Thiên Tai Tận Thế, Nàng Trữ Đầy Vật Tư Phía Sau Giết Điên Rồi

Chương 37: Ám toán

Chương 37: Ám toán
An Nam nhíu mày.
Hai anh em nhà này thật là bám dai như đỉa...
Chỉ thấy Bạch Văn Bân gầy như que củi, gương mặt hốc hác, cả người như bộ xương khô đứng chôn chân ở đó.
Tiền Oanh Nhi so với hắn có da có thịt hơn một chút, nhưng cũng gầy đến mức hốc hác, tóc ngắn cũn cỡn dính bết vào da đầu, cả người gầy dơ xương, thoạt nhìn có phần giống đàn ông.
Trông cô ta ngược lại khá giống bộ dạng ở kiếp trước.
Chỉ mới hơn một tháng kể từ lần cưỡng chế di dời bọn họ đi, cái gì cho chúng gan lớn dám mò đến tận đây?
Lần này An Nam không định mềm lòng, cô mở lỗ châu mai, nâng súng bắn đinh lên chuẩn bị khai hỏa.
Hai người ngoài cửa thấy trên cửa chính đột nhiên xuất hiện lỗ châu mai y như nhà Triệu Bình An, nhớ lại cảnh tượng bị tên bắn tơi bời hoa lá ở trên tầng thượng, vội vàng trốn vào góc chết hai bên cửa.
Tình huống gì đây? Nhà An Nam sao lại có cơ quan?
Bạch Văn Bân cau mày.
Hắn biết An Nam chẳng hiểu gì về mấy thứ này, chắc chắn là Triệu Bình An giúp cô làm.
Nhưng Triệu Bình An dựa vào cái gì mà giúp cô?
Bạch Văn Bân chợt ngẩng đầu: An Nam chẳng lẽ đang ở cùng với Triệu Bình An kia?!
Hắn nhớ lại tỉ mỉ, hình như trước khi xảy ra thiên tai đã từng gặp thằng nhóc ở tầng cao nhất trong khu chung cư, trông trắng trẻo mơn mởn, quả thật cũng có chút ưa nhìn.
Nhưng sao có thể so sánh với hắn? Về trình độ, tướng mạo, vóc dáng, hắn tuyệt đối hơn hẳn!
Vậy chỉ có thể là do điều kiện kinh tế...
Trong lòng Bạch Văn Bân chợt chua xót.
An Nam đúng là một con nhỏ hám của! Nhà có tiền nên khinh người nghèo!
Đối với hắn thì mặt lạnh như tiền, gặp được người có tiền thì nhanh chóng cặp kè ngay!
An Nam không hề hay biết những suy nghĩ bẩn thỉu của hắn, cô chỉ cảm thấy cái cơ quan mà Triệu Bình An thiết kế vẫn còn sơ hở.
Góc chết quá lớn. Hai người trốn ở hai bên cửa, căn bản không thể bắn trúng.
Xem ra có thời gian phải học theo hắn, chơi quả tạt axit sunfuric.
An Nam đóng lỗ châu mai lại, lấy ra lưỡi lê hình tam giác, quyết định xông ra tự tay giết bọn chúng.
Lúc này, Tiền Oanh Nhi trốn ngoài cửa hô:
"An Nam, đừng hiểu lầm, lần này chúng tôi không đến xin lương thực, mà là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
Bạch Văn Bân cũng phản ứng lại, nói theo: "Đúng vậy đó, Nam Nam, cô mở cửa ra đi, chúng tôi đã gặp ba ba của cô."
Ba ba?
Trong đầu An Nam hiện lên khuôn mặt u ám của An Hưng Nghiệp.
Ông ta không còn là ba ba của cô nữa.
Nghĩ đến việc ông ta phản bội mẹ, làm bà ngoại tức chết, cướp đoạt gia nghiệp, đuổi cô ra khỏi nhà, còn thấy chết không cứu, mặc cho cô chết đói, tự sinh tự diệt.
Trong lòng An Nam lại dâng lên một trận nộ hỏa.
Kiếp trước cô đã phải chịu cái chết thảm cạo xương xẻ thịt, ân huệ gì chứ, đừng hòng!
Đời này, An Nam sẽ không bao giờ coi ông ta là ba ba nữa.
Chỉ là hai anh em nhà này làm sao gặp được An Hưng Nghiệp? Chẳng phải ông ta đang sống lay lắt trong biệt thự trên lưng chừng núi sao? Làm sao có thể mò đến thành phố?
Hai người này chắc chắn đang nói dối, muốn dùng thông tin về người nhà để lừa cô ra ngoài.
An Nam đề cao cảnh giác, nắm chặt lưỡi lê trong tay.
Cô nhẹ nhàng mở khóa, rồi đột ngột đẩy mạnh cửa, nhắm hướng Bạch Văn Bân mà đâm tới.
"Cẩn thận!"
Tiền Oanh Nhi đứng bên cạnh hét lớn, tay cầm một bình xịt không rõ, vội vàng xịt về phía An Nam.
An Nam cảm giác lưỡi lê trong tay đã chạm vào da thịt Bạch Văn Bân, nhưng ngay lập tức bị một luồng sương mù dày đặc xịt vào mắt.
Cô vô thức nhắm chặt mắt, vì không nhìn thấy gì nên lực tay cũng thả lỏng một chút.
Bạch Văn Bân thừa cơ giật lùi, lưỡi lê hình tam giác trong tay An Nam theo đó rút ra khỏi vai hắn.
Lúc này An Nam không còn tâm trí đâu mà để ý đến hắn, bởi vì theo làn sương mù là một mùi hóa chất nồng nặc.
An Nam vô ý hít phải một chút, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trong lòng cô còi báo động vang lên inh ỏi.
Đây là... thuốc mê?
Tiền Oanh Nhi vẫn không ngừng ấn bình xịt trong tay, vừa xịt vừa tiến lại gần An Nam.
An Nam tức giận, nín thở, vung lưỡi lê muốn giết chết con đàn bà đáng ghét này. Nhưng tay cô lại không còn chút sức lực nào.
Cô thầm nghĩ không ổn.
Nếu bị bọn chúng làm cho hôn mê, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
An Nam nín thở, nhanh chóng lùi lại, rút vào trong cửa. Sau đó nhanh tay đóng sập cánh cửa thép không gỉ trong cầu thang.
Cô nhìn cảnh vật trước mắt, bắt đầu loạng choạng.
Cánh cửa bên ngoài không an toàn, rất dễ bị cạy ra, cô gắng gượng dựa vào ý chí, cố gắng điều khiển hai tay, đóng nốt cánh cửa sắt bên trong.
Cô ngồi phịch xuống đất, ý thức ngày càng mơ hồ, dùng chút sức lực cuối cùng bật công tắc điện, vặn hết cỡ. Rồi cô lịm đi.
Trước khi ngất xỉu, cô nhìn cánh cửa nhiễm điện, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Thằng nhóc Triệu Bình An nói không sai, hắn quả nhiên rất hữu dụng.
...
Ngoài cửa, Tiền Oanh Nhi ném cái bình xịt rỗng xuống đất, chạy đến đỡ Bạch Văn Bân:
"Văn Bân ca, anh không sao chứ?"
Bạch Văn Bân ôm chặt bả vai đang chảy máu, tim đập thình thịch.
Cũng may em họ phun thuốc mê kịp thời, nếu không thật sự bị An Nam đâm trúng tim, hoặc thêm một nhát nữa, thì cái mạng nhỏ của hắn hôm nay đã phải đền ở đây.
Hắn lắc đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thứ thuốc mê này thật lợi hại, hắn đã uống thuốc giải độc trước, lại còn nín thở, mà vẫn thấy choáng váng đầu óc.
Hắn xé một mảnh vải từ quần áo, ghìm chặt vết thương để cầm máu, rồi trả lời:
"Anh không sao. An Nam chắc cũng ngất rồi chứ?"
Tiền Oanh Nhi mặt mày ủ dột giúp hắn ấn vào vết thương: "Chắc chắn là ngất rồi, chỉ tiếc là ả chạy được về nhà."
Cô ta căm hận nhìn cánh cửa thép không gỉ đóng chặt: "Dược hiệu mạnh như vậy, ả chắc chắn không thể chạy về nhà đâu! Có lẽ đang nằm ngay ngoài hành lang, phía sau cánh cửa. Chúng ta thừa lúc ả còn đang hôn mê, nhanh chóng lôi ả ra."
Bạch Văn Bân gật đầu: "Đúng, Vương ca vẫn đang chờ, chúng ta phải nhanh lên. Thuốc mê hết rồi, đợi ả tỉnh lại thì phiền toái!"
Ban đầu hắn không hề muốn xung đột với An Nam nữa, sau khi đã chứng kiến nhiều lần cảnh cô ta đại khai sát giới không chút nương tay.
Hắn cũng không cho rằng mình có đủ thực lực để đánh thắng An Nam.
Càng không tin rằng cô ta còn chút tình nghĩa cũ nào với hắn và em gái.
Từ khi hắn chuyển đến đây, rồi bị cô ta chặn đen Wechat, An Nam như biến thành một người khác, lạnh lùng vô cảm.
Không chỉ thái độ với hai anh em hắn thay đổi hoàn toàn, mà cô ta còn không kiêng dè gì mà giết người.
Chém người cứ như thái thịt, mặt không biến sắc.
Từ lần cô ta cầm cưa máy đánh lui cả một đám người, hắn đã hạ quyết tâm không bao giờ trêu chọc cô ta nữa.
Để sinh tồn, hắn mang Tiền Oanh Nhi đi gặp Vương ca ở tòa nhà số 12, ở đó hắn cũng coi như kiếm được miếng cơm ăn.
Nhưng chỉ chưa đầy một tháng, Vương ca đã chán, chê ôm Tiền Oanh Nhi khô khan như ôm đầu lâu, bảo cô ta sau này không cần quay lại nữa.
Không có đồ ăn của Vương ca, hai người bọn họ căn bản không thể sống sót.
Thế là hai người đành phải khắp nơi tìm kiếm mỹ nữ, mang đến cho đám đàn ông ở tòa nhà số 12 để đổi lấy đồ ăn.
Bạch Văn Bân đường đường là một tiến sĩ, giờ lại phải làm cái việc như tú bà.
Không biết vì sao Vương ca lại khó tính vô cùng, không thích mấy ả da bọc xương, nhất định phải tìm những cô gái có nhan sắc bình thường.
Thiên tai đã kéo dài hai tháng, tìm đâu ra những mỹ nhân hồng hào khỏe mạnh!
Trong lúc đang lo lắng, bọn họ chợt nghĩ đến An Nam.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Nếu có thể bắt được An Nam mang đi, chẳng những có thể dùng cô ta để đổi đồ ăn của Vương ca, mà còn có thể lấy được vật tư trong nhà cô ta...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất