“Ngươi nói ai là người mù?”
Trong không khí, từng tầng băng lóe lên, Long Thiên Tuyệt mang theo sát khí hủy diệt, ép hỏi đối phương.
Nàng có huyễn thú Cửu Vĩ Hồ, có Bạch Hổ, Thần Long cùng một con rùa, rõ ràng chính là Khê Nhi, nhưng vì sao nói nàng là người mù?
Khê Nhi, chẳng lẽ nàng gặp phải bất trắc?
Tâm tư nổi lên cuồn cuộn.
“Đúng, chính là nữ nhân đó” Hắc Mãng run run đáp, trên bầu trời, tám con Hỏa Long đều nhắm vào nó, mắt nhìn chằm chằm. Trong gió lạnh, có ánh lửa vụt sáng vụt tắt, không ngừng hiện lên màu da rắn ngăm đen của nó, nó bị làm cho sợ đến đái ra quần
(TM : điêu quá đi, ngươi cũng mặc quần sao =]]]), đừng khi dễ con rắn nhỏ như vậy chứ.
“Ngươi nói nàng không chết, nàng bây giờ đang ở nơi nào?” Vân Mộ Phàm rất muốn một phát bóp chết nó, ánh mắt như điện, hung hăng đục lỗ trái tim đối phương.
Hắn cũng không tin tưởng nữ nhi bị mù, nhưng mù so sánh với đã chết tốt hơn nhiều, ít nhất nàng còn sống.
Chỉ cần nữ nhi còn sống, hắn không cầu gì hơn.
“Nàng ở đầu bên kia của cánh rừng, ta, ta mang các ngươi đi……” Sau khi nói xong, Hắc Mãng chần chờ địa liếc nhìn mãng Vương, trưng cầu ý kiến.
Mãng Vương đang buồn rầu làm sao đuổi hai cái nhân loại khó dây dưa, hiện tại biết được nữ nhân kia không chết, nó cao hứng còn không kịp, kể từ đó, mâu thuẫn giữa bọn họ cũng được giải khai.
“Còn không mau dẫn đường?” Mãng Vương lớn tiếng trách mắng, tại đáy lòng của mình nói, nó cũng không phải là sợ đối phương, mà để lại mặt mũi cho Long Vương Cốc Long Vương.
“Dạ, Dạ” Hắc Mãng liên tiếp gật đầu.
Lúc này, một thanh âm chen vào: “Không cần bọn họ dẫn đường, ta biết nữ ma đầu ở nơi nào.”
Xuyên qua màn sương mù, một con bạch long uy vũ xinh đẹp xuất hiện ở trên bầu trời, Tiểu Bạch bỏ đuôi rồng, vênh váo nói: “Ta gọi được Cự Long gia gia, tìm được Cự Long gia gia thì sẽ tìm được nữ ma đầu.”
Đúng vậy. Làm sao quên mất Tiểu Bạch nhỉ?
Long Thiên Tuyệt chậm rãi thu hồi sát khí quanh thân, hướng nó quăng một tia ôn hòa: “Tiểu Bạch, cực khổ ngươi.”
“Di” Mãng Vương nhìn thấy thân thể của Tiểu Bạch, ngạc nhiên không dứt, con ngươi u ám trợn tròn lên. Tại Long Tộc, lấy Bạch Long làm đầu, Ngân Long thứ hai. Tiểu Bạch đích thực là Bạch Long tôn quý nhất, hơn nữa trên trán của nó còn có một ấn ký hình tia chớp màu bạc, hiển thị rõ ràng cao quý và thuần khiết.
Nó rung giọng nói: “Long, Long Vương? Ngươi, ngươi…… Ngươi cùng Long Vương có quan hệ như thế nào?”
“Long Vương là phụ thân của ta, Long Hậu là mẫu thân của ta, ngươi tìm bọn họ có chuyện gì sao?” Tiểu Bạch chớp mắt, ngây thơ nói.
Mãng Vương lắc đầu liên tục: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Nó không hỏi thêm gì nữa, thấy ấn ký trên trán Tiểu Bạch, nó cũng đoán được tiểu Bạch Long và Long Vương nhất định có quan hệ không tầm thường.
Cả người tích tụ một vòng mồ hôi lạnh, may nhờ nó kịp thời thu tay lại, dừng cương trước bờ vực, nếu tiếp tục cùng đối phương đối kháng đi xuống thì…, hậu quả tuyệt đối nó không thể gánh được. Long Vương Cốc Tiểu Thái Tử xảy ra chuyện thì Long Vương Long Hậu sẽ giận giữ, sẽ đi diệt Hắc Mãng Sơn của hắn.
“Ừ, vậy cũng tốt.” Tiểu Bạch nói lại một câu, đột nhiên ngẩng đầu, hướng lên trời ngâm một tiếng, tiếng rồng ngâm thanh thúy uy lực không ngừng bay đi, truyền khắp Hắc Mãng Sơn.
Tất cả Hắc Mãng trong núi nghe thấy tiếng, run rẩy không ngừng, Long Hoàng là vua của Thần Long, Hắc Mãng làm sao bì kịp?
Dư âm không ngừng, từ một đầu khác của ngọn núi, truyền đến một tiếng rồng ngâm khác.
Hào phóng, hùng hậu, nhưng cũng lộ ra mấy phần yếu ớt.
Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên, vội vàng trả lời lại,tiếng rồng ngâm cao vút bay lên.
“Ngao ngao ngao ngao ——”
“Hống hống hống rống……”
“Ngao ngao ngao ngao ——”
“Hống hống hống rống……”
……
Cả ngọn núi, quanh quẩn chỉ có tiếng ngâm của hai con Thần Long, thanh âm càng ngày càng cao, hồi âm càng ngày càng gần.
Người trên mặt đất đi theo tiếng rồng ngâm, tâm tình cũng kích động theo.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, Long Thiên Tuyệt mơ hồ thấy được thân ảnh của một con Cự Long xuyên qua mây mù, trên lưng Cự Long giống như có một bóng người. Mặc dù chỉ là một bóng người mơ hồ nhưng hắn cũng nhận ra được.
“Khê Nhi ——” hắn kìm lòng không đậu bật thốt lên.
“Là Khê Nhi sao?” Vân Mộ Phàm ngẩng đầu nhìn trên bầu trời hình ảnh một con rồng càng ngày càng gần, không khỏi chấn động.
Vạch ra sương mù, bạch y nữ tử ngồi trên lưng con rồng bay đến, bạch y bay lượn trong sương mù càng ngày càng mơ hồ. Ngũ quan của nàng thoắt ẩn thoắt hiện, rất có tư thế của thần nữ, như mộng như ảo. Bên cạnh đó ánh mắt mất đi thần thái đem người từ trong mộng kéo về hiện thực. Vân Khê nghe được tiếng gọi, thần sắc của nàng trở nên phấn chấn.
Thiên Tuyệt ——
Trước mắt là bóng tối, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể men theo thanh âm xác định vị trí của hắn.
Trong lòng nàng càng gấp gáp hơn.
Thiên Tuyệt ——
Tự dưng cảm thấy khổ sở, vô số ủy khuất không nói thành lời.
Sau đó, trên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng xuất hiện nụ cười yếu ớt làm say lòng người, cười một tiếng khuynh thành.
Hoàng Kim Cự Long đáp xuống, đem nàng chính xác đến trước mặt Long Thiên Tuyệt, trong gió đưa tới mùi vị quen thuộc, càng lúc càng nồng đậm, Vân Khê còn chưa chạm chân xuống đất, liền rơi vào một lồng ngực kiên cố.
Một luồng sóng cảm xúc dâng lên cọ rửa tâm linh của nàng, một cái ôm này làm tấm chắn cuối cùng của nàng đổ vỡ, không tiếng động phát ra bên ngoài, máu trong cơ thể nàng dâng trào.
“Thiên Tuyệt ——” nàng chui vào trong ngực hắn, nước mắt ngăn không được rơi xuống, ướt đẫm vạt áo của hắn.
Long Thiên Tuyệt ôm nàng thật chặt, muốn đem nàng nhét vào thân thể của chính mình, cùng mình hòa hợp thành một thể. Cảm thấy bờ vai nàng run run ủy khuất khóc nức nở, tâm của hắn vỡ thành từng mảnh.
“Khê Nhi, thật xin lỗi, ta tới chậm.” Tiếng nói từ tính dễ nghe, lời nói này không giống như những lời tình tứ lãng mạn, nhưng chạm tới nơi sâu nhất trong tim của Vân Khê.
“Chàng đã đến rồi……đến là tốt rồi.” Vân Khê nghẹn ngào, mũi hít sâu, nàng thu lại sự mềm yếu của mình ngửa đầu, một chút nước mắt đọng lại trên khuôn mặt hồng hào làm say lòng người. Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn về phía nàng, khẽ run chỉ nhẹ nhàng xoa ánh mắt của nàng, động tác nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận làm nó vỡ tan. Mắt của hắn giờ phút này so với đêm tối còn đậm hơn, sắc mặt quay cuồng: “Mắt của nàng……”
Nó không có thần thái như lúc trước, không có long lanh như trước, hắn đau lòng tới cực điểm, sau khi đau lòng, ngay lập tức tức giận bộc phát: “Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào làm hỏng mắt của nàng?”
Con ngươi màu vàng bắn ra ánh sáng, hắn quét một vòng, trợn trừng mắt về phiá Mãng Vương: “Có phải Hắc Mãng tộc các ngươi làm hay không?”
“Long công tử, chuyện này cũng không thể nói năng tùy tiện ” Mãng Vương oan khuất, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi đừng nói gió là mưa, Bổn vương cũng không phải là sợ ngươi mới cùng các ngươi giảng hòa.
“Theo Bổn vương quan sát, ánh mắt vị phu nhân này chính là bị huyền khí đả thương, hơn nữa thực lực của người này cao hơn Bổn vương, tuyệt đối không thể là người của Hắc Mãng tộc ta gây ra. Ngươi nếu không tin, hỏi lệnh phu nhân một câu, rốt cuộc là người nào đả thương mắt nàng.”
“Thật sự không phải là các ngươi?” Sau một lúc yên lặng Long Thiên Tuyệt cũng phát hiện ánh mắt cuả Vân Khê bị thương một cách kì lạ, nếu không phải là người có công lực hết sức thâm hậu, không thể nào tạo thành thương thế kỳ dị như vậy. Không làm tổn thương cơ thể, chỉ thuần túy lấy huyền khí làm hỏng dây thần kinh thị giác, khiến nàng trở thành người mù.
Muốn tạo ra thương thế như vậy, cả hắn cũng không có lòng tin mình có thể làm được.
“Dĩ nhiên không phải chúng ta. Hắc Mãng tộc chúng ta giết người, cho tới bây giờ cũng là dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp nhất, chỉ có nhân loại các ngươi mới có thể làm việc phức tạp như thế.” Mãng Vương có chút tức giận, bất mãn, chất vấn hắn lần nữa.
Vân Khê sợ hai bên phát sinh xung đột, kéo kéo vạt áo Long Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, không phải bọn họ đả thương ta, người làm tổn thương ta cao thủ thần bí. Ta chưa kịp thấy rõ dung mạo của hắn, đã bị hắn dùng huyền khí làm thương tổn ánh mắt.”
“Bất kể hắn là ai, ta nhất định sẽ bắt được hắn báo thù cho nàng.” Long Thiên Tuyệt đau lòng trấn an nàng, lãnh ý trong mắt và sự dịu dàng liên tiếp thay thế nhau hiện ra.
Mãng Vương thấy tộc nhân thoát khỏi hiềm nghi, nó hầm hừ nói một câu: “Việc này ngươi có tin không? Ánh mắt của nàng căn bản không liên quan tới Hắc Mãng tộc chúng ta.”
Vốn định để Long Thiên Tuyệt biết được mình hiểu lầm, nhất định sẽ cùng nó nói lời áy náy, ai ngờ đối phương chẳng những không hối hận, ngược lại lại ghét bỏ quăng cho nó một câu: “Nếu không phải là các ngươi làm, ngươi dài dòng nhiều như vậy làm gì?”
Long Thiên Tuyệt cảm thấy Mãng Vương ở đây, quấy rầy hắn cùng với thê tử gặp nhau, cho nên cũng không cần biết đối phương có phải là vua Mãng tộc hay không, khó chịu chính là khó chịu.
Mãng Vương nghe thấy thế thiếu chút nữa nổi trận lôi đình: “Tiểu tử họ Long kia ngươi đừng quá cuồng vọng. Nếu không phải để mặt mũi cho Long Vương Long Hậu, Bổn vương sẽ không để cho ngươi là một tiểu bối cưỡi lên đầu lên cổ của Bổn vương đâu……”
Một bên Mãng Vương liên miên cằn nhằn, oán trách chưa xong, bên này Long Thiên Tuyệt làm như cái gì cũng nhìn không thấy ôm ái thê hỏi han ân cần, khiến Mãng Vương giận đến giơ chân.
“Mắt còn đau không? Ta thổi cho nàng”. Hành động thổi hơi rất nhanh biến thành hôn, Long Thiên Tuyệt hôn lên mắt của Vân Khê, động tác nhẹ nhàng giống như lông ngỗng, khẽ vuốt ve da thịt của nàng.
“Tiểu tử họ Long kia” Mãng Vương mắng được một nửa, thấy một màn này, giận đến suýt hít thở không thông. Lời của nó trần trụi bị coi là gió thoảng bên tai, uy nghiêm của Mãng Vương bị quét sạch.
Bọn người Hắc Mãng tộc đem ánh mắt đồng tình nhìn về phía Mãng Vương, lại nhìn Tiểu Bạch bay trên trời, rất muốn khuyên nó nhanh chóng rời đi, nếu đắc tội không được, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
Vân Mộ Phàm ngay đứng một bên gấp gáp, thật vất vả nhìn thấy nữ nhi, hắn lại không có cơ hội ôm nàng đầu tiên. Ánh mắt u oán trừng Long Thiên Tuyệt: “Hiền tế, ngươi ôm đủ chưa? Đến lượt lão phu ôm rồi chứ?”
Long Thiên Tuyệt ôm eo Vân Khê tay chẳng những không buông ra, ngược lại lại ôm chặt hơn, tay phải của hắn vừa động liền đem chiếc nhẫn trữ vật, hướng Vân Mộ Phàm quăng đi.
“Nhạc phụ đại nhân, tiếp lấy.”
Vân Mộ Phàm không kịp chuẩn bị, giương mắt nhìn vật thể giữa không trung hướng về phía ông bay đến, ông hung hăng hút một ngụm lãnh khí.Còn tưởng rằng hắn đem thứ gì cho ông, nguyên lai là Ngọa Long cư.
“Cháu ngoại của ta……” phản ứng đầu tiên của Vân Mộ Phàm là phi thân hướng về phía Ngọa Long cư, nếu ông không tiếp được cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của ông sẽ gặp nguy hiểm.
Ôm Ngọa Long cư trong ngực, Vân Mộ Phàm thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng. Ngẩng đầu lần nữa lại phát hiện Long Thiên Tuyệt đã ôm con gái ông chạy đi.
Vân Mộ Phàm giận đến mức lông mày dựng đứng, hướng về phía Long Thiên Tuyệt chuồn đi mắng to: “Tiểu tử họ Long hư hỏng, ngươi quá giảo hoạt rồi. Ngươi đợi đó cho lão phu, nợ mới nợ cũ lão phu sẽ cho ngươi nhớ kỹ, ngươi đừng có mơ tưởng nhẹ nhàng bắt cóc con gái của lão phu đi như vậy”.
(TM: *lau mồ hôi*)