Edit: Thùy DươngBeta: Tiểu MộngVân Khê hoài niệm lại những việc đã trải qua, con ngươi đen mĩ lệ bịt kín một tầng hơi nước. Vân Trung Thiên ngưng mắt nhìn nàng, nổi lên đau lòng, nắm tay nàng vô ý thức dùng sức, im lặng an ủi.
Chính điện Vân Huyễn điện, đàn sáo nhộn nhịp, ca múa mừng cảnh thái bình.
Hôm nay Tổng tuyển Thánh nữ, người có mặt, trừ ba mươi mấy cô gái vừa độ tuổi tham gia Tổng tuyển Thánh nữ ở ngoài, còn lại những cao thủ trọng yếu của Vân Huyễn điện hết thảy tề tụ một đường, bàn luận việc trọng đại.
Ngoài ra, còn có mặt những cao thủ đến từ Vân tộc Nội Tông, tổng cộng có ba vị nhân vật cấp quan trọng, một người trong đó chính là sư phụ của Vân Trung Thiên -Vân Thường Lan, hai người khác một nam một nữ, nam tử trên mặt mang mặt nạ màu bạc, có chút thần bí; nữ tử tuổi so sánh với hai vị cao thủ khác muốn lớn hơn một vòng, nàng ngồi ở gần nhất vị trí ngồi của cung chủ, trên cao nhìn xuống, hiển lộ rõ ràng thân phận của nàng cùng với người khác bất đồng.
Ba vị cao thủ phía sau, chia ra đứng vừa đến hai gã tùy tùng, trong đó phía sau nam tử mang mặt nạ bạc là một nam tử cũng mang mặt nạ bạc, hai người trên người phiêu tán một loại khí chất đặc biệt, trong lúc lơ đãng liền thu hút ánh mắt của mọi người, như tiên như mị. Lần này hai người dung thân với đa số nữ tử trong Vân Huyễn điện chánh điện, làm cho hiện trường tăng thêm dương cương cùng thanh tân nhã trí (lịch sự tao nhã), làm trước mắt mọi người không khỏi sáng ngời.
Trong đó nữ tử lớn tuổi kia, tên gọi Vân Lâm Chi, người ta gọi là Chi trưởng lão, ở bên trong Nội Tông cao thủ được hưởng danh dự nhất định. Sau khi quét một vòng xung quanh, nàng biểu lộ không kiên nhẫn: “Thời gian đã tới, Tổng tuyển Thánh nữ có thể bắt đầu.”
Trên mặt Cung chủ che một tấm vải trắng, khiến khuôn mặt trở nên hư hư thực thực, không nhìn thấy dung mạo phía dưới, có thể tưởng tượng nếu không có khăn che dung mạo xấu xí thì thật là chuyện bi thảm đến cỡ nào.
Nghe được lời nói của Chi trưởng lão…, cung chủ gật đầu với nàng, đứng dậy: “Bổn tọa tuyên bố, Tổng tuyển Thánh nữ chính thức bắt đầu!”
Ca múa tản đi, đám nữ tử dự thi rối rít tụ lại trong đại điện, phục sức giống nhau, tinh thần lại khác nhau. Những cô nương này bàn về khí chất bàn về tướng mạo, bất kể là ở Vân tộc, hay là trong cả Long Tường đại lục, cũng là trong trăm có một, chỉ là có chút người tự tin mười phần, có ít người tâm tình thấp thỏm, có ít người thoạt nhìn không có gì tự tin.
Tổng tuyển Thánh nữ, sắp chọn lựa ra trong ba mươi mấy nữ tử ở nơi này, sau đó mang đến Vân tộc Nội Tông, tiếp nhận sự bồi dưỡng từ nội tông cao thủ, trở thành người thừa kế Vân tộc -cung chủ kế nhiệm. Đây là một con đường tắt, một con đường thênh thang, tiền đồ sáng lạn, môt khi được chọn trúng trở thành Thánh nữ, như vậy người này ngày sau tiền đồ chính là cẩm tú quang minh
(vinh quang sáng lạn)!
Cho nên, có một số người mặc dù tự mình hiểu rõ, bản thân không thể nào được chọn trở thành Thánh nữ, vẫn là chịu không nổi hấp dẫn cực lớn này, đến đây ứng tuyển.
Trong ba mươi mấy nữ tử dự thi, cũng bao gồm mấy vị nữ nhi thân sinh của cung chủ, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư cùng Bát tiểu thư, các nàng bốn người xếp vào vị trí hàng giữa đội ngũ, những nữ tử khác thì coi bốn người bọn nàng làm trung tâm, tư thế sao vây quanh trăng, vây quanh bốn nàng.
Ở trong tất cả nữ tử dự thi, bốn người các nàng là được xem trọng nhất, bởi vì trên người các nàng chẳng những truyền thừa huyết mạch tốt đẹp trên người cung chủ, hơn nữa mỗi người đều thân mang tài nghệ cùng tuyệt kỹ, có thể đảm đương vị trí Thánh nữ.
Sau khi cung chủ tuyên bố Tổng tuyển Thánh nữ bắt đầu, tất cả mọi người tâm trạng kìm hãm, đợi chờ cung chủ tiếp tục tuyên bố nội dung hôm nay tranh tài .
“Chờ một chút! Người tham gia Tổng tuyển Thánh nữ còn chưa đến đông đủ, hiện tại lại bắt đầu, có phải hơi sớm hay không?” Một thanh âm chen vào, người nói chuyện chính là Vân Thường Lan, sư phụ của Vân Trung Thiên.
Vân Thường Lan tuổi trên dưới năm mươi, mới tiến vào nội tông không lâu, chính là cao thủ trẻ tuổi nhất có tiềm lực nhất trong nội tông cao thủ, nàng lần này hy sinh tính mạng đến đây chủ trì Tổng tuyển Thánh nữ, trong tư tâm hy vọng có thể giúp đồ nhi nàng một tay, giúp đỡ muội muội đồ nhi thượng vị, trở thành Vân tộc Thánh nữ đời tiếp theo. Về công về tư, nàng cảm thấy là một chuyện tốt.
“Lan tỷ tỷ, lúc trước chúng ta bàn bạc giờ tốt đã đến, cho dù có người còn chưa tới, chúng ta cũng không thể không hủy bỏ tư cách tranh tài của nàng. Trong tình cảnh quan trọng như này, nàng ta đến trễ, có thể thấy được nàng ta đối với Tổng tuyển Thánh nữ là không coi trọng, chính là hành động khinh nhờn. Bổn tọa tuyệt không cho phép người như thế tham gia Tổng tuyển Thánh nữ!”
Cung chủ cùng Vân Thường Lan từng là quan hệ sư tỷ muội đồng môn, cho nên xưng hô nàng là Lan tỷ tỷ, bất đồng chính là, Vân Thường Lan đi nội tông, mà cung chủ lưu tại Vân Huyễn điện, trở thành cung chủ đương nhiệm.
Chỉ tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu
(tư tưởng không giống nhau thì hành động cũng khác nhau), các nàng nhất định không chung đường.
Vân Thường Lan nhíu mày, không vui nói: “Vân Khê sở dĩ không có đến đúng hạn, sợ là có người cố ý ở nửa đường ngáng chân nàng, không muốn làm cho nàng đúng hạn đến nơi.”
“Lan tỷ tỷ, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là bổn tọa phái người đi trước ngăn trở nàng?” Sắc mặt Cung chủ đột nhiên lạnh.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Hai người tranh phong đối lập.
Chi trưởng lão cúi đầu ho một tiếng, cắt lời hai người rất đúng lúc, lạnh lùng nói: “Thời gian đã đến, phàm là người đã trễ cũng không có tư cách tiếp tục tham gia trận đấu, cứ định như vậy!”
Nàng giải quyết dứt khoát, chẳng khác gì là chặt đứt đường lui của Vân Khê .
Vân Thường Lan nhíu mày, tranh cãi nói: “Chi trưởng lão, có thể đợi thêm chốc lát nữa được không? Tin tưởng cuối cùng một người rất nhanh đến.”
“Lan trưởng lão, ngươi che chở người này như thế, chẳng lẽ có tâm tư riêng?” Chi trưởng lão châm chọc hừ lạnh, nàng xem, Vân Thường Lan tuổi vẫn còn ít, tư lịch
(sự trải nghiệm) nông cạn, lại có thể ngồi ngang hàng cùng nàng, bị sai phái tới cùng nhau làm sứ giả Tổng tuyển Thánh nữ, trong nội tâm nàng bất bình.
“Tâm tư riêng?” Vân Thường Lan không vui nói, “Chi trưởng lão, ngươi chớ nên ngậm máu phun người! Ta Vân Thường Lan đang được ngồi thẳng ngang hàng, tại sao lại nói tư tâm? Nếu nói là tư tâm, bốn nữ nhi cung chủ hôm nay cùng nhau tham gia Tổng tuyển Thánh nữ, mà cung chủ vội vã tuyên bố tổng tuyển cử bắt đầu, không muốn chờ người đến sau, đây mới là có tư tâm. Nàng không phải là sợ có những người khác đến, cướp đi cơ hội con gái nàng sao?”
“Lan tỷ tỷ, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ là đã tôn trọng người rồi, đừng tưởng rằng bổn tọa thật sự sợ ngươi. Tốt, để tránh sinh nghi, bổn tọa sẽ cho ngươi thời gian một chén trà, nếu trong thời gian một chén trà, vẫn không có người nào đến, như vậy đến lúc đó Tổng tuyển Thánh nữ phải bắt đầu.” Cung chủ cắn răng nói, bất quá là một chén trà thời gian, nàng bố trí mấy đường trở ngại nhất định có thể kéo Vân Khê, làm cho nàng nghĩ đến cũng không tới được.
“Vậy đa tạ.” Vân Thường Lan ánh mắt ra hiệu hướng về hai gã cao thủ phía sau đưa, “Đi xem một chút, người rốt cuộc có tới không?”
“Không cần nhìn, ta đã tới.” Không đợi hai vị cao thủ tiến lên xem xét, Vân Khê cất bước đi vào đại điện.
Cả trên đại điện, ánh mắt của mọi người, ở nơi này thời khắc này, nhất tề tập trung vào trên người Vân Khê. Nàng bình tĩnh cất bước mà đến, thân thủ nhẹ nhàng, đai lưng bên hông kèm theo bước tiến của nàng, như mây ngũ sắc xuyên qua trời xanh. Khi nàng ngước mắt nhìn về người đại điện chủ vị, trong con ngươi mĩ lệ trong nháy mắt phát tia sáng vạn trượng, nàng nhợt nhạt mỉm cười, tao nhã, thùy mị, tuyệt thế vô song!
Nam tử mang mặt nạ ngồi ở đại điện bên phải từ sau khi tiến vào đại điện vẫn chưa từng nói một câu, thủy chung im lặng là vàng, mà giờ khắc này, hắn tư thế ngồi biếng nhác thoáng cái căng thẳng, từ trong mặt nạ bạc lộ ra một đôi mắt thật chăm chú ngó chừng gương mặt Vân Khê, cảm xúc không biết tên đảo quanh trong hốc mắt hắn.
Nam tử phía sau hắn cũng nhìn Vân Khê, trong mắt mỉm cười.
Vân Khê không có lưu ý đến ánh mắt của bọn họ, chẳng qua là thẳng tắp nhìn cung chủ, từng bước đi lên trước, cách mười bước chân trong đại điện dừng lại.
“Xin lỗi, trên đường gặp phải một chút chuyện, phiền toái cho nên trì hoãn thời gian.”
“Chuyện phiền toái?” Cung chủ giọng nói có chứa mùi vị giễu cợt đắc ý, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra nồng đậm hận ý.
“Đúng vậy, chuyện phiền toái. Bất quá, những chuyện phiền toái này cũng đã bị ta nhất nhất giải quyết. Ta còn muốn cảm tạ cung chủ cho ta một chén trà thời gian.” Vân Khê ngọt ngào mỉm cười, song cái nụ cười này đủ để cung chủ giận đến hộc máu.
Chuyện phiền toái toàn bộ giải quyết...... Chẳng lẽ nói......
Cung chủ âm thầm suy nghĩ, không tiếng động nhìn chằm chằm Vân Khê, sát ý từ từ nổi lên.
Chi trưởng lão là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khê, đánh giá nàng giây lát, sau đó tầm mắt của nàng rơi vào trên người đoàn người Hách Liên Tử Phong: ” Mấy vị là người phương nào?” Trên người bọn họ không có mặc phục sức Vân tộc, cho nên dẫn tới sự chú ý của nàng, về phần Vân Trung thiên, hắn tự động thối lui đến một bên đại điện, Vân Trung Thịnh thì không tiến vào đại điện, hắn thừa dịp nhân cơ hội đi tìm kiếm thi thể phụ thân.
Nhị chưởng quỹ tiến lên một bước, đưa thư mời lên: “Tại hạ là Nhị chưởng quỹ Thịnh Bảo trai, nhận được lời mời cung chủ, đặc biệt tới xem Tổng tuyển Thánh nữ thịnh hội.”
Hắn nghiêng người, hướng về Hách Liên Tử Phong, cung kính vuốt cằm, giới thiệu nói: “Vị này là chủ tử tại hạ, Hách Liên công tử.”
Cung chủ chính xác nhận ra Nhị chưởng quỹ, thấy hắn hướng về phía một gã nam tử trẻ tuổi thái độ cung kính như thế, nàng không khỏi giật mình. Nhị chưởng quỹ Thịnh Bảo trai, đây chính là đại nhân vật cao cấp ở Long Tường đại lục, người ta gọi là nhện độc, ngay cả nàng cũng sợ hãi ba phần. Hắn như vậy mà đối với một người nam tử tuổi còn trẻ thái độ khiêm nhường như thế, đủ thấy nam tử này thân phận nhất định không tầm thường.
Nàng tinh tế đánh giá Hách Liên Tử Phong một phen, cảm giác thấy trên người hắn hơi thở cường đại, lần nữa giật mình. Nàng không dám tùy ý thử dò xét thực lực của đối phương, cho nên khách khí khoát tay nói: “Hoan nghênh mấy vị khách quý, mấy vị khách quý có thể giá lâm Vân tộc ta, bổn tọa hết sức vinh hạnh. Người, ban thưởng ghế ngồi!”
Chi trưởng lão cũng ở đó quan sát Hách Liên Tử Phong, ánh mắt khôn khéo híp lại, phóng ra tinh thần lực, muốn thử dò xét thực lực chân chánh của hắn. Ai ngờ, Hách Liên Tử Phong cũng không thèm nhìn tới nàng một chút, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái.
Chỉ một thoáng, Chi trưởng lão chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, có một sức mạnh nào đó đổ ập xuống áp lên, thân hình nàng lay động mấy cái, hai tay vững vàng nắm phía dưới chiếc ghế, lúc này mới tránh khỏi nàng từ chỗ ngồi rơi xuống.
“Ngươi......” Sắc mặt Chi trưởng lão trắng bệch, hoảng sợ nhìn Hách Liên Tử Phong, mãnh liệt nuốt nước miếng.
Trong đại điện, cao thủ cũng không có nhận thấy được giữa hai người âm thầm đấu, cho nên đối với phản ứng khác thường của Chi trưởng lão tỏ vẻ khốn hoặc (không biết làm thế nào), cung chủ, Vân Thường Lan cùng nam tử mang mặt nạ thì khác, đều là cao thủ, bọn họ làm sao có thể không phát hiện ra?
Cung chủ âm thầm vui mừng, may là mình thông minh cẩn thận, không có tùy tiện đi dò xét thực lực của đối phương, nếu không kết quả cũng sẽ giống như Chi trưởng lão một loại. Nam tử mang mặt nạ thâm sâu đưa mắt nhìn Hách Liên Tử Phong một cái, rất nhanh, hắn lại đem tầm mắt thu hồi đến trên người Vân Khê, ánh mắt tham lam dường như muốn đem Vân Khê thu nạp vào trong, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Vân Thường Lan thản nhiên nhìn Hách Liên Tử Phong một cái, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tốt lắm, nếu người đã đến đông đủ, chúng ta có thể bắt đầu.”
Tổng tuyển Thánh nữ từ đó, mới xem như chân chính bắt đầu.
Nội dung chung của Tổng tuyển Thánh nữ chia làm ba hạng, hạng thứ nhất là thi văn, hạng thứ hai thi võ, cuối cùng hạng nhất chính là dùng đá thử máu tiến hành kiểm nghiệm cuối cùng. Thông qua ba hạng mục nội dung khảo hạch này, người cuối cùng thắng được, chính là một đời Thánh nữ mới!
Trận đầu là thi Văn.
Tham gia Tổng tuyển Thánh nữ nhân số tổng cộng là ba mươi sáu người, Vân Khê xếp hạng cuối cùng.
“Tổ tiên Vân tộc ta từ khi khai sáng tới nay, người tài xuất hiện lớp lớp, uy chấn Long Tường đại lục, cẩn thận tính ra có ít nhất hai mươi vị thành tựu phi phàm Vân tộc đời trước tên, cùng với sự thành tựu của bọn họ cùng sự tích......”
Đây là đề thi thứ nhất dự thi tuyển thủ Văn.
Vân Khê tại chỗ đoán ra, thì ra là cái gọi là thi Văn chính là lịch sử đề, lịch sử Vân tộc.
Kháo, cái này không phải làm khó nàng sao? Nàng mới đến Vân tộc bao lâu, làm sao có thể hiểu rõ tư liệu lịch sử có liên quan tới Vân tộc nhiều như vậy?
Trước đó, nàng đã từng hỏi thăm qua huynh trưởng, đáng tiếc sau khi Hách Liên Tử Phong xuất hiện, nàng không có cơ hội cùng huynh trưởng gặp mặt, cho nên cũng bị trì hoãn. Hiện tại tốt rồi, chẳng khác gì là hiện trường ngẫu hứng phát huy, có thể là như thế nào thì như thế.
Vị tuyển thủ thứ nhất dự thi đối đáp trôi chảy, giành được tiếng vỗ tay cả điện.
Ngay sau đó vị thứ hai, vị thứ ba, vị thứ tư...... Cho đến thời điểm tới phiên Vân Khê, vấn đề về Vân tộc lịch sử càng lúc càng khó khăn, càng lúc càng lạnh cửa, làm khó không ít tuyển thủ dự thi.
Vân Khê đáy lòng có chút chột dạ, ngay cả những người sinh trưởng ở địa phương Vân tộc không trả lời được vấn đề, nàng thì càng thêm không trông cậy vào. Hiện tại nàng chỉ gửi hi vọng ở thi võ cùng cuối cùng hạng nhất thử máu Thạch rồi, chỉ có hai hạng này, nàng có thể nắm chắc phần thắng.
“Vân Khê, đến ngươi.”
Vân Khê nghe vậy, dạo bước đi tới trong đại điện, chờ trực tiếp bị loại bỏ.
“Đề mục của nàng, để ta ra đi.” Nam tử mang mặt nạ đột nhiên đứng lên, cắt đứt lời của quan khảo hạch sắp ra đề mục. Thanh âm của hắn hơi trầm thấp, nhưng lại không mất độ mạnh yếu cùng vang, truyền vào trong tai người, thật giống như nước suối róc rách trong khe suối hang sâu, dễ nghe êm tai.
Chi trưởng lão cùng Vân Thường Lan nhất tề biểu lộ kinh ngạc, trong ấn tượng của các nàng, Trúc trưởng lão cho tới bây giờ đều trầm mặc ít nói, hắn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ cùng những cao thủ nội tông khác kéo bè kết phái, cũng rất ít lui tới, mọi việc hắn đều lo liệu trung lập, bất thiên bất ỷ
(không thiên vị). Lần này nội tông trưởng lão hội nhất trí quyết định để cho hắn đi cùng hai người các nàng đi trước, đảm nhiệm người chủ trì Tổng tuyển Thánh nữ lần này, chính là bởi vì tác phong bất thiên bất ỷ của hắn.
Hắn lúc này đứng ra, yêu cầu ra đề mục cho Vân Khê, chẳng lẽ là muốn cố ý làm khó nàng?
Cơ hồ trong lòng mỗi người cũng đều nghĩ như vậy, trừ điều đó ra, các nàng thật sự không nghĩ ra được, Trúc trưởng lão đến tột cùng đứng ra là vì cái lý do gì.
“Nếu Trúc trưởng lão nguyện ý tự mình ra đề mục, vậy không còn gì tốt hơn.” Chi trưởng lão hướng về phía quan khảo hạch ra đề mục gật đầu ý bảo, Vân Thường Lan cũng tỏ vẻ đồng ý, về phần ý kiến của Cung chủ, đối với các nàng mà nói, cũng không trọng yếu.
Trúc trưởng lão cất bước, từ từ đi về phía Vân Khê, ánh mắt của hắn rất chuyên chú, trong sóng mắt có thứ cảm xúc đặc biệt gì đó đang nhảy nhót.
Vân Khê kinh ngạc nhìn Trúc trưởng lão, nàng đang suy đoán dụng ý chân chính của đối phương, bọn họ chẳng bao giờ gặp mặt, đối phương vì sao phải tự mình ra đề mục thi cho nàng đây? Chẳng lẽ nàng từng trong lúc vô tình đắc tội qua hắn, mà mình không biết?
Rốt cục, hắn đứng lại, cách nàng ba bước.
Hắn mở miệng hỏi: “Ngươi cũng đã biết, Vân tộc chúng ta có một bộ phận người được gọi là cấm kỵ nhất tộc?”
Vân Khê im lặng gật gật đầu, càng thêm hoài nghi dụng tâm của đối phương.
“Vậy ngươi nhất định cũng biết lai lịch cấm kỵ nhất tộc?”
Vân Khê lần nữa gật đầu, hắn rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Là muốn đem thân phận cấm kỵ nhất tộc của nàng tới công kích nàng sao?
“Chúng ta đều biết, cấm kỵ nhất tộc sở dĩ được gọi là cấm kỵ nhất tộc, là bởi vì thủ lĩnh của nó, cũng từng là niềm kiêu ngạo của Vân tộc chúng ta – Vân Huyên, dẫn theo các tộc nhân nguyện ý đi theo của nàng rời đi Vân tộc. Bọn họ ở ngoài Vân tộc khai sáng một thế giới mới của mình, trở thành cái đinh trong mắt Vân tộc, cho nên cao tầng Vân tộc gọi những người này là cấm kỵ nhất tộc, còn hạ lệnh toàn tộc, phàm là cấm kỵ nhất tộc, người gặp người giết!”
Đây là một phần lịch sử Vân tộc, mọi người tại chỗ cơ hồ đều biết chuyện thực, hắn đem việc này nói ra, rốt cuộc là dụng ý gì?
Trúc trưởng lão dưới mặt nạ đẹp mắt môi vẽ ra hình dạng một độ cong nhỏ bé, tiếp tục nói: “Những điều này là do mọi người đều biết chuyện thực, không có ý gì mới, nhưng mà chỉ có phần nhỏ nhân tài biết vào thời điểm Vân Huyên rời đi Vân tộc, bên người mang đi một số lượng lớn bảo tàng. Đống bảo tàng kia lúc ấy chiếm một phần ba tài phú Vân tộc, cao tầng Vân tộc biết được tin tức kia, thì càng thống hận Vân Huyên, thề phải tiêu diệt hết thảy người cấm kỵ nhất tộc, trảm thảo trừ căn, đoạt lại bảo tàng!”
Trong đại điện dấy lên một chút tiếng than sợ hãi, như lời hắn nói, trong tất cả người đang ngồi, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay số ít nhân tài biết đoạn lịch sử này.
“Trúc trưởng lão, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Chi trưởng lão đứng bật dậy, muốn cảnh cáo hắn, đáng tiếc Trúc trưởng lão cũng không để ý tới.
“Cao tầng Vân tộc vì muốn tìm tung tích nhóm bảo tàng này, bọn họ nhọc lòng, quanh năm chinh chiến, muốn tiêu diệt cấm kỵ nhất tộc, đáng tiếc chính là, đã trải qua mấy trăm mấy ngàn năm, bọn họ cũng không có thành công.” Trúc trưởng lão tiếp tục làm theo ý mình, nói tiếp, “Cho đến mười mấy năm trước, có người bán đứng cấm kỵ nhất tộc, đưa chỗ ẩn thân bọn họ thông báo cho cao tâng Vân tộc...... Cũng chính là cung chủ lúc ấy mới vừa đảm nhiệm không lâu, bản thân cung chủ......”
Trúc trưởng lão ánh mắt sắc bén đột nhiên khóa ở trên người cung chủ, làm cho cả người cung chủ run lên, lông măng quanh thân dựng lên: “Trúc trưởng lão, hiện tại hẳn là thời điểm ngươi ra đề mục, tán gẫu những thứ chuyện cũ năm xưa này làm cái gì?”
“Tốt như vậy, vấn đề của ta chính là......” Trúc trưởng lão quay đầu lại, sâu sắc nhìn chăm chú vào Vân Khê, hỏi, “Cung chủ rốt cuộc thi triển thủ đoạn gì trong vòng một ngày tiêu diệt cấm kỵ nhất tộc, giết chết cấm kỵ nhất tộc bao gồm cụ già sức yếu phụ nữ và trẻ em mấy trăm miệng ăn ở bên trong?”
Vấn đề của hắn như sấm sét giữa trời quang, ở trong đại điện nổ tung!
Mọi người phảng phất có thể tưởng tượng ra hình ảnh chém giết tiêu diệt vô cùng thê thảm, bao nhiêu người già sức yếu, phụ nữ và trẻ em chết ở dưới kiếm cao thủ Vân tộc, bao nhiêu máu tươi nhiễm đỏ đất đai, hợp dòng thành sông......
Thật là tàn nhẫn!
Cung chủ phủi đất một chút từ chỗ ngồi đứng lên, nắm chặc hai đấm, để lộ sự tức giận của nàng giờ phút này.
“Trúc trưởng lão, ngươi đến tột cùng là có ý gì?”
“Hôm nay chính là Tổng tuyển Thánh nữ, bất kỳ một người nào sắp trở thành Thánh nữ tuyển thủ, đều nên biết đoạn lịch sử chân thật này. Thân là Thánh nữ, cũng có thể học hỏi để trở thành một cung chủ được người tôn kính như thế nào. Ta hỏi cái vấn đề này, chính là muốn thi nghiệm khảo nghiệm nàng, đến tột cùng có thể trở thành cung chủ năng lực quyết đoán giết người không chớp mắt hay không!”