Đại sảnh khách sạn, tiếng người ồn ào.
Hai huynh muội Vân Khê chiếm một bàn, chọn chút thức ăn, không quên tuồn mấy món cho đám người Côn Luân lão giả.
“Khê Nhi, tại sao Côn Luân tiền bối khăng khăng muốn theo muội đi Vân tộc vậy? Ông ấy rốt cuộc là người phương nào?” Vân Trung Thiên cố ý hạ giọng nói.
Theo sự quan sát của hắn, tu vi Côn Luân lão giả không thấp, có thể nói là một đại tông sư, ra ngoài khai tông lập phái hoàn toàn không có vấn đề, nhưng đằng này ông lại nguyện ý trốn trong một cái không gian nho nhỏ, không thấy mặt trời, cố ý theo bọn họ đi Vân tộc. Nguyên do trong chuyện này làm cho người phải hoài nghi.
Vân Khê hướng tầm mắt về phía Ngọa Long Cư trong nhẫn trữ vật liếc một cái, không nói lời nào mà chỉ nhấc đũa trúc, chạm vào nước trà, lặng lẽ viết hai chữ trên mặt bàn.
Vân Trung Thiên thấy chữ, mi tâm nhảy lên, lộ ra kinh ngạc.
Cách đó không xa, cao thủ Vân tộc bắt đầu tiến vào đại sảnh, đi về phía hai người. Vân Khê đưa tay, nhanh chóng xóa đi vết chữ, cúi đầu cười một tiếng: “Dùng người thì không nên nghi người, nghi người thì không dùng người, bọn họ đã theo một nhà chúng ta vào sinh ra tử, trải qua khảo nghiệm sinh tử, ta nguyện ý tin tưởng bọn họ.”
Vân Trung Thiên vuốt cằm, trong mắt dần dần hiện lên ý cười, hắn vươn tay phất nhẹ qua tóc mai Vân Khê, chỉ một chút rồi lập tức thu về, động tác mềm nhẹ lông vũ thoảng qua: “Muội là muội muội của ta.”
Giọng nói tràn đầy tự hào.
Vân Khê mặc dù có chút bối rối vì lời của hắn, nhưng nhìn nụ cười tự hào kia, trong lòng cũng ngọt ngào.
“Sư huynh ngồi đây đi.” Khách nhân bàn bên cạnh vừa rời đi, lại có người mới tiến vào ngay, thật sự đúng lúc, chính là Vân Trung Thịnh và hai vị sư muội của hắn.
Vân Khê nghiêng đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt, còn tưởng mình nhìn lầm.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đồng hành cùng hai cô gái thanh xuân, từ từ cất bước mà đến, bạch y có thêu Đồ Đằng Vân tộc, không nhiễm bụi trần, áo lông gắn với mũ trùm trên đầu vai hắn, sắc thuần trắng của lông cáo càng làm nổi bật vẻ mặt hơi tái nhợt, thoáng nhìn như trong suốt oánh ngọc. Hắn vững vàng nện bước, tóc đen và áo bào trắng cùng nhau phiêu diêu trong gió, ưu nhã phiêu dật, quang hoa vô hạn.
Nếu không vì hai tiếng “Sư huynh” vừa nghe được, Vân Khê không thể tin người này chính là nam tử bị nàng đóng băng đêm qua, vừa quát tháo như sấm, tức giận điên cuồng. Phong tư bậc này, ưu nhã bậc này, rõ ràng là một quý công tử tao nhã vô hạn. Rõ ràng là hai người.
Nhận ra ánh mắt chăm chú của nàng, Vân Trung Thịnh quay đầu, tầm mắt lướt về phía nàng.
Đáy mắt vụt hiện sự thô bạo và lạnh lẽo, chỉ trong chớp mắt.
Hắn cực giỏi ẩn nhẫn, dù trong lòng hận Vân Khê vô cùng, nhưng không muốn lại vứt mặt mũi trước mắt mọi người nữa, hắn giữ phong độ tốt, không hề biểu hiện ra.
Thu hồi tầm mắt, hắn lẳng lặng ngồi xuống không nói một lời, giơ tay nhấc chân, khí phái quý công tử hiển thị rõ rệt.
“Sư huynh, muốn ăn gì không? Có muốn uống chén cháo nóng ấm thân hay không?”
“Sư huynh, uống trà nóng trước nhé?”
Hai vị sư muội ân cần thăm hỏi bên cạnh làm hai đầu lông mày Vân Trung Thịnh xẹt qua một tia phiền chán, nhưng chỉ bất động thanh sắc.
Vân Trung Thiên nhìn hắn một cái, đứng dậy đi tới trước mặt, ôn hòa cất lời: “Thịnh sư đệ, đêm qua là Khê Nhi lỗ mãng, hi vọng đệ không để trong lòng. Qua ít ngày nữa là đến thịnh hội Vạn Liên, nếu Thịnh sư đệ có thể bỏ qua, tại hạ nguyện giúp sư đệ một tay.”
Thần sắc Vân Trung Thịnh bề ngoài không có thay đổi rõ ràng, nhưng Vân Trung Thiên vẫn phát giác sự biến hóa hỉ nộ. Từ lãnh đạm từ từ chuyển thành vui mừng. Cuối cùng, hắn cười nhạt một tiếng, chắp tay hoàn lễ với Vân Trung Thiên hoàn lễ: “Thiên sư huynh nếu chịu tương trợ, tại hạ cầu còn không được, về phần chuyện đêm qua......”
Ánh mắt hắn thoáng nhìn hướng Vân Khê một cái: “Là tại hạ có lỗi trước, vào nhầm phòng của lệnh muội đây, chỉ là hiểu lầm, coi như thôi đi.”
“Như thế thì tốt! Không quấy rầy Thịnh sư đệ dùng cơm nữa.” Vân Trung Thiên cười một tiếng, trở lại chỗ ngồi.
Ngay lúc Vân Trung Thiên xoay người, ánh mắt Vân Khê và Vân Trung Thịnh không hẹn mà gặp.
Trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau đó, dưới đáy lòng Vân Khê đã nhận định, tiểu tử này tuyệt đối không dễ nói chuyện như bề ngoài, nói không thù là sẽ không thù, ai mà biết được trong bụng hắn giấu bao nhiêu ý đồ xấu xa để trả thù nàng chứ?
“Ca, thật ra thì huynh không cần làm như vậy.” Vân Khê áy náy nói, cao ngạo như huynh trường lại vì nàng mà xin lỗi thỏa hiệp với kẻ khác, trong lòng nàng khó chịu vô cùng.
Vân Trung Thiên nắm nhẹ tay nàng, lắc đầu khẽ cười: “Thịnh sư đệ là người thông tình đạt lý, muội đừng cố ý gây khó nhau làm gì. Nếu chỉ là hiểu lầm, cần gì phải để hiểu làm càng sâu? Dù sao sau này mọi người còn cần đi cùng nhau......”
Lời này không chỉ nói cho Vân Khê, đồng thời cũng là cho Vân Trung Thịnh nghe.
Vân Khê quay đầu, lần nữa giao mắt với Vân Trung Thịnh, trong đó đều có chút chần chờ, hiển nhiên lời Vân Trung Thiên nói đã có tác dụng.
“Ca, Vạn Liên thịnh hội huynh vừa nói là gì vậy?” Vân Khê đúng lúc chuyển đề tài.
“Vạn Liên thịnh hội......” Vân Trung Thiên vừa mở miệng, còn chưa nói xong, vị sư muội Vân Hạnh Hạnh đã đoạt lời của hắn: “Nói đến Vạn Liên thịnh hội, đó là dịp mừng năm mới tổ chức mỗi năm ở Vân tộc chúng ta, cũng là ngày trọng đại tổ chức tế điện tổ tiên Vân tộc đã khai sơn lập phái. Ngày này hàng năm, Vân tộc đều cử hành một trận tranh tài, người thắng cuối cùng có thể nhận cơ hội vào Cấm Cung tu hành mười ngày. Nghe nói trên tường Cấm Cung ghi lại rất nhiều võ công cao thâm tổ tiên Vân tộc truyền lại. Ai có thể vào trong đó tu luyện một ngày, tu vi nhất định tiến triển cực nhanh, cho nên rất nhiều người đều ngắm tới cơ hội ấy. Năm trước, người thắng cuộc chính là Tam ca của Thịnh sư huynh, cũng là Tam công tử của Cung chủ. Hàng năm huynh ấy đều triệu tập rất nhiều cao thủ, tạo một đội ngũ tranh tài khổng lồ làm trợ thủ, Tam công tử không thắng mới là lạ.”
“Không chỉ vậy, Vạn Liên thịnh hội thật ra chính là cơ hội để các con Cung chủ tranh thủ cơ hội biểu hiện tình cảm, vào lúc ấy, các vị công tử và tiểu thư đều thu phục vài cao thủ, giúp người ta dự thi. Nhưng trở thành người thắng chung cuộc, chẳng những có thể làm người nhà Cung chủ, còn được tiến vào tu hành mười ngày trong Cấm Cung, cớ sao không làm? Về phần những người khác, trừ phi có thể tập hợp đủ số lượng cao thủ tương trợ nhất định, nếu chỉ một người một ngựa, căn bản không thể thắng nổi.” Một vị sư muội khác nói.
“Cấm Cung?” Vân Khê như có điều suy nghĩ.
“Tuy nói Vạn Liên thịnh hội mở ra cho tất cả mọi người, nhưng nói cho cùng, chỉ có dòng chính huyết mạch như Cung chủ mới có tư cách tiến vào Cấm Cung, nói cách khác, cho dù người khác đoạt được số một, họ cũng là không thể vào.” Vân Trung Thiên tựa như đoán được suy nghĩ của Vân Khê, cố ý nhắc nhở.
Vân Khê chê cười: “Vậy không phải là treo đầu dê bán thịt chó à?”
“Sao ngươi dám nói như vậy? Vạn Liên thịnh hội là sự kiện trọng đại của Vân tộc chúng ta, thiêng liêng thần thánh bất khả xâm phạm, một người ngoài như ngươi có tư cách gì bình luận?”
“Tựu Dạ! Ngươi đừng xem thường con của Cung chủ, bọn họ đều có huyết thống ưu việt, thiên tư xuất chúng, không phải hạng đầu đường xó chợ. Chiến thắng ở thịnh hội chủ yếu phải dựa vào thực lực bản thân. Lấy sư huynh mà nói, công phu trong số huynh đệ tỷ muội có thể coi là số một số hai, chỉ do không có nhiều cao thủ tương trợ, cho nên mới để Tam công tử thắng. Nó không chứng tỏ bản lĩnh sư huynh kém người ta, mà là nhân thủ hữu dụng không bằng Tam công tử mà thôi.”
Hai vị sư muội tranh nhau nói.
Vân Khê âm thầm chê cười, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra, có thể ý tứ khinh miệt nơi đáy mắt quá rõ ràng, vẫn bị Vân Trung Thịnh phát hiện.
Mắt hắn xẹt qua vẻ lạnh lùng, hắn nâng chén, một hơi uống cạn nước trà.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về phòng thu thập thôi, cũng nên lên đường rồi.” Vân Trung Thiên hòa giải bầu không khí lúng túng, kéo Vân Khê rời khỏi đại sảnh.
Cũng không lâu sau, đoàn người tiếp tục lên đường.
Có lẽ lời hứa của Vân Trung Thiên có tác dụng, dọc đường đi, Vân Trung Thịnh cũng không làm khó dễ gì với Vân Khê cả, giống như chưa từng phát sinh bất cứ việc nào.
Hành trình bình an vô sự.
Trải qua thêm một ngày đường, đoàn người rốt cục cũng tới đại bản doanh Vân tộc.
Vân Khê từng thầm tưởng tượng vô số lần cảnh tượng Vân tộc ra sao, song lúc chứng kiến một màn trước mắt, nàng thật sự khiếp hãi khi nó hoàn toàn vượt quá cả trí tưởng tượng của mình.
Trước mắt là thềm đá vạn bậc, tạo hình từ đá cẩm thạch Bạch Ngọc, không vương một hạt bụi, làm người ta sinh ra cảm giác cao cao tại thượng.
Hai bên thềm đá, rễ cây tùng uốn lượn, cành lá xum xuê, trần đầy hương vị cổ xưa.
Trên cùng là cửa thành nguy nga sừng sững, tường thành cao vút ẩn vào mây, tựa như lên thẳng tới Thiên giới. Trên tường thành, mây mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều cung điện rải rác khắp nơi.
Đột nhiên, ánh mặt trời xuyên thấu mây mù, phủ xuống tường thành và thềm đá vạn bậc, mang theo ánh sáng màu vàng chói lòa đến kinh người.
Cảnh vật trước mắt Vân Khê chợt mở ra, phảng phất như đó là Thiên thành khổng lồ bao la, ảo ảnh trôi nổi, như đi vào cõi Tiên giới.
Rung động từ sâu trong nội tâm phát ra, thản nhiên sinh sôi.
“Đông đông đông ——”
Tiếng chuông trời từ xa xăm nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như tiếng gọi của viễn cổ, cũng tựa như của gió.
Vân Khê thoáng cái đã bị tiếng chuông làm thức tỉnh.
“Đừng sợ, đây là tiếng chuông chào đón của Vân tộc khi có người tới.” Giọng Vân Trung Thiên ôn nhu vang bên tai nàng.
“Đi thôi.” Lúc này, lấy Mặc Liên đại nhân cầm đầu, đoàn người nâng cước bộ bước lên thềm đá.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Vân Trung Thiên và Vân Khê cũng theo sát.
Cửa thành đã có người đứng chờ, thấy đám người Mặc Liên, lập tức nhiệt tình tiến tới nghênh đón.
“Mặc Liên đại nhân, Hồng Liên đại nhân...... Cuối cùng các vị đã trở về rồi, mấy vị này chính là cao tăng Phạm Âm tự Cung chủ mời à? Cung chủ đợi lâu rồi, mời các vị đại nhân cùng ba vị cao tăng theo tiểu nhân đi bái kiến Cung chủ trước đã.”
“Được, chúng ta đi.” Hồng Liên đáp.
Hoàng Liên đại nhân quay đầu, chần chờ nhìn Vân Khê một cái, do dự cất lời hỏi: “Cung chủ có có nói an trí Vân Khê như thế nào không?”
Người nọ cao ngạo nhìn lướt qua Vân Khê, cố ý cất cao giọng: “Cung chủ nói, gần đây công vụ bề bộn, không có thời gian gặp. Chờ Cung chủ rảnh rỗi sẽ truyền tới diện kiến.”
Tức là muốn gạt nàng sang một bên, ra oai phủ đầu chứ sao.
“Ca, xem ra không có chuyện của chúng ta ở đây đâu, không bằng huynh dẫn muội đi dạo một vòng đi.” Vân Khê nói.
“Tốt, chúng ta đi.” Vân Trung Thiên dắt tay nàng, hướng về bên trong thành.
“Chờ đã!” Người nọ la bọn họ lại, “Vân Trung Thiên, Cung chủ muốn gặp ngươi.”
Vân Trung Thiên chần chờ, Vân Trung Thịnh tiến lên, nói: “Thiên sư huynh, huynh cứ đi đi, ta sẽ thay huynh tiếp đãi lệnh muội thật tốt.”
Lời của hắn phân không rõ chân thành chỗ nào, nhưng theo tình huống trước mắt cũng đành làm như thế.
Vân Trung Thiên lo lắng nhìn Vân Khê, không quá yên tâm.
“Ca đi đi, muội không sao mà.” Vì để cho hắn yên tâm, Vân Khê khẽ cười.
“Chờ ta gặp Cung chủ rồi sẽ trở lại tìm muội ngay.” Giao hẹn xong, Vân Trung Thiên liền rời đi theo đoàn người. Vân Trung Thịnh đuổi hai sư muội tới chỗ khác, hiện trường chỉ còn lại có hai người Vân Khê và Vân Trung Thịnh.
Không khí bỗng trở nên quỷ dị.
Vân Khê biết, hắn rất nhanh sẽ lộ ra bộ mặt thật. Cái gì mà tiếp đãi thật tốt, có mà là trả thù nàng thật tốt ấy.
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi muốn trả thù ta kiểu gì, cứ việc nói thẳng, Vân Khê này chưa từng sợ ai cả.”
Vân Trung Thịnh cười nhẹ một tiếng, mấy phần tà khí, mấy phần thần bí: “Ai nói ta muốn trả thù ngươi chứ? Nếu đã đáp ứng Thiên sư huynh tiếp đãi ngươi, đương nhiên ta sẽ nói được làm được, há lại là cái loại tiểu nhân lời nói hành động khác nhau?”
“Trên mặt ngươi rõ ràng đang viết hai chữ, tiểu-nhân.” Vân Khê chỉ thẳng vào khuôn mặt đẹp trai mà tà tứ, vạch trần hắn một cách không khách khí.
“Ha ha ha...... Ngươi nói không sai! Thật sự ta rất muốn trả thù đây! Ngươi hại ta mất mặt như vậy, thù này không báo, làm sao ta có thể chịu được?” Tươi cười của hắn càng thêm tà tứ, làm cho người ta suy nghĩ không rõ ràng, “Nhưng mà, ta sẽ không bạo lực với ngươi hay lấy phương pháp trả thù ngu xuẩn nhất trên đời là lấy mạnh chế mạnh, mà sẽ dùng phương thức khác cơ, ngươi có dám nhận chiêu không?”
“Khích tướng sao? Sợ rằng chưa chắc đã có hiệu quả với ta.” Vân Khê cười lạnh.
Hắn cười cười lắc đầu, đột nhiên đưa tay, bày ra thủ thế, ưu nhã nói: “Lần đầu quang lâm Vân Thành, cứ để ta tới dẫn đường cho cô nương, thăm thú phong thổ Vân tộc một vòng.”
“Đi thì đi, sợ ngươi chắc?”
Dưới sự hướng dẫn của Vân Trung Thịnh, Vân Khê đi tới con đường phồn hoa nhất Vân tộc. Đập vào mắt là phục sức thống nhất tất cả mọi người đang mặc, một màu bạch y bồng bềnh, phảng phất như tiên nhân Thiên giới tụ hội. May mà trên người nàng cũng là bạch y, tuy có bất đồng, nhưng sẽ không nổi bật quá mức.
Bỏ ân oán giữa hai bọn họ qua một bên, Vân Trung Thịnh là một người nói cực kỳ nhiều, kiến thức lại uyên bác, rõ ràng mạch lạc, đến mỗi một chỗ đều tỉ mỉ giới thiệu phong cách cùng đặc sắc nơi đó cho nàng. Hắn giống như minh tinh được vạn người theo đuổi vậy, đâu đâu cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đám đông vây xem, không phải nhiệt tình chào hỏi thì chính là biếu tặng các loại lễ vật, mà hắn luôn tỏ ra khiêm tốn đáp lễ hoặc uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của đối phương, không hề ngạo mạn như những thiếu gia tầm thường. Điều này khiến Vân Khê phải thay đổi cái nhìn về hắn rất nhiều.
“Phía trước là Hương Lâu nổi danh Vân Thành, bên trong tụ tập rất nhiều văn nhân nhã sĩ đam mê thi từ ca phú, mỗi ngày đều sẽ có nhiều diễn xuất đặc sắc vào giờ này, không biết cô nương có hứng thú đi xem một cái hay không?” Vân Trung Thịnh chỉ vào một nhà khách phía trước tựa như Vân Lai tiểu lâu, tiếp tục giới thiệu.
“Được, xem một chút cũng chẳng sao.” Vân Khê không suy nghĩ nhiều đã theo hắn vào Hương Lâu.
Sau khi hai người bọn hắn tiến vào không lâu, nam nam nữ nữ theo đuôi phía sau cửa bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
“Cô gái vừa nãy là ai? Giữa ban ngày ban mặt lại dẫn Thịnh công tử của chúng ta vào Hương Lâu, không phải là muốn dạy hư Thịnh công tử sao?”
“Thịnh công tử nói đó là khách quý, lần đầu tiên tới Vân tộc. Không ngờ lần đầu tới đã khẩn cấp vào Hương Lâu rồi, đáng xấu hổ!”
“Thịnh công tử sao lại đi cùng loại nữ nhân này chứ? Lúc trước ta còn nghĩ nàng là cô nương thuần khiết tốt đẹp, không ngờ nhìn nhầm, loại con gái mà ban ngày ban mặt vào Hương Lâu, có thể trong sạch chỗ nào chứ?”
“......”
Đáng tiếc Vân Khê không nghe được những tiếng nghị luận đó, đương nhiên cũng không biết Hương Lâu có cái gì không ổn, ở trong đầu của nàng, ấn tượng về Hương Lâu còn ở trong lời Vân Trung Thịnh miêu tả: “Vùng đất tụ tập rất nhiều văn nhân nhã sĩ đam mê thi từ ca phú”.
“Thịnh công tử? Khách hiếm khách hiếm a!” Đến khi Vân Khê đã theo Vân Trung Thịnh tiến vào Hương Lâu rồi, một nam tử trẻ tuổi đi ra ngoài đón chào, diện mạo thanh tú, rất đẹp, bộ dạng nhiều lắm là hai mươi, ánh mắt nhìn Vân Khê giống như đang đánh giá gì đó.
“Vị cô nương này là khách quý của Vân tộc, lần đầu đến Vân Thành, hết thảy đều không quen. Cậu mau tìm mấy vị thông hiểu thi từ ca phú tới để giới thiệu cho Vân Khê cô nương sự phong nhã của văn nhân Vân Thành đi. Cần phải lưu cho Vân Khê cô nương một ký ức cả đời khó quên đấy.” Vân Trung Thịnh cười nói. (TND: Anh nhà mà biết chị có ký ức khó quên kiểu này, nhất định dìm cả Vân Thành ngập trong dấm chua mất =]])
Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc chỉ một chút, rất nhanh đã hiểu ra, nhiệt tình chào hỏi: “Không thành vấn đề, tiểu nhân nhất định đưa những người ưu tú nhất trong Hương Lâu đến chỗ Vân Khê cô nương.”
“Tốt, đây là ngân lượng, nhất định phải cho Vân Khê cô nương tận hứng, nếu không, cẩn thận ta quay lại sai người hủy toàn bộ Hương Lâu của ngươi đi.” Vân Trung Thịnh ném một tá ngân phiếu cho nam tử trẻ tuổi, nửa thật nửa giả uy hiếp.
Nam tử trẻ tuổi lại ngẩn ra, vội vàng bảo đảm, gật đầu lia lịa: “Thịnh công tử xin yên tâm, Hương Lâu mở cửa làm ăn, lấy chữ tín làm đầu, nhất định có thể làm cho khách nhân vừa lòng.”
“Hi vọng như thế.” Vân Trung Thịnh nhếch môi cười một tiếng, quay đầu nói với Vân Khê, “Quý phủ của ta còn có việc, đi xử lý trước đã, lúc sau ta sẽ phái người tới đón cô, hưởng thụ cho tốt đi nhé.”
Vân Khê khẽ nhướn đuôi lông mày, cảm giác có chút gì đó không đúng, bởi vì kể từ khi vừa tiến vào Hương Lâu, nàng đã không ngừng tiếp nhận không ít mị nhãn từ năm nam tử trẻ tuổi bên kia, làm cho cả người đều nổi da gà.
Nơi này thật sự là chỗ cho văn nhân nhã sĩ?
Không để nàng suy nghĩ nhiều, nam tử trẻ tuổi đã nhiệt tình dẫn nàng vào một phòng khách.
Phòng này khá là thanh nhã, có bàn có ghế, có đàn có tiêu, còn có...... một cái giường lớn.
“Cô nương, không biết ngài có đặc thù ham mê gì không?” Nam tử trẻ tuổi cười hỏi.
“Cái gì gọi là đặc thù ham mê?” Vân Khê khó hiểu.
Nam tử trẻ tuổi suy nghĩ một chút, uyển chuyển hỏi lại: “Thí dụ như, ngài thích khẩu vị nặng, hay là thanh tân một chút?”
Hóa ra là gọi thức ăn.
“Cuộc sống trước kia ăn thanh đạm nhiều rồi, thỉnh thoảng đổi lại khẩu vị nặng một chút cũng không tồi. Lấy khẩu vị nặng đi.” Cách gọi thức ăn ở nơi này thật đặc biệt nha, Vân Khê liếm liếm đầu lưỡi.
Nam tử trẻ tuổi tỏ vẻ hiểu rõ, cười đến hèn mọn, tiếp tục hỏi: “Vậy ngài một lần muốn bao nhiêu?”
Bụng đúng lúc kêu lên một tiếng, Vân Khê sờ sờ bụng nói: “Ta hơi đói rồi, ngươi có bao nhiêu thì mang hết lên, càng nhiều càng tốt.”