Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 6 - Chương 43: Chớ say đắm giọng nói thiên thần của tỷ tỷ ta

Trong khi nói chuyện, khách khứa đã đến đông đủ, chỉ chờ Bách Lí viện trưởng là chủ trì của buổi sinh thần hôm nay đến nữa thôi.

Lúc này, một người bên Học viện Kim Sư đứng dậy, chắp tay lên tiếng: “Chư vị, tại hạ là tân viện trưởng của Học viện Kim Sư —— Lưu Duệ, lần đầu diện kiến với các vị tiền bối cao nhân ở đây, sau này mong chư vị chiếu cố nhiều hơn.”

Người nói chuyện là một nam tử trên dưới bốn mươi, tướng mạo bình thường, nhưng có một khí thế khá là đặc biệt.

Mọi người nghe vậy, rối rít đáp lời.

“Lưu viện trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

“Lưu viện trưởng, còn chưa kịp tới chúc mừng ngài......”

“Đa tạ các vị! Làm một hậu bối, tại hạ có mấy lời muốn nói, có gì không đúng, kính xin chư vị chỉ giáo cho.” Lưu Duệ nói năng khiêm tốn, ngạo khí trong xương lại không thể che dấu được, “Mười đại học viện đã tồn tại hơn vạn năm ở Long Tường đại lục, lẽ ra, so với những đại gia tộc cổ xưa kia, bề dày lịch sử chúng ta không hề thua kém, nhưng bàn đến danh vọng, thử hỏi có học viện nào được bễ nghễ nhìn thiên hạ như các thế gia?”

Không khí đột nhiên trở nên trầm trọng, mỗi người đều lâm vào suy tư.

“Rốt cuộc hắn muốn nói cái gì?” Vân Khê nhíu mày, đã nhìn ra hơi thở chứa đầy dã tâm trên người hắn.

“Tiếp tục xem kịch đi.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt quét về phía Lưu Duệ nhiều thêm mấy phần sắc bén.

Trong số khách khứa, có người bắt đầu hưởng ứng Lưu Duệ, đứng lên nói: “Lưu viện trưởng hỏi rất hay! Mười đại học viện chúng ta mặc dù có danh khí trên cả Long Tường đại lục, nhưng cứ luôn thua kém đám đại gia tộc kia một bậc. Ví như Học viện Côn Bằng ở Tây Bắc vậy, nhắc đến Tây Bắc, nổi tiếng nhất là Cừu gia giàu có nhất thiên hạ, thậm chí có thể nói, hơn nửa Học viện Côn Bằng phải dựa vào Cừu gia mà hoạt động; còn cả học viện Hạc Tiên, học viện Tử Điêu và học viện Ngân Xà, quanh bọn họ các đại gia tộc đông đúc, mỗi khi xảy ra mâu thuẫn xung đột đều phải khuất phục nhẫn nhịn với người ta...... Mất mặt của ai ở đây? Chỉ là học viện Hạc Tiên, Tử Điêu hay Ngân Xà sao? Không phải! Đó là mặt mũi của cả mười đại học viện chúng ta! Chính vì trong mắt mấy đại gia tộc đó, chỗ chúng ta cũng chỉ là nơi để đệ tử bọn họ tạm thời tu hành mà thôi, một khi đệ tử thành danh, có tiền đồ rồi, chúng ta không đáng giá lấy một đồng!”

Đám khách nhân từng có kinh nghiệm rối rít hưởng ứng, thực lực của học viện không đủ lớn mạnh, phải chịu sự đè ép từ các đại gia tộc xung quanh, đây là sự tồn tại tất yếu, chuyện thường trên đời. Song, quy kết nó với vấn đề mặt mũi của cả mười đại học viện, lập tức trở thành chuyện bé xé ra to.

Lưu Duệ tiếp lời người nọ: “Không sai! Mười đại học viện chúng ta vốn là một thể, cùng vinh cùng nhục, một thành phần đánh mất thể diện, mặt mũi tất cả cũng chẳng vẻ vang gì. Chỉ tiếc là, trong chúng ta, rất ít người có thể nhận ra điểm này. Mọi người chỉ âm thầm để tâm đến mỗi học viện của mình, suy nghĩ hạn hẹp, không nhìn đến đại cục. Cứ tiếp tục như thế, địa vị và danh vọng của mười đại học viện ở Long Tường đại lục, nhất định sẽ càng ngày càng thấp. Thật đáng lo.”

“Lưu viện trưởng, ngài có đề nghị gì sao?” Người vừa nãy lại đón lời.

Khốn, muốn diễn trò cũng đừng diễn lộ liễu như vậy chứ? Một hỏi một đáp, rõ ràng là đã xếp đặt từ trước, nếu không ai có thể mở mồm chân chó đến mức ấy?

Đáy lòng Vân Khê hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ a.

“Tên kia luôn liếc mắt trao đổi với người bên Ngân xà, Hạc Tiên và Tử Điêu, xem ra bọn họ đã thông đồng từ lâu, bây giờ muốn hành động rồi.” Long Thiên Tuyệt kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói.

“Chẳng sợ! Cho dù bọn họ cấu kết với nhau, cũng chỉ chiếm non nửa mà thôi, chẳng quyết định được cái gì!”

Hai vợ chồng nhỏ giọng trao đổi, Lưu Duệ lại dõng dạc phân trần một phen: “...... Cho nên, tại hạ cho là, chúng ta phải thống nhất lại với nhau, trở thành một thể toàn vẹn rồi đề cử một cao thủ tài đức vẹn toàn đứng lên lãnh đạo. Một khi mười đại học viện thống nhất lại, thế lực của nó có thể áp đảo tất cả gia tộc khác, cho dù là Vân tộc cũng phải ngồi ngang hàng với chúng ta mà thôi! Tới lúc đó, người của ta đi lại trên Long Tường đại lục, ai cũng có thể ngẩng cao đầu mà bước. Còn ai dám coi thường? Mọi người nói thử xem, lời này có đạo lý hay không?”

“Hay! Nói rất hay!”

“Chúng ta tán thành thống nhất mười đại học viện!”

“Chúng ta sẽ tích cực hưởng ứng sự hiệu triệu của Lưu viện trưởng, chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!”

“Chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!”

“......”

Trong phạm vi khách khứa ở đây, đủ các loạt hưởng ứng đột nhiên nhô ra như măng mọc sau cơn mưa, thanh thế cực lớn.

Các cao thủ của mấy học viện kinh ngạc, không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này. Nhìn thoáng qua thì giống như tất cả đều hưởng ứng, nhưng cẩn thận quan sát lại tình hình đặc biệt lúc ấy mới phát hiện, giữa mỗi học viện, chẳng biết từ lúc nào, đã lẫn vào không ít người lạ. Lưu Duệ vừa dứt lời, bọn họ đã cùng lúc lên tiếng hưởng ứng. Kế sách như thế, vừa cao minh, lại khiến người ta không nói ra lời.

Nghe mấy khẩu hiệu kìa, “Chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!”, la hét chỉnh tề như vậy, vang dội như vậy, sẽ tác dụng đến cỡ nào?

Người bình thường bị kích thích ảnh hưởng cũng lập tức thấy nhiệt huyết sôi trào.

Ai ở Long Tường trên đại lục mà không muốn có thân phận và địa vị? Ai không muốn được người khác ngẩng đầu ngưỡng mộ mà phải chịu coi thường mặt lạnh? Ai không muốn ngẩng cao đầu bước đi, đón nhận ánh mắt hâm mộ của thế nhân?

Tất cả những điều ấy đều chọc đúng sự ham muốn của mọi người.

Cho nên, thanh thế hưởng ứng càng lúc càng lớn, gần như là bao phủ cả buổi thọ yến hôm nay.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cứ tiếp tục dựa theo tình thế này, mười đại học viện thống nhất sẽ thành khuynh hướng nhất định. Lòng người nhất trí, dù bây giờ bọn họ đứng ra phản đối, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Phải biết rằng, mười đại học viện xây dựng lên từ chính mấy vạn người, làm chuyện mất lòng người, ắt sẽ đi về phía diệt vong.

Bách Lí viện trưởng chưa lộ diện, mấy vị trưởng lão Học viện Thiên Long đều lộ vẻ bất an, lại có một bộ phận mừng thầm, trong lòng có quỷ.

“Rất tốt! Nếu tất cả mọi người đều có tâm nguyện này thì chuyện đơn giản hơn rất nhiều. Thừa dịp hôm nay có sự hiện diện của đủ các vị viện trưởng và nhân vật quan trọng ở đây, chúng ta hãy đề cử ra một vị lãnh tụ, từ nay về sau, tất cả mọi người đều nghe theo lời hiệu lệnh của người đó. Ai không tuân theo sẽ bị cả mười đại học viện đuổi giết!” Lưu Duệ vung tay hô lên, khí thế như thể chính hắn đang là lãnh tụ vậy. Dã tâm lóe ra trong đôi mắt ngày một sáng rực.

Hiện trường hoan hô vang dội, tất cả mọi người đều mong đợi một màn này.

Lúc này, một người bên phía Học viện Kim Sư đứng lên, vừa muốn mở miệng, Vân Khê lập tức giành trước một bước, cướp lời luôn: “Nói thật hay! Mười đại học viện chúng ta đúng là nên thống nhất, nên đoàn kết lại, nên cường đại hơn!”

Người kia há mồm, bị đoạt lời rồi, đành ngậm miệng lại, ngồi về vị trí.

Trưởng lão học viện Thiên Long và cả học viện Dực Longđều kinh ngạc, vốn tưởng Vân Khê đứng lên phản bác, không ngờ nàng lại tán thành đề nghị ấy.

“Đại tẩu, người đang nói cái gì thế?” Long Thiên Thần nóng nảy, nghĩ thầm, có phải đại tẩu bị sốt hỏng đầu rồi hay không vậy?

“Ta nói rất rõ ràng, ta hoàn toàn đồng ý với lời vừa rồi của mọi người. Mười đại học viện nên thống nhất, nên đoàn kết lại, nên cường đại hơn!” Vân Khê cực kỳ khẳng định lặp lại cả câu.

Hàn quang lóe lên trong đáy mắt Lưu Duệ, hắn cười vang: “Vị này nhất định là viện trưởng kế nhiệm của học viện Vạn Hoàng — Vân Khê cô nương đúng không? Hạnh ngộ hạnh ngộ! Cảm tạ Vân Khê cô nương đã ủng hộ tại hạ, quả là vinh hạnh.”

“Ta quen ngươi sao?” Vân Khê quăng cho hắn một cái mắt lạnh, không chút nể tình.

Sắc mặt Lưu Duệ cứng lại, có chút khó xử, lại nghe Vân Khê tiếp tục nói: “Ta đồng ý mười đại học viện thống nhất, cũng không có nói là đồng ý một vô danh tiểu tốt như ngươi đứng đây đầu độc lòng người, mơ tưởng hiệu lệnh!”

Mặt Lưu Duệ đỏ bừng, lộ vẻ tức giận.

Phía sau hắn, đám cao thủ học viện Kim Sư vội vàng đứng lên, đang định trợ uy cho Tân viện trưởng của bọn họ thì đột nhiên bị Vân Khê quát lớn: “Ngồi xuống cho ta! Thống nhất mười đại học viện là chuyện của người đứng đầu mỗi học viện ở đây, viện trưởng nói chuyện với viện trưởng, đến phiên đám các ngươi luân phiên trõ cái mồm thối hoắc vào à?”

Đám cao thủ đứng thành hàng nghiêm chỉnh đều đỏ bừng mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Khê.

“Ngươi thì tính cái gì? Nếu là chuyện của người đứng đầu mười đại học viện thì để viện trưởng học viện Vạn Hoàng các ngươi tự mình đến nói, một cái người kế nhiệm thôi, còn cách vị trí viện trưởng xa vạn dặm, có tư cách gì để nói với viện trưởng học viện Kim Sư?”

“Còn nói chúng ta thối, ta thấy miệng ngươi mới thối nhất ở đây!”

“Quá đáng! Một kẻ không có khẩu đức như ngươi mà đủ tư cách trở thành người kế nhiệm ở học viện Vạn Hoàng sao?”

“......”

Các cao thủ hợp nhau tấn công.

Vân Khê cúi đầu cười nhạt, không hề bị bọn họ chọc giận, chỉ quạt quạt mấy cái, miễn cưỡng mở miệng: “Đã nói thối thì chính là thối mà, quả nhiên một đám cùng mở mồm đánh rắm như thế, thối đến ghê tởm!”

Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn nàng, xem tình huống, hẳn là không cần hắn ra mặt, một mình nàng đã có thể chọc đám cao thủ mồm thối này tức giận hộc máu mà chết.

“Vân Khê, ngươi......”

Bên kia vừa muốn chen mồm thống mạ, Vân Khê thở cũng không gấp mà đặc biệt chọn đúng thời cơ tiếp tục đoạt lời: “Các ngươi nói ta chưa phải viện trưởng nên không có tư cách tham gia nói chuyện, vậy thì ta sẽ coi là, tất cả mọi người đã tán thành, chỉ có mười vị viện trưởng mới được phép nói chuyện thống nhất với nhau, đúng không?”

“Đúng là không sai, nhưng......”

Vân Khê chỉ dừng một chút rồi lại cất giọng: “Nếu đã như vậy, ta đề nghị, bắt đầu từ bây giờ, trừ mười viện trưởng ra, ai cũng không được mở cái mồm thối ra nữa! Phàm là kẻ nào có mưu đồ ô nhiễm không khí, tha ra sau núi, tháo thành tám khối, chém ra phân bón, dùng để nuôi dưỡng thổ nhưỡng núi non học viện Thiên Long.”

Hiện trường một mảnh tức cười, cách làm này quá......

“Được! Ta đồng ý! Mười đại học viện thống nhất là chuyện trọng đại cỡ nào, chỉ ai có thân phận có địa vị giống chúng ta mới đủ tư cách mở miệng, đám tôm tép thì biết cái gì? Nói cũng vô dụng, có khác gì ruồi bọ vo ve!” Long Thiên Thần rung đùi đắc ý, lần đầu tiên cảm nhận được sự tôn quý và phúc lợi đặc thù của một viện trưởng.

Nhìn mà xem, cả thọ yến to tổ chảng ra đấy, ít nhất cũng tụ tập mấy trăm mống, vậy mà có chỉ có mười người đủ tư cách nói chuyện, mà hắn lại là một trong đó, quá vinh quang a!

Càng nghĩ càng tưng bừng, cười đến hợp bất long chủy (không khép miệng lại được).

Các đại biểu học viện Dực Long ngồi sau Long Thiên Thần đồng loạt quay đầu đi chỗ khác. Thật là tổn hại uy phong viện trưởng quá đi! Cả một đám nhà giàu mới nổi!

Chỉ có hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn thủy chung nhẹ nhàng cười, ủng hộ Long Thiên Thần tới cùng.

Sắc mặt đám cao thủ học viện Kim Sư từ đỏ hồng đến tím đen, cực kỳ tức giận. Trong lòng bọn họ thấy không cam, một tiểu tử như vậy mà cũng có thể ngồi lên cái ghế viện trưởng Dực Long? Ông trời không có mắt à?!

Đối mặt với sự phẫn nộ ghen tỵ hận của bọn hắn, Long Thiên Thần chẳng những không bị ảnh hưởng, mà càng thêm đắc ý giơ chân. Ta tức chết các ngươi đấy, sao nào? Có bản lãnh thì các ngươi cũng làm viện trưởng đi?

“Long công tử là viện trưởng học viện Dực Long nên có quyền nói chuyện, chỉ là, Vân Khê cô nương thì không, cô chưa phải là viện trưởng học viện Vạn Hoàng.” Lưu Duệ nhếch môi, nụ cười bên khóe miệng từ từ lớn dần, “Dựa theo ước định Vân Khê cô nương vừa nói, bắt đầu từ bây giờ, mời ngậm miệng của cô lại, nếu không kẻ đầu tiên bị áp dụng sự trừng phạt đó là chính cô đấy!”

“Ha ha ha ha......” Đám cao thủ học viện Kim Sư rốt cục được xả giận, cất tiếng cười to. Chính xác, bọn họ không có quyền nói, chính nàng cũng vậy thôi, như nhau cả!

“Nga, sao ta lại quên nhỉ?” Vân Khê ra vẻ ảo não.

“Vân Khê cô nương thông minh quá nên bị thông minh hại, bài học này là muốn nói cho mọi người, sau này khi định khiển trách người khác, hãy nghĩ đường lui cho chính mình cái đã.”

“Đáng tiếc, ta rất muốn nghe Vân Khê cô nương tiếp tục hùng hồn phát biểu cơ. Giọng nói nổi bật như thế, tại hạ thưởng thức mãi không thôi, chỉ tiếc là, kế tiếp không được nghe Vân Khê cô nương mở mồm nữa rồi.”

“Không sao, chúng ta đợi thêm mấy thập niên nữa, chờ Hàn viện trưởng hơn trăm tuổi, có lẽ sẽ lại được thường xuyên lắng nghe thanh âm trời cho của Vân Khê cô nương.”

Ba tân viện trưởng của học viện Ngân Xà, học viện Hạc Tiên và học viện Tử Điêu đều đứng lên bỏ đá xuống giếng. Phía sau, đám cao thủ cũng ầm ầm cười to, muốn xem Vân Khê sẽ mất mặt thế nào.

Vân Khê nở nụ cười nhạt nhẽo, ưu nhã hất mấy sợi tóc trước trán, thở dài: “Ta không ngờ mọi người lại cất nhắc mình đến thế, si mê giọng nói trời cho này đến thế. Nếu không được nói chuyện tiếp, vậy thì quá đáng tiếc rồi. Dù gì các vị cũng mong đợi đến thế, cho nên......”

Nàng cố ý dừng một chút, cong môi cười nói: “Suy nghĩ cho đại cục, thỏa mãn mong đợi bấy lâu trong lòng mỗi người, ta quyết định, tuyên bố một đại sự ở đây!”

Đại sự?

Bốn vị tân viện trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Vân Khê với nụ cười tự tin mà quỷ dị trước mặt, trong lòng dần sinh ra cảm giác bất an.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất