Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 349: Truyền thừa

Lâm Minh cảm thấy không biết nói gì cho phải, suốt một canh giờ trò chuyện, ngay từ đầu Lâm mẫu đã nói với Lâm Minh về chuyện hôn nhân, nhớ tới ánh mắt u oán của mẫu thân, Lâm Minh vẫn còn cảm thấy có chút đau đầu.

Lâm Minh theo bản năng muốn lảng tránh chuyên tình cảm và hôn nhân, thật sự cũng không phải là do cuộc tình thất bại khi trước, tuy rằng khi đó Lan Vân Nguyệt phản bội, làm cho Lâm Minh vô cùng đau lòng, nhưng hiện tại nghĩ lại, loại đau lòng này cũng chỉ là đối với bản thân, hận mình không tranh đấu, hận mình không có lực lượng.

Hiện tại, việc này đã trôi đi như mây bay rồi, không còn để lại quá nhiều dấu vết trong lòng Lâm Minh nữa.

Đối với Tần Hạnh Hiên, nếu nói Lâm Minh không có một chút cảm tình nào thì chính là gạt người, nhưng hắn cũng không thể thành thân với Tần Hạnh Hiên được, hắn không gánh được trách nhiệm này, hắn nhất định phải đi ra Thiên Vận quốc, đi ra Thần Hoàng châu, đi ra Nam Thiên Vực, thậm chí đi mãi cho đến khi võ phá hư không.

Trong quá trình này, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ vạn kiếp bất phục, hắn không có khả năng mang theo Tần Hạnh Hiên được, chắc chắn nàng sẽ chết trước hắn.

Nhưng nếu không mang theo Tần Hạnh Hiên, để nàng ở nhà chăm sóc mẫu thân thì cũng không có khả năng, điều này đối với Tần Hạnh Hiên mà nói, cũng là không công bằng.

Người duy nhất có khả năng đi cùng mình, e rằng cũng chỉ có Mục Thiên Vũ mà thôi, nếu nàng nguyện ý thì...

Vù...

Một ngọn lửa cháy lên trong phòng Lâm Minh, đây là Truyền Âm phù cự ly xa mà chỉ đỉnh cấp tông môn mới có.

Sau đó thanh âm của Mục Thiên Vũ vang lên bên tai Lâm Minh, chỉ có hai nội dung.

Thứ nhất, Thần Hoàng đảo sắp khai chiến với Nam Hải Ma Vực.

Thứ hai, trong vòng ba tháng, phải quay về Thần Hoàng đảo, tiến vào Thần Hoàng bí cảnh.

- Thần Hoàng bí cảnh...

Lâm Minh ngây người một chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Lúc trước Lâm Minh được xếp vào thiên giai thiên tài duy nhất trong kế hoạch bồi dưỡng thiên tài, hưởng thụ đãi ngộ đệ tử hạch tâm của Thần Hoàng đảo, trong đó có một đãi ngộ chính là có thể tiến vào Thần Hoàng bí cảnh.

Lâm Minh từng hỏi qua Mục Thiên Vũ về Thần Hoàng bí cảnh, đây cũng không phải là khảo nghiệm gì đó do Thần Hoàng đảo lập ra, mà là một địa phương kỳ diệu cho thượng Cổ Phượng tộc lưu lại tới nay.

Tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, có xác suất tử vong, xác suất tử vong này cũng không cao, không đến một thành, nhưng khủng bố chính là, ai sống ai chết cũng không dựa vào thực lực, mà dường như dựa vào vận khí, quy luật tử vong không có dấu vết nào cả, thực lực cường đại cũng có thể chết, mà thực lực yếu thì lại có thể còn sống.

Những người đi ra thì cũng có thể không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào, nhưng lại có người tăng mạnh thực lực, có người đạt được thiên tài địa bảo, có người đạt được thượng đẳng bảo khí, thậm chí có người còn đạt được thánh thú huyết mạch quý giá nữa.

- Ba tháng, ta muốn xem hành trình trong Thần Hoàng bí cảnh của ta sẽ là như thế nào...

Lâm Minh ngồi trên bồ đoàn, tiếp tục tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục, chậm rãi củng cố tu vi, luyện hóa đan độc. Hiện giờ Lâm Minh tu luyện trong hệ thống tụ nguyên cũng chỉ dựa vào Chu Tước Cấm Thần lục, còn Hỗn Độn Cương Đấu kinh lại là công pháp Luyện Thể, không thích hợp cho Ngưng Mạch kỳ tu luyện.

Một lần tu luyện này kéo dài hai ngày, mỗi ngày Lâm Minh đều ra ngoài vài canh giờ, ở cùng người nhà và bằng hữu. Vào một ngày, Lâm Minh vừa mới ăn cơm cùng cha mẹ xong, đang chơi cờ với Lâm Tiểu Đông, đột nhiên nghe được có người hô:

- Lâm Minh.

Nhìn lại thì thấy Tần Hạnh Hiên đang bưng bàn trà, đứng mỉm cười dưới ánh mặt trời.

Nhìn thấy Tần Hạnh Hiên, khuôn mặt mập mạp của Lâm Tiểu Đông lộ ra nụ cười đầy “âm mưu”, hắn cố ý kêu lớn:

- Ai nha, ta nhớ còn có một chuyện quan trọng nữa, phải đi trước đây!

Nói xong hắn liền chạy đi nhanh như chớp, để lại Tần Hạnh Hiên có chút xấu hổ, đặt khay trà lên trên chiếc bàn đá.

Buổi chiều mùa xuân, ánh mặt trời mang theo một chút biếng nhác, ngồi trong hoa viên, thưởng thức chén trà chiều, ăn thêm một chút bánh ngọt, có mỹ nhân châm trà, phẩm trà ngắm hoa, hưởng thụ không khác gì thần tiên cả.

Tuy nhiên lúc này Lâm Minh lại không có chút hưởng thụ nào, mà ngược lại còn có chút chột dạ...

Tần Hạnh Hiên từ từ tẩy sạch ấm trà, lại tráng qua chén, sau khi rót nước ủ trà, mùi hương nhè nhẹ lan ra, thấm vào ruột gan.

- Lâm huynh, mấy ngày nay không có quấy rầy ngươi chứ?

Tần Hạnh Hiên nhẹ nhàng đặt một ly trà trước mặt Lâm Minh, thấp giọng nói.

Lâm Minh hơi ngẩn ra, Tần Hạnh Hiên vẫn luôn gọi thẳng tên hắn, rất ít khi dùng “Lâm huynh” mà xưng hô như vậy, không biết vì sao, trong lòng Lâm Minh lại có chút hơi chua xót.

Hương trà tràn ngập, hai người đều có chút trầm mặc, mãi cho tới khi nước trà dần lạnh đi, Tần Hạnh Hiên mới yên lặng nói:

- Ngày mai ta phải về kinh thành.

- Ân!

Lâm Minh lên tiếng, trong lòng ngổn ngang.

Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên đột nhiên khẽ cười, ánh mặt trời chiếu lên bộ y phục màu vàng của nàng, làm cho hắn khẽ thất thần, nàng nói:

- Lâm huynh, mấy ngày này ta nghĩ tới rất nhiều chuyện, có một số việc nhất định không thích hợp, ví dụ như sau mấy trăm năm, khi ta biến thành một bà già xấu xí, ngay cả bản thân ta cũng đều không thể chấp nhận được...

Dường như Tần Hạnh Hiên muốn nói đùa để che giấu chua xót trong lòng khi nàng nói ra những lời này, làm cho Lâm Minh cảm giác cực kỳ không thoải mái, sau mấy trăm năm nữa, bộ dáng Lâm Minh cũng không có quá nhiều thay đổi, mà đối với Tần Hạnh Hiên rất khó đột phá Toàn Đan mà nói, mấy trăm năm thời gian cũng đã tới điểm cuối của cuộc đời rồi.

Chỉ riêng điểm này cũng đã làm cho hai người vô hình trung sinh hoạt trong hai thế giới khác nhau rồi, không thể đi cùng một chỗ được.

Đây chính là chuyện “không thể chịu đựng được” theo như lời của Tần Hạnh Hiên, nàng không muốn gặp phải cảnh tượng này.

Một chén trà chiều, uống cả gần nửa canh giờ, trà thì rất thơm, nhưng uống vào miệng thì lại không tránh khỏi có chút đắng chát.

Mãi cho tới khi Tần Hạnh Hiên rời đi, Lâm Minh vẫn còn đang ngẩn người. Nghĩ đến tới khuôn mặt xinh đẹp sẽ dần điêu linh theo thời gian, trong lòng Lâm Minh vừa tiếc hận lại vừa đau lòng.

Trừ phi...

Lâm Minh đột nhiên chấn động, Tần Hạnh Hiên còn chưa đầy mười sáu tuổi, tu vi chỉ là Luyện Cốt kỳ, nếu bỏ qua tất cả tu vi của nàng, tu luyện lại thì...

Hiện giờ Lâm Minh đã bước đầu hoàn thành giai đoạn chân nguyên luyện thể lúc ban đầu của Hỗn Độn Cương Đấu kinh, về phần phương pháp vận chuyển chân nguyên sơ cấp của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh thì Lâm Minh đã tu luyện đến tầng thứ ba đại thành, có căn cơ này, hắn đã có thể thử khắc bộ Hỗn Độn Chân Nguyên quyết này vào ngọc giản rồi.

Nếu có thể lưu một vài công pháp cùng truyền thừa của Thần Vực cho thê tử và con cháu sau này của mình, thực lực của bọn họ sẽ tăng lên, mới có thể làm cho Lâm Minh thấy yên tâm, với thiên phú lục phẩm của Tần Hạnh Hiên, nếu nàng có thể học được một vài truyền thừa của Thần Vực, lại có thêm các cơ duyên khác nữa, cảnh giới Toàn Đan cũng sẽ không là gì cả.

Thậm chí trong tương lai, Tần Hạnh Hiên có thể còn trở thành một trợ lực lớn của mình.

Nghĩ là làm, Lâm Minh tiến vào tĩnh thất, lấy ra một ngọc giản trống, thử khắc Hỗn Độn Chân Nguyên quyết vào trong, khắc công pháp là một quá trình rất phức tạp, hơn nữa còn phải tinh thông bộ công pháp này thì mới có thể khắc được, đây cũng là lý do tại sao ngọc giản công pháp vô cùng quý báu.

Lâm Minh dùng khoảng một đêm, cuối cùng cũng khắc được nửa phần trước của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, trong đó có rất nhiều thiếu sót và sơ hở, nhưng Lâm Minh cũng không thể làm được tốt hơn nữa, trừ phi hắn tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đến mức lô hỏa thuần thanh.

Dùng bộ công pháp này để tu luyện, Tần Hạnh Hiên sẽ đi nhiều đường vòng hơn so với Lâm Minh, nhưng dù sao cũng tốt hơn tu luyện công pháp tam lưu của Thất Huyền cốc rất nhiều. Cập‎ nhật‎ t𝑟uyện‎ nhanh‎ tại‎ ﹟‎ 𝖳𝑟𝐔𝑚t𝑟‎ uyện﹒𝖵n‎ ﹟

Vào nửa đêm, đèn trong phòng Tần Hạnh Hiên vẫn còn sáng, nàng đang tu luyện trên giường, nhưng lại không tĩnh tâm được, nàng rất hâm mộ Mục Thiên Vũ, nếu như nàng có thiên phú và thực lực như vậy thì thật là tốt.

Tần Hạnh Hiên cũng không sợ mình già, cũng không lưu luyến trường sinh, chỉ là, nàng sợ khi trượng phu của mình còn đang trai tráng, mà mình lại đã tóc bạc trắng xóa, đó là chuyện vô cùng khủng bố, mặc dù trượng phu có thể chấp nhận, thì bản thân nàng cũng không tiếp thu được.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, là Lâm Minh.

Tần Hạnh Hiên ngây người một chút, đêm khuya tiến vào khuê phòng nữ nhân, cũng không phải là chuyện lễ phép gì, hơn nữa nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì càng khó lường hơn.

Tần Hạnh Hiên cẩn thận đón Lâm Minh vào phòng, khó hiểu hỏi:

- Lâm huynh, có chuyện gì gấp sao?

- Cho ngươi cái này!

Lâm Minh nói thẳng một câu, trực tiếp lấy ra một tấm ngọc giản, đặt lên bàn.

Tần Hạnh Hiên cầm ngọc giản, cảm giác cũng không mềm mượt, hiển nhiên là mới được khắc, nếu không thì sẽ được người khác mài cho bóng nhẵn mới đúng.

Cảm giác được nội dung trong ngọc giản, Tần Hạnh Hiên âm thầm cả kinh, tiếp tục nhìn kỹ lại, chậm rãi nghiền ngẫm, khoảng một khắc sau, Tần Hạnh Hiên mới hết rung động, nhìn Lâm Minh với vẻ khó tin.

Tuy rằng Lâm Minh còn chưa viết toàn bộ Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nhưng với thiên phú cùng trí tuệ của Tần Hạnh Hiên, nàng đã ý thức được bộ công pháp này quý giá cỡ nào, tuyệt đối quý giá hơn công pháp hạch tâm của Thất Huyền cốc rất nhiều lần.

- Bộ... Bộ công pháp này là...

Tần Hạnh Hiên run run nói, công pháp quý báu như vậy, e rằng chính là do Lâm Minh liều chết lấy từ trong một di tích thượng cổ nào đó mới được, làm sao lại dễ dàng tặng người khác như vậy được?

Hiện giờ hắn lại đưa cho mình, đây đã là một loại hứa hẹn, so với những lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển gì đó thì còn đáng tin cậy hơn rất nhiều lần, không cần phải nói thêm cái gì nữa cả.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều ý niệm hỗn loạn nổi lên trong đầu Tần Hạnh Hiên, khiến cho nàng đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.

Lâm Minh nói:

- Bộ công pháp này chỉ là một bộ phận, ngọc giản đầy đủ thì ta cũng không có, chỉ là có thể tu luyện thôi, cụ thể thế nào thì rất khó giải thích, ta chỉ muốn nói, bộ công pháp này rất quan trọng, nhớ phải giữ bí mật, nếu không sẽ gặp tai bay vạ gió. Sau này, đợi khi ta có khả năng khắc được phần sau, thì sẽ đưa tiếp cho ngươi.

Tần Hạnh Hiên nắm chặt ngọc giản, mím môi nhìn Lâm Minh, ánh mắt Lâm Minh ánh mắt nhẹ nhàng, làm cho nàng không kìm được nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi run run.

Trấn định hồi lâu, Tần Hạnh Hiên mới một lan nữa mở mắt, nói:

- Ta sẽ không truyền ra ngoài.

- Công pháp mà ngươi đang tu luyện thì phải bỏ đi, dùng bộ Hỗn Độn Chân Nguyên quyết này làm cơ sở, một lần nữa Luyện Lực, Luyện Nhục, Luyện Tạng, Dịch Cân, Luyện Cốt, hoàn toàn bài trừ tạp chất trong cơ thể, chân nguyên rèn luyện đến mỗi một chỗ trong thân thể, như vậy thì mới có thể đánh vững căn cơ một lần nữa.

Lâm Minh không định để cho Tần Hạnh Hiên Tôi Tủy, điều kiện để Tôi Tủy quá hà khắc, cho nên hắn chỉ truyền thụ cho Tần Hạnh Hiên phần cơ sở của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, chỉ cần Tần Hạnh Hiên đánh vững cơ sở, tiếp tục tu luyện hệ thống tụ nguyên là được, sau này Tần Hạnh Hiên ăn đan dược, thì hắn cũng có thể dùng Hỏa Tinh giúp đỡ Tần Hạnh Hiên rèn luyện tạp chất trong cơ thể.

Mọi chuyện đều làm xong, Lâm Minh có cảm giác thoải mái tinh thần, dường trong nháy mắt vừa rồi, đan độc trong cơ thể cũng biến mất không ít.

Đã không có gì vướng bận nữa, ngày mai, Lâm Minh quyết định sẽ tiến đến Âm Minh đảo, thu lấy bảo tàng của Lãm Nguyệt tông.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất