Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 6 - Chương 7: Bài vị thần bí lại xuất hiện

Edit: Osicase

Beta: Tiểu Mộng

Tiếng đánh nhau dần dần ngừng lại, hai bên tách ra, đứng song song với nhau.

“Khê Nhi ——” Long Thiên Tuyệt bị đám người cản trở, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Vân Khê.

Giờ phút này, các cao thủ Vân tộc đều là đưa lưng về phía Vân Khê, Tông chủ đứng ở phía sau Vân Khê, Vân Khê xoay người, nhìn xa về hướng Long Thiên Tuyệt, thân ảnh cao lớn tuấn tú của trượng phu, càng ngày càng rõ ràng trong mắt của nàng.

Nàng rốt cục có thể nhìn thấy!

Vẻ mặt  xinh đẹp rạng rỡ ngày càng biểu lộ rõ trên khuôn mặt của nàng, nàng hướng về phía Long Thiên Tuyệt nhìn chăm chú, bảy phần cười khẽ, ba phần quyến rũ.

Long Thiên Tuyệt sửng sốt một chút, nghĩ rằng chính mình nhìn lầm, sinh ra ảo giác, chờ sau khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng đang nhìn mình chăm chú của nàng, hắn lập tức hiểu rõ.

Sự vui vui mừng của hắn chỉ trong nháy mắt lập tức biến mất, chỉ thấy vẻ mặt của hắn bình tĩnh lại không biểu lộ điều gì, xa xa thâm tình dừng ở trên người Vân Khê, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. Bởi vì hắn biết, Tông chủ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất cử nhất động của bọn họ, bất cứ lúc nào đều cũng có khả năng khiến cho Tông chủ hoài nghi.

Vì an toàn của Khê Nhi, hắn chỉ có thể làm như cái gì cũng không phát sinh.

“Mọi người đều bình tĩnh một chút! Hiện tại không phải thời điểm để nội chiến, những người có mặt thu hồi kiếm của các ngươi, theo bổn tọa nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Giọng nói uy nghiêm của Tông chủ truyền đi, rất nhanh, hai bên đều thu hồi binh khí, dựa theo đội hình lúc trước đi lên, tiếp tục hướng đường đi hẹp đi tới.

Lúc này đây, Tông chủ không có dò xét Vân Khê, đường đi coi như thuận lợi. Vân Khê biết, Tông chủ đã không còn nghi ngờ nàng nữa, hiện tại trong lòng bà ta chuyện đáng quan tâm nhất, hẳn là nhanh chóng tìm được hồn phách của Vân Huyên. Một khi tìm được hồn phách của Vân Huyên, rất nhiều chuyện có thể rõ ràng, nàng cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc Vân Huyên bị nhốt ở tế đàn như thế nào, lại là vì chuyện gì mới mạo hiểm xông vào tế đàn này.

Tiếp tục đi lên đã tới gần cửa ra của con đường hẹp này.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, từng trận dư âm của trận chiến truyền đến cửa ra của con đường. Tông chủ cước bộ dưới chân dừng lại, bà ta dừng lại, phía sau những người đi theo cũng thả chậm từng bước tiến đến gần.

Phía trước cách đó không xa, quang cảnh hỗn độn, tràn ngập không khí qủy dị, nghiễm nhiên chính là một tòa đại trận, đem ba người Tử Yêu vây ở trong đó.

Tử Yêu chưởng lực mạnh mẽ luân phiên đả kích, mục đích muốn phá trận bằng sức mạnh của mình, tiếng vang kinh thiên động địa.

Hai người Hách Liên Tử Phong và Nhị chưởng quầy chia ra đánh nhau với Thiên Ma đang không ngừng tiến công tập kích bọn họ, nên không rảnh bận tâm mọi chuyện xung quanh.

Ba người bị nhốt ở trong đó, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể thoát thân.

Tử Yêu đều không có cách gì phá giải trận pháp, có thể thấy rằng uy lực của nó mạnh như thế nào.

Tông chủ khóe môi dễ nhận ra là đang nhếch lên, đây đúng là kết quả bà ta muốn nhìn thấy, lấy thực lực của Tử Yêu, bà ta không có chắc chắn nếu đấu trực tiếp với lão ta có thể chiến thắng, nhưng ở bên trong tế đàn có các loại trận pháp quỷ dị khó lường lại có thể vây khốn hắn.

Nếu không phải là ở trong các tế đàn có các loại trận pháp không có cách gì phá giải, thì lúc trước cũng sẽ không…

Nhớ lại một hồi ký ức, ánh mắt của Tông chủ hơi trầm xuống, lâm vào trầm tư.

Vân Khê nhìn qua đầu vai của Tông chủ,nhìn thấy tình cảnh trong trận, mi tâm của nàng khẽ nhăn lại. Trận pháp này cư nhiên lợi hại như thế, liền Tử Yêu cũng không biết cách phá giải nó, vậy Hách Liên đại ca nên phải làm sao bây giờ?

Sự sống chết của Tử Yêu, nàng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm an nguy của Hách Liên Tử Phong.

Không thể, phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ một tay mới được.

Hơi hơi nghiêng tay, khóe mắt của nàng hướng về phía Long Thiên Tuyệt, đối với trận pháp, cũng chỉ có chàng là người hiểu rõ nhất, không biết chàng có biện pháp phá giải trận pháp này hay không?

Trong lúc suy tư, một đạo ánh mắt sắc bén quét về phía nàng, Vân Khê vội vàng thu hồi tâm trạng, cố ý làm cho ánh mắt của mình trống rỗng, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

“Vân Khê, ngươi muốn biết phía trước đã xảy ra chuyện gì sao?” Người nói chuyện không phải ai khác, chính là giọng nói lạnh nhạt của Cung chủ.

“Để ta nói cho ngươi biết, người nam nhân công khai muốn giết ngươi để báo thù cho mẫu thân đang bị vây ở trong trận pháp, ta nhìn thấy tình hình này là hắn không ra được. Ngươi rất may mắn, tránh được một kiếp, hắn sẽ không có khả năng tìm ngươi báo thù cho mẫu thân của hắn a.”

“Ngươi nói cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Vân Khê cố tỏ ra vẻ kinh ngạc.

“Ngươi thoạt nhìn có vẻ rất không cao hứng?” Cung chủ ánh mắt sắc bén đánh giá nàng, ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt.

Vân Khê không có phủ nhận, khẽ cười nói: “Ta đương nhiên mất hứng! Ta căn bản không có giết người, lại vô duyên vô cớ thay người khác gánh tội, ngươi nói ta oan là không oan? Cho nên, ta chẳng những sẽ không bởi vì hắn bị nguy mà cao hứng, ta ngược lại còn có thể nghĩ biện pháp cứu hắn, ta muốn hắn trả lại sự trong sạch cho ta!”

“Ngươi có ý nghĩ kỳ quái gì vậy?” Cung chủ khó hiểu.

Vân Khê cong môi cười, không trả lời.

Tông chủ ở phía trước nghe thấy đối thoại của các nàng, ngoái đầu nhìn lại nói: “Việc này với chúng ta không có quan hệ, chúng ta không cần xen vào việc của người khác, trước tìm được hồn phách của tiểu cô cô quan trọng hơn.”

“Dạ, Tông chủ.” Cung chủ hướng tới Vân Khê cười đắc ý, Tông chủ đã hạ lệnh, xem nàng rốt cuộc như thế nào cứu người.

Vân Khê mày nhíu chặt, biết Tông chủ chỉ mong cho ba người Tử Yêu bị vây trong trận pháp, không có cách gì trở thành địch thủ của bà ta, kể từ đó, bà ta có thể nắm chắc thắng lợi.

Như vậy không được!

Đã không có Tử Yêu, chỉ còn lại Tông chủ, đối với nàng mà nói không hẳn là chuyện tốt.

Tử Yêu tuy đáng sợ, nhưng lão là người thẳng thắn, không giống Tông chủ, tâm tư thâm trầm, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Càng nghĩ, Vân Khê vẫn cảm thấy trước giúp ba người Tử Yêu phá trận mới là chuyện quan trọng phải làm trước.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ lấy cớ gì đi cứu người, ở phía sau đội hình, một cái bóng người màu đen tung người nhảy lên, bay qua đỉnh đầu, đạp gió mà đi, trong nháy mắt đến trước trận pháp.

Một đầu tóc vàng bắt mắt như vậy, rơi vào trong mắt Vân Khê, trong lòng nàng có một loại cảm xúc khó tả nảy nở, Thiên Tuyệt quả nhiên là người hiểu tâm tư của nàng nhất, nàng suy nghĩ cái gì, chàng lập tức liền hiểu rõ. Nhìn hắn ở phía trước trận pháp đi qua đi lại, chắc chắn là đang suy nghĩ phương pháp phá giải trận pháp, Vân Khê rất muốn tiến lên, cùng chàng thương lượng một phen, chàng không biết có thể phá giải trận pháp hay không.

Một cái tay đột nhiên nắm trên cổ tay của nàng, mang theo nàng hướng về con đường phía bên trái mà đi.

Ở phía trước nơi mọi người đang đứng, có tất cả hai con đường, một cái chính là con đường mà đoàn người Tử Yêu đang bị bao vây bởi trận pháp, một cái khác chính là con đường phía bên tay trái. Hiện tại biết rõ một trong hai cái cái nào có trận pháp, Tông chủ tự nhiên sẽ không ngu như vậy, tiếp tục đi con đường của Tử Yêu, bà ta dứt khoát lựa chọn một con đường khác.

“Chúng ta đi!” Không cho Vân Khê có cơ hội đào thoát, Tông chủ trong tay dùng sức, kéo Vân Khê đi trước.

“Tông chủ, chờ một chút!” Vân Mộ Phàm ở phía sau vội vàng hô, “Tông chủ, phía trước đường càng ngày càng thêm gian nan nguy hiểm, Tông chủ ngài mang theo tiểu nữ, sẽ làm chậm trễ việc của ngài không bằng mọi người đi trước, để cho tiểu nữ đi theo chúng ta ở phía sau chậm rãi đi đường ngài thấy thế nào?”

“Không được!” Tông chủ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, “Chính là vì con đường phía trước gian nan nguy hiểm, bổn tọa mới phải đem theo Vân Khê bên người một tấc cũng không rời. Các ngươi có muốn cùng đi với chúng ta hay không, thì hãy tự quyết định. Chúng ta chỉ có mười hai canh giờ, hiện tại đã qua ba canh giờ rồi, đợi đến lúc mười hai canh giờ qua đi mà chưa xong, chúng ta khả năng không ra được. Cho nên, bổn tọa không thể chậm trễ được, đi hay ở lại, các ngươi tự mình quyết định đi.”

“Tông chủ…” Vân Mộ Phàm còn muốn nói cái gì đó, Vân Khê cản lại ông, “Cha, mọi người ở lại giúp Thiên Tuyệt, con sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Khê Nhi…” Vân Mộ Phàm do dự, hướng về phía Long Thiên Tuyệt quay đầu liếc mắt một cái, lập tức chạm phải ánh mắt của Long Thiên Tuyệt cũng đang quay đầu nhìn lại, bố vợ con rể liếc nhau, trong lòng đều đã có tính toán.

“Khê Nhi, vậy con hãy cẩn thận, chúng ta rất nhanh sẽ theo kịp.”

Tông chủ hờ hững nhìn lướt qua mấy người Long Thiên Tuyệt, Vân Mộ Phàm, bà không tin bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp phá trận, biết đâu cuối cùng cũng bị chết ở trong trận. Kể từ đó, ngược lại làm cho bà nhẹ gánh, không cần phải giải quyết nhiều người phiền toái như vậy.

“Chúng ta đi!”

Nhìn theo đoàn người Tông chủ rời khỏi, Long Thiên Tuyệt một lần nữa đem lực chú ý đặt ở trên trận pháp: “Tử Yêu, ngươi sử dụng sức mạnh là vô dụng, căn bản không có biện pháp phá trận! Vạn nhất chạm phải nơi quan trọng của trận pháp, kích phát uy lực lớn nhất của trận pháp, các ngươi liền chỉ có thể chôn vùi thân xác ở đây. Nếu các ngươi tin tưởng lời nói của ta, hiện tại lập tức dừng lại, tập hợp lại một chỗ, để ta có thể nhìn thấy rõ bố cục của trận pháp, tiếp tục nghĩ biện pháp cứu các ngươi đi ra!”

Tử Yêu chưởng lực oanh kích trận pháp hơi giảm, hắn chớp mắt, dùng ánh mắt không tin liếc về phía Long Thiên Tuyệt: “Ngươi vì sao phải giúp chúng ta? Bổn tọa không tin ngươi có lòng tốt như thế!”

Long Thiên Tuyệt khinh thường hừ nhẹ: “Ngươi cho rằng ta thật sự muốn cứu các ngươi sao? Ta cứu các ngươi, chỉ có hai cái mục đích, thứ nhất là vì thê tử của ta, nàng không muốn nhìn thấy bằng hữu của nàng rơi vào trong cảnh nguy hiểm, cho nên ta không thể không cứu; thứ hai là vì an nguy của chúng ta, Tông chủ của Vân tộc rắp tâm hại người, bất cứ lúc nào cũng có thể hại Khê Nhi, ta cần mượn lực lượng của các ngươi để hiệp lực đối phó Tông chủ. Không hơn!”

Hách Liên Tử Phong tại thời điểm nghe thấy hắn nhắc tới cái mục đích thứ nhất, vẻ mặt rõ ràng chấn động, đối đầu mấy năm nay, hắn đối với đối thủ của chính mình vẫn rất hiểu biết. Long Thiên Tuyệt ở lại, hắn cũng đã đoán được lý do, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, cũng là một loại cảm nhận khác. Hắn không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, đáy lòng hắn đang chảy xuôi một dòng nước ấm áp.

Một đôi mắt yêu dã đào hoa nheo lại, Tử Yêu ở giữa không trung nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt sau một lúc lâu, đột nhiên phá lên cười: “Nói rất hay! Nói rất thống khoái a! Tính tình của tiểu tử ngươi, rất hợp khẩu vị của bổn tọa! Mọi việc nói rất rõ ràng thỏa đáng, lợi dụng chính là lợi dụng, giao dịch chính là giao dịch, rộng rãi vô tư, rõ ràng dứt khoát, mọi người đều đạt được yêu cầu của mình, không còn gì tốt hơn!”

“Như thế, vậy thỉnh ba vị dựa theo yêu cầu của ta đi làm đi.” Long Thiên Tuyệt tự tin nhướng mày, trên gương mặt anh tuấn như được điêu khắc của hắn tràn đầy ánh sáng rực rỡ.

Tử Yêu sau khi tiếp nhận đề nghị của hắn, thu chưởng, uyển chuyển rơi xuống đất.

Hách Liên Tử Phong cùng Nhị chưởng quầy vừa đánh vừa lui, hướng về Tử Yêu bên cạnh, ba người lưng tựa vào nhau, nhanh chóng tập hợp lại một chỗ.

Bên trong trận pháp, sương mù màu đen tràn ngập, còn có không ít Thiên Ma vây chung quanh thân thể của ba người, như hổ rình mồi.

Long Thiên Tuyệt đứng ở bên ngoài trận pháp, ngưng thần suy đoán quy luật bố trí của trận pháp, ngón tay thon dài gảy nhẹ, âm thầm đẩy lên.

Vân Trung Thiên yên lặng đi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, trong tay không biết khi nào biến ra một bàn cờ trắng đen, nới với Long Thiên Tuyệt: “Ta đi theo viện trưởng Bách Lý nhiều năm, có luyện được mấy trận pháp cùng với cách phá giải trận pháp, ngươi cứ việc nói ra suy nghĩ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm ra quy luật bố cục của trận pháp.”

Long Thiên Tuyệt mặt mày trong trẻo, lộ ra vui sướng, vì thế hai người hợp tác, lấy bàn cờ trắng đen xếp thành một trận pháp, kết hợp với trận pháp thực tế, chuyên tâm tính toán.

Hai người Vân Mộ Phàm cùng Vân Mạch Thiên trầm mặc im lặng đứng một bên, không muốn quấy nhiễu hai người.

Dọc theo đường đi, những trận đánh lớn nhỏ là không thể tránh được, nhưng may mắn là, Vân Khê từ lúc vào đây không có gặp cái gì khó có thể phá giải. Trong lúc vô tình, đã muốn đến vị trí tế đàn thứ bảy.

Tông chủ đáy mắt từ từ tràn ra vẻ mặt hưng phấn, tay cầm lấy Vân Khê kéo đi cũng không nhanh như vậy nữa.

Cảnh tượng trước mặt hấp dẫn lực chú ý của mọi người, một tòa tế đàn chân chính xuất hiện ở trước mặt mọi người, phía trước sáu vị trí tế đàn, tuy rằng được xưng là tế đàn, nhưng bọn họ cũng không có nhìn thấy vật gì đặc biệt ở tế đàn, vị trí tế đàn này không giống như vậy, nó rất chân thật. Xung quanh tế đàn mọi thứ được sửa sang lại  sạch sẽ, đâu vào đấy. ở chính giữa của tế đàn, thờ phụng một bài vị, trên bài vị được bao trùm một tấm vải thô màu đen, che đậy nội dung trên tấm bài vị.

Cảnh tượng này rất quen thuộc!

Vân Khê nhìn vị trí tế đàn này, không khỏi liên tưởng đến tấm bài vị được mười đại gia tộc thờ phụng trong nhà lúc ở đại lục Ngạo Thiên, tấm bài vị đó cũng được bao trùm bên ngoài tấm vải thô màu đen, che dấu chân tướng trên bài vị.

Chẳng lẽ đây là bài vị của Vân Huyên sao?

Nhiệt huyết, nháy mắt sôi trào!

Vân Khê nắm chặt tay, thời khắc quyết chiến chẳng lẽ nhanh như vậy đã đến?

Cũng giống với suy nghĩ của nàng, ngoài Tông chủ, còn có tả hộ pháp, Cung chủ và các cao thủ Vân tộc, trong không khí tràn ngập không khí khác thường.

“Tiểu cô cô, đây là bài vị của ngài sao? Ta đến trễ nhiều năm như vậy, ngài chắc cô đơn lắm? Ta hiện tại liền mang ngài rời khỏi nơi này…” Tông chủ từng bước một tới gần, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, có khẩn trương, có hưng phấn, cũng có rất nhiều phức tạp nói không rõ ưu tư. Tay bà ta chậm rãi hướng về phía bài vị, muốn lấy ra khối vải thô màu đen.

Trong đầu Vân Khê đột nhiên nghĩ đến một câu nói, có người từng dặn nàng, bài vị được thờ phụng trong lầu của mười đại gia tộc trăm ngàn lần không được động vào, một khi động vào, lập tức kích hoạt cơ quan, cả tòa lâu cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bài vị có liên quan đến bí mật của mười đại gia tộc, mỗi đại gia tộc đều thờ phụng bài vị của người đó, một khi có người mạo phạm nó, sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Mười đại gia tộc cung phụng bài vị như thế, như vậy vị trí tế đàn này bày đồ cúng phụng bài vị này cũng là như thế sao?

Trong lúc tay Tông chủ sắp chạm đến bài vị, cả người nàng vội vàng lui về phía sau, theo bản năng trốn nhanh ra xa.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tục bốn tiếng nổ mạnh kịch liệt, ở bên tai Vân Khê vang lên, sau khi nổ mạnh làn khí dư âm lướt qua hai má của nàng, nhiệt cay nhiệt cay.

Mặc dù đã tránh ra xa, nhưng cả người nàng vẫn bị ảnh hưởng, đang đứng ở trên mặt đất, liền rơi xuống đất cách vị trí của bài vị mấy chục bước xa.

Những người khác không có may mắn như nàng, bởi vì việc phát sinh đột nhiên, các cao thủ căn bản không kịp né tránh, cho nên một đám đều bị làn khí gây thương tích, hoặc nhẹ hoặc nặng.

Chịu ảnh hưởng lớn nhất ngoài Tông chủ còn ai nữa, cả người bà ta cách chỗ nổ mạnh là gần nhất, sau khi bốn tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, tay phải của bà ta còn chặt chẽ túm lấy hài bài vị, mà trước ngực của bà ta bị nổ tung, máu tươi đầm đìa.

“Tông chủ!”

“Tông chủ, ngài thế nào? Có bị thương nặng không?”

Tả hộ pháp khẩn trương, mặc kệ vết thương của mình, liều lĩnh đi về phía Tông chủ, xem thương thế trên thân của bà ta.

Sự tức giận bao quanh Tông chủ, tay bà ta cầm bài vị chỉ còn lại có một nửa, sát khí từ từ phóng thích ra, đột nhiên, bà ta đẩy tả hộ pháp ra, phá lên cười: “Vân Huyên, tâm tư của ngươi thật sự ác độc, ngươi muốn cho bổn tọa vào chỗ chết sao? Ngươi luôn miệng nói trân trọng ta, suy nghĩ cho ta, kết quả lại thiết kế muốn hại ta, ngươi thật ngoan độc!”

Biến hóa lớn của Tông chủ, khiến cho các cao thủ ồn ào ghé mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bọn hắn cứ tưởng rằng, trong nội tâm của Tông chủ người bà ta tôn kính nhất không phải là tiểu cô cô của bà ta sao? Như thế nào hiện tại ngược lại lại chửi rủa tiểu cô cô của nàng? Tông chủ rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải bị thương quá mức nghiêm trọng, tư duy bị lẫn lộn đi?

Vân Khê nghe được tiếng mắng của bà ta, nhịn không được buồn cười, bà ta lại còn nói Vân Huyên ác độc ngoan độc, người chân chính ác độc ngoan độc đến tột cùng là ai? Sợ rằng trong lòng bà ta là người rõ ràng nhất!

Nếu là bài vị của tiểu cô cô, bà ta phải tỏ vẻ tôn kính mới phải, ngược lại vừa gặp  liền đưa tay hủy nó, đây là biểu hiện tôn kính đối với trưởng bối sao? Lấy bài vị không được, trúng bẫy, bà ta bắt đầu chửi rủa tiểu cô cô của mình, người như thế, cư nhiên cũng có thể trở thành lãnh tụ của Vân tộc, Vân Khê trong lòng khinh thường!

Tiếng hừ lạnh rất nhỏ, truyền vào trong tai Tông chủ trong lòng đang thịnh nộ bi phẫn, đột nhiên bà ta quay đầu, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Vân Khê, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

Một trận gió mạnh tới gần, Vân Khê trước mặt bóng người lay động, một cái tay  nắm chặt trên cổ của nàng, đem cả người nàng nhấc lên khỏi mặt đất.

“Ngươi cười cái gì? Vì sao ngươi vừa rồi né tránh? Ngươi không phải sớm biết chỗ bài vị có vấn đề?” Tông chủ giờ phút này rốt cuộc không che dấu cái gì, không dấu hình tượng dịu dàng như ngày thường, đáy mắt lộ ánh mắt hung ác.

“Ta cười ngươi thật biết diễn kịch! Phía trước bày ra bộ dáng nhân từ khoan dung dịu dàng, mê hoặc lòng người, khiến cho các cao thủ Vân tộc đều nghĩ ngươi là người thiện lương cao thượng đến cỡ nào. Hiện tại tâm kế của ngươi bại lộ, liền lập tức lộ ra bản tính hung ác. Nói cái gì tiểu cô cô của ngươi đối đãi với ngươi tốt như thế nào, quan trọng với ngươi như thế nào, ngươi đối với tiểu cô cô tôn kính sùng bái như thế nào, hiện tại nhìn ngươi xem, tự ý lấy bài vị, bị thương, ngươi liền chửi tiểu cô cô của ngươi, ngươi thật đúng là trước sau như một a!” Vân Khê cười lạnh, không e sợ ánh mắt hung ác của đối phương đang nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời quên đôi mắt của mình không có nhìn thấy.

Tông chủ bộ ngực phập phồng, tức giận đến cực điểm, đột nhiên chú ý đến đôi mắt của đối phườn, ánh mắt của bà ta bỗng dưng càng dữ tợn hơn, tay phải dùng sức hơn, cơ hồ đem cổ của nàng bóp nát.

“Ngươi gạt ta! Đôi mắt của ngươi đã sớm khôi phục!”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ… Buông ta ra! Nhanh buông ta ra!” Vân Khê hô hấp dần dần trở nên khó khăn, nàng cố gắng vận chuyển huyền khí, gian nan thi triển thuật Na di thuật, “Di —— ”

Trên cổ đột nhiên thoải mái, cuối cùng là thoát khỏi tay của Tông chủ.

Phanh!

Cái trán của Vân Khê không ngừng va chạm một tầng huyền khí bao phủ xung quanh, quay đầu nhìn lại, bắt gặp nụ cười lạnh lẽo của Tông chủ, nàng lập tức hiểu rõ. Xung quanh của Tông chủ đã phong tỏa huyền khí của bà ta, hạn chế phạm vi di chuyển của nàng, vô luận nàng di chuyển như thế nào đều không có khả năng thoát khỏi lớp huyền khí bao phủ xung quanh của bà ta.

Đáng giận!

Tông chủ  phá lên cười, tiếng cười mấy phần phẫn nộ, mấy phần tàn khốc: “Muốn chạy trốn? Chỉ bằng dựa vào Na di thuật của người, căn bản không có khả năng thoát khỏi bàn tay của bổn tọa! Đây là thực lực chênh lệch!”

“Vân Khê, lá gan của ngươi không nhỏ, dám ở trước mặt Tông chủ diễn kịch, ý đồ lừa gạt bổn tọa?” Nàng từng bước một tới gần, Vân Khê từng bước một dọc theo huyền khí bao phủ rút lui, bên ngoài vẫn trấn định như cũ, nhưng trong nội tâm của nàng đã rối loạn. Bị huyền khí của đối phương bao phủ, liền tương đương với chính mình bị đối phương nắm ở trong lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm.

“Đôi mắt của ngươi nếu đã khôi phục, thì chứng minh trên người của ngươi có giấu Tru Tiên đan. Ngươi rất thông minh, cũng rất giảo quyệt, cư nhiên có thể lừa gạt người trong thiên hạ. Nhưng dù cho ngươi thông minh giảo quyệt như thế nào đi chăng nữa, cũng không lừa được bổn tọa. Hiện tại, lập tức đem Tru Tiên đan trên người ngươi giao ra, nếu không bổn tọa lập tức lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”

Quanh thân bà ta sát khí lại một lần nữa được phóng thích, áp lực huyền khí ở bên trong lập tức dầy thêm một tầng, cùng bị vây ở bên trong vòng huyền khí các cao thủ của Vân tộc cũng cảm nhận được áp lực.

Cung chủ thấy tình trạng như vậy, tinh thần phấn chấn,bà ta rốt cục đã tìm được cơ hội trả thù Vân Khê. Bị Vân Khê cho ăn đau khổ, bà ta đương nhiên muốn đòi lại!

“Tông chủ, việc nhỏ như thế này liền giao cho thuộc hạ đến xử lý đi! Ta nhất định sẽ lục soát tìm kiếm Tru Tiên đan trên người Vân Khê, đem Tru Tiên đan dâng lên Tông chủ!”

Tông chủ hơi hơi gật đầu, ánh mắt trống rỗng, lãnh ý không giảm.

Cung chủ đắc ý, hai mắt phát sáng, cao cao tại thượng Cung chủ của Vân Huyễn điện uy nghiêm lập tức tiến lên. Nàng liếc xéo Vân Khê, rút kiếm trong tay, từng bước ép sát, lạnh giọng câu môi cười nói: “Vân Khê, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, vật đổi sao dời. Ngươi không thể tưởng được cục diện lại xoay chuyển nhanh như vậy đi? Trước đó không lâu, ngươi còn đối bổn tọa như hổ rình mồi, muốn dồn bổn tọa vào chỗ chết, hiện tại tình thế thay đổi, ngươi bây giờ là kẻ dưới lưỡi dao của ta, như cá trong chậu, bổn tọa bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của ngươi! Thế nào?  Có muốn quỳ xuống van xin bổn tọa? Chỉ cần ngươi quỳ xuống, hướng bổn tọa cầu xin tha thứ, sau đó liền dập đầu mười cái. Nếu như bổn tọa cao hứng, nói không chừng thời điểm xuống tay với ngươi hơi ôn nhu chút chút, lưu lại cho ngươi một cái thân xác hoàn chỉnh.”

“A, ngươi đang nói mơ à? Ta Vân Khê thà rằng chết đứng, cũng không muốn quỳ để cầu xin! Muốn cho ta quỳ xuống van xin ngươi, kiếp sau đi!” Vân Khê cười lạnh, nghiêng về một phía, một bên đem Kinh Hồng kiếm nắm ở trong tay. Cùng lắm thì đồng quy vu tận (hai người cùng chết), kéo người làm đệm lưng, cũng không tính mệt! Muốn làm nàng quỳ xuống cầu xin tha thứ? Bà ta đang nói mơ sao?

Tông chủ sắc mặt trầm xuống, lém cho Cung chủ một ánh mắt sắc bén: “Không cần lãng phí thời gian! Bổn tọa đã không có tính nhẫn nại!”

Cung chủ tiếp thu ánh mắt và mệnh lệnh của bà ta, đối với Tông chủ khom người nói: “Dạ, Tông chủ! Thuộc hạ lập tức xử trí nàng!”

“Tông chủ!” Lan trưởng lão thấy thế, do dự muốn ngăn cản, không biết phải làm sao. Lập tức Tông chủ ném cho bà ấy một cái ánh mắt cảnh cáo, vì thế bà ấy đành đem những lời bà ấy muốn nói nuốt trở về. Thiên Nhi, sư phụ xin lỗi con, không có biện pháp bảo vệ muội muội của con.

Lan trưởng lão trên mặt lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Tả hộ pháp dịch bước đến bên cạnh Tông chủ, vui sướng khi người gặp họa nhìn Vân Khê, khẽ cười nói: “Không cần cùng nàng nói nhảm nhiều! Nàng hiện tại lẻ loi một mình, thế đơn lực mỏng, căn bản là không có năng lực để phản kháng. Không bằng trước giết nàng, sau cướp lấy Tru Tiên đan trên thân của nàng, đỡ phải lãng phí thời giờ.”

Hai vị cao thủ nội tông còn lại không nói gì, cũng là lãnh mạc nhìn Vân Khê, xung quanh hoặc là ánh mắt lãnh mạc, hoặc là ánh mắt muốn nàng vào chỗ chết, một đám không có ý tốt.

Vân Khê trrong lòng căng thẳng, cố gắng suy nghĩ kế sách đối phó với địch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất