Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 167: Phụ tử tắm rửa

Edit: Tiểu Miêu Nữ & Tiểu Mộng

Beta: Tiểu Mộng

Ca ca không cho đi!

Tiểu Nguyệt Nha hướng về phía phụ thân, vừa muốn đi theo lại vừa không dám chống đối lời của ca ca,bộ dáng khả ái quấn quít, thấy vậy Long Thiên Tuyệt muốn hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt phấn nộn nhỏ bé, hắn liền làm như vậy.

Tiểu Mặc thấy phụ thân sắp dao động tinh thần, vội vàng lôi cánh tay phụ thân, rời xa muội muội cùng cữu cữu: “Phụ thân, mẫu thân có chuyện muốn con nói cho người biết, rất bí mật, không thể để cho những người khác nghe được!” Mắt nhỏ linh động như có như không chăm chú hướng đến trên người Vân Trung Thiên, ý tứ kia chính là chỉ Vân Trung Thiên là người khác.

Vân Trung Thiên dở khóc dở cười, biết tiểu tử nhất định là muốn cùng phụ thân bé mật báo, sợ hắn ngăn cản, cho nên mới thần thần bí bí mà nghĩ muốn tránh hắn ra, thật là……

“Tốt lắm, tốt lắm, ta trước mang theo Tiểu Nguyệt Nha đi phòng khách nghỉ ngơi, phụ tử các ngươi liền hảo hảo hàn huyên một chút đi.” Nói xong, Vân Trung Thiên ôm Tiểu Nguyệt Nha rời đi đại sảnh.

Long Thiên Tuyệt tầm mắt đuổi theo nữ nhi không rời, nhưng là nghe nhi tử nói có lời của Khê Nhi hấp dẫn, hắn vừa khẩn cấp vừa nghĩ phải biết được tình trạng gần đây của Khê Nhi, rất nhanh đem tầm mắt thu trở lại.

“Mẹ con muốn con nói cái gì? Mau mau nói cho phụ thân!”

Tiểu Mặc như tên trộm ngó chừng nhìn quanh chốc lát, vẫn cảm thấy không yên lòng, lôi kéo phụ thân đi ra ngoài: “Tai vách mạch rừng, chúng ta hay là trước đi tắm đi.”

Long Thiên Tuyệt khóe miệng vừa kéo, tiểu tử thần thần bí bí, rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ thời điểm tắm rửa, sẽ không sợ tai vách mạch rừng?

Hai phụ tử khó có được thời gian một mình chung đụng, Long Thiên Tuyệt liền thuận theo ý của bé, tùy ý bé lôi kéo mình chạy tới hồ tắm chuyên dụng của hắn.

Hai phụ tử cởi bỏ hết quần áo, ngâm mình ở trong khí ấm bốc hơi trong bồn tắm, phụ tử bắt đầu nói chuyện.

“Phụ thân, đại sự không ổn rồi! Mẫu thân đã bị người đoạt đi!” Câu thứ nhất của Tiểu Mặc  đã cho Long Thiên Tuyệt kinh động vang trời, lúc này Long Thiên Tuyệt sắc mặt biến hóa, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

“Nói sự thật, không nên nói ngoa!” Hắn mới không tin Khê Nhi có thể dễ dàng bị người đoạt đi như vậy, ban đầu lúc mình theo đuổi nàng đã mất rất nhiều sức lực, làm sao có thể tùy tiện nhô ra một người đem Khê Nhi của hắn đoạt đi?

Tiểu Mặc bẹt miệng, khoét mắt trừng mắt nhìn phụ thân, tổn thương cảm thấy bất công: “Người không thương mẫu thân! Nghe được mẫu thân đã bị người cướp đi, người một chút phản ứng cũng không có! Hừ, ta không nói, sẽ để cho ông ngoại đem người hưu, để cho mẫu thân gả cho những phụ thân khác đi. Ừ, đúng rồi, kia Tường thúc thúc có phải hay không có cơ hội làm tân phụ thân của ta rồi sao? Thật tốt quá!”

Nghĩ đến Tường thúc thúc ở phương xa, ánh mắt của bé lóe sáng lên, còn chưa kịp cao hứng, trên ót ăn một cái cốc bất ngờ.

“Phụ thân mới? Con cũng chỉ có thể có một người là ta, con dám đem người khác làm phụ thân, có thể thử một chút?” Long Thiên Tuyệt ra vẻ tức giận, hung hăng cùng nhi tử nhìn nhau.

Hổ tử lực uy hiếp thủy chung không bằng hổ phụ, Tiểu Mặc rút rút cổ, bại lui rồi, vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Vậy người chính là không quan tâm mẫu thân nha, nếu như mẫu thân nghe được phụ thân đã bị người đoạt đi, nàng nhất định sẽ quát ầm lên, sau đó liền nhấc kiếm giết chết!”

Tưởng tượng thấy hình ảnh kia, Long Thiên Tuyệt ôm chầm nhi tử, không nhịn được lớn tiếng cười ha hả.

Ha ha, Khê Nhi của hắn thật sự là có khí phách làm ra chuyện khác người như vậy nha!

“Cha không phải là không quan tâm mẹ con, là bởi vì phụ thân tín nhiệm nàng, biết nàng sẽ không bị người cướp đi, con hiểu không? Mặc dù chúng ta ở hai nơi cách xa nhau, nhưng là tâm phụ thân vẫn gửi ở trên người mẹ con, mà mẹ con cũng là như vậy giống nhau, phụ thân có thể cảm giác được. Hai người yêu nhau, cũng không phải là cần thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh nhau, chỉ cần lòng của bọn họ ở chung một chỗ, dù ai cũng không cách nào đưa bọn họ tách ra.” Long Thiên Tuyệt cúi đầu ngưng mắt nhìn nhi tử, ôn nhu nói, trong con ngươi xinh đẹp tự nhiên đổ xuống ánh sáng rực rỡ động lòng người. Chỉ có thời điểm đang suy nghĩ đến ái thê, hắn mới có thể toát ra thần thái ôn nhu động tình như thế, nếu các cao thủ Lăng Thiên Cung ở cửa thấy một màn như vậy, khẳng định cũng sẽ choáng váng đầu óc, Tôn chủ mà bọn họ vô cùng kính sợ lại cũng có thể có vẻ mặt nhi nữ thường tình giống như lúc này. ( TMN: @@, ta cũng muốn có 1 người yêu ta tin tưởng ta như vậy a~ nhưng sao tìm hoài không thấy T_T, đúng là số khổ nha~ =”=)

Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn phụ thân, thấy được sự thành thực ở đáy mắt phụ thân, bé tin.

“Được rồi, con tin tưởng người. Bất quá, phụ thân, người lần này thật nguy hiểm, có người muốn tới khảo nghiệm người. Nếu như người không cách nào thông qua khảo nghiệm của ông, người có thể thật sẽ cùng mẫu thân tách ra.”

Long Thiên Tuyệt tuấn mi nhẹ chau lại: “Con mới vừa nhắc tới hai chữ ‘ ông ngoại ’, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Từ nơi nào không lý do nhô ra một ông ngoại?”

Tiểu Mặc thật dài than thở, giọng nói già dặn: “Con muốn nói cho người chính là chuyện này, ông ngoại đột nhiên xuất hiện, thì ra là ông chính là Nội Tông Vân tộc Trúc trưởng lão. Võ công của ông rất lợi hại, ông một chiêu có thể đánh lui chín Liên sứ Vân Huyễn điện, khiến cho  ngay cả cung chủ Vân tộc đều có chút sợ ông nha.” Trong mắt lóe sáng ánh sao không thiếu tự hào cùng kiêu ngạo.

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Mẹ con gặp được cha ruột của nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Khê Nhi mặc dù không phải Vân Khê chân chính, nhưng là Vân Trung Thiên đã nhận thức nàng, nàng cũng coi mình là Vân Khê chân chính, cho nên hắn đoán Khê Nhi nhất định là thật cao hứng cùng phụ thân của nàng gặp lại.

“Mẫu thân là vui vẻ, nhưng là phụ thân người sẽ khổ nha~.” Tiểu Mặc ra vẻ thâm trầm than thở, buông buông tay nhỏ bé, tiểu thân thể trần truồng ở mặt nước thảnh thơi tắm rửa.

Long Thiên Tuyệt giương hai cánh tay, im lặng ở một bên, khiêu mi tỏ vẻ xin lắng tai nghe.

Tiểu Mặc tiếng nói nhẹ nhàng, cố làm ra vẻ huyền bí.

“Thiên Tuyệt hắn là nam nhân rất có năng lực đảm đương, vô luận là đối với Khê Nhi, hay là đối với con của bọn hắn, hắn đều tận tâm tận lực……”

Đồng âm trong vắt, học theo giọng điệu Vân Trung Thiên, tâng bốc Long Thiên Tuyệt một phen.

“Khụ khụ, đây là cữu cữu nói.” Tiểu Mặc vội vàng giải thích, tiếp theo ngữ điệu lại biến đổi, thay thanh âm thâm trầm hơn, học nói, “Chiếu cố thê nhi, đó là việc đương nhiên, là trách nhiệm căn bản của một người trượng phu…… Ừ, đây là ông ngoại nói.”

Long Thiên Tuyệt nhìn nhi tử bộ dáng khả ái nói như vẹt, liền không nhịn được nghĩ trêu chọc bé, ngón tay thon dài điều khiển mấy túm bọt nước, nhanh nhẹn bay về phía khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của nhi tử ra vẻ thâm trầm kì thực non nớt.

“Vật nhỏ, ông ngoại con cùng cữu cữu con còn nói cái gì?”

Tiểu Mặc nghiêng người trốn tránh, nghiêm túc nói: “Cữu cữu còn nói, Thiên Tuyệt hắn thật sự là một người chồng tốt, vì Khê Nhi cùng hai đứa bé, hắn bỏ qua thân phận đại công tử Long gia, bỏ qua hùng tâm tráng chí của mình, chỉ vì muốn bảo vệ vợ con tốt hơn. Nếu không phải Khê Nhi khích lệ hắn, để cho hắn đi thực hiện lý tưởng của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Khê Nhi một mình một người tới Vân Thành, hắn tuyệt đối sẽ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh Khê Nhi.”

“Ừ hừ.” Long Thiên Tuyệt rất hài lòng anh vợ bảo vệ, tâm tình rất vui vẻ.

“Ông ngoại đã nói, hừ, Vân Thành là địa phương nào? Đó là địa phương ăn tươi nuốt sống! Hắn biết rõ Vân Thành nguy hiểm, còn để cho Khê Nhi một mình một người tới đến Vân Thành, đã nói lên hắn không phải là một người chồng tốt!” Tiểu Mặc trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, đem bộ dáng nghiêm nghị lúc đó của Vân Mộ Phàm, học được giống như đúc.

Long Thiên Tuyệt nhíu mi, lâm vào trong trầm tư, hắn rất buồn bực, mình và vị này nhạc phụ đại nhân xưa nay chưa chạm mặt, tại sao lại để lại cho hắn ấn tượng xấu như vậy?

Ngoắc ngoắc ngón tay gọi nhi tử, đưa gọi đến bên cạnh, hắn trống rỗng hỏi: “Ông ngoại con rốt cuộc nghe nói cái gì, tại sao phải đối với phụ thân lưu lại ấn tượng xấu như vậy?”

Tiểu Mặc giơ tay lên, chùi chùi mồ hôi trên trán, vô cùng bình tĩnh nói: “Ai biết được, dù sao ông ngoại rất yêu thích con cùng muội muội, con nghĩ có thể là bởi vì con cùng muội muội là thân nhân của người đi.”

Ý ở ngoài lời, chính là phụ thân như hắn không bằng thân nhân là bọn họ rồi?

Nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn vụng trộm cười sảng khoái, Long Thiên Tuyệt rất muốn đưa tay nhéo vài cái, hung hăng giày xéo một phen. Tiểu nhi tử, lại dám đem Lão Tử hắn ra trêu đùa, lá gan cũng quá lớn đi?

“Ông ngoại con còn nói cái gì?”

“Ông ngoại còn nói……” Nói tới nửa đường, bé ngậm miệng. Đôi mắt hiếp thành một đường, Tiểu Mặc đối với phụ thân, có điều giữ lại: “Ta nói, phụ thân không cho phép người tức giận nha! Những lời đó cũng là ông ngoại nói, không phải là con nói.”

Tiểu tử thật xảo trá, thật sớm đem chính mình phủi sạch quan hệ.

Long Thiên Tuyệt ngưng mắt nhìn bé, không tiếng động uy hiếp.

Tiểu Mặc le lưỡi, ra vẻ tư thái già dặn lập tức phá công, bé vung nước mấy cái, bơi tới phía sau phụ thân, tay nhỏ bé nắm cánh tay da thịt lực lưỡng của hắn, như gà con mổ thóc, lấy lòng bán manh.

“Ngoại công hắn còn nói, muốn cưới con gái của ta, nên có thực lực tuyệt đối, không có bản lãnh, còn muốn cưới con gái của ta, hắn chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Nói xong, bé nghiêng đầu nhỏ, cẩn thận đánh giá thần sắc phụ thân. Thật ra thì hắn cũng cảm thấy lời của ông ngoại có chút quá, phụ thân thế nào lại là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Muốn ăn cũng là ăn con cọp cái đi! Bởi vì mẫu thân chính là một con cọp mẹ, có thể sánh với thiên nga còn muốn uy vũ khí phách nhiều lắm.

Đợi thấy phụ thân nhắm hai mắt lại, thoải mái mà hưởng thụ kiểu phục vụ gà con mổ thóc của bé, không có bất kỳ phản ứng không tốt. Bé liền to gan, tiếp tục nói: “Ta nếu là sớm một chút cùng Khê Nhi quen biết nhau, tiểu tử thúi họ Long còn có thể có cơ hội cưới được con gái của ta sao? Con gái nhỏ của ta ưu tú như thế, xinh đẹp như vậy, ta nhất định vì nàng chọn lựa một cái  vị hôn phu tốt hơn, không, không phải là một, là mười! Con gái nhỏ thích người nào, liền chọn người đó, còn lại chín người coi như dự bị, vạn nhất ngày nào đó nàng không thích người hiện tại này rồi, còn có thể đổi lại!”

“Cái gì?!” Long Thiên Tuyệt hai mắt nhắm lại phút chốc mở ra, trên trán gân xanh nổi lên, hắn trầm giọng nói, “Ông ngoại con thật là nói như vậy?”

“Thật a!” Tiểu Mặc thận trọng gật đầu, trong lòng mặc niệm, chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta! Tay nhỏ bé càng không ngừng tiếp tục gà con mổ thóc, da thịt phụ thân đột nhiên trở nên cứng quá…… ( TMN: hắc hắc, tội nghiệp Tiểu Mặc của ta a~ ta nghe mùi dấm chua tràn ngập không khí =))))

Nghe được nhạc phụ đại nhân đánh giá mình như thế, Long Thiên Tuyệt trong lòng khó nén thất vọng, bất quá để cho hắn sinh khí chính là chín người dự bị…… Nhạc phụ đại nhân, người đến tột cùng là muốn ồn ào loại nào? Muốn chia rẽ vợ chồng chúng ta sao?

Tức giận xong, hắn khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng mi, giương lên thần thái tự tin.

Không phải là khảo nghiệm sao? Mặc ngươi phóng ngựa tới đây! Long Thiên Tuyệt hắn còn chẳng bao giờ sợ quá người nào!

Nghĩ tới, hắn một lần nữa khép lại ánh mắt, một mực thảnh thơi, tùy ý nước chảy trong bồn tắm cọ rửa mỏi mệt trên người hắn.

Ách, cứ như vậy? Tiểu Mặc tò mò muốn chết a~, còn tưởng rằng phụ thân sẽ rất tức giận, ai ngờ cứ như vậy xong, từ tức giận đến bình tĩnh,  chẳng qua chỉ là ngắn ngủn trong chốc lát.

Phụ thân chính là phụ thân, bé muốn trở thành người như phụ thân vậy, gặp đại nhân vật không sợ hãi, còn kém xa lắm đây!

“Tiểu Mặc, đổi lại cái cánh tay, dùng thêm chút sức, phụ thân không cần gãi ngứa như vậy.” Long Thiên Tuyệt giơ lên một bên thân khác nói.

Tay nhỏ bé dừng lại, Tiểu Mặc như có dấu hiệu hóa đá, bé là đang xoa bóp có được hay không, không phải là gãi ngứa nha!

Long Thiên Tuyệt yên tâm thoải mái mà hưởng thụ phục vụ xoa bóp đặc thù của nhi tử, thoải mái hừ hừ nói: “Tay đừng ngừng, tiếp tục cùng ta nói về tình huống của mẫu thân con, việc càng cặn kẽ càng tốt.”

Tiểu Mặc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngó chừng phía sau lưng phụ thân, lộ ra một bộ dáng tiểu nô lệ cực khổ đáng thương.

“Nói như vậy, mẹ con bây giờ là đi theo Tử Yêu bọn họ đi Hắc Mãng Sơn?” Long Thiên Tuyệt nghe xong nhi tử một phen kể lại, lâm vào trong trầm tư, hai đầu lông mày anh tuấn lây vẻ sầu lo. Khê Nhi giờ phút này cùng Tử Yêu đồng hành, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, hắn phải mau chóng mang cao thủ đi đến Hắc Mãng Sơn cùng Khê Nhi hội hợp mới được.

“Ừ, mẫu thân để cho ông ngoại cùng cữu cữu tới trước tìm phụ thân, con đoán mẫu thân nhất định là muốn để phụ thân đi qua giúp nàng đi. Cái Tử Yêu kia là quái vật, hơi thở thật là đáng sợ, mẫu thân sẽ có nguy hiểm, phụ thân, người sẽ đi giúp mẫu thân sao?” Tiểu Mặc nghiêm túc ngắm nhìn phụ thân, bé cũng rất lo lắng an nguy của mẫu thân.

“Phụ thân dĩ nhiên sẽ đi giúp mẫu thân con, con chỉ cần chiếu cố tốt muội muội là được, chỉ cần con cùng Tiểu Nguyệt Nha bình an vô sự, phụ thân cùng mẹ con cũng sẽ chẳng phải lo lắng việc ở nhà.” Long Thiên Tuyệt thân mật ôm nhi tử, vừa thay bé lau thân thể, vừa nói.

Tiểu Mặc nghe vậy, liếc mắt mỉm cười.

Hồ tắm rộng lớn, chỉ có thanh âm hai phụ tử thân mật nói chuyện, ấm áp ôn tình, không hề có tiếng động quấy rầy.

……

Bạch Tuyết Mai ngẩn ngơ vỗ về cánh hoa cúc vàng nhạt, thất thần, từng mảnh cánh hoa tan tác.

Vân sư huynh ánh mắt lạnh như băng,  quanh quẩn ở trong đầu nàng thật lâu, lòng của nàng âm thầm thắt lại.

Vân sư huynh……

“Tuyết Mai.”

Bạch gia chủ chẳng biết lúc nào đi tới phía sau của nàng, khẽ gọi Bạch Tuyết Mai còn đang trong trầm tư.

Bạch Tuyết Mai giơ tay lên, lau đi nước mắt trong hốc mắt, quay đầu mỉm cười: “Gia gia.”

Bạch gia chủ nhíu mày, thấy thần thái cháu gái như thế, trong lòng đã hiểu rõ, sắc mặt hắn lạnh lùng, không vui nói: “Chút ít chuyện như vậy ngươi đều làm không xong,  Bạch gia chúng ta còn có thể trông cậy vào ngươi sao?”

“Gia gia, ta……” Bạch Tuyết Mai trong lòng rét lạnh, trong viện không khí phảng phất ngưng kết vài phần, từng khúc lạnh như băng. Nàng chỉ là một cái nữ nhân bình thường, không muốn trở thành công cụ vì gia tộc hy sinh, chẳng lẽ nàng làm sai sao?

“Thật ra cũng không cần nói! Hôm nay không được, hôm nào sẽ tìm cơ hội. Ngươi phải nhớ kỹ, Bạch gia dưỡng dục ngươi, bây giờ là đến lúc ngươi báo đáp Bạch gia, đây là trách nhiệm ngươi phải gánh vác.” Bạch gia chủ không để nàng lùi bước, ánh mắt lợi hại mang lãnh ý cùng kiên quyết, trong lòng của hắn, lợi ích của gia tộc là quan trọng nhất. Hắn có thể vì tộc nhân hy sinh mình, cũng có thể vì tiền đồ của tộc nhân, hy sinh tôn nữ của mình.

“Ngươi nhất định phải trở thành nữ nhân của Long Tôn chủ, nếu không ngươi không phải nữ nhi của Bạch gia ta!” Bạch gia chủ bỏ lại một câu ngoan độc, xoay người rời đi.

Bạch Tuyết Mai dưới chân nặng nề lảo đảo, suýt nữa là ngã xuống đất, gia gia, tâm ngươi thật ác độc……

Hôm sau, trời trong nắng ấm.

Long Thiên Tuyệt giao lại các loại công việc trong phủ, quyết định mang theo một đôi con cái xuất phủ du lịch, hảo hảo mà cùng con cái hưởng thụ tình cảm phụ tử một phen. Thật sớm, một nhà ba người liền rời đi phủ thành chủ.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, Vân Mộ Phàm liền tới. Ấp ủ thử hảo hảo dò xét tâm tư con rể một chút, Vân Mộ Phàm cố ý thay đổi hình dạng, đeo lên một mặt nạ, cải trang trở thành một người bình thường. Dung mạo bình thường, coi như là tụ tập ở trong đám người, cũng chưa chắc có người có thể nhận ra hắn.

Hắn cước bộ chầm chậm đến trước cửa phủ thành chủ.

Hai gã thủ vệ giữ cửa đánh giá hắn hồi lâu, nhìn thấy trên người mặc quần áo lam lũ, trên lưng khiêng một bao quần áo cũ rách màu xám tro, làm cho người ta đầu tiên nhìn liền dễ dàng đem tưởng tượng trở thành một người nghèo đến đây nhận thân thích, trong lòng không nhịn được sinh ra khinh thường.

Một lúc lâu, thấy hắn chậm chạp không có rời đi, một người trong đó tiến lên hỏi thăm: “Xin hỏi ngài có gì muốn làm?”

Vân Mộ Phàm trưng ra bộ mặt bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, chắp hai tay sau lưng, khẩu khí thế nhưng cao ngạo ngất trời: “Gọi Long Thiên Tuyệt đi ra ngoài, để cho hắn mau mau đến đây bái kiến nhạc phụ đại nhân của hắn!”

Hai gã thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, nhìn lại hướng Vân Mộ Phàm, chỉ cảm thấy người nọ không phải là điên rồi, lá gan đủ lớn, lại dám giả mạo nhạc phụ đại nhân của Tôn chủ?

Thử nghĩ xem Tôn chủ bọn họ là người bực nào vĩ ngạn uy vũ, làm sao có thể có một nhạc phụ đại nhân bình thường cực khổ như vậy?

“Ngươi có bằng chứng gì có thể chứng minh ngươi là nhạc phụ đại nhân của Tôn chủ chúng ta sao?”

Vân Mộ Phàm hai mắt trừng trừng, đem bao quần áo trên lưng hướng trên mặt đất hung hăng vung, nổi giận nói: “Ta là cha ruột của phu nhân các ngươi, còn cần bằng chứng? Mau mau gọi Long Thiên Tuyệt đi ra ngoài, lão phu ở bên ngoài thiếu nợ người ta, vẫn chờ hắn thay lão phu trả hết nợ nần đây.”

Gì? Nhạc phụ đại nhân của Tôn chủ tìm tới tận cửa rồi, còn để cho Tôn chủ thay hắn trả nợ?

Hai gã thủ vệ thấy hắn như thế, làm sao vẫn cảm thấy giống như một tên lường gạt, bất quá Tôn chủ đã phân phó, đối nhân xử thế, phải tránh trông mặt mà bắt hình dong. Có lẽ Tôn chủ đụng phải tà, thật gặp phải một nhạc phụ đại nhân xui xẻo vất vả như vậy cũng không nhất định không có, nếu không cẩn thận làm chậm trễ, bọn họ không cách nào cùng Tôn chủ khai báo.

Bất quá, Tôn chủ mới vừa ra cửa, trong phủ chỉ có Nhị công tử có thể làm chủ, không bằng  đi báo cho Nhị công tử đi.

“Lão nhân gia, ngài trước theo chúng ta đi phòng khách, chúng ta lập tức đi thông báo.” Cho nên một người dẫn Vân Mộ Phàm vào phủ, một người đi trước báo cho Nhị công tử.

Vân mộ phàm sờ sờ mặt nạ da người trên mặt, mâu quang lóe lên, không tệ, hắn lần này  xác định hình tượng cho mình chính là một nhạc phụ đại nhân thiếu nợ, dung mạo bình thường, khí chất bình thường, còn có chút ngang ngược không nói đạo lý. Nếu Long Thiên Tuyệt có thể tiếp nhận hình tượng nhạc phụ này của hắn, hơn nữa đem hắn coi là thượng khách mà đối đãi, đã nói lên y có tấm lòng độ lượng, yêu ai yêu cả đường đi, sẽ không bởi vì hắn cực khổ thế tục mà ghét bỏ hắn, như thế coi như là qua cửa thứ nhất của hắn. Nhưng nếu Long Thiên Tuyệt ghét bỏ nhạc phụ như hắn, như vậy…… Hắn cười lạnh một tiếng, hàn mâu hiện lên tinh quang.

Ở phòng khách chờ chực chốc lát, thủ vệ lúc trước rời đi dẫn một gã bạch y nam tử đi vào  đại môn.

Vân Mộ Phàm chăm chú nhìn lại, chân mày chợt nhăn lại, tại sao là người này? Y không phải một người trẻ tuổi trong nhóm người hôm qua hắn gặp ở cửa trang viên của Phùng đại sư sao?

Chẳng lẽ y chính là trượng phu của Khê Nhi?

Ánh mắt hắn không chút kiêng kỵ, đem bạch y nam tử từ trên xuống dưới đánh giá thông thấu, hôm qua hắn chỉ chú ý vị kia tóc vàng nam tử, không có đặc biệt lưu ý tóc vàng nam tử bên cạnh hai người trẻ tuổi, bởi vì cùng tóc vàng nam tử so sánh với, hai người bọn họ rõ ràng ảm đạm rất nhiều, không quá làm người khác chú ý.

Hiện tại hắn một lần nữa tinh tế đánh giá y, thầm nghĩ nam tử này lớn lên cũng là tuấn mỹ, chẳng qua là hai đầu lông mày thiếu vi tôn người anh khí, trên người công lực cũng không thâm hậu giống trong truyền thuyết. Chợt nhìn, coi như làm người vừa lòng, chẳng qua là lấy ánh mắt của hắn cùng yêu cầu đến xem, thì kém rất nhiều, vô tận nhân ý. Nói nhẹ, là thanh niên tài tuấn, nói khó nghe thì chính là gối thêu hoa vô dụng!

Nam tử như vậy còn không bằng một phần mười Thiên Nhi của hắn, sao có thể xứng đôi với con gái tài hoa chứ?

Vân Mộ Phàm âm thầm coi thường bạch y nam tử này.

Long Thiên Thần được nghe tin mà đến, nghe nói phụ thân của đại tẩu tới phủ thành chủ hắn không khỏi ngạc nhiên. Phụ thân dại tẩu không phải đang ở Vân phủ của Ngạo Thiên đại lục sao? Sao có thể đến Long Tương đại lục, hơn nữa còn đích thân tới được?

Bất kể thật giả, hắn đều phải nhanh tới xem. Đây chính là nhạc phụ đại nhân của đại ca đấy, nếu hầu hạ không tốt, cuộc sống của đại ca sau này sẽ không dễ chịu. Mặc dù hắn chưa trải qua nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, cho nên vừa nghe tin liền lập tức chạy đến.

Đi tới phòng khách, thấy hình dáng đối phương, hắn kinh ngạc, kia là phụ thân đại tẩu sao? Phụ thân đại tẩu ở Nam Dực quốc hắn biết, còn chung sống một quãng thời gian, không thể nào nhận lầm. Vậy thì ở đâu mọc ra người này?

Hắn chần chờ chốc lát, uyển chuyển hỏi: “Đại thúc, xin hỏi quý tính đại danh của ngài, nữ nhi của ngài tên là gì?” Hắn chỉ nghĩ chắc đối phương nhận nhầm người rồi, nhưng thấy đối phương là người bề trên nên hắn vẫn tận lực lễ phép.

Vân Mộ Phàm không vui nhíu mày: “Ngươi đây là ý gì, ngươi cho rằng ta là lão hồ đồ, ngay cả con gái và con rể mình cũng không nhận ra sao? Ngươi không muốn nhận ta cứ việc nói thẳng, ta không lạ gì!”

“Tiền bối, ngài hiểu lầm, ta không phải ý tứ này, ý của ta là……” Còn chưa chờ Long Thiên Thần giải thích xong, Vân mộ phàm xen lời hắn, “Con gái của ta tên là Vân Khê, con rể của ta tên là Long Thiên Tuyệt, lão phu tên là Vân mộ phàm, như vậy đủ rõ ràng chưa?”

Long Thiên Thần âm thầm hít vào một hơi, đối phương nói một chút cũng không sai, nhưng là người này sao có thể là phụ thân đại tẩu chứ? Cha ruột của đại tẩu rõ ràng đang ở phủ tướng quân ở Long Tường đại lục mà.

“Tiền bối, ngài xác định nơi này của ngài không có vấn đề chứ?” Long Thiên Thần lắc lắc đầu, ý tứ chính là, đại thúc đầu óc của ngài có vấn đề phải không? Nếu không sao lại chạy tới phủ thành chủ mạo nhận con gái và con rể chứ?

Vân mộ phàm khóe miệng vừa kéo, giận đến không nhẹ, con rể này thật quá kỳ cục, chẳng những không nhận nhạc phụ này còn hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề…

“Ngươi mới có vấn đề! Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha đâu? Mau gọi bọn nhở tới đây, lão phu muốn dẫn bọn nhỏ đi Hắc Mãng Sơn tìm mẫu thân của chúng. Phụ thân như này căn bản không có năng lực bảo vệ bọn họ chu toàn!”.

Thậm chí ngay cả Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha cũng biết?

Chẳng lẽ ông ta thật sự là phụ thân của đại tẩu?

Nhưng đại tẩu chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, là phụ thân của người sao có thể khó coi như vậy được? Coi như đại tẩu xinh đẹp giống mẫu thân, nhưng không phải vẫn nói ca ca đại tẩu là Vân Trung Thiên rất giống phụ thân của hai người sao?

Người trước mắt này nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có nửa điểm giống hai huynh muội bọn họ…

“Tiền bối, ngay cả Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha ngươi cũng biết, ngươi cũng khá nhay nhạnh a! Đừng nói là ngươi còn biết Vân Trung Thiên, nói huynh ấy là con trai ruột của ngươi nha.” Long Thiên Thần đều thấy người nười này giả dối, ai bảo đại ca đại tẩu không nhắc tới người cha này chứ?

Vân mộ phàm cố gắng thu liễm tức giận, lạnh lùng nói: “Không sai! Vân Trung Thiên chính là con trai lão phu! Vân Khê chính là con gái lão phu, không thể nhầm lẫn được!”

Long Thiên Thần phì cười, phất tay nói: “Làm sao có thể? Lão nhân gia, ngươi muốn tiền cứ việc nói thẳng, thấy lão nhân gia ngươi già như vậy chúng ta cũng có thể cho ngươi vài trăm lượng bạc. Ngươi cần gì phải giả mạo phụ thân của đại tẩu ta chứ? Phụ thân của đại tẩu ta hiện tại đang ở phủ tướng quân trên đất Nam Dực quốc ở Ngạo Thiên đại lục, làm sao vô duyên cớ lại có thêm một phụ thân nữa chứ?”

Hắn tự tay, từ trong lòng ngực móc ra mấy tờ ngân phiếu, cứng rắn nhét vào trong ngực Vân mộ phàm, nói: “Nơi này là hai nghìn lượng bạc, đủ cho ngươi ăn uống mấy năm rồi, ngươi cầm bạc đi mau đi. Nhớ kỹ, sau này đừng có dùng cách cũ rích này nữa. Hôm nay gặp ta coi như ngươi may mắn, nếu gặp phải kẻ khác kết quả của ngươi sẽ không như này đâu!”

Hắn phất tay một cái, bày ra tư thế tiễn khách.

Vân mộ phàm đầu tiên là một trận tức giận, sau đó nghe được trọng điểm trong lời y nói, hắn ngạc nhiên: “Đại tẩu ngươi? Ngươi không phải là Tôn chủ Lăng Thiên Cung Long Thiên Tuyệt sao?”

“Dĩ nhiên không phải là! Ta là thân đệ đệ của người, đại ca của ta hôm nay có việc đã ra ngoài.” Long Thiên Thần nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ ngươi là đặc biệt tới lừa đại ca ta?

Kháo, sao ngươi không hỏi thăm trước xem đại ca ta có bao nhiều khôn khéo, một tên lừa gạt như ngươi đại ca ta cũng lười nhìn. Gặp phải đại ca ta kết quả của ngwoi sợ là không thoải mái như này đâu.

Vân mộ phàm nhíu mi, suy tư, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh nam tử tóc vàng kia, ánh mắt hắn sáng ngời, chẳng lẽ nam tử tóc vàng kia mới chính là Long Thiên Tuyệt?

Đúng rồi, hắn nhớ nam tử trước mắt từng gọi đối phương là đại ca, mà y thì lại xưng là thân đệ đệ của Long Thiên Tuyệt, như vậy thì nam tử tóc vàng nhất định là Long Thiên Tuyêt!

“Đại ca của ngươi có tóc màu vàng?” Vân mộ phàm thử dò xét hỏi.

Long Thiên Thần trầm xuống, trong lòng càng thêm khẳng định đối phương chính là một kẻ lừa đảo, ngay cả hình dáng đại ca cũng không biết mà dám giả mạo thành nhạc phụ đại nhân của đại ca, người này lá gan cũng không phải lớn bình thường. Cũng vì hắn thiện lương nên không đành lòng thương tổn người già.

“Không sai! Đại ca của ta đích xác là một đầu tóc vàng, chẳng qua tính tình đại ca ta cũng không tốt, nếu như biết có người giả mạo nhạc phụ đại nhân của mình, ta không dám đảm bảo huynh ấy sẽ xử lí ngươi hay không đâu.”

“Vậy hắn hiện tại đi nơi nào, ở nơi đâu có thể tìm được hắn?” Vân mộ phàm tâm tư toát ra, hôm qua hắn có ấn tượng rất tốt với nam tử tóc vàng ở ngoài trang viên. Hôm qua chia tay vội vàng, không kịp hỏi thăm tên họ của đối phương, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, người này chính là trượng phu của con gái, là con rể của hắn – Long Thiên Tuyệt.

Nếu lúc trước ấn tượng của hắn với Long Thiên Thần là bốn phần mười thì đối với Long Thiên Tuyệt chính là bảy phần mười. Sở dĩ ấn tượng thấp như thế hoàn toàn là do ánh mắt quá cao của nhạc phụ nhìn con rể, ấn tượng vốn là rất tốt nhưng bởi vì thân phận của y nên có sự thay đổi, bỏ bớt đi. Thành tựu luyện khí cao, thiên phú xuất sắc cũng chưa chắc chứng mình được y là một người chồng tốt, hắn còn phải cẩn thận quan sát nhiều phương diện khác nữa mới có thể khẳng định được.

Long Thiên Thần không muốn nói cho hắn biết, ai biết hắn có tâm tư khác hay không, có làm hại đến đại a hay không? Lúc này, ánh mắt của đối phương bỗng nhiên tỏa sáng, khí thế uy hiếp lan tỏa, Long Thiên Thần cả kinh, rút lui mấy bước, giật nảy mình.

Khí thế thật mạnh mẽ!

Long Thiên Thần thật vất vả mới đứng vững, cảnh giác ngó chừng đối phương: “Ngươi đến tột cùng là người nào? Tìm ta đại ca rốt cuộc muốn làm gì?”

“Nói cho ta biết, đại ca của ngươi rốt cuộc đi nơi nào?” Vân mộ phàm ra vẻ uy hiếp, diễn đủ tiết mục.

Long Thiên Thần nắm chặt chuôi kiếm, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Sẽ không nói cho ngươi! Ngươi muốn giết đại ca ta thì phải bước qua cửa của ta!”

Vân mộ phàm liếc nhìn hắn một cái, buồn cười xoa bóp mi tâm, trí tưởng tượng của tiểu tử này cũng thật phong phú. Nhìn Long Thiên Thần một chút, hắn bỗng nghênh ngang nở nụ cười, vỗ vỗ đầu vai y, lướt qua bên cạnh ý đi ra khỏi cửa.

Long Thiên Thần trọng tình trọng nghĩa với huynh trường khiến cho Vân mộ phàm thấy rất quý, trong lòng lại tăng thêm ấn tượng cho y, tăng lên bảy phần mười, ngang bằng với đại ca của y. Sở dĩ là bảy phần mà không phải năm phần, sáu phần bởi vì sau khi Vân Mộ phàm biết được Long Thiên Thần không phải là chồng của con gái hắn thì tiêu chuẩn nhìn người cũng thấp xuống hai phần, ấn tượng với Long Thiên Thần từ bốn phần tăng lên sáu phàn, thêm phần đằng sau nữa tổng cộng là bảy phần.

Long Thiên Tuyệt đáng thương, dù có ưu tú hơn đi nữa thì trong lòng nhạc phụ, hắn cũng chỉ có thể ngang bằng với đệ đệ của mình thôi, không biết lúc nào mới có thể đạt được đủ mười phần hoàn hảo.

Long Thiên Thần sợ run, nhất thời không động đậy được, đợi đến lúc đuổi theo ra ngoài phét hiện người nọ đã vô ảnh vô tung. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn xung quanh, không khỏi thở dài: “Cao nhân a – ”

Thật sự là hắn đã gặp được cao nhân, nếu không phải cao nhân thì sao hắn lại không biết đói phương biến mất như thế nào chứ?

Người kia nhất định là đi tìm đại ca rồi, không được, hắn phải đi tìm đại ca, báo cho đại ca một tiếng, biết đâu đối phương có âm mưu gì đó.

Trên đường chính của thành Bạch Tịch, Long Thiên Tuyệt một tay ôm con gái, một tay dắt con trai, đi dạo ở trên đường, đưa tới vô số người vây xem.

Một nhà ba người như vậy, mỹ nam tóc vàng cùng đôi kim đồng ngọc nữ muốn không bị người ta chú ý cũng khó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất