Thiên Tai Tận Thế, Nàng Trữ Đầy Vật Tư Phía Sau Giết Điên Rồi

Chương 51: Bao cát thịt

Chương 51: Bao cát thịt
Bởi vì An Nam đã gây ra nỗi ám ảnh tâm lý trước đó, nên hiện tại đám hàng xóm không còn dám xem nhẹ bất kỳ người phụ nữ hung hãn nào.
Huống chi, người phụ nữ này vừa mới giết chết một con cá sấu.
Đây chính là cá sấu đó!
Mọi người nhao nhao dừng lại, đứng tại chỗ nói lời hay, nhưng không ai dám lại gần.
Sở Bội Bội hiểu rõ đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội".
Một khi nàng đem nhiều thịt cá sấu như vậy ôm về nhà, sẽ có vô số người muốn xông vào nhà nàng.
Nàng lại không có bản lĩnh như An Nam, có thể chống lại mọi người vây công.
Suy cho cùng, cá sấu chỉ là loài vật hung hãn, dù có IQ cao, biết sử dụng công cụ, xảo trá, nhưng so với loài người vẫn còn kém xa.
Nàng thà đại chiến với cá sấu, còn hơn đối đầu với một đám người.
Huống chi, bây giờ nhà mất điện, tủ lạnh không dùng được, một mình nàng ôm nhiều thịt cá sấu như vậy, còn chưa kịp ăn hết đã hỏng mất rồi.
Bởi vậy, nàng đồng ý chia thịt cá sấu cho hàng xóm, với điều kiện phải đổi bằng đồ ăn khác.
Lương khô vẫn là thứ dễ bảo quản hơn thịt tươi.
Xem như nhượng bộ, nàng đưa ra một cân lương khô đổi hai cân thịt tươi. Nếu không có lương khô, có thể dùng nước suối, nến, bật lửa và các vật tư khác để giao dịch với nàng.
Mọi người tranh nhau chen lấn đổi chác.
Đã rất lâu rồi mọi người chưa được ăn thịt. Ngoại trừ số ít người ăn chay, những người khác ngày ngày gặm bánh quy, bánh mì, gạo thô, lương khô các loại, đã quá ngán.
Con cá sấu mà Sở Bội Bội có dài gần ba mét, nặng hơn hai trăm cân, có thể cho hơn 100 cân thịt.
Ngay cả xương và nội tạng cũng có người muốn. Chỉ trong vài giờ, mọi người đã đổi hết sạch.
Tuy nhiên, Sở Bội Bội cố ý giữ lại một phần thịt.
...
An Nam đang đánh bao cát luyện quyền trong nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa hành lang.
Nàng ra mở cửa, kinh ngạc thấy Sở Bội Bội hai tay bưng một khối thịt tươi lớn, đứng ở cửa.
Thấy phía trên còn có da cá sấu, nàng trợn to mắt: "Đây là... thịt cá sấu?!"
Sở Bội Bội gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay trong tiểu khu đột nhiên có một đàn cá sấu bơi vào, tôi liền giết một con."
An Nam nhìn nàng đầy vết máu: "Ngươi giết? Ngươi giết cùng với ai?"
Sở Bội Bội: "Chính tôi giết."
An Nam: ...
Thật là nữ trung hào kiệt!
Nàng nghĩ mọi người sẽ bắt đầu săn bắt cá sấu, nhưng không ngờ người ra tay đầu tiên lại là Sở Bội Bội.
An Nam không kìm được lời khen: "Ngươi dũng mãnh thật! Rõ ràng có thể tự mình giết chết một con cá sấu!"
Sở Bội Bội có chút xấu hổ:
"Không phải tôi giỏi, là vũ khí cô tặng cho tôi có tác dụng. Tôi đem đinh ngâm vào bình thuốc mê cô cho, rồi dùng súng bắn đinh bắn cho cá sấu choáng váng.
Con cá sấu đó hình như không thông minh lắm, không chỉ bị què chân, còn bị tôi lừa qua lừa lại hai ba lần."
An Nam: ...
Bình thuốc mê?
Mẹ nó! Hai anh em Bạch Văn Bân đúng là không phải thứ tốt! Hạ thuốc mạnh như vậy, chút cặn bã còn lại cũng có thể làm cá sấu choáng váng.
Thảo nào dạo này nàng vẫn thỉnh thoảng bị choáng đầu.
Nếu không có Sở Bội Bội là bác sĩ, giúp nàng nghiên cứu châm cứu, có lẽ nàng đã bị di chứng rồi.
Càng nghĩ càng tức.
Không được, lát nữa còn phải xuống lầu đánh bọn chúng một trận!
Sở Bội Bội đưa thịt cá sấu cho An Nam: "Thịt khác bị hàng xóm đổi hết rồi, tôi cố ý để lại cho cô phần ngon nhất."
An Nam nhíu mày: "Bọn họ cướp thịt của cô à?"
"Không có." Sở Bội Bội nháy mắt tinh nghịch: "Tôi bán cho họ, đổi được không ít đồ đấy."
Thế thì còn được.
An Nam gật đầu: "Bán cho họ là đúng, để trong nhà cũng không giữ được mấy ngày, hỏng thì tiếc."
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Sở Bội Bội nói rồi đẩy thịt về phía trước: "Phần này là của cô, không lấy tiền."
An Nam suy nghĩ: Nếu không nhận thì lại lộ ra nhà mình còn nhiều đồ quá.
Thiên tai xảy ra đã gần ba tháng, nếu vẫn không thiếu thứ gì thì có hơi kỳ quái.
Vì vậy, dù không muốn, nàng vẫn nhận thịt cá sấu của Sở Bội Bội.
Không thể nhận không, xem như cảm ơn, An Nam muốn cho nàng chút lương khô để đổi lại.
Nhưng lần này Sở Bội Bội kiên quyết từ chối: "An Nam, tôi nợ cô quá nhiều. Nếu không phải cô giúp tôi lúc khó khăn nhất, có lẽ tôi đã không còn trên đời này rồi.
Mấy miếng thịt này chỉ là chút lòng thành, không quý bằng thuốc cô cho tôi." Nói xong, nàng nhanh chóng chạy về nhà.
An Nam nhìn theo bóng lưng nàng, càng thêm quý mến cô gái này.
Thật là người tốt, vừa mạnh mẽ lại biết ơn.
Chỉ là chữ viết hơi xấu...
An Nam lại nhớ đến tờ giấy viết chữ nguệch ngoạc như chân gà.
Nàng mỉm cười, mang thịt về nhà cất vào không gian, rồi thay quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Phú Quý thấy nàng muốn ra ngoài, vừa dùng chân cào nàng vừa "Gâu gâu" sủa.
"Nam tỷ, lại đi đâu đấy? Quyền pháp còn chưa luyện xong mà!"
An Nam ngồi xổm xuống xoa đầu nó: "Mày ở nhà ngoan ngoãn chờ tao, tao ra ngoài tìm bao cát đánh một trận."
Nàng đi đến tầng 8, vừa kịp lúc gặp Bạch Văn Bân dẫn Tiền Oanh Nhi từ bên ngoài trở về.
Hai anh em hôm nay đi từ sớm, lúc về thấy trên mặt nước toàn cá sấu, sợ hết hồn.
Cũng may chúng đều no bụng, không chủ động tấn công.
Bạch Văn Bân chèo chiếc bè mới kiếm được, tay thoăn thoắt vung mái chèo, tăng tốc về phía tòa nhà của mình.
Vừa vào cửa tầng 7, hắn đã thấy trong hành lang có nhiều vết máu và mấy cái răng cá sấu rơi vãi.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn vẫn còn sợ hãi, vội dẫn em họ về nhà.
Vừa vào phòng định đóng cửa thì An Nam không biết từ đâu đã đến, xông vào đấm luôn một quyền.
Mũi hắn lập tức bị đánh chảy máu.
Bạch Văn Bân ôm mũi: "An Nam! Cô đừng quá đáng!"
Ai lại vô duyên vô cớ chạy vào nhà người ta đánh người chứ?
Thấy nàng định đánh tiếp, Bạch Văn Bân vội giơ tay lên đỡ.
Không ngờ rằng An Nam đã luyện được sức mạnh phi thường, hành động của hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe, cánh tay suýt chút nữa bị gãy.
An Nam hung dữ: "Đứng im, ngoan ngoãn chút, không thì tao giết mày!"
Bạch Văn Bân không dám động đậy, ôm đầu chịu trận.
Không phải hắn không phản kháng.
Phản kháng cả trăm triệu lần rồi! Vô dụng!
Lần này An Nam còn chẳng dùng vũ khí gì, nắm đấm của nàng cứng như sắt nện vào người hắn, như thể muốn bẻ gãy xương hắn vậy!
Hắn cũng không biết mình lại chọc giận bà cô này ở chỗ nào nữa.
Ngay lúc hắn cảm thấy mình sắp ngất đi thì đối phương cuối cùng cũng dừng tay.
Bạch Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy nàng quay sang đánh Tiền Oanh Nhi một trận.
Tiền Oanh Nhi vô cớ bị đánh, vốn đã ngơ ngác nay càng thêm ngây dại.
Vừa khóc vừa chảy nước mũi.
An Nam đánh một hồi, chê cô ta bẩn quá nên dừng lại. Nàng đan hai tay vào nhau, vặn vẹo cổ tay.
"Leng keng - hôm nay đã rút thẻ quyền anh..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất