Edit: pthustBeta: Tiểu Mộng“Vân Khê, ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn gì? Ngươi đây là đang phỉ báng biết không hả?” Mặt Vân Tam gia đỏ ngầu, giận dữ mắng mỏ Vân Khê: “Ngươi nói ta ám hại huynh trưởng của ta, ngươi có bằng chứng gì? Trừ phi ngươi tận mắt nhìn thấy, nếu không chính bôi nhọ người khác! Làm trò trước mặt đông đảo tân khách, ngươi phỉ báng ta như thế, rốt cục là ngươi có ý đồ gì?”
“Chứng cớ?”Vân Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi giễu cợt: “Chỉ bằng ngươi, còn không xứng đáng để ta phí sức đi tìm chứng cớ chứng minh cho ngươi!”
Sắc mặt Vân Tam gia trực tiếp từ một quả trứng gà hồng biến thành qủa trứng gà thúi, không xứng đáng? Nàng không khỏi quá cuồng vọng rồi!
“Chi trưởng lão, Lan trưởng lão, con gái của ta mệt mỏi, muốn ngồi vị trí kia, các ngươi đi thỉnh cái người không liên quan ở phía trên tránh ra đi!” Vân Khê cuồng vọng nhướng lông mày, dung nhan tuyệt sắc là huy hoàng chói mắt, nàng đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa cùng đối phương thêm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, dùng hành động nói cho đối phương biết, nàng chính là tới phá rối lễ đăng vị của hắn. Hắn muốn làm Vân Thành thành chủ, căn bản không xứng đáng!
“Dạ, Vân Khê cô nương!” Hai người Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão hướng về phía Vân Khê cung kính chắp tay một cái, tuân lệnh làm việc.
Hiện trường đều có tiếng than nhẹ, rất là khiếp sợ.
Điên rồi! Từng thấy người cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy ai cuồng vọng không biên giới như nàng.
Chỉ nhẹ nhàng một câu nói nữ nhi mệt mỏi, nàng liền cướng ép đem chỗ ngồi của người ta xuống đây, thật là bá đạo đi?
Hai vị trưởng lão của Vân tộc lại rất cung kính với nàng, nhưng hai vị đó là cao thủ Nội tông của Vân Tộc, trong mắt các cao thủ của Vân tộc nói chung, đó là nhân vật thần thông quảng đại, nhân vật như thế sao lại nghe theo sự sai bảo của một nữ nhân tuổi còn trẻ?
Quá không cách nào đón nhận!
Những cao thủ của phủ thành chủ ào ào rút kiếm, đem đoàn người Vân Khê vây lại.
“Lớn mật! Đây là bảo tọa của Thành chủ, chẳng lẽ lại để cho bất cứ kẻ nào cũng có thể tùy ý ngồi lên? Huống chi còn là một con nhóc?” Một gã cao thủ cầm đầu quát chói tai, vẫn không quên nhìn về phía hài tử trong ngực Vân Khê ném một cái nhìn miệt thị.
Chính là một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa, cũng dám ngồi lên bảo tọa của thành chủ? Cho rằng những hộ vệ của thành chủ là người không tồn tại sao?
Ánh mắt này của hắn lại không cẩn thận chọc giận đến Vân Huyên đang tạm trú trong cơ thể Tiểu Nguyệt Nha, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra hai đạo tinh quang, cao thủ kia mới thu hồi được một nửa ánh mắt, đột nhiên bị hai đạo tinh quang tập kích, khí thế vô hình bổ nhào vào mắt hắn, trước mắt hắn đột nhiên dấy lên một đoàn ngọn lửa, thiêu rụi ánh mắt hắn đâm đau buốt. Hắn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, hai tay che ánh mắt,cúi đầu xuống.
Chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người cũng không kịp phản ứng, chỉ có một số rất ít các cao thủ hàng đầu nhìn thấy…tiểu cô nương này, tuyệt đối không đơn giản …
Vân Tam gia là một người trong số ít những người đó, hắn nhìn tiểu nữ hài, âm thầm kinh hãi. Chỉ là một ánh mắt, là có thể đả thương người,thực lực như vậy quá kinh người.
Nàng rốt cuộc là ai? Đơn giản chỉ là nữ nhi của Vân Khê sao? Một tiểu nữ hài, sao có thể có uy lực cường đại như thế?
Hoa Oánh Oánh không nhìn thấy chi tiết này, chỉ cho là cao thủ kia vô năng, còn chưa có chính thức giao chiến, tự rút lui trước. Nàng bước lên mấy bước, cho đối phương một cái bạt tai: “Đồ vô dụng! Hết thảy lên cho ta!”
Các cao thủ còn lại e ngại nàng, chỉ đành phải nâng kiếm mà lên.
Lúc này, Tiểu Nguyệt Nha mở miệng, lạnh lùng nói câu: “Không biết tự lượng sức mình!”
Bốn chữ, chữ chữ sức mạnh mười phần!
Sóng âm bao vậy phóng ra ầm ầm, bắn vào trên người đám cao thủ, những cao thủ bị đánh trúng mỗi người bay lên cao mấy trượng. Tiếng kêu thảm thiết thê lương, làm người ta sởn da gà!
Hoa Oánh Oánh cả người dại ra, hoài nghi ánh mắt mình có phải có vấn đề hay không, ngẩng đầu nhìn, thấy mỗi một bóng người bay bên đang rơi xuống, liên tục kêu thảm thiết, nàng không thể không tin.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Là người hay quỷ?”thanh âm của nàng run sợ.
Tiểu Nguyệt Nha không để ý đến nàng, miễn cưỡng ngáp một cái. Không có cách nào khác, mặc dù là hồn phách Vân Huyên, nhưng là sinh lý của cơ thể nàng làm việc và nghỉ ngơi, vẫn phải là hướng Tiểu Nguyệt Nha làm chuẩn.
Đôi mắt buồn ngủ mờ mịt, hơn nữa khuôn mặt nhỏ bé còn vô cùng khả ái, trông vô tội làm sao, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện vừa phát sinh cũng là thật, quá gặp quỷ!
Không có những cao thủ phủ thành chủ ngăn cản, hai người Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão nhằm thẳng hướng thành chủ bảo tọa mà cất bước đi, đối diện với các nàng, hai chân Vân Tam gia không tự chủ run lên run xuống. Đối mặt với hai vị nội tông cao thủ, hắn thật sự khôngcó dũng khí tới đối đầu, nhưng hôm nay hắn đăng lâm chức thành chủ, hắn làm sao có thể khuất phục?
“Chậm đã!”hắn giơ tay, ngăn cản hai người tiếp tục đi về phía trước, đợi hai người dừng bước lại, hắn nghĩa chánh ngôn từ nói: “hai vị trưởng lão, chức thành chủ, thiêng liêng như vậy, sao có thể tùy tùy tiện tiện thay đổi người ngồi lên? Quy củ của Vân Tộc chúng ta, nghiêm khắc như vậy, sao lại có thể tùy ý phá hư? Vân Khê nàng trẻ người non dạ, không để ý hiểu chuyện, chẳng lẽ hai vị trưởng lão cũng không biết nặng nhẹ trong đó?”
Hắn lấy quy củ Vân Tộc ra mà nói chuyện này, hai vị trưởng lão quả nhiên do dự, ở Vân Tộc quy củ sâm nghiêm trói buộc, hai người đối với quy củ Vân Tộc luôn có thái độ kinh sợ. Cho nên khi Vân Tam gia nói tới quy củ Vân tộc, hai người do dự.
“Nàng là người phương nào, chẳng lẽ bảo tọa này ngồi không được?” Vân Khê cố ý đề cao âm điệu.
Hai người Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, tới đây hiểu rõ, nàng là người phương nào? Nàng là một nhân vật oai phong truyền kì từ trước tới nay của Vân tộc, ngay cả bản thân tông chủ, cũng phải gọi nàng một tiếng tiểu cô cô, như thế nào lại không ngồi lên nổi chiếc bảo tọa của thành chủ?
Hai người không hề do dự nữa, trực tiếp đi về phía Vân Tam gia, khí thế kiên quyết, làm cho chân Vân Tam gia không tự chủ mà dịch chuyển khỏi, nghiêng người đến bên cạnh bảo tọa, đem chỗ ngồi đi ra ngoài. Đợi đến khi kịp phản ứng lại, Vân Tam gia rất là ảo não, hắn làm sao lại không đấu, không đánh mà lui rồi sao?
Vân Khê cong môi cười một tiếng, hai người Chi trưởng lão và Lan trưởng lão hộ tống, đem nữ nhi ôm lên bảo tọa thành chủ. Nàng nhìn, cái bảo tọa này chính là một thanh gỗ tồi làm ghế, chẳng có gì hiếm lạ, dù không có khí thế của Vân Huyên thì con gái nàng vẫn có thể ngồi lên được!
Hiện trường một mảnh thổn thức, mọi người phản ứng khác nhau.
Cao thủ phủ thành chủ cùng người nhà Hoa gia nghĩa phẫn điền ưng
( căm hận sôi trào), mà các đại gia tộc người người mang thần sắc xem kịch vui, một lễ đăng vị long trọng như vậy từ từ lệch hướng khỏi chủ đề của nó.
Vân Tam gia nắm chặt hai đấm, cưỡi hổ khó xuống.Mới vừa rồi nếu hắn không tránh ra, hắn đã có thể lẽ thẳng khí hùng
( có lý chẳng sợ) theo sát đối phương mà nói lý lẽ rõ ràng, chỉ trích sự vô lễ của đối phương. Đáng tiếc, vừa rồi hắn sợ hãi, lui ra. Đang nhìn đến phía sau Vân Khê còn có mấy vị cao thủ Nội tông của Vân Tộc, thậm chí còn có một Tử Yêu còn đứng ở phía sau làm cho hắn kinh hồn bạt vía, hắn khiếp đảm.
Lúc này, hắn lúng túng đứng ở đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong. Đời này chưa từng chịu uất ức như vậy!
Hoa Oánh Oánh thấy hắn hèn nhát như vậy, tức giận khôn nguôi, hai tay chống nạnh, liền đứng dậy, chỉ vào mũi của hắn mắng to: “Làm sao có thể làm cho ngươi thông suốt? Ngay cả vị trí của chính mình ngươi cũng giữ không được, ngươi rốt cuộc có thể coi như là một nam nhân không hả?”
Hai nắm đấm củ Vân Tam gia lại run lên, ẩn nhẫn ( chịu đựng).
Hắn không ra, Hoa Oánh Oánh lại càng thêm kiêu ngạo, hướng về phía hắn chửi bới một phen: “Nam nhân vô dụng! Người ta tùy tiện nói mấy câu hù dọa, ngươi liền rút lui? Dựa vào chút can đảm này của ngươi, mà cũng muốn làm thành chủ? Cả đời ngươi không có tiền đồ là đáng đời! Hoa Oánh Oánh ta mắt bị mù thật rồi, lại còn theo nam nhân hèn nhát như ngươi, ta chỉ cần nghĩ đến ngươi từng chạm vào ta, ta liền cảm thấy buồn nôn!”
“Hoa Oánh Oánh, ngươi đừng quá đáng như vậy!”Vân Tam gia đột nhiên giận, trong lòng hắn đã đủ uất ức rồi, ai ngờ ả còn tới thêm dầu thêm mỡ.
“Quá đáng sao? Hoa Oánh Oánh ta trẻ trung xinh đẹp, như hoa như ngọc, còn nhiều nam nhân nguyện ý quỳ gối ở dưới váy ta, còn ngươi?” Hoa Oánh Oánh bày ra tư thế lẳng lơ, vừa ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn: “ Nam nhân như ngươi đáng tuổi phụ thân ta, lại còn có hứng thú ham muốn sắc đẹp của ta? Ngươi cũng không thấy xấu hổ. Nếu như không phải ta thấy ngươi có chút bản lãnh, tương lai có thể sẽ cho ta lên làm thành chủ phu nhân, cho nên mới gượng ép đi theo ngươi. Nếu như ta sớm biết ngươi hèn nhát vô năng như vậy, một khắc ta cũng không muốn cùng ngươi ở cùng một chỗ! Bởi vì ngươi làm cho ta thấy buồn nôn, ra vừa nhìn thấy ngươi, liền nhớ tới ở Thiên Long Thành ngươi làm như thế nào mà từ trong hầm phân bơi ra ngoài chạy trốn…”
Ba!
Một cái bạt tai vang dội, cắt đứt lời của Hoa Oánh Oánh.
Nơi nay không khí càng lúc càng quỷ dị, bởi vì bọn họ vừa nghe được một tin tức kinh người, cũng bởi vì …đột nhiên có một cái bạt tai vang dội nha.
Tay phải của Vân Tam gia đung đưa, tức giận nhìn chằm chằm Hoa Oánh Oánh, ánh mắt như muốn ăn thịt người kia đáng sợ đến tột cùng. Ao phân Thiên Long Thành là sự nhục nhã, hắn cả đời không thể xóa nhòa sự sỉ nhục này, hắn càng không nguyện ý nhắc tới, nhưng hết lần này đến lần khác Hoa Oánh Oánh lại muốn vạch trần vết nhơ của hắn, giờ phút này ả trong đáy lòng hắn còn đáng hận hơn kẻ đầu sỏ chuyên gây họa Vân Khê.
Mỗi một câu nói của Hoa Oánh Oánh giống như một mũi kim châm, làm tim hắn đau nhói. Hắn là thật lòng đối xử tốt với ả, cưng chiều ả, thương ả, ai ngờ kết quả cũng là làm ảchán ghét. ( gốc: Tha như thử chân tâm chân ý đãi tha, sủng tha, đông tha, thùy tưởng đáo đầu lai khước thị tha ác tâm đáo liễu tha.)
Nữ nhân chết tiệt! Nữ nhân dối trá!
Mắt hắn thật sự bị mù rồi, ma quỷ sai khiến,mới có thể yêu nữ nhân không tim không phổi này!
“Ngươi dám đánh ta?” Hoa Oánh Oánh che mặt của mình, không dám tin nhìn hán, cảm giác nóng rát nhắc nhở ả, hắn thật sự đã nổi giận. Biết hắn lâu như vậy, hắn vẫn dùng lời lẽ nhỏ nhẹ nhường nhịn ả, sủng ái ả, bất kể ả tùy hứng kiêu căng như thế nào, hắn thậm chí cũng không có một câu nói nặng lời, nhưng bây giờ ngay trước mặt mọi người đánh ả. Ả thoáng cái u mê, trong lòng thoáng có tư vị không nói nên lời.
“ Ta đã đánh ngươi rồi! Ngươi là nữ nhân không tim không phổi, ta thật hối hận vì đã đem ngươi tới Vân Tộc!” Vân Tam gia đột nhiên đưa tay, khóa lại cổ họng ả một cái, hai ngón tay hướng vào phía trong dùng sức.
“Khụ khụ, khụ khụ…… Ngươi không thể giết ta!” Đau đớn đến gần cái chết, làm cho Hoa Oánh Oánh lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, ả không nên nói một ít lời nói tới kích thích hắn, hơn nữa nam nhân hèn nhát vô dụng, cũng sẽ có lúc bị chọc giận, huống chi Vân Tam gia vốn là kiêu hùng, chẳng qua là thời vận không tốt, đắc tội với tà thần Vân Khê này, cho nên mới nơi nơi gặp phải trắc trở. Hiện tại ả hối hận, thật hối hận, mới vừa rồi cũng là do ả nhất thời tức giận, mới không lựa lời nói,sau lại cẩn thận hồi tưởng, Vân Tam gia đối xử với ả cũng không tệ lắm, ít nhất hắn là nam nhân duy nhất ở bên người ả nán lại lâu nhất.
“Tam gia, ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đi. Khụ khụ, khụ khụ……”
Hai mắt Vân Tam gia đỏ ngầu sát khí lộ ra, song nghe được ả nhận sai, sát khí từ từ bị đẩy lùi, hay là hắn không đành lòng.
Hoa Oánh Oánh cảm giác được có một cỗ lực đạo ở yết hầu biến mất, rút cục nhẹ nhàng thở một hơi, vốn tưởng rằng không có chuyện gì, ai ngờ trong lúc bất chợt bụng quặn đau cuồn cuộn, so với vừa mới rồi càng thêm thống khổ, mặt của ả từ từ bao phủ một tầng màu đen, khóe miệng có máu đen tràn ra, đôi con ngươi của Hoa Oánh Oánh từ từ lớn hơn, thân thể trượt xuống dưới.
“Cứu, ta……”
Người nhà Hoa gia với chuyện vừa mới đột nhiên phát sinh, còn chưa kịp phản ứng, hiện tại nhìn thấy Hoa Oánh Oánh phun ra máu, bọn họ lúc này mới kịp phản ứng, một nhóm người ào ào vọt lên, vây quanh Vân Tam gia.. Bởi vì khi bọn hắn nhìn thấy, thì chính là Vân Tam gia đả thương Hoa Oánh Oánh.
“Vân Tam gia, ngươi dám làm tổn thương Oánh Oánh tiểu thư nhà chúng ta?”
Vân Tam gia giơ tay lên, đờ đẫn nhìn cánh tay đã buông ra của mình, hoàn toàn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Mình chẳng qua là bópt cổ của nàng, còn không có đối với nàng làm cái gì khác nữa, tại sao nàng đột nhiên hộc máu nghiêm trọng như thế?
Không đúng! Nàng ói chính là máu đen!
Chẳng lẽ, nàng trúng độc?
Không đúng, phu nhân nguyên nói, là xin hắn và Oánh Oánh cùng nhau ăn cao điểm……
Hắn thật sâu hít một nggum khí lạnh, nhớ tới phu nhân cho hắn cái hộp Phù Dung cao kia, nếu Vân Khê nói là thật, Hoa Oánh Oánh thật sự phái cao thủ ám sát phu nhân, như vậy thì phu nhân làm sao có thể chủ động nói muốn cùng Hoa Oánh Oánh giải hoàm hơn nữa còn tặng Phù Dung cao cho nàng đây? Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là phu nhân muốn mượn tay hắn, hạ độc chết Hoa Oánh Oánh!
Hai mắt hắn chợt mở lớn hơn, lộ ra vẻ hoảng sợ, phu nhân đây là muốn độc chết bọn họ a! Không, phu nhân cũng ăn, chẳng lẽ nàng ngay cả bản thân mình cũng không bỏ qua?
Lúc này, xa xa, có hạ nhân vội vàng chạy tới, trong miệng hô lớn: “Tam gia, không xong! Phu nhân…… Phu nhân nàng trúng độc bỏ mình!”
Tất cả đều ồn ào!
Nơi này Hoa Oánh Oánh trúng độc, bên kia Tam gia phu nhân cũng trúng độc, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Nương!” Vân Trung Lê hô lớn một tiếng, giống như là cơn gió hướng về phía gian phòng của mẫu thân mà chạy đến.
Đột nhiên, toàn bộ lời nói của mẫu thân quay quanh trong đầu hắn, hắn bỗng nhiên hiểu ra, vừa rồi mẫu thân nói với hắn một phen nhiều như vậy, đó là lời trăng trối trước khi chia xa a!
Mà hắn ư, hắn cũng không kiên nhẫn mà bác bỏ lời nói của mẫu thân, đem tất cả dặn dò của nàng ném ra sau gáy.
Nương! ——
Rối loạn, toàn bộ rối loạn!
Hay cho lễ đăng vị, hóa ra là chuyện không may mắn xảy ra.
Đang lúc mọi người mỏi mắt mong chờ, nhìn Vân Tam gia thu thập cục diện hỗn loạn này như thế nào, đột nhiên trong miệng Vân Tam gia cũng phun ra một ngụm máu đen, cả khuôn mặt bỗng dưng biến thành màu đen, hắn cũng trúng độc!
Hắn và Hoa Oánh Oánh, Tam gia phu nhân, ba người đều ăn Phù Dung cao, chỉ là bởi vì ăn vào thời gian không cùng lúc, tu vi võ công mỗi người mỗi khác, cho nên thời gian độc tính phát tác cũng không giống nhau. Tam gia phu nhân là người đầu tiên ăn Phù Dung cao, cho nên nàng là người độc tính phát tác đầu tiên, thời điểm có người phát hiện nàng trúng độc mà chết vừa đúng lúc là thời điểm độc tính phát tác trên người Hoa Oánh Oánh. Bởi vì công lực của Tam gia cao hơn Hoa Oánh Oánh, cho nên tuy hắn ăn Phù Dung cao trước Hoa Oánh Oánh, độc tính phát tác chậm hơn một chút so với Hoa Oánh Oánh.
Chuyện này, tràng diện càng thêm hỗn loạn rồi!
Hôm nay thành chủ làm lễ đăng vị chủ nhân cũng trúng độc, đại lễ này làm sao để có thể tiếp tục được nữa?
Phủ thành chủ mọi người hoàn toàn rối loạn, không biết làm sao!
Toàn bộ người nhà Hoa gia đều vây quanh ở bên người Hoa Oánh Oánh, mọi người thay phiên nhau chuyển vận huyền khí cho nàng, muốn giúp nàng đem độc bức đi ra.
Về phần những khác đến đây xem lễ gia tộc các tân khách, lúc trước xem cuộc vui, hiện tại như cũ xem cuộc vui, trong đó cực kỳ hăng hái không phải Hiên Viên lão gia tử thì là ai, một tay che kín Tiểu Mặc ánh mắt, không để cho hình ảnh máu tanh đầu độc tâm hồn nhỏ bé, vừa nhiệt liệt nghị luận với cao thủ gia tộc Hiên Viên.
“Vô ích! Trúng độc của ta, trừ phi có linh đan diệu dược như tru tiên đan, nếu không thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Các ngươi càng chuyển vận huyền khí trong cơ thể bọn hắn,chỉ có thúc đẩy độc khí di chuyển nhanh hơn trên người bọn họ.” Nhị chưởng quỹ cười dài đứng dậy, hời hợt nói.
“Cái gì? Độc của ngươi? Là ngươi cho phu nhân độc dược?” Vân Tam gia ánh mắt cừu hận đe dọa nhìn Nhị chưởng quỹ, hắn không hiểu mình rốt cuộc đắc tội hắn ở đâu, hắn muốn làm như thế.
Nghĩ ra, hắn rất nhanh đem hận ý tới trên người Vân Khê, nhất định là nàng sai sử, nếu như không phải là nàng, Nhị chưởng quỹ làm sao sẽ có liên quan trong đó?
“Vân Khê, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Những lời này, cùng lúc được nói ra từ miệng Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh.
Oan khí phát ra từ đôi mắt như muốn ăn thịt người của bọn họ, thấy vậy da đầu Vân Khê tê dại.
Vân Khê rất oan uổng, độc không phải là nàng giao cho, cũng không phải là nàng hạ độc, tại sao bọn họ đều muốn tính toán nợ nần trên người của nàng?
Nàng không ngờ mệnh của nàng lại oan uổng như vậy, ao cũng đem nước bẩn hắt lên trên người nàng, quá ức chế rồi!
“Tam gia!”
“Tiểu thư!”
Độc của Nhị trưởng quỹ rất là thâm hiểm, một khi phát tác, liền trực tiếp đoạt tánh mạng người.
Cao thủ phủ thành chủ cùng cao thủ Hoa gia gào khóc trong bi thương, Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh đều trút hơi thở cuối cùng.
Kể từ đó, mối thù của cao thủ phủ thành chủ cùng cao thủ Hoa gia đều nhằm đến trên người Vân Khê, cao thủ hai bên không hề tranh giành cao thấp với nhau nữa, mà là đồng tâm hiệp lực, cùng chung mối thù!
“Vân Khê, trả lại mạng của tiểu như nhà ta!“
“Vân Khê, nạp mạng đi!”
Mài đao xoèn xoẹt, mấy trăm cao thủ lộ ra sát khí.
Giờ phút này tâm tình Vân Khê có chút phức tạp, ân oán cùng thị thị phi phi cùng Vân Tam gia và Hoa Oánh Oánh, bọn họ đã qua đời, hết thảy tan thành mây khói.
“Ai dám động đến ngoại tôn tức ( vợ của cháu ngoại) của lão phu? Ăn gan báo đi?” Hiên Viên lão gia tử sư tử hống một tiếng, tức giận mà đứng lên, dẫn Tiểu Mặc đi tới trước người Vân Khê. Vào thời điểm mấu chốt, lão gia tử vẫn còn bao che khuyết điểm
Ánh sáng trước mắt ánh sáng chợt tối sầm lại, Vân Khê ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn cứng cáp phía trước, nội tâm cảm động.
Bên này Chiến Thiên Dực mang theo muội muội cùng Bách Lý Băng Tuyền, hướng về phía Vân Khê tụ tập lại,tư thế cầm kiếm, quét mắt nhìn các cao thủ: “Ai muốn giết muội tử của ta, chính là kẻ địch của Chiến Thiên Dực ta, cũng là kẻ địch của Chiến gia ta!”
Vân Khê quay đầu, hướng Chiến Thiên Dực cười rực rỡ.
“Không sai! Ai dám động đến con dâu Long gia ta, chính là cùng Long gia ta là địch!” Long Hựu Đình cùng Long Tứ gia di chuyển người, giống như trước đứng ở bên cạnh bọn họ.
Long Thiên Tuyệt cùng hai người trao đổi ánh mắt, bất đắc dĩ mà cười, lời thoại của hắn, bị bọn họ mỗi người tranh nhau nói, vậy chẳng phải là hắn không có cơ hội biểu hiện?
Lúc đầu cao thủ phủ thành chủ cùng Hoa gia hận ý ngập trời, muốn giết Vân Khê, báo thù vì chủ nhân của mình, dưới cái nhìn của Hiên Viên gia tộc, Chiến gia, Long gia mỗi người lần lượt đứng ra vì Vân Khê mà làm chỗ dựa, ba gia tộc này, đều là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Long Tường đại lục, cùng là kẻ địch của cả ba gia tộc này, cho dù là bản thân tông chủ cũng phải suy nghĩ lại, càng đừng nói bọn họ chỉ là tôm tép. Bọn họ cảm giác trước mắt phảng phất có ba hòn núi lớn, từng ngọn đặt ở trên người bọn họ, làm cho bọn họ không thở nổi.
Sau tam đại gia tộc ở nơi này, Bách Lý gia tộc, Viên gia, còn có đám người Cừu gia cũng chầm chậm hợp lại, đội ngũ đứng ở phía sau Vân Khê càng ngày càng khổng lồ. Người của bọn họ có lẽ tính ra cũng không nhiều lắm, nhưng là ở phía sau bọn hắn đại diện thôi cũng là người của đại gia tộc, bọn họ tuyệt đối cũng không có khả năng trêu chọc đến.
Sự kiêu ngạo của bọn họ từ từ chìm xuống, bọn họ khiếp đảm.
“Ha ha, coi như là Long phu nhân độc chết bọn họ, thì thế nào? Chúng ta nhiều gia tộc cao thủ như vậy đều ủng hộ nàng, các ngươi có thể bắt lấy nàng như thế nào? Long tôn chủ, ta nói hẳn không sai đi?” Cừu Mộ Dã đại diện Cừu gia, sáng sớm đã thấy Long Thiên Tuyệt rồi, bởi vẫn chưa chết tâm muốn cầu Ngọa Long cư từ chỗ Long Thiên Tuyệt nên bất cứ chỗ nào hắn cũng không quên lấy lòng Long Thiên Tuyệt.
“Cái gì mà coi như là Khê Nhi độc chết bọn họ? Ngay từ đầu cũng không phải là Khê Nhi làm, tại sao nàng lại phải thừa nhận?” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng trừng hắn một cái, Cừu Mộ Dã vuốt đuôi ngựa không thành mà lại vỗ vào vó ngựa, Long Thiên Tuyệt vòng qua Hiên Viên lão gia tử, một mình đối diện với cao thủ phủ thành chủ và Hoa gia, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ theo như tính tình Bổn Tôn, không nguyện ý phải giải thích nhiều với các ngươi, bất quá các ngươi hiện tại đổ oan cho thê tử bổn tôn, Bổn Tôn phải đem chuyện nói rõ ràng!”
Vân Khê giương mắt, như nhìn thấy bóng lưng vững chắc của hắn, trongg lòng tràn đầy ấm áp. Dựa theo tính tình của nàng, nàng cũng không muốn nhiều lời giải thích, mà không ngờ hắn đứng ra, vì nàng mà làm sáng tỏ, được nam nhân như vậy chăm sóc, nàng sao có thể không động tâm?
Long Thiên Tuyệt cất giọng nói: “Lúc trước, Hoa Oánh Oánh phái cao thủ,ở trên đường đi giữa đường cướp giết Tam gia phu nhân …”
Có một bộ phận người nhà Hoa gia biết chuyện này, nghe thấy hắn nhắc tới chuyện này, trong nội tâm không khỏi trống rỗng.
“Ngươi nói hươu nói vượn! Căn bản không có chuyện này!”
“Hoa gia các ngươi có làm chuyện này hay không, trong lòng các ngươi rõ ràng!”Long Thiên Tuyệt lạnh lùng liếc mắt, cái người còn đang kêu gào kia không nhịn được phải ngừng miệng, Long Thiên Tuyệt tiếp tục nói: “Chúng ta đi đến Vân Thành, trên đường cái vừa lúc nhìn thấy một cảnh này, cho nên nội tông cao thủ Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão ngăn cản trận cướp giết này, cứu Tam gia phu nhân. Lời của ta nói các ngươi có thể không tin, nhưng Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão chính là Nội tông cao thủ của Vân Tộc, đức cao vọng trọng, lời của các nàng, các ngươi không đến mức không tin đi?”
Chi trưởng lão đứng ra, cho làm chứng nói: “Long tôn chủ nói không sai, chính là ta cùng Lan trưởng lão cứu Tam gia phu nhân.”
Nàng dừng một chút, hướng Long Thiên Tuyệt gật đầu, tiếp tục nói: ”Chuyện kế tiếp, hay là để ta nói đi. Tam gia phu nhân biết được người ám sát nàng chính là do Hoa cô nương sai phái, nàng sinh lòng hận ý, liền tìm Nhị trưởng quỹ đòi lấy một hộp điểm tâm chứa độc dược. Sau khi có được hộp điểm tâm, nàng liền cùng chúng ta tách ra, đi tới phủ thành chủ. Về phần những chuyện phía sau, đến tột cùng là như thế nào, chúng ta cũng không biết được. Cho nên các ngươi đem chuyện đắc tội hại người này áp đặt lên người Vân Khê cô nương, không khỏi quá mức cưỡng từ đoạt lý, vu oan giá họa? Các ngươi đối đãi với Vân Khê cô nương như vậy, đúng là bất công! Ta phải đứng ra, vì Vân Khê cô nương mà chứng minh sự trong sạch của nàng!”
“Ta cũng có thể chứng minh Vân Khê cô nương thật sự trong sạch! Phu thê Vân Tam gia chết là do tình cảm giữa ba người bọn họ có gút mắc cùng ân oán, chuyện này không liên quan đến người khác “. Lan trưởng lão tiếp lời của Chi trưởng lão.