sách khác, tổng thể mà nói, bọn họ tổng cộng có năm người tham gia đại hội tỷ thí luyện đan, kể từ đó, phần thắng cũng nhiều hơn một phần.

“Mau nhìn! Nghe nói nàng chính là người ở khảo hạch Luyện Đan Sư ngày hôm qua, đã luyện chế được vương phẩm đan dược, quả thực không phải là người......”

“Thật lợi hại như vậy? Vậy nàng quả thật không phải là người......”

Vân Khê đang lúc bị ánh mắt của mọi người làm lễ tẩy rửa, thì đã cất bước đi vào hiện trường đại hội luyện đan, đây là một quảng trường lới siêu cấp có thể chứa vạn người, bên tai nghe được cũng là những lời đồn đãi đem nàng”Phi nhân” hóa, làm cho nàng dở khóc dở cười.

Nàng nếu không phải người, vậy nàng là cái gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất