Chương 57: Chuyển chỗ
An Nam cười an ủi Sở Bội Bội: "Không sao, cứ ở đây đến khi nào nước rút thì thôi. Nếu họ thật sự trở về, tôi sẽ giúp cô giải thích."
Sở Bội Bội suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Cuối cùng thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Thực ra, trước khi An Nam lên tiếng, cô cũng có chút lo lắng vì ánh mắt của những người hàng xóm hôm nay thật sự rất đáng sợ.
Cô cảm kích nhìn An Nam một cái: "An Nam, cảm ơn cậu!"
Triệu Bình An đứng bên cạnh nghe vậy cũng mừng cho Sở Bội Bội: "Tuyệt vời! Ở tầng 14 an toàn hơn nhiều! Thần tượng của tôi quả là người đẹp, tâm lại thiện!"
An Nam lười nghe hắn nịnh nọt, bảo hắn tranh thủ thời gian mang đồ về nhà rồi quay sang nói với Sở Bội Bội:
"Cô chờ tôi ở đây một chút."
Nói xong, cô quay người trở về nhà, lấy ra bộ dụng cụ mở khóa vạn năng mà hai anh em Bạch Văn Bân đã mang tới trước đó.
Cùng với Sở Bội Bội, cô cạy cửa phòng 1401. Trong phòng chỉ có một ít đồ gia dụng, tất cả đều được phủ vải chống bụi.
Sở Bội Bội cố gắng cẩn thận không chạm vào đồ đạc của người khác, chuyển vật tư vào.
Sau đó, cô lại xuống lầu về nhà, mang theo những vật tư khác và sách y học thường đọc đến đây.
Cô ngồi trong căn phòng mới, nghiêm túc tính toán lại số vật tư của mình.
Cá con nuôi trong hai chậu, còn hơn 100 cân thịt cá sấu chờ giao dịch.
100 cân khoai tây, mì sợi, gạo kê, khoai lang và các loại lương khô khác hơn 150 cân.
Còn có hai thùng nước suối, ba hộp diêm, hai bình tạo lửa, một bình gas, một bó nến.
Sở Bội Bội không khỏi cảm thán: Mình bây giờ cũng coi như là một phú hộ rồi.
Nhìn đống vật tư trong phòng, cô lại nghĩ đến hai lớp cửa hành lang bên ngoài và An Nam ở ngay đối diện. Cảm giác an toàn trong lòng cô tăng lên rất nhiều.
Từ khi gặp An Nam, ngày nào cũng có chuyện tốt xảy ra!
Ở một diễn biến khác, Triệu Bình An vừa về đến cửa nhà đã thấy hai xác chết nằm ngay trước cửa.
Lúc đầu hắn sững sờ, sau đó cảm thấy hơi buồn cười.
Chắc chắn hai tên này thấy hắn đi ra, tưởng rằng chỉ còn lại mẹ già ở nhà dễ bắt nạt nên chạy đến cướp đồ...
Xin lỗi nhé, người rời đi là tôi chứ không phải cơ quan phòng vệ nhà tôi!
Mẹ hắn tuy thể lực không bằng thanh niên nhưng sử dụng những cơ quan này còn lợi hại hơn cả hắn.
Hai tên này trực tiếp bị tên tẩm độc bắn thành nhím.
Triệu Bình An ném xác chúng xuống dòng nước lũ rồi mở cửa vào nhà.
"Mẫu thân đại nhân! Mau ra phụ một tay, vật tư về rồi đây!"
Hồ Thúy Lan nghe tiếng vừa đi ra vừa nói: "Con pha ít độc dược quá, mẹ vừa mới dùng gần nửa bình rồi. Rảnh rỗi con pha thêm đi."
"Bên ngoài có hai người mà mẹ dùng gần nửa bình?!"
Triệu Bình An vô cùng kinh ngạc.
"Mẹ ác quá đấy, chỉ cần một chút là đủ rồi. Gần nửa bình có thể hạ được hai mươi người!"
Dừng một lát, hắn lại nói: "Với lại, độc dược đó đâu phải con muốn pha bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nguyên liệu hóa học trong nhà đâu có đủ để mẹ xài phung phí vậy..."
Hồ Thúy Lan bĩu môi: "Biết rồi, nhóc con! Lần sau mẹ dùng tiết kiệm."
Bà thuận tay nhận lấy khoai tây và gạo nếp từ tay con trai, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu "chiêm chiếp".
Hồ Thúy Lan: "Tiếng gì đấy?"
Triệu Bình An thần bí nói: "Quà tặng cho mẹ đấy, ở ngoài cửa, mẹ tự ra xem đi."
Hồ Thúy Lan tò mò ngó ra ngoài cửa.
! !
"Gà con?"
"Thịt heo, thỏ?!"
Hồ Thúy Lan mừng rỡ, xỏ dép chạy ra ôm lấy cái thùng carton:
"Con trai! Con mang về gà hầm với đầu thỏ cay tê à?"
Triệu Bình An: "... Mẹ đừng vội ăn nhé! Phải nuôi một thời gian đã. Con dùng tiết kiệm thì mới dùng được lâu, cứ từ từ thôi."
Hồ Thúy Lan: "Mẹ biết rồi! Gà đẻ trứng, trứng gà sống đi!"
Bà vui vẻ ôm gà con và thỏ đi về phía căn phòng nhỏ bên cạnh: "Con nghỉ ngơi đi nhé, mẹ đi làm ổ cho thành viên mới đây."
Vừa cầm chìa khóa mở cửa, bà vừa lẩm bẩm: "Cuộc sống từ giờ phong phú rồi đây..."
Triệu Bình An mỉm cười nhìn bóng lưng mẹ mình rồi tiếp tục chuyển vật tư vào nhà.
Khác với sự sung sướng bội thu của hai nhà này, An Nam lạnh nhạt trở về nhà, tiện tay ném vật tư vào không gian.
Đồ đạc nhiều đến mức dùng không hết, nhiều thêm một chút cũng không có cảm giác gì.
Phú Quý thấy chủ nhân về nhà thì vẫy đuôi mừng rỡ nhào tới.
An Nam nhìn thấy tiểu gia hỏa nhiệt tình thì tâm trạng mới tốt lên, ôm lấy nó cưng chiều một hồi.
Đợi nó an tĩnh lại, An Nam lấy từ trong không gian ra một xiên thịt dê nướng cho nó gặm.
Sau đó, cô vào nhà thay quần áo, rửa tay rồi lấy cho mình một bát Bún ốc Liễu Châu.
Bún ốc nóng hổi, giống hệt như mới mua ở cửa hàng, bên trong còn có trứng rán ngập nước canh.
An Nam tìm cuốn kịch cũ "Hậu Cung Chân Hoàn Truyện" ra rồi hài lòng xì xụp ăn bún.
Phú Quý, vốn đang gặm xương dê bên cạnh chân cô, ngửi thấy mùi vị đặc biệt này thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ngươi đang ăn cái gì vậy!
... Phân à?!
Nó liếc nhìn cô rồi lặng lẽ ngậm xương dê đi ra xa.
An Nam nhìn bộ dạng của nó thì cạn lời: "An Phú Quý! Đó là cái ánh mắt gì hả?"
Phú Quý quay mông về phía cô, trốn ra xa tiếp tục gặm xương dê.
Tôn trọng sở thích của người khác, tận hưởng cuộc đời của mình.
An Nam: ...
Ngươi là chó, ngươi không có khẩu vị! Ta không chấp nhặt với ngươi.
Cô cúi đầu xuống, xì xụp ăn bún thật to.
Ăn no, một người một chó vùi mình trên ghế sofa. An Nam lục túi áo, lấy những viên phỉ thúy thu được ở chợ bỏ vào không gian.
Quả nhiên, chúng lại bị cắn nuốt mất.
Cô lại cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình.
Phẩm chất lại được nâng lên.
Nhưng diện tích không gian vẫn không hề thay đổi — vậy thì rốt cuộc là nâng cấp ở chỗ nào?
Suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định vào trang viên thăm dò cẩn thận một phen.
Cô định bế Phú Quý lên.
Nhưng... không nhấc nổi.
Cô cố hết sức nâng Phú Quý lên rồi bước vào không gian.
"Phú Quý! Sao ngươi béo thế hả?!"
Vừa vào không gian, An Nam đã vội vàng thả chó xuống bãi cỏ.
Trước đây không quan sát kỹ, bây giờ nhìn lại, nó lớn tướng hơn rất nhiều!
Thân thể gần như dài gấp đôi so với lúc mới đón về, cân nặng không biết tăng thêm bao nhiêu, mà ngược lại thì không thể thoải mái bế lên như trước được nữa.
An Nam bóp bóp người nó, phát hiện cơ thể nó rất săn chắc.
Những giống chó khác, vì lông dày nên nhìn có vẻ tròn trịa nhưng thực ra không có nhiều thịt.
Phú Quý là chó Bull Pháp khác biệt, lông của nó rất ngắn, nhìn lớn bao nhiêu thì thịt cũng có bấy nhiêu.
Nhìn mà tức ách cả cổ.
An Nam cúi xuống giáo huấn nó: "Phú Quý, ngươi là tiểu cô nương đó. Ăn ít thôi, sắp béo thành heo con rồi!"
Phú Quý chẳng thèm để ý đến cô, ngẩng đầu nhỏ lên rồi lại đi ra bờ hồ uống nước.
An Nam: .....